Sợ mình đọc nhầm, Lê Thiển cố ý tạm dừng cuộc trò chuyện với đối phương, xem qua bài viết của chính mình.
Đúng vậy, câu hỏi của đối phương giống hệt câu hỏi cô từng hỏi, tới dấu câu cũng giống nữa.
Tất nhiên, điều khiến đầu Lê Thiển có hàng vạn con ngựa chạy qua, chính là lúc đó cái bài đăng hỏi này đã có người mà trả lời.... Mà người trả lời lại đúng là cái "Cầm Thú Hại Người". Lê Thiển đã quên mất chuyện này, giây phút này, cô nhớ lại. Lúc trước, Lê Thiển than thở, vị này chỉ hỏi đơn giản thôi, nào ngờ lại là tay chơi thứ thiệt!
Lê Thiển nhanh chóng xem tiểu luận văn ngàn chữ kia, viết << Như thế nào tự làm bản thân sung sướng>>. Đã từng muốn ôm đùi đại thần thế mà giờ người ta chủ động nhảy ra trước mặt cô, cảm xúc Lê Thiển thay đổi hơi vi diệu, hừ, tên cầm thú này đúng là chọc tức cô, thế nhưng kỹ năng vượt qua thử thách.... có thể học được rất nhiều từ người này.
Lê Thiển hiện tại cơ bản chắc chắn Cầm Thú Hại Người nhớ rõ những câu cô từng hỏi, hoặc nói đúng hơn từ lúc bắt đầu, đối phương đã biết cô, cho nên mới chủ động, thế mục đích là gì đây? Lê Thiển vẫn chưa biết, cũng không quan tâm lắm, cách một internet, cô biết bảo vệ bản thân, đối phương có thể làm gì được đây?
Nhưng mà cẩn thận vẫn tốt hơn, tâm trạng vi diệu lại thay đổi, thêm một phần cảnh giác.
Lý Lệ Nguyên Thượng Thảo:...
Câu trả lời bằng dấu chấm lửng rất có ý nghĩa, không nói không biết, cũng không nói là biết, không nói rằng tôi nhớ bạn, cũng không nói rằng tôi không nhớ bạn. Dấu chấm lửng này khiến Tần Thư có chút không nói nên lời, ý định ban đầu của cô là kiểm tra xem Lê Thiển có nhớ bài viết đó không... Không ngờ lại bị phản ngược lại.
Cầm Thú Hại Người:???
Bị bắn tỉa ngược lại, Lê Thiển muốn đấm vào bàn, tánh nóng lại dâng lên, thiếu kiên nhẫn.
Tần Thư đợi một lúc, Lê Thiển lại không có động tĩnh gì, cô nghĩ, hay là chủ động nói gì đó để phá vỡ thế bế tắc, không ngờ lúc này Lê Thiển lại lên tiếng. Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Đó là câu trả lời. [Đường link]
Tần Thư mở đường link ra, lập tức cười lớn. Haha, đúng là cái style này, style của Lê Thiển.
Câu trả lời của Ly Ly Nguyên Thượng Thảo đã sao chép câu trả lời của Cầm Thú Hại Người, từng chữ, ngay cả ký tự lượn sóng cuối cùng cũng được sao chép hoàn toàn.
Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Có thể cho điểm chưa?
Cầm Thú Hại Người: Đợi diễn đàn xét duyệt xong, tôi mới có thể nâng cấp.
Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Khi nào mới được phê duyệt?
Cầm Thú Hại Người: Khó mà nói, diễn đàn mỗi ngày duyệt rất nhiều bài, tối nay đừng đợi, nếu được phê duyệt, tôi sẽ cho bạn điểm, ngày mai bạn có thể quay lại.
Tần Thư nhìn thời gian, thấy thực sự đã muộn rồi.
Lê Thiển thực sự không cam lòng, nhưng dù đã refesh vài lần nhưng nó vẫn đang chờ xét duyệt.
Thôi được rồi, Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Vậy tôi đi ngủ.
Cầm Thú Hại Người: Ừm, ngủ ngon.
Cầm Thú Hại Người: Tôi hay lượn trên diễn đàn vào buổi tối, nếu bạn muốn tăng điểm thì tìm tôi.
Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Được rồi, ngủ ngon.
Lê Thiển vừa còn đang do dự không biết phải nói như thế nào, bởi vì cô chưa nghĩ ra cách nào thích hợp để nói, Cầm Thú Hại Người cũng khá hiểu lòng người đấy.
Cả hai đều biết nhưng không ai nói rõ ra.
Đêm nay, Lê Thiển làm một cái mộng xuân. Trong mộng, cô cùng với một người đầu ấp tay gối, dây dưa quấn quít, chỉ nhớ cả quá trình rất ôn nhu, rất thoải mái, nhưng mà từ đầu đến cuối, cô không thấy được mặt đối phương, đến cả giới tính cũng không rõ.
Đêm nay, Tần Thư không ngủ. Trời sáng cô lập tức dậy nấu bữa sáng, đợi Lê Thiển từ phòng tắm lau mặt đi ra thì đã chuẩn bị xong bữa sáng: "Ăn sáng đi."
Thức dậy đã có bữa sáng chuẩn bị sẵn, cool; còn có cháo kê mà cô thích, great; mẹ kiếp, thế mà còn có trứng gà lòng đào, perfect!
So với thế giới im lặng của Tần Thư và Lê Thiển, Thẩm Giáng Niên có vẻ đáng thương, lúc này cô nằm một mình lười biếng trên giường, không muốn dậy. Nghĩ đến cả căn phòng thế này chỉ có một mình cô, khiến cô bất lực. Hơn nữa, đêm qua cô gần như không ngủ được, không phải vì cô không muốn mà là vì cô không ngủ được.
Hôm qua tìm kiếm khắp phòng ngủ của Thẩm Thanh Hoà nhưng không tìm thấy thứ gì đặc biệt, bất ngờ thứ ba không biết chạy đi đâu rồi, Thẩm Giáng Niên - tiểu sư tử hiếu chiến này lập tức cạn kiệt sức lực.
Nguyễn Duyệt: Giáng Niên, bây giờ có thể chuẩn bị bữa sáng được không?
Hôm qua, Thẩm Giáng Niên dậy muộn, hương vị bữa sáng cũng thay đổi. Để Thẩm Giáng Niên có thể thưởng thức hương vị đậm đà của món ăn, lần này Nguyễn Duyệt đã hỏi qua WeChat trước.
Thẩm Giáng Niên: Tôi không muốn ăn.
Nguyễn Duyệt: Cô muốn ăn gì?
Thẩm Giáng Niên: Tôi không biết.
Ăn sáng một mình chưa bao giờ chán đến thế, trước đây độc thân chưa bao giờ có cảm giác như vậy, nhưng sau khi có Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên không còn muốn ăn sáng một mình nữa, nhất là khi ngày trở về của Thẩm Thanh Hoà còn chưa xác định, chỉ có cảm giác tụt dốc không phanh, không muốn làm gì khác.
Nguyễn Duyệt: Vậy cô có muốn làm theo sự sắp xếp của Thẩm tổng không?
Thẩm Giáng Niên nhảy khỏi giường, sự sắp xếp của Thẩm tổng? Thẩm Giáng Niên:??? Cô ấy đã sắp xếp cái gì thế?
Đây có phải là bất ngờ thứ ba Thẩm Thanh Hoà chuẩn bị cho cô?
Khi Thẩm Giáng Niên thực sự ngồi trong nhà hàng kiểu Tây, chuẩn bị thưởng thức bữa sáng, cô mới nhận ra bất ngờ thứ ba này vượt xa trí tưởng tượng của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT