Ánh mắt Thẩm Thanh Hòa đảo qua nhìn người đang ngủ say, khóe môi nhếch lên, không nhịn được mà cười rộ. Tiểu Lãng Cuốn, thật sự xứng đáng với cái tên này.
Trước khi Thẩm Giáng Niên chìm vào giấc ngủ, trong đầu đều nghĩ đến hình ảnh ở trong biệt thự ở Thượng Hải, ban ngày nghĩ gì thì đêm mơ thấy đó, ngủ gật thôi cũng có giấc mơ tuyệt vời. Nhưng cảnh trong mơ không chân thật, nó luôn bị bao phủ bởi một lớp ánh sáng mờ nhạt khiến cô không thể nhìn và cảm nhận rõ ràng, cảm giác khó chịu như bị lạc.
Trong mơ hồ, Thẩm Thanh Hòa rất đẹp, nhưng Thẩm Giáng Niên không thỏa mãn, nên cố gắng mở mắt ra... Trước tiên là được một cái chạm nhẹ. Lòng bàn tay Thẩm Thanh Hòa đặt lên sau đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa, nhẹ nhàng nói: "Tỉnh ~ Về phòng ngủ đi ~" Thẩm Giáng Niên cảm nhận được, liền ậm ừ, nhưng lại lười cử động.
Lông mi run rẩy phản bội cô, Thẩm Thanh Hòa biết cô đã tỉnh, "Không muốn dậy sao~" Đầu ngón tay của Thẩm Thanh Hòa trượt đến tai cô, xoa xoa, Thẩm Giáng Niên co rúm cổ lại vì ngứa, nhịn không được cong khóe môi lên, nhưng không chịu đứng dậy, nhắm mắt lại, nỉ non nói: "Hệ thống nhắc nhở ngài: chế độ đánh thức bị lỗi, đánh thức Tiểu Lãng Cuốn thất bại, mời thử lại lần nữa."
Khóe miệng Thẩm Thanh Hòa cũng nhếch lên, tiểu sư tử ham chơi, cho nên cô ghé môi đến bên tai thì thâm một câu, Thẩm Giáng Niên đột nhiên mở mắt, ngồi dậy, đỏ mặt nói: "Người, người..."
"Sao." Thẩm Thanh Hòa cười nói: "Muộn rồi, vào phòng ngủ đi, tôi cũng nghỉ một lát." Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, tim đập loạn, Thẩm Thanh Hòa nhìn ra sớm như vậy! Liệu điều đó có sớm được thực hiện? Thẩm Giáng Niên không khỏi nghĩ lại lần nữa, còn mắng bản thân: Cô là người khốn khổ, chuyện gì đẹp đẽ đều phải tưởng tượng, không có người yêu thì thôi không sao hết, nhưng mà người yêu của cô lại đẹp như tiên nữ.
Tuy rất muốn tắm chung nhưng lại sợ bị từ chối, lại sợ không nhịn được gây ầm ĩ với Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa vốn đã rất mệt mỏi.
Mỗi người đi tắm, Thẩm Giáng Niên sấy tóc, lúc này đã là rạng sáng.
Sau khi tắm xong, sâu ngủ đã bị cuốn trôi. Thẩm Giáng Niên lên giường trước, lăn qua lộn lại, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, đêm khuya, lý trí đã offline, ham muốn lại online. Thẩm Giáng Niên tự mình cảm nhận được, thân thể cũng như trái tim cô đều cực kỳ xao động.
Suy cho cùng, do mấy lần trước không được cho ăn no. Thẩm Giáng Niên quấn mình trong chăn, không khỏi lại bắt đầu mộng tưởng, đặc biệt là những lời vừa rồi Thẩm Thanh Hòa nói vào tai cô, bây giờ nghĩ lại khiến tai cô ngứa cả lên.
Rất nhanh, Thẩm Thanh Hòa đi tới, cô mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, lộ ra đường cong yêu kiều, Thẩm Giáng Niên không dám mở rộng tầm mắt nhìn mà liếc nhìn vài cái, vẫn đang nuốt nước bọt, bởi vì cô biết dưới bộ đồ ngủ... chỗ mê người làm xáo trộn tâm trí cô nằm ở đâu.
"Ấm không nè?" Thẩm Giáng Niên như đang nhận công.
"Em đã làm ấm giường." Thẩm Thanh Hòa lên tiếng.
"Ừa." Thẩm Giáng Niên đợi Thẩm Thanh Hòa nằm xuống, sau đó tự nhiên nhích đến gần, nắm tay người ta, rồi nằm vào lòng người ta. Thẩm Thanh Hòa không từ chối, để chơi cô chơi đùa, tiểu lãng cuốn ở trong lòng xoay qua xoay lại vài cái mới tìm được tư thế thoải mái, rồi thở ra một hơi như mèo con tìm được vị trí yên ổn.
Người xao động chưa buồn ngủ nên nằm một lúc lại cử động vài lần. Thẩm Giáng Niên vừa mong đợi vừa than thở trong lòng, vừa rồi Thẩm Thanh Hòa chỉ đang trêu chọc cô thôi sao? Đoán là vậy, đã lâu rồi không chạm vào cô, nghĩ đến đây, Thẩm Giáng Niên khẽ thở dài. Không có cách nào để không than trách, nhưng sự chia ly sắp xảy ra, không thích hợp để làm mình làm mẩy, lỡ đâu giận hờn thì sẽ mệt, Thẩm Giáng Niên sợ thế nên không dám nghĩ gì thêm.
"Không ngủ được à?" Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng hỏi.
"Không có ~" Thẩm Giáng Niên dụi má vào người Thẩm Thanh Hòa, có chút ủy khuất nhưng không nói ra được.
"Giáng Niên."
"Sao thế?"
"Không ngủ được thì chúng ta nói chút chuyện."
"Được nha." Hiếm khi Thẩm Thanh Hòa muốn nói chuyện, huống chi Thẩm Giáng Niên cũng không buồn ngủ, cho dù buồn ngủ cũng phải nói: "Người muốn nói gì?"
"Nói về những thứ em thích đi."
"Em thích người."
"A~" Thẩm Thanh Hòa cười khẽ xoay người lại, nằm đối diện với Thẩm Giáng Niên, "Em nói xem, em định nghĩa như thế nào mới gọi là chân chính giao tiếp cơ thể?"
"Hả?" Thẩm Giáng Niên sửng sốt một chút, ngập ngừng nói: "Việc giao tiếp cơ thể mà người nhắc tới có phải là thứ mà em nghĩ không?"
"Đúng vậy." Giọng điệu kiên quyết của Thẩm Thanh Hòa khiến Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, có chút xấu hổ, nhẹ nhàng đánh Thẩm Thanh Hòa, "Sao người chắc chắn như vậy?" Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ừ một tiếng, bị màn đêm che phủ, khuôn mặt Thẩm Giáng Niên vẫn như cũ, vừa đỏ vừa nóng, cô nắm lấy áo ngủ mịn màng, giọng nói có chút run rẩy, "Tôi chưa nghĩ tới định nghĩa cụ thể, nhưng nó rất kỳ lạ, rất..." Cô nói, "Cảm giác rất thoải mái."
Thẩm Giáng Niên lời nói rất mơ hồ, Thẩm Thanh Hòa đặt hai tay lên người Thẩm Giáng Niên, dùng đầu ngón tay dò xét, lại hỏi: "Tôi hỏi thẳng thắn hơn một chút."
"Hả?" Thẩm Giáng Niên nghe được ý tứ của Thẩm Thanh Hòa, có vẻ không hài lòng với câu trả lời của cô, tựa như không hiểu được vấn đề.
"Đi vào hay không vào, đối với em, có trở thành một cái tiêu chuẩn không?"
Lần này Thẩm Giáng Niên có hiểu được hết không? Đúng vậy, thế là mặt cô càng nóng hơn, cô vùi hai má, trầm ngâm hồi lâu: "Có thể là một tiêu chuẩn."
"Thế nên, đi vào mới được coi chân chính là giao tiếp cơ thể?"
"Ừa."
"Thế nào không đi vào thì sao?"
"Coi như là tráng miệng."
"Hửm?".
ngôn tình ngược"Màn dạo đầu~"
"A ~" Thẩm Thanh Hòa lại cười, lần này tiếng cười rõ ràng là trêu chọc, nói đùa: "Vậy thì dễ rồi."
Mặt Thẩm Giáng Niên như bị bỏng, cũng may là ban đêm, con tim đang xao động đập liên hồi. Cô không hiểu ý của Thẩm Thanh Hòa, nhưng cô rất muốn biết: "Gì mà dễ chứ?"
"Em."
"Hả?" Cô dễ gì? Thẩm Giáng Niên bối rối không hiểu.
"Em có nhớ những gì tôi đã nói trước đây không?"
"Trước đây? Ý người là..."
"Phải."
"Nhớ chứ." Nhịp tim của Thẩm Giáng Niên lại tăng nhanh, không biết vì sao, trong đêm, giọng nói dịu dàng của Thẩm Thanh Hòa truyền vào tai cô, khiến máu cô trào ra.
"Nói cho tôi biết đi." Thẩm Thanh Hòa hôn nhẹ vào tai cô, thân thể Thẩm Giáng Niên run rẩy, hô hấp cũng run rẩy, "Đừng mà~" Ai lại nói ra những lời xấu hổ như vậy!
"Nói ra sẽ được thưởng."
"Thưởng gì?"
"Làm cho em rất thoải mái."
Sâu trong cơ thể Thẩm Giáng Niên, trong vực thẳm dục vọng, một hòn đá được ném ra.
Những gợn sóng lan ra, vòng tròn, mỗi vòng đều tràn ngập tình yêu không thể diễn tả bằng lời.
Thẩm Giáng Niên cắn môi, ngượng ngùng nhưng kiên quyết nói: "Hiện tại cho em, em sẽ nói."