"Em...." Thẩm Giáng Niên đang tìm từ, nên nói thế nào đây, "Em, Thanh Hòa." Cô gọi Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa nghiêng đầu nhìn cô, "Sao?" Việc cô ra nước ngoài, thật ra theo lý mà nói thì có thể nói với Thẩm Thanh Hòa một cách bình thường, mặc dù chưa chắc ngày về lại nước, nhưng dựa theo hiểu biết của cô đối với Thẩm Thanh Hòa, nếu đã cùng cô yêu đương rồi, sẽ không thay lòng đổi dạ. Cô không dám nói là sợ Thẩm Thanh Hòa phản đối, đến cả người trong nhà cô cũng không nói chi tiết. Chuyến đi này mạo hiểm, Viên Tu Minh đã nói trước cho cô biết, hai người đã phân tích rủi ro, hệ số rủi ro rất thấp, cho nên quyết định mạo hiểm.
Nếu thuận lợi sẽ kiếm được không ít tiền; nếu không tốt... thì tốn thời gian công sức, quan trọng là bản thân có thể sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên, Thẩm Giáng Niên vẫn do dự, cô không muốn giấu Thẩm Thanh bất cứ điều gì, "Em có thể..." Thẩm Giáng Niên đang định nói, thì nghe thấy có người gọi phía sau, "Thẩm tổng! Lâu rồi không gặp nha!" Giọng nói này không xa lạ mấy, là Tưởng Duy Nhĩ. Khi đến gần hơn, Tưởng Duy Nhĩ làm vẻ mặt như đang xem kịch, nhìn cặp đôi, thê thê họ Thẩm này, "Xin chào, phiên dịch~" Tưởng Duy Nhĩ nhiệt tình chào hỏi.
"Chào, Tưởng tổng." Vẻ mặt Thẩm Giáng Niên tương đối bình đạm, lịch sự chào hỏi lại, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên người Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn nhìn cô, "Nguyễn Nhuyễn, đã lâu không gặp." Giọng điệu của Thẩm Giáng Niên khá là dịu dàng. Nguyễn Nhuyễn ngây ngốc vâng một tiếng, ngay lập tức đỏ mặt. Người này có nước da trắng, đỏ mặt thể hiện quá rõ ràng, không chỉ có mỗi Thẩm Giáng Niên thấy, ngay cả Thẩm Thanh Hòa và Tưởng Duy Nhĩ đều thấy, "Nói chuyện với phiên dịch Thẩm, dễ thẹn thùng vậy à?" Tưởng Duy Nhĩ thích thú hỏi Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn càng đỏ mặt, cúi đầu không nói. Tưởng Duy Nhĩ đi vòng qua bên Thẩm Thanh Hoà, hẩy hẩy vào người cô ấy, "Cô nói đi? Thẩm tổng? Có người nhìn thấy Thẩm Giáng Niên thì đỏ mặt, ha ha."
Ha ha cái quỷ, đừng có chạm vào người yêu của tôi, Thẩm Giáng Niên mà biết khí công, chắc sẽ dùng lực vô hình đẩy người này ra.
"Tưởng tổng, có việc gì thì nói, không thì đến phòng họp của tôi. Tôi có một số chi tiết cần xác nhận với cô về quá trình diễn tập." Thẩm Thanh Hoà nghiêm túc nói chuyện, khiến Thẩm Giáng Niên nhìn cô mấy lần, chẳng lẽ lại giận nữa à?
"Được rồi, Nguyễn Nhuyễn, tôi cho em cơ hội đó, cố gắng tận dụng nha." Tưởng Duy Nhĩ nói đùa, Thẩm Giáng Niên khó chịu nói: "Tưởng tổng, mong cô ở trong công ty đừng đùa như thế." Đặc biệt là đùa trước mặt người tôi yêu. Thẩm Giáng Niên dịu giọng, "Nguyễn Nhuyễn, nếu em có việc thì nói luôn ở đây, không có thì thôi, tôi cũng bận." Vừa nói, vừa liếc nhìn Thẩm Thanh Hoà, ý tứ rất rõ ràng, trưởng quan, người ta chỉ một lòng một dạ với người thôi, Thẩm Thanh Hòa nhướng mày, quay người và rời đi, "Tưởng tổng, chúng ta đi thôi."
Được rồi.... Trưởng quan không thèm cảm kích, lát nữa phải tỏ lòng trung thành với trưởng quan mới được.
Chờ hai người đi rồi, Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói: "Nếu ngài bận thì đi đi ạ, em không có chuyện gì." Em nhớ chị thôi, lời này, đương nhiên Nguyễn Nhuyễn không nói ra được, cô cúi đầu, không dám nhìn Thẩm Giáng Niên thêm nữa.
"...." Dù sao người cũng đã đi rồi, Thẩm Giáng Niên cũng không cố ý tạo khoảng cách, "Không có việc gì, tôi còn có việc, đi thôi, trước tìm một cái phòng họp." Thẩm Giáng Niên ở chỗ này, văn phòng cũng không có. Nếu cô muốn thì bất cứ lúc nào cũng sắp xếp được.
Đến phòng họp, Thẩm Giáng Niên đi vào trong xoay người lại thấy Nguyễn Nhuyễn vẫn còn thận trọng đứng ở cửa, Thẩm Giáng Niên cười thành tiếng, "Sao thế, đâu phải lần đầu gặp nhau đâu." Nghĩ đến Tưởng Duy Nhĩ, Thẩm Giáng Niên có chút chán ghét, "Em đừng có nghe Tưởng tổng nói nhảm, cô ấy là nhằm vào tính cách của em, mà trêu em đó."
Thẩm Giáng Niên đi lại bên người Nguyễn Nhuyễn, "Mấy ngày không gặp, ở Thượng Hải vẫn ổn chứ?" Nguyễn Nhuyễn vâng một tiếng, "Vâng, còn ổn ạ." Cứ vậy đi, một lời khó nói hết ra được, đặc biệt là chuyện với Tưởng Duy Nhĩ.
"Sắp tới buổi họp báo rồi, cố gắng làm tốt nhé." Thẩm Giáng Niên vỗ vỗ vai Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn vâng dạ, cảm nhận được sự thân thiết, liền hỏi: "Gần đây ngài..."
"Không cần gọi ngài, tôi có già đến thế không?"
"A... chị, chị vẫn ổn chứ?" Nguyễn Nguyễn cảm thấy mình đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc, Thẩm Giáng Niên ừ, "Cũng khá tốt." Xem đi, đó thực sự là một câu hỏi ngu ngốc. Họ không gặp nhau nhiều, họ cũng không có nhiều điều để nói, đặc biệt là Thẩm Giáng Niên, người không có nhiều hứng thú trò chuyện với Nguyễn Nhuyễn. Nguyễn Nhuyễn tính tình mềm mỏng, không giỏi ăn nói, hai người ở trong phòng yên lặng, nhưng trong lòng lại vui vẻ thoải mái. Một bên trái và một bên phải, đứng trước cửa sổ, tất cả đều nhìn ra bên ngoài.
"Hôm nay thời tiết đẹp thật." Thẩm Giáng Niên nói.
"Ừm, mấy ngày tới cũng thế."
"Thế thì tốt, buổi họp báo đã đuổi kịp ngày lành."
"Đúng vậy."
Hai người, trò chuyện với nhau câu được câu không. Không lâu sau, điện thoại của Nguyễn Nhuyễn vang lên, cô lấy điện thoại ra nhìn lướt qua nhưng không bắt máy ngay: "Nếu không tiện, tôi có thể ra ngoài." Thẩm Giáng Niên nói. Nguyễn Nhuyễn lắc đầu, "Để em ra ngoài." Là Tưởng Duy Nhĩ gọi đến, vị tổng giám đốc gọi đến, không biết lại muốn thế nào nữa đây.
Nguyễn Nhuyễn nghe điện thoại xong đi rồi, chỉ còn Thẩm Giáng Niên ở lại một mình, lại bắt đầu nhớ Thẩm Thanh Hòa. Nhưng mà, là một người trưởng thành nên vẫn biết được cách kiềm chế. Trong buổi diễn tập buổi chiều, không có nhiều phần cần cô, chẳng lẽ cô ấy chỉ đi loanh quanh thôi sao? Giống như lúc đầu đã nói, cô chỉ chịu trách nhiệm phiên dịch tại địa điểm. Bảng tiến lịch trình của Tập đoàn Nhã Nại luôn được gửi đến cho cô, nhưng người ta đã thông báo rõ ràng rằng cô sẽ không tham gia vào giai đoạn đầu, cho nên Thẩm Giáng Niên đã không đọc nó.
Lúc này, cô đang buồn chán, Thẩm Giáng Niên dùng điện thoại di động đăng nhập vào hộp thư công việc của mình, quả nhiên có một hàng lớn email chưa đọc.
Đọc ngược lại, email mới nhất là từ ngày hôm qua. Này, còn có ảnh chụp bố trí địa điểm và lịch trình, được sắp xếp chu đáo, Thẩm Giáng Niên mím môi thở dài: Dù sao cũng là một công ty lớn, mọi thứ đều theo quy trình.
Nhìn cột cc, đều là nhân vật cấp BOSS. Ba người đầu tiên là người nước ngoài, người thứ tư là Tưởng Duy Nhĩ và người thứ năm là Thẩm Thanh Hoà. Trưởng quan của cô, thế mà ở vị trí thứ năm sao? Thẩm Giáng Niên không tin, đặc biệt nghĩ đến vẻ ngoài không đứng đắn của Tưởng Duy Nhĩ, làm sao cô ấy có thể so sánh với trưởng quan của cô?
Thẩm Giáng Niên đã tìm kiếm tên của chính mình, ừm... đường đi cách 18.000 dặm.
Theo lịch email, buổi tổng duyệt chính thức sẽ bắt đầu vào chiều nay, cô có thể không có mặt. Khi quá trình diễn tập cuối cùng ổn thỏa, cô ấy hợp tác với việc đi theo, đặc biệt là trong việc dẫn dắt những vị khách nước ngoài, điều này cần sự hỗ trợ của cô. Bao gồm đón tiếp, kết nối mọi người với nhau, còn có theo nhịp của MC. Nói thì hơi rườm rà, nhưng làm thì rất đơn giản, bởi vì Thẩm Giáng Niên có kinh nghiệm.
Thẩm Giáng Niên cất điện thoại di động, đứng một mình trước cửa sổ, có vẻ bình tĩnh, nhưng gió đang nổi lên trong tâm trí cô. Chuyện cô ra nước ngoài, chuyện quan hệ của cô với Thẩm Thanh Hoà, chuyện sau này cô sẽ đối đầu với gia đình như thế nào, còn chuyện Thích Tử Quân... Có rất nhiều chuyện. Nhưng cô không sợ, chỉ cần Thẩm Thanh Hoà yêu cô, cô có thể giải quyết được mọi chuyện.
Ngoài việc cảm thấy tự ti khi đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên còn rất tự tin. Hiện tại, hoàn thành buổi họp báo trước, cho dù Thẩm Thanh Hoà không nói gì, Thẩm Giáng Niên cũng sẽ cố gắng hết sức, cô sẽ không làm hỏng danh tiếng của chính mình; sau khi kết thúc buổi họp báo... ừm, cô vẫn phải suy nghĩ làm thế nào để thẳng thắn với Thẩm Thanh Hoà, không phải lo lắng chuyện gì, chẳng qua là không muốn Thẩm Thanh Hòa lo lắng, không muốn người này nhọc lòng vì mình, Thẩm Giáng Niên cau mày, đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa.
"Giáng Niên, 5 phút nữa Thẩm tổng bảo cô đến văn phòng của cô ấy." Là Nguyễn Duyệt.
"Được." Thẩm Giáng Niên mỉm cười. Nguyễn Duyệt gật đầu, vừa định xoay người đi ra ngoài, Thẩm Giáng Niên gọi cô ấy lại, "Nguyễn Duyệt."
Cánh cửa sắp đóng lại bị đẩy ra lần nữa, Nguyễn Duyệt cung kính đứng đó.
"Cô hiểu biết Tử Quân sao?" Thẩm Giáng Niên cân nhắc hỏi. Nguyễn Duyệt ngước mắt lên, nhưng không có nói ngay, Thẩm Giáng Niên sợ cô ấy hiểu lầm, nói: "Tôi không muốn hỏi chuyện riêng tư của cô ấy, nhưng cô ấy thích cái gì?"
"Ý của cô là..." Nguyễn Duyệt cười cười.
"Thức ăn, quần áo, giày..." Đối với Thích Tử Quân, Thẩm Giáng Niên mâu thuẫn, nếu không liên quan gì đến Thẩm Thanh Hoà, cô sẽ không quan tâm chút nào. Thẩm Giáng Niên biết bản thân rất lười, lười lấy lòng bất cứ ai. Vấn đề là cô cảm giác được, Thẩm Thanh Hòa rất quan tâm đến Thích Tử Quân, không biết giữa hai người họ có chuyện xưa gì, cô sẽ không làm chuyện thiếu suy nghĩ, không phải là cô sợ tổn thương Thích Tử Quân, mà là bởi vì cô không nỡ làm Thẩm Thanh Hoà cảm thấy buồn. Cô ích kỷ như vậy đó, không quan tâm, không sao hết, một khi đã bận tâm, ước gì có thể đặt nó lên đầu quả tim.
Cho nên, vì Thẩm Thanh Hòa, cô không ngại, đối xử với Thích Tử Quân "tử tế" hơn.
"Tôi giải thích từng cái một, có thể mất nhiều thời gian," Nguyễn Duyệt ôn thanh nói: "Đơn giản hơn thì cô sẽ dễ hiểu." Nguyễn Duyệt đang đặt nền móng, Thẩm Giáng Niên hiểu ừ một tiếng, ra hiệu cho cô ấy tiếp tục, "Thói quen sinh hoạt của Tử Quân phần lớn giống với Thẩm tổng."
...Đúng là rất dễ hiểu, nhưng mà thật khó chịu.
"Giáng Niên, tôi cảm thấy cũng nên đi lên." Nguyễn Duyệt hiền lành cười nói.
"Cám ơn cô nha." Thẩm Giáng Niên lịch sự nói, cùng Nguyễn Duyệt đi lên lầu.
Đến trước cửa, Thẩm Giáng Niên gõ cửa, nhưng không có ai trả lời, Thẩm Giáng Niên tiếp tục gõ, nhưng vẫn không có người trả lời, vừa định gõ cửa lần nữa, một giọng nói từ phía sau truyền đến: "Đừng gõ." Là Tưởng Duy Nhĩ, một khuôn mặt tinh xảo cách rất gần, Thẩm Giáng Niên lùi lại một chút, "Thẩm tổng của cô bị gọi đi rồi." Tưởng Duy Nhĩ đưa tay đẩy cửa ra, mời, "Vào chứ?"
Thẩm Giáng Niên do dự trong một giây, nhưng vẫn đi vào. Do dự nguyên nhân rất đơn giản, cô biết sau khi mình đi vào, Tưởng Duy Nhĩ nhất định sẽ không "thả cô ra". Thẩm Giáng Niên đã sẵn sàng, nếu Tưởng Duy Nhĩ dám lấy Thẩm Thanh Hòa để khịa cô, cô sẽ tỏ thái độ liền. Đối với những hành vi không thể dung thứ, đánh trả lại ngay từ đầu và cho bên kia biết rằng đây là khu vực cấm của tôi, không được phép chạm vào nó!
Trong phòng, thật yên tĩnh.
Quay lưng về phía cô, Tưởng Duy Nhĩ đang nhìn xuống một tập tài liệu trên bàn, Thẩm Giáng Niên không có ý định nói chuyện. Vừa định ngồi trên ghế sô pha đợi Thẩm Thanh Hoà quay lại, cô liền nghe thấy tiếng Tưởng Duy Nhĩ gõ nhẹ xuống bàn, cô ấy chậm rãi xoay người, dựa vào bàn, lúc này đôi chân thon thả lộ ra hoàn toàn, "Phiên dịch Thẩm~" Tưởng Duy Nhĩ mở miệng.
"Tưởng tổng." Thẩm Giáng Niên ngồi ngay ngắn. Theo thói quen nghề nghiệp, trước mặt người ngoài, Thẩm Giáng Niên vẫn duy trì phong thái mà cô nên có trong công việc.
"Hắc ~" Giang Vệ Nhi dùng tay phải vuốt ve khóe môi, cười khẽ nói: "Cô khẩn trương sao?"
"Không." Thực sự không phải, ngoại trừ Thẩm Thanh Hoà ra, không ai có thể nhìn thấy cô khi không làm việc mà khẩn trương. Tưởng Duy Nhĩ chậm rãi đến trước mặt cô, nghiêng người ngồi bên cạnh cô, nhìn cô chằm chằm, quan sát từng chút một.
Cái nhìn trực tiếp như vậy khiến người ta không thoải mái, "Tưởng tổng, cô có gì muốn nói thì cứ nói." Thẩm Giáng Niên chỉ nhìn cô ấy một cái rồi quay đi.
"Không có gì, " Tưởng Duy Nhĩ nhàn nhạt nói, "Tôi chỉ là muốn nhìn xem khuôn mặt này khác biệt thế nào." Trong lời nói còn ẩn chứa "địch ý" khó phát hiện. Thẩm Giáng Niên ngồi yên, không muốn trả lời câu hỏi này.
Im lặng, đôi khi, là đòn phản công mạnh mẽ nhất.
"Phiên dịch Thẩm có cảm thấy bản thân cô quyến rũ không?" Tưởng Duy Nhĩ hơi nghiêng người, Thẩm Giáng Niên đã ngửi thấy mùi nước hoa, mùi này không nhẹ như của Thẩm Thanh Hoà, nó có mùi hơi ngọt.
"Tưởng tổng, cô giống như có ý kiến với tôi." Thẩm Giáng Niên đáp trả lại, "Có việc gì, cô cứ nói đi."
"A." Tưởng Duy Nhĩ cười một tiếng, "Lạnh lùng thế, xem ra là không thích tôi."
....Diễn ghê thật, Thẩm Giáng Niên nhận xét trong lòng. Cân nhắc đến việc Thẩm Thanh Hòa và Tưởng Duy Nhĩ là cộng sự, Thẩm Giáng Niên dịu giọng: "Tưởng tổng, tính cách tôi là vậy đó, không cố ý nhắm vào cô."
"Tính cách cô ngay thẳng, ở trong công việc, chưa từng chịu thiệt à?" Tưởng Duy Nhĩ vòng tay qua người Thẩm Giáng Niên, đặt bên thành ghế sô pha, thoạt nhìn giống như là đang ôm. Nói thật, Thẩm Giáng Niên không thích môi trường làm việc công sở, cho nên mới đi con đường hiện tại. Trước kia có từng hợp tác với Ôn Đế, cô hay gây chuyện là Ôn Đế giải quyết, "Biết làm sao được, tính cách khó thay đổi."
"Vậy chắc chưa chịu thiệt gì lớn, chưa chịu khổ nhiều." Tưởng Duy Nhĩ nói như là người từng trải, "Cô hỏi Thẩm Thanh Hòa xem, bản tính cô ấy như thế nào, biết đâu còn cá tính hơn cô đó." Người này cũng biết khơi chuyện đấy, biết cô quan tâm đến gì, trong đầu Thẩm Giáng Niên lập tức muốn truy hỏi, nhưng không ngẫm ra được ý trong lời của Tưởng Duy Nhĩ, cười nói: "Không cần so sánh người này người nọ với nhau, là chính mình đủ rồi."
"Là chính mình?" Tưởng Duy Nhĩ dường như đã nghe thấy một trò đùa, "Cô thật là... ừm," Tưởng Duy Nhĩ dừng một chút, rồi nói: "Cũng khá tốt." Thẩm Giáng Niên tự nhiên nghe thấy người này nói một đằng nghĩ một nẻo, "Được rồi, dăm ba câu khó mà nói rõ ra được." Lúc này không có gì để làm, Thẩm Giáng Niên không ngại dỗi Tưởng Duy Nhĩ.
"Thảo nào Thẩm Thanh Hòa che chở cô như thế." Tưởng Duy Nhĩ cảm thán, trong lời nói có ẩn ý, "Tôi phát hiện, Thẩm Thanh Hòa có tình mẫu tử bao la, luôn có một trái tim nhân hậu, nuôi con hoài không hết."
Nuôi hoài không hết.... một trong những số đó là ai? Thẩm Giáng Niên vẫn để ý đến Tưởng Duy Nhĩ, còn cách nào đâu, ai bảo nhắc đến Thẩm Thanh Hòa làm gì. Thẩm Giáng Niên nhất thời tự hỏi, không nói tiếp, Tưởng Duy Nhĩ đứng dậy, nói: "Đến khi nào, tìm được người để cô ấy dựa vào, thì tốt biết mấy." Câu này Thẩm Giáng Niên không thích nghe, nói giống như là cô không phải là chỗ dựa cho Thẩm Thanh Hòa vậy, rồi Thẩm Thanh Hòa che chở cô này nọ. Làm như bây giờ cô có thể ở trong tập đoàn Nhã Nại, đều là nhờ vào Thẩm Thanh Hòa hết vậy, thực lực và năng lực của cô, không thấy à?
"Lời nói này của Tưởng tổng không đúng rồi, tôi là người trưởng thành, không cần ai che chở." Thẩm Giáng Niên cũng đứng dậy và nói: "Còn việc cô nói Thẩm tổng che chở tôi, nếu không có chứng cứ thì đừng có nói vừa." Thẩm Giáng Niên lập tức tỏ thái độ liền, Tưởng Duy Nhĩ đi đến trước bàn làm việc, lật qua các tài liệu trên bàn và nói: "A, còn phải có chứng cứ rõ ràng à?"Cô ấy cầm một tờ giấy, đảo mắt nhìn Thẩm Giáng Niên một cách giận dữ, ý cười dần nhạt đi, "Cô có thể nói lời này, những nỗ lực không ngừng của Thẩm Thanh Hoà thực sự là vô ích."
Thẩm Thanh Hoà à, sao cậu lại ngốc đến thế chứ, luôn âm thầm đối tốt với người ta, nhưng cậu nhìn đi, có ai hiểu được lòng tốt của cậu không? Ai hiểu được tình yêu của cậu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT