Ngày mai lúc 8 giờ... Thẩm Thanh Hoà đoán, lúc đó Thẩm Giáng Niên thức dậy.
Thẩm Thanh Hòa: Tôi sẽ sắp xếp Nguyễn Duyệt đi đón em."
Bên kia đang gõ.
Thích Tử Quân: Không phải đã nói là sẽ đến đón em sao?
Thẩm Thanh Hòa: Tại sao em lại thay đổi thời gian?.
Đam Mỹ Hiện ĐạiThích Tử Quân: Cảm giác đã lâu không gặp chị, nên nhớ chị.
Thích Tử Quân: Vừa hay công việc bên này cũng không quan trọng, cho nên em thay đổi thời gian, chị không muốn em quay lại sao?
Người trong vòng tay tựa hồ không thoải mái, muốn xoay người di chuyên, Thẩm Thanh Hòa hơi nâng cánh tay lên để người này dễ dàng xoay người. Trằn trọc hai ba lần, Thẩm Giáng Niên lại ôm chặt cô lần nữa, không có động tĩnh thêm.
Trong điện thoại Thẩm Thanh Hòa có thêm vài tin nhắn.
Thích Tử Quân: Nếu thật sự không muốn em quay lại thì thôi coi như quên đi.
Thích Tử Quân: Dù sao thì vẫn phải quay lại.
Thích Tử Quân: Em ở bên này chờ chị qua đây cũng như nhau thôi.
Thích Tử Quân: Có đôi khi em nghĩ, nếu không có chị, em sẽ không biết bản thân sẽ ở đâu, sẽ thành thế nào.
Đối phương đang gõ.
Thẩm Thanh Hòa: Được rồi, đừng hờn dỗi nữa.
Thẩm Thanh Hòa: Ngày mai, tôi sẽ kiểm tra thời gian, nếu có thời gian, sẽ cố gắng đến đón em.
Thẩm Thanh Hòa: Công việc của họp báo, em cũng có phần, cho nên phải làm tốt việc của mình.
Thích Tử Quân: Vâng, em biết rồi, ngủ ngon.
Thẩm Thanh Hòa: Ở bên ngoài, nhớ chú ý an toàn.
Thẩm Thanh Hoà: Hãy cẩn thận khi đi du lịch.
Đặt điện thoại sang một bên, Thẩm Thanh Hoà nheo mắt lại, nửa nằm nửa ngồi ở đó, ôm người vào lòng, dùng đầu ngón tay xoa xoa lỗ tai, Thẩm Giáng Niên cảm thấy ngứa ngáy, rên rỉ một tiếng, chui vào trong lòng cô. Thẩm Thanh Hoà nhìn xuống cô ấy, a ~ thật đáng yêu.
Không lâu sau, người trong lòng bắt đầu trằn trọc, Thẩm Thanh Hoà đoán được gì đó, nhẹ giọng hỏi: "Có muốn tôi bế em vào phòng tắm không?" Thẩm Giáng Niên mở to mắt, hai má vẫn đỏ bừng: "Em không cần."
Sau khi giải tỏa xong, Thẩm Giáng Niên tỉnh rất nhiều, leo lên giường đối mặt với người yêu, trong lòng có chút bồn chồn khó tả. Cơn say còn chưa tan hẳn, Thẩm Giáng Niên thừa lúc hơi say, chủ động hôn lên môi Thẩm Thanh Hoà, đầu lưỡi đưa vào.
Hai người hôn nhau, Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng cọ vào người Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà biết nếu cô không chủ động dừng lại, sẽ lại là một đêm cuồng nhiệt, vì vậy cô ôm người trong lòng: "Em ngủ ngon thật đó, một mình tôi dọn dẹp một hồi lâu." Thẩm Giáng Niên nghe xong, lập tức đau lòng, lúc này không hôn, "Vậy người nghỉ ngơi, em ôm người."
"Ừa." Thẩm Thanh Hòa ừa một tiếng.
Thẩm Giáng Niên chủ động ôm Thẩm Thanh Hoà vào lòng, cô vẫn có thể cảm giác được thân thể Thẩm Thanh Hoà sẽ trở nên cứng ngắc và chống cự, nhưng người này không đẩy cô ra. Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng vuốt lưng Thẩm Thanh Hoà, dỗ dành một đứa trẻ: "Có em ở đây, sẽ không cho ai động vào người, người nghỉ ngơi cho tốt đi."
Trong một đêm yên tĩnh, tiếng tim đập rất rõ ràng.
"A ~" Thẩm Thanh Hoà cười nhẹ.
"Sao vậy?" Thẩm Giáng Niên đỏ mặt.
"Tim đập nhanh như vậy, có phải hồi hộp hay không?"
Thẩm Giáng Niên lần này đỏ mặt, "Không phải hồi hộp, chỉ là..." Ừ thì cũng chỉ là hồi hộp thôi, nhưng không giống như hồi hộp lúc trước, bây giờ càng thêm bồn chồn, "Chẳng qua cảm thấy... rất hạnh phúc." Thậm chí chỉ đơn giản là ôm Thẩm Thanh Hòa ngủ, cũng có thể làm cô sinh ra hạnh phúc.
Khóe miệng Thẩm Thanh Hoà nở một nụ cười, đôi mắt cụp xuống, nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng vậy." Câu trả lời của Thẩm Thanh Hoà là một đòn trí mạng đối với Thẩm Giáng Niên, nhịn không được mà nói lời yêu thương: "Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi, em sẽ luôn bảo vệ người." Trong lòng cô nhen nhóm một ý thức về sứ mệnh thiêng liêng, có bảo cô đi tìm cái chết vì Thẩm Thanh Hòa, cô không do dự mà bằng lòng.
Tính yêu là thứ thần kỳ đến thế. Nó có thể khiến một người sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho người kia. Bản chất của tình yêu là thế, hay là tình yêu của cô quá điên rồ? Thẩm Giáng Niên không rõ ràng lắm.
Cuối cùng, đương nhiên là Thẩm Giáng Niên ngủ trước. Thẩm Thanh Hòa không ngủ, thực ra tư thế này cô không thoải mái, đã quá lâu cô không ở trong vòng tay ai đó, điều này khiến cô có cảm giác ngột ngạt khó tả. Nhưng tiếng thở đều đều có thể nghe thấy bên tai cô, người này ngủ rất yên bình, người này đang bày tỏ tình yêu của mình theo cách của riêng mình, Thẩm Thanh Hoà lựa chọn tiếp nhận.
Không phải không thích, chỉ là không quen, từ từ rồi sẽ quen thôi. Qua tết năm sau, chúng ta có thể công khai ở bên nhau, Thẩm Giáng Niên, đây là quà năm mới tôi định tặng em, tôi nghĩ em sẽ rất thích.
Món quà này, Thẩm Thanh Hoà ban đầu nghĩ cô sẽ không bao giờ có thể tặng nó. Không, hay đúng hơn là cô cho rằng cô chưa từng nghĩ đến, cũng không muốn làm thế. Không có ai xứng đáng để cô làm như thế, cũng không có người khiến cô bằng lòng làm như thế.
Nhưng người đó cứ vậy xuất hiện, ở trong video, má lúm đồng tiền, cười rạng rỡ, cho dù đang tức giận cũng mang theo sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành. Nụ cười của người này, vẻ đẹp của người này, cơ thể của người này, tất cả mọi thứ của người này, Thẩm Thanh Hòa đều thích.
Có thể gặp được một người khiến bản thân toàn tâm toàn ý yêu thương, thật sự quá khó. Cho nên, luôn cố gắng hết sức để bảo vệ người này, Thẩm Thanh Hòa ôm người này thật chặt, 'tôi sẽ cố gắng làm hết sức để bảo vệ em, cho nên, em nhất định phải sống tốt, bất kể khi nào, bất kể là ở đâu, những ngày tháng không có tôi, sẽ có người thay tôi bảo vệ em.'
Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào buổi sáng, Thẩm Giáng Niên rút người vào trong chăn, mơ hồ nhận thấy người trong lòng ngực đã không còn. Thẩm Thanh Hòa đâu rồi? Thẩm Giáng Niên ngồi dậy, dụi mắt, "Thẩm Thanh Hòa?" Cô ngồi trên giường hô lên một tiếng.
Không có ai trả lời.
Tối hôm qua không phải là một giấc mộng đó chứ? Cô và Thẩm Thanh Hòa đang yêu đương với nhau, không phải là mơ đúng không?
Người yêu đâu rồi?
Thẩm Giáng Niên ngồi trên giường, ngồi bất động ở đó suy nghĩ mấy phút, nghĩ mãi không ra được. Cô xuống giường, đi tìm điện thoại, nằm trên bàn phòng khách. Có điện thoại cũng có một tờ giấy, trên đó là chữ viết đầy nét dứt khoát: Tôi ra sân bay đón người, bữa sáng ở trong bếp, em hâm nóng lại rồi ăn. Gặp ở công ty.
Ký tên: Thẩm Thanh Hòa.
Người này cũng nguyên tắc thật đó, ký tên còn viết tên đầy đủ, không có chút thả thính nào, nếu là cô, cô sẽ viết tiểu lãng cuốn gì đó.... Nhưng mà ít ra thì cũng để lại chút thông tin, không đến mức làm Thẩm Giáng Niên cảm thấy đêm qua như một giấc mộng. Vấn đề là, ra sân bay đón ai? Này cũng mới sáng sớm? Vứt bỏ người đẹp như cô? Nói không ghen đương nhiên không thể.
Thẩm Giáng Niên trực tiếp gọi điện thoại, nhưng không có ai trả lời, chắc đang trên đường cao tốc? Thẩm Giáng Niên chỉ có thể hít một hơi thật sâu, đè nén lòng ghen tuông xuống, đến công ty trước.
Quay người lại, cô nhìn thấy hai bó hoa hồng trên ban công, Thẩm Giáng Niên cau mày. Nếu không phải Lê Thiển thì còn có thể là ai? Hay vẫn là Lê Thiển mua một bó để trêu chọc cô? Vứt đi thì cũng tiếc, thôi cứ để ở ban công hai ngày. Thẩm Giáng Niên làm thế này coi như là tôn trọng hoa hồng đi, nói thật, cô cũng giống Lê Thiển đều không thích hoa hồng.
Nhớ đến Lê Thiển, tự nhiên nhớ đến Tần Thư.
Thẩm Giáng Niên vừa đánh răng vừa nghĩ, cô hoàn toàn không nhớ gì cả, tối hôm qua hai người kia ở lại đây, hay là về nhà nhỉ? Bữa ăn sáng, Thẩm Giáng Niên thậm chí còn không liếc nhìn nó, trong đầu lúc thì nghĩ đến Thẩm Thanh Hòa, lúc thì nghĩ đến Lê Thiển và Tần Thư.
Lúc đang mang giày ở cửa, cô liếc nhìn thấy trên tủ giày có đặt một hộp thuốc. Hửm? Này lạ nhỉ, cô cầm lên xem, kẹo viêm họng à? Thẩm Giáng Niên nhìn một hồi, không nhớ rõ bản thân từng mua cái này. Cổ họng Thẩm Thanh Hòa không thoải mái sao? Thẩm Giáng Niên nghĩ.
Mang giày xong đi ra ngoài, Thẩm Giáng Niên nhìn đồng hồ khi cô đang đi về phía Tập đoàn Nhã Nại, 8 giờ 45 phút. Vẫn còn sớm, Thẩm Giáng Niên vốn muốn gọi cho Lê Thiển, nhưng lại chọn gọi cho Tần Thư.
"Alo." Tần Thư vội vàng trả lời, nhẹ giọng nói.
"Các cậu đêm qua ngủ lại nhà mình à?"
"Không có."
"Hai cậu về nhà hết à?"
"Ừ."
"À." Thẩm Giáng Niên à một tiếng, lại cảm giác có gì không đúng, "Hai cậu làm sao về được nhà?"
"Thám tử Thẩm, mới sáng gọi chỉ vì muốn hỏi cái này thôi sao...." Tần Thư ngáp một cái, hắng giọng nói, "Giờ mình buồn ngủ lắm." Sao tự nhiên lại chuyển chủ đề, Thẩm Giáng Niên cười nhẹ, "Có phải hai cậu đi cùng nhau không?" Tần Thư đột nhiên ho khan một tiếng, khiến bên tai Thẩm Giáng Niên ù ù, khoan đã.... a, cái hộp thuốc kia, a... Thẩm Giáng Niên cười xấu xa, "Tối hôm qua, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà có chuyện ngoài ý muốn." Tần Thư ho xong khàn khàn nói.
"Ngoài ý muốn?" Thẩm Giáng Niên cười xấu xa vô cùng.
"..... Tối hôm qua trở về, đầu đập vào cửa." Tần Thư làm như đau lắm than một tiếng, "Giờ còn đâu đây nè."
"Cậu nhập tâm vào cái gì đến mức đập đầu vào cửa thế hả." Hóa ra lại kích động như thế, Thẩm Giáng Niên khinh khỉnh nói.
"Mình làm gì có...."
"Ahihi." Thẩm Giáng Niên là ra vẻ như nhìn thấu hồng trần, đầy vô lại. Trong thế giới của những người phụ nữ trưởng thành, rất dễ nghĩ sai, chẳng lẽ hai người bọn họ quá kích động, ở cửa lập tức này nọ lọ chai, sau đó không để ý... trong nháy mắt trong đầu Thẩm Giáng Niên nhảy ra đủ các kiểu.
"Một lời khó nói hết, mình ngủ lại đây." Tần Thư thở dài, nhìn đi, nhìn đi, quả nhiên có thú vị, Thẩm Giáng Niên ok, sau đó hỏi: "Tiền Xuyến Tử thế nào?"
"Cậu ta ngủ ngon lắm đó."
"Sau khi cậu ấy say tỉnh lại, rất thích ăn cháo."
".... Nói cho mình biết làm gì?"
"Sáng nay nè, mình phát hiện trong nhà mình có một hộp kẹo trị viêm họng, cái hộp này, mình có mua đâu, mà tự nhiên hôm qua nó xuất hiện ở nhà mình, từ đầu tới cuối chỉ có Lê Thiển đi ra ngoài."
....
....
....
Đầu bên kia im lặng mấy chục giây, Tần Thư hạ giọng nói: "Thích ăn loại cháo nào?"
"Cháo kê, còn thêm một cái trứng gà lòng đào nữa, sẽ rất tuyệt." Thẩm Giáng Niên cười nói.
"Coi như thiếu cậu một ân tình." Tần Thư cúp điện thoại.
Này không tính là bán đứng Lê Thiển chứ? Thẩm Giáng Niên sảng khoái đi về phía tập đoàn Nhã Nại, lát nữa sẽ hẹn trưởng quan, đi ăn sáng!
Số phận luôn trêu người, Thẩm Giáng Niên vừa đến dưới lầu tập đoàn Nhã Nại, thì thấy xe Thẩm Thanh Hòa lướt qua. A, bắt được rồi, Thẩm Giáng Niên trốn trong sảnh lớn, vốn định tạo bất ngờ. Tiếc là, thị lực cô quá tốt, cho nên Thích Tử Quân từ trên xe xuống, Thẩm Giáng Niên đã nhìn thấy. Nụ cười trên mặt phai đi, Thẩm Thanh Hòa cũng xuống theo, còn giúp đỡ Thích Tử Quân xách hành lý, còn Thích Tử Quân đi theo sau lưng cô ấy.
Rất nhanh, hai người đã đi về phía tòa nhà, Thích Tử Quân có vẻ rất vui, khua tay múa chân nói chuyện với Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà cũng nghiêng đầu nhìn Thích Tử Quân, lúc Thích Tử Quân hăng say nói chuyện, còn bắt lấy cánh tay Thẩm Thanh Hòa lắc lắc, dựa gần người Thẩm Thanh Hòa, còn giống như làm nũng dụi đầu vào vai Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa thế mà lại không đẩy ra.
Nụ cười trên mặt Thẩm Giáng Niên hoàn toàn tắt, tim cô đau nhói, giống như chỗ đó có gì đâm vào, khiến cô khó chịu. Cho nên, mới sáng sớm đã bỏ mặc cô, chạy đến sân bay đón Thích Tử Quân sao? Người này quan trọng đến thế sao.
Người, sắp đi đến cửa. Nên ra ngoài hay tiếp tục trốn?
Trước đó một bước, Thẩm Giáng Niên từ bên cạnh đi ra, làm như vừa mới đến đây. Cô đang cho Thẩm Thanh Hoà một cơ hội, nếu Thẩm Thanh Hoà không gọi cô lại, cô sẽ rất tức giận.
"Thẩm Giáng Niên." Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà rất nhẹ nhàng. Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, điều chỉnh biểu cảm của mình, quay đầu lại, nâng lên khuôn mặt tươi cười, "Chào, Thẩm tổng." Cô dừng lại, thân thiện chào hỏi Thích Tử Quân, "Đã lâu không gặp, Tử Quân." Mẹ kiếp, vẫn còn đang nắm tay người yêu cô, hình ảnh này chói mắt thật, khiến Thẩm Giáng Niên cáu kỉnh.
"Đã lâu không gặp." Thích Tử Quân vẫn như thế, không che giấu sự chán ghét đối với cô, giọng nói lạnh nhạt. Nhưng không sao hết, Thẩm Giáng Niên không thèm để ý.
"Thẩm tổng, đưa hành lý cho em đi." Thẩm Giáng Niên chủ động đưa tay ra, Thẩm Thanh Hòa vươn tay, Thích Tử Quân đành thả tay Thẩm Thanh Hòa ra. Thẩm Thanh Hoà giơ tay ngăn cản, trầm giọng nói: "Không cần." Ánh mắt hai người chạm nhau, vẻ mặt Thẩm Giáng Niên cố ý thờ ơ, nhưng Thẩm Thanh Hoà lại nhếch khóe môi cười với cô, mặc dù chỉ trong cái chớp mắt, cũng đủ Thẩm Giáng Niên thoải mái, cô cũng cười theo, nửa đùa nửa thật nói: "Này là em đau lòng cho Thẩm tổng."
"Ăn sáng chưa?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.
"Ở nhà có người làm cho, nhưng mà không muốn ăn." Thẩm Giáng Niên nghiêm nghị nói, thoáng nhìn qua Thẩm Thanh Hòa, thấy được ánh mắt vừa bất lực vừa đầy cưng chiều của Thẩm Thanh Hòa, khiến tim Thẩm Giáng Niên mềm nhũn trở lại. Được rồi, cô là kẻ không có tiền đồ, một ánh mắt của người yêu có thể xoa dịu trái tim nhỏ bé bị tổn thương.
"Vừa hay tôi vẫn chưa ăn, lát nữa ở cửa nhà ăn gặp." Thẩm Thanh Hòa nói.
"Được." Thẩm Giáng Niên sảng khoái nói, cô rẽ vào một góc đi đến nhà hàng trước. Không cần phải nặng nề quá, Thẩm Giáng Niên tự nói với bản thân.
Vừa đến cửa thang máy, cửa vừa mở ra, Nguyễn Duyệt từ bên trong bước ra, "Thẩm tổng."
"Cô đưa Tử Quân lên trên đi, để em ấy nghỉ ngơi, thoát khỏi tình trạng lệch múi giờ." Thẩm Thanh Hòa giơ tay vỗ vai Thích Tử Quân, "Nghỉ ngơi cho tốt." Thích Tử Quân vẫn miễn cưỡng đứng ở đó không nhúc nhích, Thẩm Thanh Hoà dỗ, "Được rồi ~ Đừng nháo nữa, lên ngủ một giấc đi, ngày họp báo sắp đến, buổi chiều sẽ bắt đầu diễn tập, nạp đủ năng lượng và biểu hiện thật tốt."
"Vậy em đi lên trước, tỉnh lại cùng chị ăn cơm, có được không?" Thích Tử Quân sốt sắng hỏi.
"Nếu tôi không bận thì có thể."
Sau đó Thích Tử Quân mới lên thang máy với Nguyễn Duyệt, "Chị Nguyễn, gần đây Thẩm tổng hay ở cùng Thẩm Giáng Niên sao?" Thích Tử Quân trầm ngâm hỏi.
"Chuyện này tôi cũng không biết." Nguyễn Duyệt lịch sự đứng sang một bên, Thích Tử Quân cười, "A~ thế là họ ở bên nhau rồi, xem vừa rồi cô ta kiêu ngạo lắm đó." Thích Tử Quần cười nhạt, "Cũng không biết được bao lâu." Biểu cảm của Nguyễn Duyệt không thay đổi, nhưng trong lòng lại có chút... không biết nên đồng tình hay là... phức tạp. Có một số việc, người khác đã sớm thấy rõ, mà người trong cuộc lại đang đi trong sương mù.
"Sao em không ăn sáng?" Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà vang lên, Thẩm Giáng Niên cũng không quay đầu lại, đợi cô đi tới, "Em muốn đến công ty cùng người ăn sáng vui vẻ, ai biết được......" Thẩm Giáng Niên ra vẻ ấm ức.
"Bây giờ em không vui sao?" Thẩm Thanh Hoà cười nhẹ hỏi.
"Còn cười nữa." Xét đến biểu hiện vừa rồi của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên không thèm tính toán nữa, cô chỉ là lòng dạ hẹp hòi, nếu không tính toán thì không thể nào. Sau khi Thẩm Giáng Niên ngồi xuống, Thẩm Thanh Hoà ngồi ngay bên cạnh cô, Thẩm Giáng Niên muốn hỏi tại sao không ngồi đối diện với cô, nhưng Thẩm Thanh Hoà đã nắm lấy tay cô, siết chặt lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng nói: "Tiểu lãng cuốn của tôi, muốn ăn sáng gì đây?" Thẩm Giáng Niên đầu óc bay lên, còn lại ủ rũ biến mất không một tiếng động.
"Đừng tự làm khó mình." Trong bữa ăn, Thẩm Thanh Hoà lại khơi ra chủ đề này. Thẩm Giáng Niên ậm ừ, không tức giận nữa, trở nên lý trí nói: "Nhớ rõ lời người từng nói, nếu Thích Tử Quân kết hôn, coi như người xong việc rồi đúng không."
"Ừa, theo nghĩa nào đó, thì đúng thế."
"...." Nhắc tới đề tài này, Thẩm Giáng Niên vẫn còn nghẹn, nếu Thích Tử Quân không chịu lấy chồng ở như vậy, chẳng lẽ Thẩm Thanh Hòa phải chăm sóc cả đời sao? Nhưng mà, ngày cô xuất ngoại càng ngày càng gần, cô không muốn hờn dỗi với Thẩm Thanh Hoà nên nhịn một lúc lâu mới nói: "Em thấy hai người ít gặp nhau thì tốt hơn".
"A ~" Thẩm Thanh Hoà cười khúc khích, Thẩm Giáng Niên như bị nhìn thấu, "Đừng cười, em nghiêm túc đấy."
"Ừa."
"Haizz, thôi quên đi, người lớn rồi, em không quản được." Thẩm Giáng Niên tự biết điểm này, nhưng vẫn u sầu, Thẩm Thanh Hòa nói, "Phải nhớ kỹ lời tôi nói."
"Hả?"
"Phải tin tôi."
"Ừa." Thẩm Giáng Niên đương nhiên nhớ rõ, nhưng không nhịn được vẫn ghen, "Em tin người, nhưng lòng em cũng hẹp hòi lắm." Cô tự rạch mình ra để cho Thẩm Thanh Hoà thấy con người thật của mình, "Thế nên, khi em biểu đạt sự để ý, người không cần cảm thấy em không tin người, em chẳng qua là để tâm tới người thôi." Thẩm Thanh Hòa cong khóe môi lên, "Tôi biết."
"Người không lo em sẽ ngoại tình với người khác sao?" Thẩm Giáng Niên có chút hờn dỗi, tại sao Thẩm Thanh Hòa lại chắc chắn về cô như vậy.
"Bởi vì tôi hiểu em."
"Hả?" Mặc dù cô sẽ không thế, nhưng mà cô rất muốn cảm nhận được cảm giác khi Thẩm Thanh Hòa ghen. Nhưng mà, cô không biết phải làm gì để khiến Thẩm Thanh Hoà ghen.
"Món này ngon đấy, ăn thử đi." Thẩm Thanh Hoà gắp một miếng điểm tâm đặt vào đĩa của Thẩm Giáng Niên. Trong nhà hàng không có nhiều người, nhưng vẫn có người đến người đi, đút ăn những thứ như vậy là không thích hợp, Thẩm Giáng Niên đương nhiên biết.
Phương pháp dỗ người của Thẩm Thanh Hoà không thể nói là rất tốt, nhưng có thể dỗ đến nơi đến chốn, thế nên Thẩm Giáng Niên cũng không giận. Trò chuyện với Thẩm Thanh Hoà về buổi họp báo sắp tới, "Em vẫn đang chờ mong."
"Ừa, nếu em có ý định làm việc lâu dài ở Nhã Nại, lần này phải thể hiện tốt lên nhé, những người đứng đầu trụ sở chính của Tập đoàn Nhã Nại và các chi nhánh khác nhau sẽ đến." Vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Thanh Hoà khiến Thẩm Giáng Niên không thể nhịn cười, cô nói thẳng ra: "Đừng nói với em, người không biết lý do tại sao em muốn ở lại tập đoàn Nhã Nại đấy chứ."
"Không cần vì tôi mà ở lại." Dĩ nhiên Thẩm Thanh Hòa biết, "Cho dù em đưa ra quyết định gì, phải đặt em lên đầu tiên." Vẻ mặt nghiêm túc quá mức của Thẩm Thanh Hoà khiến Thẩm Giáng Niên có chút bực bội, tức giận nói: "Cho nên, ý người là nếu người đưa ra quyết định nào, cũng sẽ đặt bản thân lên đầu tiên sao?" Lời này dương như không có gì sai, nhưng mà, đối với mối quan hệ yêu đương của hai người các cô, đối phương quan trọng hơn bản thân mình.
"Đừng có bắt bẻ lại."
"Em không có."
"Ở trong khả năng của em, em có thể làm bất cứ thứ gì em muốn." Thẩm Thanh Hòa đương nhiên suy nghĩ chu toàn hơn Thẩm Giáng Niên, "Nhưng nếu qua vượt qua khả năng của em, thì đừng cậy mạnh." Thẩm Giáng Niên bĩu môi, không biết phải phản bác như thế nào, nếu người khác nói câu này, cô sẽ dỗi lại vài câu, nhưng mà đây lại là do Thẩm Thanh Hòa nói, một người xuất sắc hơn cô, năng lực mạnh hơn cô... thôi thì cô nghe lời vậy.
Sau khi ăn xong, hai người đến văn phòng Thẩm Thanh Hòa, "Tưởng tổng cũng sẽ đến." Thẩm Thanh Hòa chậm rãi nói: "Nếu sau này trong công việc gặp khó khăn gì, cho dù tôi không có ở đây, em có thể đến tìm Tưởng tổng."
"Người yên tâm đi, sau cuộc họp báo, em tạm thời chưa có ý định vào Nhã Nại làm." Thẩm Giáng Niên buồn rầu nói, sắp tới phải xa nhau, cô nên nói thế nào với Thẩm Thanh Hòa đây.
"Sau khi cuộc họp báo kết thúc, em định làm gì??" Thẩm Thanh Hòa vừa hỏi đã đánh trúng 'chỗ đau' của Thẩm Giáng Niên.