Thẩm Thanh Hoà vòng tay qua lưng cô, ấn cô vào tường, hôn cô thật sâu. Thẩm Giáng Niên đã nghiện thứ này, càng muốn nhiều hơn nữa, vì thế mà nhiệt tình đáp lại, khẽ liếm cắn môi lưỡi Thẩm Thanh Hòa. Tay Thẩm Thanh Hòa xoa thành một vòng tròn, Thẩm Giáng Niên ưm một tiếng, cả người lập tức tê dại, thở hổn hển, hai tay câu lấy cổ Thẩm Thanh Hòa.
Nghĩ đâu sẽ có trận chiến kịch liệt, nào ngờ chuông cửa lại vang lên. Không nghĩ cũng biết là Nguyễn Duyệt đến. Thẩm Thanh Hòa muốn đi ra ngoài, nhưng Thẩm Giáng Niên quấn lấy người ta, dụi dụi cơ thể vào người, tức giận cắn vào vành tai Thẩm Thanh Hòa, tay Thẩm Thanh Hòa đặt ở eo cô xoa nhẹ mấy cái, “Ngoan, đi tắm rửa sạch sẽ đi.” Thẩm Thanh Hòa bắt đầu giúp cô cởi quần áo.
“Em có thể tự tắm, nhưng mà không khô được.” Thẩm Giáng Niên phối hợp nâng cánh tay lên, để Thẩm Thanh Hòa dễ giúp cô cởi quần áo hơn, “Càng tắm sẽ càng ướt.” Cô cố gắng gằng từng chữ một, cúi đầu có chút cáu kỉnh. Thẩm Giáng Niên không biết bản thân bị làm sao nữa, đối mặt với Thẩm Thanh Hòa, chỉ cần nhìn một cái thì những lời dirty kia sẽ tự tuôn ra.
Sau khi cởi áo bên ngoài xong, Thẩm Giáng Niên chỉ còn lại mỗi chiếc áo lót bên trong, vòng một đầy đặn được nó bao bọc, tay Thẩm Thanh Hòa dừng lại, mím môi, hít một hơi sâu, Thẩm Giáng Niên tự nhiên nhận ra, cô cứ cảm thấy Thẩm Thanh Hòa đối với ngực của cô có một cảm giác khác lạ, cô cố ý dựa sát hơn, “Sao còn chưa cởi nè?” Thẩm Giáng Niên dán lại, chỗ mềm mại áp lên ngực Thẩm Thanh Hòa.
“Còn lại, tự em cởi đi.” Thẩm Thanh Hòa rất thích cơ thể này, nếu không phải đã hứa thì chắc chắn cô sẽ làm Thẩm Giáng Niên không xuống giường được. Người khó khăn đâu chỉ có Thẩm Giáng Niên? Thẩm Thanh Hòa là người chịu đựng nên càng khó khăn hơn cả Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên muốn cho nên mọi lúc mọi nơi đều bung lụa câu dẫn người ta, còn Thẩm Thanh Hòa phải kiềm chế bản thân, không được chạm vào.
Lục Mạn Vân nói không được làm tính, thật ra thì nó không có giới hạn cụ thể, nhưng mà lúc làm tình Thẩm Thanh Hòa lại muốn đi vào. Cô thích đầu ngón tay cùng với môi lưỡi chiếm lấy Thẩm Giáng Niên, cho nên không dám tùy tiện chạm vào, sợ nhiễm dục vọng, mất khống chế.
“Không muốn tự cởi.” Thẩm Giáng Niên ra vẻ lưu manh quấn lấy Thẩm Thanh Hòa, “Người cởi cho em đi.”, giọng nói mang theo chút ấm ức, “Đã không muốn người ta thì thôi coi như chả sao, giờ đến cởi quần áo cũng không cởi nữa, không có bồi thường gì cả, Thẩm Thanh Hòa, em cũng sẽ buồn cũng đau, người không đau lòng cho em sao?” Cô nói rất thật, cúi đầu mơ hồ nhìn thấy cơ bụng, trong lòng không khỏi rung động. Tay Thẩm Thanh Hòa vòng qua eo cô, cứ ba phút chuông cửa lại reo một lần, “Em muốn bồi thường thế nào?”
“Cởi quần áo cho em, còn phải hôn 3 cái nữa.” Thẩm Giáng Niên giơ tay đặt lên vai Thẩm Thanh Hoà, khoanh tay sau gáy cô ấy, ôm chặt lấy người này, sợ cô ấy biến mất, “Không bồi thường, không cho phép rời đi.” Thẩm Giáng Niên không hề biết cô có thể chơi trò lưu manh thế này, nhưng đối với người lớn tuổi nghiêm túc hơn mình, cô nhịn không được tính tình trẻ con.
Chắc hẳn khi yêu sẽ khiến tâm hồn con người ta trẻ lại rất nhiều. Thẩm Giáng Niên thích Thẩm Thanh Hòa làm vẻ bất đắc dĩ rồi lại cưng chiều cô, cái vẻ không thể không đáp ứng, đầu ngón tay chỉ chỉ vào lông mày Thẩm Giáng Niên, “Em a.” Thẩm Thanh Hòa đồng ý rồi, ánh mắt cố ý tránh đi chỗ mê người.
“Còn ba nụ hôn nữa.” Thẩm Giáng Niên sợ Thẩm Thanh Hoà quên mất. Ánh mắt không có chỗ dừng của Thẩm Thanh Hoà vừa định nhắm lại, cô cúi người hôn lên má Thẩm Giáng Niên, nhưng Thẩm Giáng Niên kêu lên: “Này, không phải ở đây.”
Tiểu sư tử rất xảo quyệt, "Em nói ba cái hôn, là muốn hôn ở những nơi khác nhau.”
Thẩm Thanh Hoà nhướng mày xem cô muốn chơi chiêu gì, thản nhiên hỏi: “Vậy em nói cho tôi biết, hôn ở đâu đây?” Gừng càng già càng cay, đùa với gừng già không tốt đâu, bản thân lâm trận rồi không biết phải nên thế nào, mặt đỏ cả lên, ánh mắt Thẩm Giáng Niên khẽ động, vốn đã không dám nhìn Thẩm Thanh Hoà giờ càng không dám nhìn, ho vài cái, hắng giọng nhưng không nói.
Thẩm Thanh Hòa vừa thấy cô như vậy, liền biết tiểu lãng cuốn lại sắp lãng rồi. Lần này, có thể lãng ra kiểu mới nào đây? Thẩm Thanh Hòa thực ra có chút chờ mong, ôn nhu nói: “Không chịu nói, chuông cửa sẽ bị Nguyễn Duyệt phá hỏng đó.”
“Vậy, em nói nha....” Thẩm Giáng Niên đỏ mặt cúi đầu, Thẩm Thanh Hoà dùng đầu ngón tay nâng cằm cô lên, ánh mắt nóng rực, “Nói.” Thẩm Giáng Niên không có gan nhìn thẳng, quay đầu đi, để lại đôi tai hồng hồng, cô run run thì thầm, “Hôn.... chỗ mà người cảm thấy là chỗ nhạy cảm nhất trên người em.” Thật ra, cô muốn nói thẳng nhưng mà quá ngại ngùng, phải làm sao mới mở miệng nói ra được, hôn đầu v*, hôn chỗ kín, nhưng mà thật không thể nói ra lời. Chỉ mới nói “khéo" như thế đã khiến cơ thể Thẩm Giáng Niên ẩm ướt, thật đáng chết!
Khóe môi Thẩm Thanh Hoà cong lên, lộ ra nụ cười ranh mãnh, đáy lòng cô nhẹ nhàng vui sướng chưa từng có. Thẩm Giáng Niên chính là một tồn tại như vậy, có thể khiến cô vui vẻ trong nháy mắt, không làm tình được, vậy thì hôn, Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng đồng ý, “Được~” Giọng nói vô cùng mềm mại.
Vì không khí lạnh và sự kích thích của dục vọng, bạn nhỏ đã đứng thẳng rồi, Thẩm Thanh Hoà một tay ôm eo Thẩm Giáng Niên, một tay chống lên tường, cúi người xuống gần.
Môi của Thẩm Thanh Hoà đặt xuống, toàn thân Thẩm Giáng Niên tê dại, từng đợt nhẹ nhàng tạo nên từng đợt sóng, cô cắn môi, có chút không kiềm chế được, nhưng Thẩm Thanh Hoà vẫn dùng môi ngậm trái cây, ấn đầu lưỡi vào, “Ưm~ ha~” Thẩm Giáng Niên muốn lùi lại, nhưng bị Thẩm Thanh Hoà ôm eo, cô buộc phải ưỡn ngực ra, sóng triều trong thân thể bắt đầu không thể kiểm soát nổi lên.
Mặc dù Thẩm Thanh Hoà rất muốn mút, liếm láp, nhưng chỉ đành lướt qua một cái rồi dừng, lúc môi muốn hôn một bên khác, Thẩm Giáng Niên đã đưa tay lên giữ mặt Thẩm Thanh Hoà, giọng nói khẽ khàn nói lời trái lương tâm, “Còn lại, hay là để buổi tối cho em đi~” Chuông cửa vẫn còn vang, như là hối thúc, nghe thật phiền, càng quan trọng hơn là cô cảm giác ở dưới ướt rồi, lỡ đâu Thẩm Thanh Hòa hôn xuống, sẽ rất mất mặt.
Đôi mắt dịu dàng nhưng kiên định của Thẩm Thanh Hoà dường như muốn nói: Không.
Cách mới của tiểu lãng cuốn, Thẩm Thanh Hòa rất thích, hái xong một quả trái cây non mềm, làm Thẩm Thanh Hòa muốn tiếp tục, thế nên chuyển môi chăm sóc một trái cây khác. Mà chủ nhân vựa trái cây, khẽ nhướng đôi lông mày được tỉa tót gọn gàng, cắn chặt môi để kiềm chế nhưng hơi thở vẫn còn nặng nề.
“Còn một cái hôn cuối.” Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà bất cứ lúc nào cũng dễ nghe, nhưng vào lúc này, nó càng quyến rũ hơn khi nó rơi vào tai cô. Cơ thể Thẩm Giáng Niên mềm nhũn đến mức cô không thể đứng vững, cô khó nhọc nói lại: “Còn lại~ để tối đi~” Buổi tối, cô nằm xuống yên lặng hưởng thụ sự dịu dàng không phải sẽ tốt hơn sao?
Thẩm Giáng Niên cố gắng khép hai chân lại lại, nhưng lòng bàn tay của Thẩm Thanh Hòa mang theo nhiệt độ nóng bỏng duỗi xuống, Thẩm Giáng Niên cắn môi, ngại ngùng xấu hổ đến tận đáy mắt. Đôi mắt Thẩm Giáng Niên né tránh liếc nhìn đôi lông mày thanh tú của Thẩm Thanh Hoà, thở gấp, "Tôi có chút... không đứng được~ tối đi mà~” Thẩm Giáng Niên kiên trì nói, là bởi vì khu vườn tình yêu đã bị ngập nước, ướt không ngừng.
“Giao trọng lượng cơ thể của em cho tôi.” Hai chân Thẩm Thanh Hòa chen vào, Thẩm Giáng Niên quay đầu đi, không dám nhìn. Thẩm Thanh Hòa ngồi xổm xuống, nhìn thấy đóa hoa thơm ngát vẫn đang nở rộ, Thẩm Giáng Niên xấu hổ đến mức muốn đưa tay cản lại, nhưng Thẩm Thanh Hòa giơ tay ngăn cô lại, vô cùng nghiêm túc nói, “Tôi sắp hôn rồi đó.” Giống như com bướm đậu trên cành, sắp tung cánh bay đi, càng chảy ra nhiều mật ngọt. Thẩm Giang khó có thể chịu đựng được, cô lấy mu bàn tay che môi, nhỏ giọng cầu xin: " Thẩm Thanh Hoà ~ đừng giày vò em mà ~" Cô biết Thẩm Thanh Hoà đang nhìn chằm chằm vào đó, nó dường như bị kích thích, run rẩy ngoài tầm kiểm soát của cô.
Khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Giáng Niên cắn ngón trỏ của cô, khẽ hừ một tiếng, cái hôn quá mềm mại ấm áp, Thẩm Giáng Niên như muốn khóc, “Em không chịu nổi~ Thẩm Thanh Hòa~” Cô rên kêu lên, cô nhịn lâu lắm rồi, cơ thể trở nên nhạy cảm, miệng trống rỗng, “Hôn em.” Cô câu lấy tóc Thẩm Thanh Hòa kéo lên, nụ hôn Thẩm Thanh Hòa lấp đầy miệng trống rỗng, nhưng cơ thể thì sao?
“Em muốn ngón tay của người~” Thẩm Giáng Niên vừa hôn Thẩm Thanh Hòa, vừa lấy tay bắt lấy tay người ta, đưa đến giữa chân, “Vào đi~” Thẩm Thanh Hòa sẽ không đi vào, bởi vì cô biết, một khi đã vào rồi, sẽ không thu tay lại được, giờ phút này, vô cùng muốn chiếm hữu Thẩm Giáng Niên.
"Kẹp lại ~" Thẩm Thanh Hoà phủ lên vùng tư mật, ra lệnh. Thẩm Giáng Niên nghe theo bản năng, kẹp tay Thẩm Thanh Hòa. Môi được hôn, lòng bàn tay mềm mại khiến Thẩm Giáng Niên đang nhạy cảm, lập tức đến ngay. Vào lúc đó, Thẩm Thanh Hoà đã hôn cô thật sâu, Thẩm Giáng Niên cảm giác bản thân đã tan thành nước trên đầu ngón tay của Thẩm Thanh Hoà.
“Muốn ôm ~” Sau khi cơn sóng triều qua đi, Thẩm Giáng Niên nhất thời có cảm giác trống rỗng, cảm giác khó chịu trong người vẫn chưa được giải quyết triệt để, nhưng ít nhất cô cũng không bị nghẹn đến hoảng. Thẩm Thanh Hoà ôm Thẩm Giáng Niên và nhẹ nhàng hôn lên tai cô, Thẩm Giáng Niên hừ mũi thoải mái vài lần trước khi đẩy Thẩm Thanh Hoà ra, "Người đi mở cửa đi." Chuông cửa ngừng reo, có lẽ Nguyễn Duyệt đã bỏ cuộc.
"Tắm rửa sạch sẽ. Lát nữa cùng nhau nấu ăn." Thẩm Thanh Hoà hôn lên môi Thẩm Giáng Niên rồi đi ra ngoài. Thân thể Thẩm Giáng Niên có chút yếu ớt, nhưng là chỉ có một lần, đại khái là bởi vì bị lăn lộn quá lâu, nghẹn một hồi lâu. Thẩm Giáng Niên đứng dưới vòi hoa sen, rửa sạch cơ thể, dùng tay chạm vào nhưng chả có cảm giác gì, cô nhìn đi nhìn lại tay mình, tại sao tay của Thẩm Thanh Hoà lại đặc biệt như vậy? Mỗi khi chạm vào cô, cho dù chỉ vuốt mặt thôi, sẽ làm cô nóng lên.
Haizz, làm như cô là cái nhiệt kế vậy, Thẩm Thanh Hòa chính là nguồn nhiệt duy nhất, người khác chạm vào, nhiệt độ cơ thể của cô luôn ổn định, cả cô chạm lên cũng thế. Nhưng mà sao Thẩm Thanh Hòa lại có thể làm cô nóng lên, nóng đến mức muốn phát hỏa, cơ thể này, đúng là không biết là của ai nữa, Thẩm Giáng Niên đứng đo mà phân cao thấp với bản thân.
Nguyễn Duyệt đứng ở cửa, Thẩm Thanh Hòa đã thay quần áo thoải mái ở nhà, quần của Thẩm Giáng Niên mặc thì bình thường, nhưng Thẩm Thanh Hòa mặc vào thì chỉ dài 8 phần, mắt cá xinh đẹp lộ ra bên ngoài, Nguyễn Duyệt cúi đầu là có thể thấy, “Thẩm tổng, có cần tôi nấu giúp không?”
“Không cần.” Thẩm Thanh Hòa mở cửa, Nguyễn Duyệt đi vào, đặt đồ vào trong nhà định rời đi.
Trước khi đi, Nguyễn Duyệt đứng ở cửa, cung kính nói: “Thẩm tổng, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu mỗi vé máy bay.”
“Buổi họp báo kết thúc lúc mấy giờ?” Thẩm Thanh Hoà trong lòng trầm xuống.
"Buổi họp báo sẽ kết thúc lúc 4 giờ chiều ngày 31 tháng 10, tiệc tối sẽ bắt đầu lúc 6 giờ chiều và dự kiến kết thúc lúc 10 giờ tối."
“Toàn bộ hành trình sẽ có Tưởng tổng chứ?” Thẩm Thanh Hoà trầm ngâm hỏi.
“Đúng vậy ạ, Tử An có nói trên WeChat, Tưởng tổng đã truyền đạt ý kiến, ngài có thể tự sắp xếp thời gian của mình. Nếu không muốn tham dự, ngài có thể không cần đến buổi họp báo.”
“Vâng.” Nguyễn Duyệt xoay người rời đi, cô không quên việc Thích Tử Quân nhiều lần nói với cô, muốn Thẩm Thanh Hòa đến đón. Nhưng Nguyễn Duyệt tự biết vị trí của bản thân, nếu Thẩm tổng biết Thích Tử Quân về, không đi đón là việc của Thẩm tổng.
Đúng thật, Thẩm Thanh Hòa biết Thích Tử Quân sẽ về, vì cô ấy đã có nói với cô trên WeChat, mong cô có thể đến đón cô ấy. Gần đây, Thẩm Thanh Hòa khá bận, nên chưa quyết định, cho nên vẫn chưa trả lời lại, bây giờ xem lại chắc có thể đến đón, Thẩm Thanh Hòa nhấp vào WeChat viết: Tôi sẽ đến đón em.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT