Đột nhiên xảy ra chuyện cắt ngang kế hoạch về nhà của hai người bọn họ, Lộ Chiêu Hành ở lại bệnh viện.
Hác Mộc canh giữ ở giường bệnh, cơn buồn ngủ đã biến mất sạch sẽ.
Hai khủy tay cậu chống lên mép giường, cầm một tay Lộ Chiêu Hành, nhìn người nhắm mắt nằm trên giường, trên mặt còn có mấy phần chưa tỉnh táo.
Lộ Chiêu Hành đột nhiên ngất trong thang máy, quả thật dọa cho cậu sợ chết khiếp, bây giờ nhìn thấy người thở đều đặn, khủng hoảng trong lòng vẫn chưa biến mất.
Y tá phụ trách cho Lộ Chiêu Hành thấy mắt cậu đỏ đỏ, nhỏ giọng an ủi: "Cậu ấy không sao đâu, chỉ là sợ không gian kín dẫn đến hôn mê, rời khỏi thang máy chờ cậu ấy tỉnh lại là được."
Hác Mộc gấp gáp trong lòng, thầm nghĩ không phải bây giờ hắn còn chưa tỉnh sao?
"Không tỉnh lại có thể là do cậu ấy vốn đã mệt mỏi, để cậu ấy nghỉ ngơi một chút là được."
"......"
Không trách chị gái y tá nhìn ra được, thật sự Mộc bé con đem đem tất cả lo sầu viết lên hết trên mặt.
Hác Mộc ngẩng đầu một cái, nhẹ gật đầu với chị y tá.
Cậu vừa nâng mắt lên, càng thấy rõ hơn đôi mắt đỏ hồng.
Quả nhiên là chân ái!
Ý tá cảm thán, thầm nghĩ cậu chủ nhỏ nhà bọn họ rơi lưới tình rồi.
Có điều lấy nhan sắc đẹp xuất sắc của Lộ Chiêu Hành, là cô thì cô cũng đổ.
Lấy lại dụng cụ đo huyết áp, y tá dặn dò một câu: "Có gì thì nhấn chuông, tôi đi ra ngoài trước."
Hác Mộc gật đầu lần nữa.
Trong phòng bệnh còn có một người, là Bốn Chín nhận được tin tức ở phía dưới chạy lên.
Sau khi y tá rời đi, Bốn Chín dời đến vị trí y tá đứng lấy huyết áp, nói với Hác Mộc: "Anh Mộc, anh đi về nghỉ ngơi trước đi, tôi ở đây trông coi là được rồi......"
Bỗng nhiên Hác Mộc nhìn về phía cậu ta, muốn nói lại thôi.
Cậu nhìn về Lộ Chiêu Hành đang ngủ say, bỗng nhiên đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Cậu đi ra ngoài với tôi một chút."
"......"
Ngoài hành lang, cũng là ngồi trên ghế nghỉ ngơi, ở ngoài phòng bệnh Lộ Phong, không liên quan đến mình nên Hác Mộc còn có thể nói đùa với Lộ Chiêu Hành, nhưng bây giờ ở ngoài phòng bệnh Lộ Chiêu Hành, cậu lại loạn đến mức không biết phải nói thế nào.
Im lặng một hồi lâu, cậu mới mở miệng hỏi: "Chứng sợ hãi của anh ấy là từ đâu ra?"
Lúc bị gọi ra ngoài, Bốn Chín đã đoán được cậu muốn hỏi cái gì.
Ngồi ở trên ghế, Bốn Chín xoắn xuýt vuốt ngón tay mình.
Cậu ta không nói được không?
Anh Lộ không thích người khác nhắc lại chuyện trước kia, nhất là không thể nói cho Hác Mộc.
Nếu bây giờ cậu ta nói, anh cậu ta có đánh chết cậu ta không?
Bốn Chín rất khó xử đó!
"Không phải do di truyền phải không?" Hác Mộc dứt khoát gọn gàng hỏi.
Nếu là sợ hãi do di truyền, không cần thiết phải do dự như vậy.
Nếu như là sau này mắc phải, nhất định phải có lý do để lại cho người khác bóng ma tâm lý không muốn nhắc đến.
Lộ Chiêu Hành đã trải qua những gì?
Bốn Chín vẫn im lặng như cũ, Hác Mộc cau mày nói: "Nếu cậu không nói tôi sẽ đi lừa anh ấy, nói cậu đã nói cho tôi biết cả rồi."
Bốn Chín: "......" Anh thật sự là chị dâu thân yêu của tôi!
Không còn sự lựa chọn, Bốn Chín thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
Chứng sợ không gian kín của Lộ Chiêu Hành mắc vào năm hắn lên bảy tuổi.
Năm hắn sáu tuổi, mẹ của Lộ Chiêu Hành đem theo hắn gả cho người khác, mẹ Lộ vốn dĩ không có bối cảnh gì, lại có thêm Lộ Chiêu Hành "vướng víu", thế nên gả cho người điều kiện cũng không hẳn rất tốt, kinh doanh một quán bar nhỏ, bù lại thì không cần phải lo cái ăn cái mặc.
Người kia chính là cha nuôi trong miệng Lộ Chiêu Hành, gọi điện thoại cho Lộ Chiêu Hành trước lúc đi dự tiệc.
Cha nuôi sở dĩ bằng lòng cưới một cô gái đã có con là vì coi trọng sắc đẹp của mẹ Lộ Chiêu Hành, mà người mẹ đồng ý gả cho một người đàn ông không điều kiện gì đặc biệt cũng chỉ đơn giản là vì muốn tìm cho mình chỗ dựa.
Nhưng cho dù dáng dấp dễ nhìn, lâu dài sinh sống với nhau, cũng sẽ có lúc chán ghét.
Trong một lần cãi nhau, cha nuôi biết được Lộ Chiêu Hành là con của vị đại gia nào đó, ông ta giống như tự ái, lúc đầu đối xử với đứa bé không tốt, từ đó lại càng hành hạ nặng nề hơn, mọi chuyện cứ như vậy, thậm chí việc hành hạ Lộ Chiêu Hành còn trở thành thú vui lớn của ông ta.
Ông ta thường xuyên nhấn Lộ Chiêu Hành vào trong nước ép hắn học bơi, biết rõ hắn bị dị ứng hải sản còn ép hắn ăn thức ăn mình dị ứng, chỉ cần không làm theo yêu cầu của ông ta, Lộ Chiêu Hành sẽ bị nhốt vào một phòng tối do cha nuôi đặc biệt thiết kế ra, sau khi đánh đập chửi rủa, lại dùng máy chiếu chiếu lên tường những thứ trẻ con thường sợ nhất......
Đây vẫn chỉ là hiểu biết của Bốn Chín.
Người cha nuôi này không có bản lĩnh gì, ông ta cố kỵ kẻ có tiền, lại bị mẹ của Lộ Chiêu Hành đả thương lòng tự ái, ông ta dựa vào việc ngược đãi một đứa bé để duy trì tự ái của bản thân, tựa như khi làm vậy sẽ có cảm giác hơn người vì đem kẻ có tiền giẫm đạp dưới chân.
Hác Mộc nghe xong thì hoảng hốt, hai tay càng siết chặt lại, cổ họng cậu khô khốc phát đau, "Vậy...... Vậy mẹ anh đâu? Cha nuôi anh ấy đối xử với anh ấy như vậy...... Không có ai ngăn cản sao?"
Bốn Chín bật cười trào phúng một tiếng.
Hác Mộc nghiêng đầu nhìn về phía cậu ta, thấy vẻ mặt oán giận của Bốn Chín, cậu lại cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Bốn Chín nói: "Nếu người phụ nữ đó quan tâm anh Lộ, bà ta đã không sinh anh Lộ ra rồi."
"......"
Chứng sợ không gian kín của Lộ Chiêu Hành bị vào năm bảy tuổi, nhưng bất hạnh của hắn lại bắt đầu từ lúc mới sinh ra đời.
Lộ Chiêu Hành khác biệt so với Lộ Sùng, hắn có thành tựu như bây giờ là do dựa vào bản thân, nhưng mẹ của hắn và mẹ của Lộ Sùng không có gì khác biệt, thậm chí còn ác độc hơn so với bất kỳ người mẹ nào.
Người phụ nữ kia sinh Lộ Chiêu Hành, cũng chỉ vì muốn gả vào nhà họ Lộ.
Bà ta vì muốn Lộ Phong nhận con, thậm chí tìm đến vợ hợp pháp của Lộ Phong, ép buộc bà ly hôn, sau khi thất bại, bà ta bắt đầu hành hạ Lộ Chiêu Hành, bà ta gửi video mình hành hạ con gửi cho Lộ Phong để uy hiếp ông ta, nhưng Lộ Phong ý chí sắt đá hơn so với tưởng tượng của bà ta, thậm chí đoạn video đó cơ bản cũng không có cơ hội truyền đến ông ta.
Sau khi một thân một mình nuôi Lộ Chiêu Hành, người phụ nữ này phát điên, trong một lần tình cờ biết được địa chỉ nhà của Lộ Phong ở thành phố Lâm An, mẹ của Lộ Chiêu Hành chặt ngón út tay phải của đứa bé ba tuổi, bọc lại gửi cho Lộ Phong, nhận được một khoản tiền.
Bà ta dùng khoản tiền đó kiên trì đến năm Lộ Chiêu Hành sáu tuổi, đem chính con ruột của mình ném vào một vực thẳm khác.
"Anh Lộ lên cấp hai, ngày nghỉ cũng không rời khỏi trường, lên cấp ba bắt đầu đi làm, tôi và anh Lộ quen biết nhau trong quán net anh ấy làm."
"......"
Bởi vì chơi game giỏi, Lộ Chiêu Hành được một nhóm game thủ của một game online coi trọng, gia nhập vào câu lạc bộ, sau đó thông qua câu lạc bộ tiến vào giới giải trí, dần dần thoát khỏi cái gia đình vặn vẹo của hắn.
Bởi vì lúc còn bé bị ngược đãi cùng với trong quán bar có mấy vụ làm ăn không sạch sẽ, vết thương mà hắn đã chịu đựng khi còn nhỏ trở thành điều kiện trao đổi để hắn thoát khỏi cha nuôi, về phần người mẹ kia của hắn, cũng đã sớm qua đời vào lúc hắn chưa tốt nghiệp cấp ba vì dính vào ma túy
Hác Mộc không biết làm thế nào mình trở về phòng bệnh sau khi nghe xong những thứ này.
Lộ Chiêu Hành vẫn chưa tỉnh.
Hắn ngủ rất sâu, khoảng thời gian trước vội vàng quay phim, liên tục nửa tháng hắn chưa ngủ được một giấc trọn vẹn, hắn nhất định rất mệt mỏi.
Tay phải bị Hác Mộc nắm lấy trước khi rời khỏi phòng bệnh vẫn để trước ngực như cũ, chiếc nhẫn kia phản xạ ánh đèn vô cùng chói mắt.
Hác Mộc ngồi ở mép giường, cầm tay hắn lên lần nữa, nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn không đeo đến gốc ngón tay mà kẹt lại ở vị trí đốt ngón tay thứ hai.
Cho dù biết chân tướng, cậu nhìn ngón tay này với cách ngón tay không không khác nhau nhiều lắm, chỉ là ở vị trí được chiếc nhẫn che lại, có một dấu vết rất nhạt không giống vết sẹo, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn ra.
Nhưng Hác Mộc đã hiểu được cái cảm giác không đúng của mình từ đâu ra.
Kỹ thuật chữa bệnh cho dù có tốt đến đâu, ngón tay nối lại nhìn rất thật, thời gian trôi qua đã lâu, Lộ Chiêu Hành đã dùng quen rồi...... Ngón tay này vĩnh viễn không thể linh hoạt được như ngón tay thật.
Hác Mộc không thể tưởng tượng được một đứa bé ba tuổi năm đó phải làm thế nào để chịu đựng được đau đớn khi bị mất ngón tay, càng không thể nào tưởng tượng nổi làm thế nào một người mẹ có thể xuống tay độc ác với con mình như vậy.
Mẹ hắn xem hắn là món hàng trao đổi, cha hắn xem hắn là không khí, sau khi biết được Lộ Chiêu Hành bị mẹ mình đối xử như thế, Lộ Phong vẫn như cũ lấy tiền đuổi người đi, cho dù biết con của mình có khả năng không sống nổi, ông ta vẫn như cũ không nghĩ đến việc đón Lộ Chiêu Hành về.
Lộ Chiêu Hành lớn lên dưới hoàn cảnh tuyệt vọng này, hắn không hận sao?
Hác Mộc rất muốn hỏi Lộ Chiêu Hành, nhưng cậu không dám hỏi.
Hác Mộc cẩn thận đeo chiếc nhẫn kia về, có lẽ là do tay hơi run, hoặc do Lộ Chiêu Hành quá mẫn cảm với các ngón tay, cậu vừa đeo chiếc nhẫn trở về vị trí cũ, người đang ngủ say mở mắt ra.
Lộ Chiêu Hành không rút tay lại, hơi nghiêng đầu, cầm lại bàn tay Hác Mộc: "Đang nhìn gì vậy?"
Đột nhiên âm thanh vang lên bên tai khiến lòng Hác Mộc hơi run lên, cậu chớp mắt, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra: "Tại sao trên tay của chúng ta lại không có nhẫn cưới?"
"......"
Lộ Chiêu Hành hơi giật mình, đầu óc vừa tỉnh tại không được tỉnh táo lắm lại càng thêm rối bời, "Cái gì?"
Hác Mộc nói: "Nhẫn đó, không phải chúng ta đã kết hôn rồi sao?"
Hắt đột ngột ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt sưng đỏ của cậu, tất cả âm thanh của Lộ Chiêu Hành bị chặn lại trong cổ họng, lòng tràn đầy cảm động nhanh chóng bị lo lắng và đau lòng thay thế, "Em......"
Hắn chống tay muốn ngồi dậy.
Hác Mộc vội vàng nghiêng người đỡ lấy hắn.
Hai người dựa vào chung một chỗ, bốn mắt nhìn nhau.
Lộ Chiêu Hành nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi hay an ủi cậu trước.
Đưa tay xoa lên khóe mắt đỏ hoe của cậu, Lộ Chiêu Hành nói: "Làm em lo lắng rồi."
"Em lo quá trời luôn." Hác Mộc nói: "Chứng sợ không gian kín của anh vẫn chưa khỏi, sao anh lại nói với em là tốt hơn nhiều rồi?"
Lộ Chiêu Hành lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Chứng sợ hãi của hắn thật sự đã chuyển biến tốt so với mấy năm trước, dù sao để có thể diễn xuất tốt, hắn cũng phải vượt qua hoàn cảnh u tối của mình, mấy năm nay hắn vẫn luôn không chế rất tốt, chỉ là hôm nay thang máy đột nhiên ngừng lại, hắn không có phòng bị, không gian trong thang máy quá chật hẹp, không gian ngột ngạt quá có tính khiêu chiến đối với hắn.
Càng dở khóc dở cười hơn nữa là, hắn vốn đã hít thở không thông, lại đột ngột đường hô hấp bị chặn lại, cũng tại hắn không đẩy người ra, cuối cùng chỉ có thể tự làm tự chịu.
Nguyên nhân này Lộ Chiêu Hành không thể nói cho Hác Mộc biết.
Lộ Chiêu Hành kéo Hác Mộc đến trước người hôn một cái, thái độ nhận sai thành khẩn: "Xin lỗi, sẽ không có lần sau."
Hác Mộc bị hắn hôn đỏ cả mang tai, muộn màng mới nhớ ra hỏi thăm tình hình của hắn: "Bây...... Bây giờ anh sao rồi? Còn khó chịu không? Còn chóng mặt không?"
Lộ Chiêu Hành ôm cậu nói: "Không sao, đừng lo lắng."
Hác Mộc nhẹ nhàng thở ra.
Đáy mắt Lộ Chiêu Hành mang theo ý cười, nhịn không được hôn cậu.
Trên giường không tính rộng rãi, môi lưỡi hai người dây dưa, Hác Mộc giống như dính người hơn bình thường, ôm Lộ Chiêu Hành không chịu buông tay, sau khi cả hai sờ ra lửa nóng, cậu gần như dụ dỗ nhìn Lộ Chiêu Hành nói: "Chúng ta về nhà đi."
"......"
[…]
Tác giả có điều muốn nói: Tối nay có liên hoan, chỉ có thể viết đến đây thôi! orz
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT