Lúc xuất viện bác sĩ đã nói qua,

Người bị biến chứng sau khi phẫu thuật tuyến thể, cơ thể của họ giống với những người dị ứng cồn, đồ có cồn gì đấy không được dính vào.

Nhưng mấy ngày nay ở trong biệt thự, cuộc sống của cậu lúc nào cũng ở cùng với Lộ Chiêu Hành, người đó giống như đem mọi thứ có khả năng gây nguy hiểm cho cậu loại bỏ hết, cậu được bảo vệ quá tốt, thế nên thường ngày cậu đối với mấy chuyện nhỏ nhặt không có cảnh giác.

Đồ uống hôm nay là do Diêu Dương chọn cho cậu, lúc cậu tới đúng lúc thấy khát, uống một ngụm thì thấy hợp khẩu vị, hoàn toàn không để ý đến vấn đề có cồn.

Bây giờ cả người khó chịu, cậu mới ý thức được tính nghiêm trọng của nó.

Cái cảm giác nóng ướt khó chịu này bắt đầu lan tràn, đi theo máu truyền đến khắp cơ thể, cơ thể dần dần nóng lên, trong lòng Hác Mộc xuất hiện vết nứt.

Cậu đã ngửi được mùi mùi hương ngọt ngào phát ra trên cơ thể mình, sự thay đổi của cơ thể khiến cậu ý thức được mình không thể ở bên ngoài thêm một giây một phút nào nữa.

Cậu cầm thuốc cách trở phun lên người mình, sau đó gọi điện thoại cho Tiểu La.

Khi vừa mới tiến vào phòng riêng, Tiểu La chờ cậu ở khu vực công cộng, nhận được điện thoại của cậu lập tức đẩy cửa bước vào.

"Đi về."

Cậu chỉ nói đơn giản, lập tức đem mũ lưỡi trai bước ra ngoài.

Cũng may tuy cơ thể cậu khó chịu, nhưng không tới nông nỗi như lần trước ở bệnh viện, cậu bước đi rất nhanh, Tiểu La thấy sắc mặt cậu không thích hợp, cũng không hỏi câu nào, bước đi phía sau cậu.

Hác Mộc chỉ lo cúi đầu bước đi, ra khỏi phòng riêng đi đến thang máy xuống bãi giữ xe, không ngờ xém chút đụng trúng người ngay cửa thang máy.

Bây giờ tất cả những gì trước mặt cậu đều là chướng ngại vật, cậu định đi lướt qua, người trước mặt đột nhiên mở miệng: "Không phải Hác Mộc đây sao?"

Nghe được tên mình, Hác Mộc ngẩng đầu lên.

Không quen.

Cậu xem như lễ phép nói: "Phiền anh tránh ra."

"Cậu đi đâu mà vội vàng vậy?"

Người đang nói chuyện chặn ở cửa thang máy, ngăn cản Hác Mộc đi vào, "Nếu đã gặp nhau rồi, hay đi ăn một bữa với nhau đi."

Hắn ta nói xong lập tức đưa tay muốn đặt lên vai Hác Mộc, một cơn ớn lạnh đập vào mặt, Hác Mộc nghiêng người tránh né.

Cậu bây giờ rất nóng nảy, rất bài xích với người đến gần mình, đối với người không quen không biết muốn động tay động chân, càng không có kiên nhẫn: "Tránh ra."

"Đừng không cho tôi mặt mũi như vậy, tôi nghe nói cậu ở chỗ Chử Minh bị người khác cướp vai chính, chỗ tôi có bộ phim mới, hay chúng ta hợp tác với nhau đi?"

Mỗi câu hắn ta nói, ý đồ càng rõ ràng hơn, tin tức tố của Alpha hướng tới về Hác Mộc, sắc mặt Hác Mộc dưới vành nón bất ngờ thay đổi, người kia gần như rất có cảm giác thành thụ cười cười, đang muốn đưa tay, cổ tay bị nắm lại.

Hác Mộc ngẩng đầu lên: "Anh nghĩ tin tức tố của mình dễ chịu lắm hả?"

"......"

Người đó bị Tiểu La nắm lấy cổ tay, còn chưa kịp biết người ngăn cản mình là ai, nhìn về phía Hác Mộc, vô thức làm ra vẻ mặt tự hào: "Bia thượng hạng, mùi hương này tôi thấy......"

"Anh thấy cái quần!" hắn ta còn chưa kịp cảm khái bản thân một phen, đã bị Hác Mộc lạnh lùng cắt ngang: "Anh biết bây giờ trời nóng thế nào không? Biết bia đun sôi khó uống thế nào không? Không ai dạy anh đạo lý cơ bản ra bên ngoài phải tự biết giấu đi tin tức tố của mình hả? Muốn say thì đi tìm chỗ kín đáo một chút, ít đi ra ngoài gây tai họa cho người khác, cút đi!"

Hai chữ cuối cùng vô cùng khí thế, người nọ muốn mở miệng, cổ tay bỗng nhiên căng thẳng, cả người bị kéo ra khỏi cửa thang máy, trơ mắt nhìn Hác Mộc đi lướt qua, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương hoa quế trong trẻo.

"......"

Hác Mộc đã đi vài thang máy, được người che chắn trước mặt.

Chờ cửa thang máy, người đứng ngoài cửa phản ứng lại: "Ông Lâm nhỏ, không sao chứ?"

Lâm Đông Tự loạng choạng được người đỡ lấy không đáp lại, hắn ta ngửi mùi hương thơm ngát Hác Mộc lưu lại trong không khí, bất ngờ cười nói: "Cậu ta so với tưởng tượng của tôi còn thú vị hơn"

"......"

Người đi theo hắn ta sửng sốt.

Vừa rồi bộ dạng của Hác Mộc hung hăng như vậy, người bên cạnh cậu không một lời lập tức động thủ.

Người đại diện nhìn cổ tay của Lâm Đông Tự đã bị nắm đến ửng đỏ...... Vậy mà còn thấy người khác thú vị.

Anh không phải có máu M đó chứ!

......

Bên phía Hác Mộc sau khi leo lên xe lập tức cuộn tròn người thành một đống, vì cồn khiến cơ thể nóng lên không còn sức, còn bị tin tức tố của Alpha ảnh hưởng, thật sự là họa vô đơn chí.

Hác Mộc vừa tức giận vừa không cam tâm.

Cậu chỉ là đọc fanfic của mình thôi, vì sao chuyện xuyên sách ngàn năm có một này lại rơi xuống đầu cậu chứ?

Còn chưa tính đến việc còn cố tình xuyên vào Omega yếu ớt như thế này nữa!

Dựa vào cái chó má gì mà vận mệnh của cậu lại ở trong tay của Alpha?

Alpha ở thế giới này giống như vừa sinh ra đã có đặc quyền, một lời không hợp thì phóng ra tin tức tố áp chế, nếu thế sao không tạo ra cái thế giới thu chân có thể áp chế luôn đi?

Hác Mộc càng nghĩ càng giận, giận tới phát khóc.

Vóc dáng cậu vốn đã nhỏ bé, bây giờ hai chân co lại, giải thích sống động cái gì gọi là vừa đáng thương vừa bất lực.

Tiểu La nhìn cậu từ gương chiếu hậu, muốn an ủi cậu mấy câu nhưng không biết phải nói gì, chỉ có để đạp chân ra tăng tốc chạy về biệt thự.

Khi Lộ Chiêu Hành ở công ty nhận được gấp gáp trở về, Hác Mộc đã nhốt mình trong phòng ngủ.

"Người đâu rồi?"

Bốn Chín chờ ở biệt thự, đang ở phòng khách gấp đến mức giậm chân, nghe ngoài cửa có tiếng động, hấp tấp ra đó: "Chị dâu ở trên lầu."

Lộ Chiêu Hành quay người đi lên.

Bốn Chín ngăn hắn lại, nói: "Anh Lộ, tốt nhất anh đừng nên đi lên đó......"

"......"

"Ấy, không phải, ý tôi là trước khi lên anh nên dùng thuốc ức chế trước đi, tình hình của chị dâu hình như không tốt lắm...... Này, anh Lộ."

Bốn Chín không ngăn cản được, người đã đi lên lầu rồi.

Sau khi cửa phòng ngủ mở ra, mùi hoa quế nồng đượm phả vào mặt, Lộ Chiêu Hành không thở được, cổ họng nuốt xuống một cái, nhưng dám do dự, đẩy nữa bước vào.

Bất ngờ là trong phòng ngủ không có ai.

Rèm trong phòng được kéo lại, ánh sáng có phần tối tăm, chị có duy nhất nguồn sáng từ phòng tắm.

Bước chân Lộ Chiêu Hành chậm lại, đi đến trước cửa phòng tắm, nhìn thấy người ôm lấy chính mình ngồi dưới đất, đồng tử hắn co lại, cuối cùng bất chấp cơ thể bị ảnh hưởng vì tin tức tố, vội đi qua đó.

"Hác Mộc"

Âm thanh vừa nhẹ vừa dịu dàng vang lên bên tai, Hác Mộc hoảng hốt nghĩ mình xuất hiện ảo giác.

Cậu đem đầu mình chôn giữa hai đầu gối, dùng hay tai ôm lấy, giống như một con chim cút tự bảo vệ mình, co lại thành một cục.

Cậu không dám ngẩng đầu, nhận ra có người bước vào, rầu rĩ nói: "Tiểu La đâu rồi?"

Lộ Chiêu Hành vừa định đưa tay đỡ cậu đứng dậy, nghe cậu lên tiếng, đáy lòng chợt lạnh lẽo, con ngươi lạnh lùng: "Tìm cậu ta làm gì?"

Giọng Hác Mộc khàn khàn trầm thấp, như thể đang cố kìm nén gì đó: "Tôi kêu cậu ấy...... Đi mua thuốc ức chế."

"......"

Lộ Chiêu Hành bị cậu làm cho tức đến bật cười: "Em...... Em ghét anh đánh dấu em đến mức đó sao?"

"Ưm......"

Lộ Chiêu Hành vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe được âm thanh nghẹn ngào.

"......"

Một chút lửa giận vì bị kháng cự sinh ra trong lòng hắn bị một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân, lập tức tắt ngấm.

Lúc này hắn mới chú ý trạng thái của Hác Mộc không bình thường chút nào.

Cả người Hác Mộc rất nóng, đến cả cổ cũng đỏ lên, nhưng hai tay ôm lấy bản thân bị cậu siết đến trắng bệch, rõ ràng đang kiềm chế gì đó.

Con ngươi Lộ Chiêu Hành co lại, đưa tay đẩy hai tay đang siết chặt lấy chính mình ra, buộc cậu ngẩng đầu.

Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, Hác Mộc ngẩn người, phát ra âm thanh không xác định: "...... Lộ Chiêu Hành?"

"......"

Trái tim trong lòng ngực Lộ Chiêu Hành đập kịch liệt, cảm thấy ngọn lửa tà ác từ con tim lan ra toàn thân, xuống nơi bên dưới bốc cháy hừng hực.

Người trước mặt cắn chặt môi dưới, gương mặt ửng hồng, hai mắt ướt át, ánh mắt mê ly, hốc mắt bình thường màu hồng, bây giờ lại đỏ thẫm như máu, là do cậu kiềm chế không khóc quá lâu.

Trạng thái yếu ớt này vô cùng kích thích dục vọng chiếm hữu và bảo vệ của Alpha.

Lộ Chiêu Hành động lòng, lại không khỏi đau lòng, hắn suy nghĩ vì sao cậu lại khóc, hắn đưa tay lau đi giọt nước mắt chực chờ rơi trên khóe mắt cậu, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất: "Anh đây."

Hắn vừa nói xong, khóe miệng cậu mấp máy, nước mắt kìm nén bấy lâu rơi xuống lã chã.

Lộ Chiêu Hành hoảng hốt, bối rối đưa tay lau cho cậu.

Hác Mộc bất ngờ nắm lấy tay hắn: "Lộ Chiêu Hành, em......"

Cậu vô thức dùng bên mặt cọ vào lòng bàn tay của Lộ Chiêu Hành, cổ họng vì khô khốc không ngừng nuốt xuống.

Cổ họng khô nóng và cơ thể nóng lên là hai cảm giác hoàn toàn bất đồng, cái loại cảm giác dinh dính nong nóng là dục vọng trong cơ thể cậu đang kêu gào.

Cậu biết hiện tại mình muốn cái gì, cậu khao khát tin tức tố của Lộ Chiêu Hành.

Nhưng bản năng cậu bài xích cái cảm giác vô lực khi bị tin tức tố chi phối.

Cậu nắm chặt bàn tay Lộ Chiêu Hành đang hướng về phía mình, muốn đến gần lại không dám, gấp gáp đến luống cuống tay chân.

Khi cậu không nhịn được tiến tới người trước mặt, lòng bàn tay cậu bị nắm chặt lấy, tay bị người ta nắm lấy nhẹ nhàng kéo, có thể cậu không phòng bị lao vào một lòng ngực ấm áp.

Tin tức tố ấm áp quen thuộc bao bọc lấy cậu, vùng đất khô nóng lập tức bị dòng nước mát ngọt ngào tưới vào, có bàn tay nhẹ nhàng xoa lưng cho cậu.

Cơ thể Hác Mộc rất nóng, nhưng sau lưng cậu lại lạnh lẽo, cũng không biết cậu dựa vào bức tường lạnh như băng trong phòng tắm bao lâu.

Lộ Chiêu Hành vuốt tóc trấn an cậu, nói bên tai cậu: "Không sao đâu, anh về rồi."

Hốc mắt Hác Mộc nóng lên, lập tức từ bỏ giãy giụa, dụi đầu lên cổ hắn, tham lam ngửi tin tức tố trên tuyến thể hắn.

Cậu ôm lấy cổ Lộ Chiêu Hành, giao tất cả sức nặng cơ thể của mình cho hắn, lau sạch sẽ nước mắt của mình lên áo sơ mi hắn.

Nhưng như thế chưa đủ, Hác Mộc vẫn rất khó chịu, cậu nhìn tuyến thể sau gáy Lộ Chiêu Hành, đôi mắt mờ mịt hít thở nặng nề ngẩng đầu nói: "Lộ Chiêu Hành, em muốn cắn...... A?"

Hác Mộc chỉ thấy trên cổ nóng lên, có gì đó ẩm ướt trượt qua cổ cậu một cái, giống như một con rắn, khiến Hác Mộc rùng mình.

Cơ thể cậu lập tức bị ôm lấy.

Giọng nói Lộ Chiêu Hành u ám: "Ngoan, nghiêng đầu đi."

"......"!!

Hác Mộc bất ngờ mở to mắt.

Nhưng không đợi cậu nói lời từ chối, cậu bị đẩy vào bức tường phía sau lần nữa, nhưng mà lần này có bàn tay ôm lấy thắt lưng cậu, làm cơ thể cậu ngửa ra sau nhưng không dựa vào tường.

"Ôm lấy anh." Lộ Chiêu Hành nhìn thẳng vào mắt cậu.

"......"

Hác Mộc không kiềm chế được nuốt nước bọt.

Thật ra cậu muốn nói là cắn lên tuyến thể Lộ Chiêu Hành một cái, cậu cần rất nhiều tin tức tố.

Nhưng tình huống bây giờ, gần như trái ngược.

Cậu nhìn người đang gần trong gang tấc.

Trên người Lộ Chiêu Hành chỉ có một cái áo sơ mi màu xám ướt sũng mồ hôi, một lớp vải mỏng dính lên người hắn, phác họa ra hình dáng đường cong cơ thể hoàn mỹ trên người cậu, mặc kệ là ở thế giới ban đầu hay thế giới này, dáng người của Lộ Chiêu Hành vẫn luôn đồng nghĩa với từ khiêu gợi.

Ánh mắt Lộ Chiêu Hành nhìn về phía cậu, mang theo cố chấp với sự uy hiếp làm cho người ta vô thức muốn phục tùng, Hác Mộc bị hắn nhìn đến mức đỏ mặt tía tai, hai tay vô thức ôm lấy.

Hai tay Hác Mộc không nâng đỡ cơ thể mình, mà chính cậu ra sức ôm lấy cổ Lộ Chiêu Hành.

Hơi thở phả lên cổ càng ngày càng nóng bỏng, cũng không rõ hơi thở của ai dồn dập hơn.

Sau khi môi Lộ Chiêu Hành tiến đến sau gáy Hác Mộc, cơ thể cậu run rẩy mạnh mẽ.

Thật sự số phận phải bị gặm cổ rồi!

Hác Mộc có chút lo lắng nói: "Anh ơi...... Anh nhẹ chút nha anh...... A!"

Một tiếng thét sợ hãi bị cậu giữ lại giữa môi, vì cậu không thể tự che miệng mình nên ra sức dán lên người Lộ Chiêu Hành.

Mặc dù cậu có chuẩn bị tâm lý, nhưng bị cắn ở nơi thần kinh yếu ớt, cảm giác này thật sự nói không nên lời.

Lộ Chiêu Hành nghe được cậu rên lên, động tác hơi nhẹ lại.

Tuyến thể đã bị răng nanh cắn xuống, mùi hương tin tức tố ngọt ngào tràn ngập giữa răng môi hắn, không ngừng phá hủy lý trí mạnh mẽ cuối cùng còn sót lại trong đầu óc hắn.

Con ngươi hắn tối lại, trong ánh mắt giống như tạo thành gió lốc.

Trước mắt là cần cổ trắng nõn ửng đỏ thuộc về Omega, thúc giục nội tâm nóng nảy của Alpha đánh dấu hoàn toàn, ký ức được cấy vào không ngừng hiện lên trong đầu hắn, mặt của Hác Mộc, cơ thể cậu, giọng nói cậu, tất cả khớp với khi bọn họ ở cạnh nhau.

Lộ Chiêu Hành không dám nghĩ, cũng không dám nhìn, hắn nhắm mắt lại, dùng kỹ năng xa lạ của mình, đem tin tức tố rót vào tuyến thể yếu ớt của Hác Mộc.

Tuy chỉ là đánh dấu tạm thời, nhưng quá trình vẫn dày vò dài dằng dặc.

Vì sự thâm nhập khi đánh dấu, Hác Mộc chỉ cảm thấy cơ thể mình càng vô lực, bàn tay cậu để trên vai Lộ Chiêu Hành rơi xuống, lại dùng hết sức siết lấy vạt áo hắn, tê dại sâu bên trong cơ thể lan ra gần như nhấn chìm ý thức và lý trí cậu.

Đôi mắt cậu vô hồn, giống như một con rối, tùy ý để cho khoái cảm quấy rối càng quét toàn thân, đuổi đi tất cả những đau đớn và khó chịu của cậu.

Cuối cùng chờ đến lúc Lộ Chiêu Hành đánh dấu xong, Hác Mộc tựa vào trong lòng hắn thở gấp, buồn ngủ vô cùng.

"Mệt sao?" Lộ Chiêu Hành hỏi.

Hác Mộc không có sức gật đầu, lên tiếng như ruồi muỗi.

Lộ Chiêu Hành trấn an cậu: "Ngủ đi."

Tinh thần căng thẳng cộng thêm sinh lý chống đối thời gian dài, khi bình tĩnh lại Hác Mộc cảm thấy chỗ nào trên người mình cũng mệt mỏi, rất nhanh ngủ mê man.

Mà Lộ Chiêu Hành nhìn thấy người đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, cơ thể khô nóng lại không biến mất.

Không những như thế, dưới tình huống dục vọng hắn đang kêu gào, hắn vẫn phải hoàn thành thách thức nặng nề nhất.

Sau khi đánh dấu, quần áo bọn họ bị mồ hôi làm cho ướt hết, hắn còn phải đem người đang ngủ say như chết trong lòng mình đặt vào bồn tắm tắm rửa.

Không ai biết làm sao Lộ ảnh đến hoàn thành được cái thử thách này, đợi đến lúc Hác Mộc ngủ đủ giấc tỉnh lại đã là mười giờ tối.

Cậu tỉnh lại trong lòng Lộ Chiêu Hành, quay lưng với hơi thở của hắn, mặt hướng ra cửa sổ, rèm cửa đã bị kéo sang hai bên, có thể nhìn thấy ngôi sao lấp lánh trên trời.

Hác Mộc tỉnh lại khỏi cơn mê ngủ, cậu nhanh chóng hoàn hồn, đang định xoay người bước xuống, lại bị bàn tay ở tên hông mình hung hăng ngăn cản.

"......"

Hác Mộc vừa ngủ một giấc, thân thể đã có một chút sức lực, chỉ là sự tê dại vẫn chưa mất hoàn toàn, bây giờ bị người từ phía sau ôm chặt lấy, gần như có xu thế tăng lên lại.

Cậu khẩn trương trong lòng, nhưng không dám quay đầu, chỉ có thể cứng đờ nói: "Anh ơi......"

Tỉnh rồi thì chít lên một tiếng được không?

Lộ Chiêu Hành không lên tiếng, chỉ siết cánh tay lại, đem người ôm chặt hơn.

Một cử động nhỏ Hác Mộc cũng không dám làm ra, trong lòng rối như tơ vò.

Cậu thế nào cũng không nghĩ đến, cậu (trọng điểm) và Lộ Chiêu Hành lần đầu đánh dấu, thế mà máu chó kiểu mượn rượu làm loạn!

Nhớ lại thì hình như lúc đầu cậu còn khóc chít chít.

Thật sự mất mặt đến nhà bà ngoại!!

Hác Mộc không dám nghĩ đến Lộ Chiêu Hành nghĩ thế nào về mình, đang muốn nói gì đó để giảm bớt bầu không khí xấu hổ, đột nhiên bên tai ngưa ngứa, Lộ Chiêu Hành mở miệng.

"Còn khó chịu không em?"

"......"

Cố ý đến gần rồi cố tình hạ giọng, làm da gà da vịt nổi lên hết đó!

Hác Mộc khẩn trương chớp mắt mấy lần: "Không còn."

Lộ Chiêu Hành phía sau lưng cậu nở nụ cười: "Vậy có phải em nên giải thích chuyện này cho anh sao?"

"......"

Nhanh như vậy đã bắt đầu khởi binh hỏi tội rồi sao?!

Nhưng cậu không có phạm tội gì mà!

Phạm nhân Hác Mộc mê mang, chợt nghe giọng nói trầm xuống vài phần của Lộ Chiêu Hành vang lên: "Đã biết là không được dùng thuốc ức chế còn kêu trợ lý đi mua, em muốn làm gì?"

"Em......" Hác Mộc muốn giải thích theo bản năng, nhưng nói gì cũng nói không biện minh được, lời nói ra lại trở thành than thở: "Đâu phải không dùng được đâu, không dùng thường xuyên được thôi, lần này em dùng...... A?"

Sau lưng càng lúc càng nặng, Hác Mộc không kịp đề phòng, cả người đã bị đè xuống.

"......"

Lộ Chiêu Hành đè lên lưng cậu, âm thanh không chút gợn sóng nói: "Anh đối với em là cái gì?"

"......"

Thuốc ức chế hình người?

Cậu mở miệng, lại không nói ra.

Cậu cảm thấy thái độ ôn hòa của Lộ Chiêu Hành có chút khác thường.

Nguyên nhân vì mới đánh dấu sao?

Hác Mộc vô thức sờ vào sau gáy, nhớ lại quá trình đánh dấu lúc trước, mặt có chút nóng.

Rõ ràng bị cắn một cái, khi Lộ Chiêu Hành rót tin tức tố vào, giống như có thứ này gì đó không thuộc về mình nữa

Nghĩ như vậy, phía sau nơi tiếp xúc với Lộ Chiêu Hành vô cớ nóng lên.

Cậu mất tự nhiên cựa quậy, muốn tránh khỏi sự giam cầm của người phía sau.

Cũng không biết Lộ Chiêu Hành bị làm sao, bình thường chỉ cần cậu không muốn cũng chưa bao giờ miễn cưỡng cậu, hôm nay lại cố chấp không chịu buông tha.

Tay Lộ Chiêu Hành đặt ở sau gáy cậu.

Vị trí yếu ớt mẫn cảm bị người ta chạm lên, cơ thể Hác Mộc hơi cứng lại, nhưng không phản kháng.

Hác Mộc có trực giác rằng Lộ Chiêu Hành sẽ không làm gì mình.

Quả thật Lộ Chiêu Hành cũng không làm gì cậu.

Hắn chỉ vuốt ve dấu hiệu mình để lại trên tuyết thể Hác Mộc, cảm xúc trầm xuống hỏi: "Nếu lúc tẩy trừ dấu hiệu em vẫn tỉnh táo, em cũng sẽ tẩy đi sao?"

Nếu biết là dấu hiệu hắn để lại, nếu biết dấu hiệu cả đời có nghĩa là gì, Hác Mộc sẽ đồng ý để lại nó sao?

Hác Mộc nghe thế thì hơi giật mình.

Lộ Chiêu Hành thật sự quan tâm đến chuyện "Hác Mộc" tẩy đi dấu hiệu!

Bất kể là "Hác Mộc" lúc trước hay cậu hiện tại, không muốn tẩy dấu hiệu này đi đâu.

"Hác Mộc" lúc trước thích Lộ Chiêu Hành, người mình thích để lại dấu hiệu cậu ta tất nhiên sẽ không tẩy đi.

Mà Hác Mộc hiện tại, dấu hiệu cả đời có thể giúp cậu tránh việc tin tức tố bị rối loạn, ưu đãi thế này cậu cũng không tẩy đi.

Câu trả lời rõ ràng rồi.

Hác Mộc đang định mở miệng, Lộ Chiêu Hành lại nói: "Lần đó vào hai tháng trước, em nhớ được bao nhiêu?"

Hác Mộc: "......"

Cậu nghi ngờ người này căn bản không muốn nghe câu trả lời của cậu!

Hỏi mấy câu liền tù tì nhau, trong đầu cậu có nhiều cậu bạn nhỏ lắm sao?

Hác Mộc cạn kiệt kiên nhẫn, cậu định chờ người sau lưng hỏi thêm câu nữa, cậu sẽ quay lại ném người ra.

Nhưng đợi mãi, sau lưng cũng không có động tĩnh.

Trong lòng Hác Mộc khẽ nhích, cậu thử thăm dò nghiêng người quay đầu lại, ánh mắt chạm phải con ngươi sâu xa của Lộ Chiêu Hành, ở trong đó phản chiếu ánh sáng các ngôi sao, lại như không có ánh sáng.

Hác Mộc cảm thấy hắn tiến đến gần mình, cảm giác được bản thân bị một bàn tay nhẹ nhàng giữ lại, cậu ý thức được hắn muốn làm gì, cậu nghiêng đầu đi lúc hắn đưa môi xuống.

Nụ hôn mềm nhẹ rơi xuống bên mặt.

Lộ Chiêu Hành dừng lại, ngẩng đầu hỏi: "Vì sao lại né?"

"Em......" Hác Mộc giật mình, có chút không dám đối diện với Lộ Chiêu Hành, nói bừa: "Em muốn đi tắm."

Không ngờ Lộ Chiêu Hành khẽ cười một tiếng: "Anh tắm cho em rồi."

"......"

Ánh mắt Hác Mộc đờ đẫn, cúi đầu như muốn xác định điều gì.

Quần áo cậu mặt khi quay về đã được thay ra, cả người sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, dĩ nhiên cả quần lót cũng được thay.

Hác Mộc cảm thấy trước mắt có một đàn lạc đà Alpaca chạy qua.

Sau ba giây sửng sốt, cậu mạnh mẽ ngẩng đầu: "Anh anh anh......."

Chắc là biết cậu muốn nói gì, Lộ Chiêu Hành nói: "Hai tháng trước nhìn thấy hết rồi."

Hác Mộc: "....."

Đúng rồi.

Không chỉ có Lộ Chiêu Hành nhìn thấy hết cậu, cậu cũng nhìn thấy hết Lộ Chiêu Hành.

Dựa theo trí nhớ được đưa vào đầu cậu, kích thước của Lộ Chiêu Hành hình như còn khá là to......

Tầm mắt Hác Mộc không thể khống chế được di chuyển xuống......

Không không không, cậu không có hứng thú tìm hiểu cái đó đó của Lộ Chiêu Hành đâu.

Giấu đầu hở đuôi nhìn sang một bên, Hác Mộc đỏ mặt ho khan một tiếng.

Đáy mắt Lộ Chiêu Hành lần nữa mang theo ý cười, biết rõ còn hỏi: "Nhìn gì đó?"

Hác Mộc: "Đâu. Nhìn gì đâu."

Lộ Chiêu Hành cười cười, gần như định buông tha cậu, nghiêng người hôn lên trán cậu một cái, ở trên người cậu đi xuống nói: "Đói bụng chưa? Muốn ăn gì?"

Hắn lại khôi phục bộ dáng bình thản ngày thường.

Nụ hôn đó hôn rất nhanh, nhanh đến mức Hác Mộc còn chưa kịp trốn, trên trán còn để lại cảm xúc rõ rệt như thế, người để lại đã quay người đến sát mép giường rồi.

Hác Mộc đột nhiên nhớ lại dáng vẻ lúc cảm xúc sa sút khi nhắc đến thuốc ức chế khi nãy, chỉ cảm thấy trong lòng ê ẩm, thấy hắn đứng dậy, vô thức đưa tay nắm lấy tay hắn: "Em không phải cố tình muốn dùng thuốc ức chế đâu."

"......"

Lộ Chiêu Hành quay đầu nhìn bàn tay của mình đang bị nắm lấy.

Hác Mộc cơ bản không dám nhìn hắn, nhưng lại cảm thấy bị hiểu lầm cũng không tốt lắm, nhăn mặt nhíu mày nói: "Em...... Em sợ anh đánh em."

Lộ Chiêu Hành ngẩn người: "Đánh em?"

"......" Hác Mộc mím môi không nói lời nào.

Lộ Chiêu Hành ngồi trở lại mép giường lần nữa: "Sao anh phải đánh em?"

Hác Mộc cảm thấy rất mất mặt, cậu kể đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện mình không cẩn thận uống đồ có cồn.

Lộ Chiêu Hành nghe xong: "......"

Hác Mộc chột dạ cúi đầu.

Chuyện này nói ra cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng cậu đã lớn thế này, bị dặn tới dặn lui chuyện quan trọng thế này mà cũng quên mất, đổi lại là Giang Chi thì đã dạy dỗ cậu tám trăm lần.

Nhưng Hác Mộc đợi rất lâu, cũng không đợi được Lộ Chiêu Hành dạy dỗ cậu câu nào.

Bây giờ cậu hy vọng Lộ Chiêu Hành có thể nổi giận, lén liếc nhìn hắn một cái.

Lộ Chiêu Hành nói: "Anh đánh em khi nào?"

Hác Mộc: "......"

Cậu hận không thể tìm cái hố chui vào!

Là cậu chuyện bé xé ra to, nghiêm trọng hóa vấn đề lên.

"Anh cứ xem như em làm chuyện trái với lương tâm sợ anh nửa đêm gõ cửa được không?"

Cậu nói xong muốn rút tay mình ra, Lộ Chiêu Hành lại nắm thật chặt, cau mày nói: "Anh là quỷ?"

"......"

Anh không phải quỷ, anh còn đáng sợ hơn cả quỷ kìa!

Cậu im lặng không nói, Lộ Chiêu Hành lại nói: "Vậy tại sao em lại khóc?"

Là ai làm cho cậu khóc?

Hác Mộc không tự nhiên nói: "Khóc là vì......"

Cậu cũng không biết vì cái gì.

Lúc ấy cậu rất bất lực, cái loại sợ hãi khi tất cả không thể nắm trong lòng bàn tay chính mình, còn phải dựa dẫm vào cuộc sống của người khác, khi trở về biệt thự Lộ Chiêu Hành không có ở nhà, cậu uất ức lại vô lực, những cảm xúc chồng chéo lên nhau, tóm lại là rất muốn khóc.

Cậu úp úp mở mở nói không nên lời, bỗng nhiên cảm thấy giữa các ngón tay hơi khác thường, cậu cúi đầu nhìn, thì thấy khe hở giữa các ngón tay đã bị người khác chiếm lấy.

Ngón tay hắn siết chặt, bao bọc lấy Hác Mộc trong tay, cúi đầu không biết suy nghĩ điều gì, sau một lúc nói ra một câu: "Mới nãy có đau không?"

"Hả?"

Hác Mộc có chút khó hiểu.

Lộ Chiêu Hành nói: "Mới nãy anh cắn em có đau không?"

"......" Hác Mộc suy nghĩ, lắc đầu: "Không đau."

Lúc mới cắn thật sự có chút đau đớn, sau đó thì không còn, khi rót tin tức tố vào, ngược lại cảm thấy thoải mái và vui sướng, có loại cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.

Hác Mộc không kịp đề phòng lập tức đỏ mặt.

Cái đó chắc chắn là ảnh hưởng thế giới này tạo ra, cậu không có thấy rất thoải mái!

Người đang nghĩ như vậy hoàn toàn quên mất rằng sau khi đánh dấu xong bản thân đã ngủ ngon ngọt thế nào.

Lộ Chiêu Hành thấy phản ứng của cậu, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Vậy sau này mỗi cuối tuần anh đánh dấu tạm thời em được không?"

"......"

Ánh mắt hắn sâu xa, nhẹ nhàng nhấn mạnh từng chữ, sức hấp dẫn của giọng nói sau khi hạ giọng rất gợi cảm, lại mở to mắt thăm dò sắc mặt cậu, như vậy ai chịu cho nổi?

Nếu lúc trước Hác Mộc còn cảm thấy do dự, nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, đối lập với tra tấn mà kì phát tình đem đến, về việc cắn cổ bị dày vò thì chỉ nhỏ như con thỏ, còn không nói đến khi đánh dấu xong cậu còn có phần hưởng thụ....... Khụ, không nghĩ nữa.

Tóm lại là lợi nhiều hơn hại, Hác Mộc suy nghĩ một chút, đang định gật đầu thì bất ngờ nghĩ đến gì đó, ngẩng phắt đầu lên.

Cậu biết rằng Lộ Chiêu Hành đối xử với cậu như vậy là vì hắn nhận sai người.

Nếu hắn nhận ra mình không phải "Hác Mộc" trước kia, hắn vẫn đối xử tốt với cậu thế này sao?

Đáp án chắc chắn là không rồi.

Lộ Chiêu Hành hỏi: "Sao vậy?"

Hác Mộc không nói lời nào.

Cậu im lặng trong chốc lát, gật gật đầu.

Khóe môi Lộ Chiêu Hành cong lên rõ rệt, hắn cố gắng kìm nén ham muốn hôn môi, chỉ nhéo nhéo năm ngón tay mềm mại của Hác Mộc, "Nếu mệt thì nằm xuống đi, lát nữa anh gọi em."

"...... Dạ."

Chờ Lộ Chiêu Hành ra khỏi phòng ngủ. Chỗ bị vuốt ve của Hác Mộc vẫn còn nóng hổi.

Ngón út và ngón áp út của cậu có một vết hằn, tuy rất mờ, nhưng là do chiếc nhẫn trên ngón út của Lộ Chiêu Hành tạo ra.

Hình như Hác Mộc chưa từng thấy Lộ Chiêu Hành tháo chiếc nhẫn đó xuống.

Lại nói bọn họ sống với nhau nhiều ngày như vậy, cậu cũng không thấy người nhà gọi điện hỏi thăm hắn.

Hắn nói mình với mẹ bất hòa, nhưng làm sao ngay cả liên lạc với nhau cũng không có.

Hác Mộc vuốt vết hằn nhẫn làm ra, mắt cụp xuống không biết đang nghĩ đến cái gì.

Sau khi Lộ Chiêu Hành đóng cửa xong cũng không lập tức đi xuống lầu.

Trên người hắn còn dính tin tức tố của Hác Mộc rất nồng, trộn lẫn với mùi tin tức tố của hắn, mùi hương của hai tin tức tố đan vào nhau rất kỳ diệu, nhất là vào lúc đánh dấu, tin tức tố quấn lấy nhau, làm cho không khí trở nên vừa tối tăm vừa kiều diễm.

Lộ Chiêu Hành không nói cho Hác Mộc biết, lúc hắn ở trong phòng tắm ôm lấy cậu, còn ngửi thấy tin tức tố của Alpha trên người cậu.

Dù biết là không cẩn thận dính lại ở chỗ nào đó, nhưng nếu khi đó Hác Mộc không kịp trở về biệt thự, ở bên ngoài gặp được Alpha khác, Lộ Chiêu Hành không dám nghĩ đến sẽ gặp hậu quả gì.

Lúc trước hắn nghĩ, đánh dấu với bị đánh dấu phải là đôi bên tình nguyện.

Hắn không miễn cưỡng Hác Mộc làm chuyện cậu không muốn, lại càng không muốn cậu chỉ vì tin tức tố của mình là ỷ lại mình.

Nhưng hắn cũng quên thế giới này có rất nhiều nguy hiểm, bên cạnh Hác Mộc cũng có rất nhiều nhân tố nguy hiểm.

Nếu đánh dấu chắc chắn không thể thiếu, vị trí sau gáy của Hác Mộc, hắn sẽ không tặng cho bất cứ kẻ nào.

Lúc này hai trợ lý ở dưới lầu đang rất lo lắng.

Bốn Chín lo ra mặt, Tiểu La lo trong lòng.

Thật sự không lo không được.

Hai người ở trên đó mấy tiếng rồi, không gọi điện thoại cũng không ra lệnh không có động tĩnh gì.

Omega phát tình, một Alpha không có thuốc ức chế xông lên, không xảy ra chút gì thì trừ khi bọn họ không phải là người.

Nhưng nếu đánh dấu cũng không cần phải im lặng như vậy, đánh dấu tạm thời cũng không cần phải lâu như thế!

Bốn Chín nghiêng đầu nhìn nhìn, Tiểu La còn cầm trong tay thuốc ức chế mình mua về.

Thuốc ức chế không phải mua cho Hác Mộc dùng, mà cho Alpha dùng.

Tuy Tiểu La là Beta, nhưng cậu biết tin tức tố của Omega hấp dẫn Alpha thế nào, bây giờ Hác Mộc không thể bị đánh dấu cả đời, hơn nữa《 Thiên Địa Hành 》sắp phải vào đoàn rồi, ai trong cả hai cũng không thể xảy ra chuyện không may.

Cho nên sau khi Tiểu La đưa Hác Mộc về biệt thự thì đi mời bác sĩ, sau đó đi mua thuốc ức chế, nhưng cậu ta không nghĩ tới mình với bác sĩ không về kịp, lúc về lầu hai đã không cho người khác lên rồi.

Cậu ta chỉ có thể ngồi dưới lầu lo lắng suông.

Cậu ta chuẩn bị để cho Hác Mộc lùi lại lịch vào đoàn phim, sau đó nhìn thấy Lộ Chiêu Hành bước xuống.

"......"

Bốn Chín đứng lên trước, bước qua nói: "Anh Lộ, chị dâu không sao chứ?"

Lộ Chiêu Hành nói: "Không sao."

Bốn Chín yên tâm.

Đang muốn hóng chuyện hỏi thêm một câu giải quyết thế nào, Lộ Chiêu Hành nói: "Nghỉ ngơi đi."

Bốn Chín: "......"

Buổi tối Lộ đại ảnh đến dưới lầu vào phòng bếp, đợi đến khi mùi cháo thơm nức bốn phía, Hác Mộc còn ngồi ngẩn người trên giường.

Ngủ thì ngủ không được, cậu bắt đầu tự hỏi chuyện đánh dấu.

Cậu không có cách nào yên tâm thoải mái nhận sự giúp đỡ của Lộ Chiêu Hành.

Cậu không phải người Lộ Chiêu Hành thích, nhưng chiếm lấy sự quan tâm và bảo vệ của Lộ Chiêu Hành.

Nhưng cậu lại không thể thẳng thắn với Lộ Chiêu Hành.

Cho dù cậu nói ra, Lộ Chiêu Hành sẽ tin sao?

Chuyện xuyên sách gì đó, vốn rất huyễn hoặc.

Hơn nữa cậu xuyên vào "chính cậu"!

Tuy rằng cậu và "Hác Mộc" trong truyện có bối cảnh giống nhau, nhưng thật sự bọn họ là hai người khác nhau.

Sớm muộn gì Lộ Chiêu Hành cũng phát hiện ra.

Hắn phát hiện cậu thực ra không phải người hắn thích, hoặc hắn cho rằng người mình thích đã không còn làm hắn thích nữa, nếu như lúc đó Lộ Chiêu Hành đưa ra đơn ly hôn, mà cậu đã bị hắn đánh dấu, chẳng lẽ phải tẩy đi dấu hiệu lần nữa sao?

Ai biết được tẩy dấu hiệu lần nữa có để lại di chứng gì hay không?

Cho dù Lộ Chiêu Hành vì trách nhiệm mà sống cùng cậu, hai người không thích nhau sống với nhau cả đời cũng quá là khổ sở!

Biện pháp giải quyết duy nhất chính là, cậu phải thích Lộ Chiêu Hành, cũng phải khiến Lộ Chiêu Hành thích mình.

Như thế bọn họ không cần để ý sau khi đánh dấu sẽ ảnh hưởng thế nào, cũng không cần phải ly hôn.

Nhưng cậu thích Lộ Chiêu Hành thì dễ rồi, người tốt như vậy, cho dù chưa có tình yêu thì không thể bồi dưỡng tình cảm sao?

Mà đánh dấu sẽ làm Omega ỷ lại vào Alpha, xem xét quá trình cả hai sống chung nhiều ngày, Alpha Lộ Chiêu Hành thật sự rất đáng để ý lại.

Cho nên quan trọng phải khiến Lộ Chiêu Hành thích cậu mới được.

Nhưng làm sao Lộ Chiêu Hành mới thích cậu?

Lộ Chiêu Hành thích cái gì ở "Hác Mộc" trong truyện? Làm mình làm mẩy không nói lý lẽ, có cái gì để thích?

Nhưng còn bản thân cậu thì có cái gì để thích?

Hác Mộc bực bội suy nghĩ, cậu nhìn cánh cửa đã đóng chặt khi Lộ Chiêu Hành rời đi, đột nhiên hét lên với cánh cửa: "Lộ Chiêu Hành, anh thích em một chút đi!"

"Lạch cạch" cửa mở ra.

"......"

"......"

Lộ Chiêu Hành bưng một chén cháo hải sản, giống như bị đóng đinh ở cửa.

Hác Mộc căng thẳng mở to mắt, thầm nghĩ: Ảnh có nghe thấy không?

Sau khi cậu nói xong cửa mới mở ra, chắc không nghe thấy đâu?

Cậu cầu may, đang muốn nói gì đó, Lộ Chiêu Hành đột nhiên lộ ra ý cười nhàn nhạt: "Được."

Hác Mộc: "......"

Hác Mộc: "......"

Ông trời ngó xuống mà coi, sao ông không đem thiên lôi đánh tui về thế giới ban đầu luôn đi?

Hác Mộc khóc không ra nước mắt, muốn giải thích cũng không biết giải thích thế nào.

Cậu nên nói mình nhất thời bị ngáo, hay nên nói mình mất trí rồi?

Ngượng, ngượng đến khó thở.

Hác Mộc càng nghĩ càng xấu hổ, mặt đỏ lựng như trái cà chua.

Lộ Chiêu Hành cong môi cười, bước từng bước đến đầu giường, đặt cháo mới nấu lên thủ đầu giường, ngẩng đầu nói: "Em vừa......"

"Em vừa tập thoại!" Hác Mộc giải thích.

Lộ Chiêu Hành nhìn cậu: "Tập thoại sao?"

"Ừm ừm!" Hác Mộc không dám nhìn hắn, "Lúc... Lúc trước có đọc qua kịch bản, tên nhân vật rất giống tên anh, nên em gọi lộn thôi, anh đừng để ý."

"......"

Lộ Chiêu Hành im lặng.

Lúc Hác Mộc nghĩ hắn giận mình, lại nghe hắn nhẹ nhàng cười: "Hác Mộc, em có thể thích anh một chút không?"

Hác Mộc: "......"

[…]

Tác giả có điều muốn nói:

Mộc Mộc: Giận đến phát khóc.

Chiêu Chiêu: Tức đến bật cười.

[…]

Editor:

Nhập V ròi, chương này nhập V ròi nè.

Chương này dài bà cố luôn. Edit hoài không thấy hết. ಥ‿ಥ

Edit xong trong đầu kiểu thật vô nghĩa, biết trước có kết quả như vậy, tội gì phải đâm đầu ê đít truyện làm gì =))))))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play