Hoắc Tu Tuần đương nhiên biết Bùi Lâm chỉ giả vờ té xỉu.

Nhưng cả một buổi sáng đó, Bùi Lâm cũng không quay lại lớp học.

Chỗ ngồi văng vẻ khiến người ta không quen. Đặc biệt là một người từ lúc học tiểu học đến khi tốt nghiệp cấp 3 đều thích âm thầm quan sát những ngón tay xinh đẹp của "giáo bá hotboy"từ phía sau như Hoắc Tu Tuần, hắn nhất thời ngây ngẩn.

Phải làm gì đây? Hắn nhíu mày chửi thầm.

Muốn y bảo trì khoảng cách với mình khi đi học, lại không muốn y biến mất vô tung vô ảnh. Mau trở lại đi, một người đi học thật nhàm chán.

Nhưng hắn vẫn luôn đợi, thẳng đến khi tan học vào buổi trưa, chỗ ngồi của Bùi Lâm vẫn như cũ trống không. Hoắc Tu Tuần không nhịn được, hắn lao đến bệnh viện đối diện trường học, bác sĩ trực ban: "Bạn học sinh kia hả? Bố mẹ bạn ấy đã đón em ấy đi rồi."

"Đi đâu thì tôi cũng không biết, nhưng chắc là đi ăn cơm rồi."

Trong tim Hoắc Tu Tuần trống rỗng, rũ mắt quay người đi, lẻ loi quay về trường học, trên đường về, theo thói quen hắn mua hai cái màn thầu lạnh ngắt và ít dưa muối, ngồi trên bồn hoa mà ăn ngấu nghiến.

Ăn xong hắn mới cảm thấy bản thân thật ngốc.

Hắn đã có giao sư Bùi rồi.

Về sau cũng sẽ có người bảo vệ hắn, giáo sư Bùi sẽ mua các loại đồ ăn ngon cho hắn, sẽ cho hắn một chiếc giường ấm áp.

Sau này hắn cũng không cần phải miễn cưỡng ăn những thứ đồ như thế này để chống đói nữa.

  ......

Cả tuổi thơ của Hoắc Tu Tuần, người chú cờ bạc rượu chè hay mắng mỏ hắn có thể miễn cường cho hắn một chỗ ngủ nhờ, nhưng muốn ông ta bỏ tiền ra nuôi dưỡng hắn thì không có cửa.

May mà hắn vẫn còn một người mẹ ruột.

Mặc dù bà ta đã cao chạy xa bay, nhưng có khả năng là vì lương tâm bất an, định kỳ mỗi tháng đều sẽ gửi cho hắn một trăm tệ.

Biết rõ người em chồng là một người tiêu tiền như nước, không đáng tin cậy, vì thế bà ta trực tiếp gửi cho một dì ở cách vách. Người hàng xóm này cũng là một người tốt bụng, mỗi đầu tháng khi tiền được gửi đến đều sẽ ra bưu cục lấy, sau đó lại tìm cơ hội giấu chú hắn để đưa cho hắn, một phần cũng không thiếu.

Ngần ấy năm, Hoắc Tu Tuần có thể sống sót đều là dựa vào chút tiền ít ỏi này.

Nếu không thì, với tần xuất mười ngày nửa tháng mới về nhà một lần như chú của hắn thì hắn đã sớm chết đói rồi.

Mua bốn cái bánh bao hết 1 tệ, dưa muối thì 1 đồng một gói nhỏ, cũng đủ để cho hắn có một ngày no bụng. Có lúc vì để tiết kiệm tiền, hắn còn mua gạo về để tự mình nấu ăn, thậm chí không tiếc hơn một tiếng đi đường buổi trưa để về nhà ăn cơm rồi lại quay lại trường học

Bởi vì hắn thật sự sợ hãi, sợ rằng sẽ có một ngày mẹ đột nhiên quên mất hắn.

Nếu như vậy, hắn chỉ có thể cô độc một mình chết đói ở trong nhà, hắn không muốn chết, hắn liều mạng tích trữ lương thực giống như một con hamster.

Sau đó có một lần, chỗ giấu tiền bị chú hắn phát hiện.

Đó là lần đầu tiên, hắn còn nhỏ như vậy, đã liều mạng phản kháng, bị đánh đến suýt chết, phải nằm viện hai tháng liền. Sau đó chú hắn cũng có chút áy náy, đem mấy chục đồng còn lại đưa cho hắn.

Rất nhiều năm qua đi, thậm chí khi đã sống lại rồi, Hoắc Tu Tuần đến giờ vẫn nhớ rõ cái cảm giác hít thở không thông khi cầm lại số tiền nhăn nhúm ấy.

Cái cảm giác hận không thể xé nát, đập vỡ vụn mọi thứ, cùng với cuộc sống không ai quan tâm của mình nhảy xuống từ cửa sổ, khát vọng muốn hủy diệt tất cả.

Hắn không có cảm giác vui sướng khi tìm lại được thứ mình đã đánh mất. Vô cùng tủi thân, không cảm nhận được gì ngoài sự căm phẫn.

Dạ dày của hắn đột nhiên đau như dao cắt, rất đói, rất đói.

Rõ ràng hắn mới ăn hai chiếc bánh bao, nhưng lại rơi vào cảm giác không ăn cái gì thì lập tức sẽ chết đi. Vì thế hắn khập khiễng đi đến cổng trường mua một phần cơm giá hai tệ rưỡi.

Từ năm lớp 1 đến năm lớp 6, món "Cơm sườn heo chua ngọt"vẫn là món ăn ngon nhất quán này, hắn mỗi ngày đều nhìn nhưng vẫn không dám ăn.

Lần này rốt cuộc cũng không tiếc mà tiêu tiền như rác, món cơm nóng hầm hập được mang lên, mùi vị cũng không ngon như trong tưởng tượng, giống như một đĩa dứa xào thịt lợn chua ngọt đổ trực tiếp lên cơm, quá ngọt.

Hoắc Tu Tuần có chút phát ngốc, máy móc múc cơm đưa vào trong miệng.

Tâm tình khó hiểu mà suy sụp.

  ......

Dạ dày của một đứa trẻ không chứa hết được nhiều đồ ăn như vậy.

Hoắc Tu Tuần tự làm bậy không thể sống, ăn xong liền nôn ra, nôn đến mức muốn nôn ra cả mật, gục trên bàn không đứng dậy nổi.

Điều duy nhất an ủi hắn lúc này chính là sắp đến giờ đi học.

Mặc dù vừa đau vừa khó chịu, nhưng vừa lúc hắn có thể diễn cảnh đáng thương, giáo sư Bùi mau đến gặp hắn.

Nhưng giờ học buổi chiều, Bùi Lâm vẫn không đến.

Diệp Tiểu Điệp vẫn luôn biết người ngồi sau mình là một phần tử nguy hiểm, rất quái gở lại hay đánh người, lúc đi học không có ai muốn ngồi cùng bàn với cậu ta. Cô nhóc cũng rất sợ cậu ta, từ lúc phân chỗ ngồi, cô nhóc vẫn luôn nơm nớp lo sợ, cũng may cả một học kì này cậu ta vẫn không có nói chuyện với nhóc.

Kết quả hôm nay, sau lưng cô nhóc bị gõ nhẹ mấy cái.

Cô bé sợ muốn chết, âm thầm tạc mao, cứng đờ mà quay đầu lại.

"Bùi Lâm đâu rồi?"

"Tớ, tớ không biết."

Cậu trai nhìn chằm chằm cô bé, đôi mắt màu hổ phách trống rỗng: "Lớp chúng ta....thật sự có người này? Không phải là do tôi tưởng tượng ra đấy chứ?"

Một cô bé học lớp 4 làm sao có thể nghe ra được ý trong mấy câu nói lộn xộn này. Đôi mắt to tròn vừa kinh sợ vừa mê mang, đương nhiên là tồn tại! Lúc sáng Bùi Lâm không phải còn giúp cậu ta chiến đấu với cô giáo à, bệnh hay quên của phần tử nguy hiểm này nặng như vậy sao?

4 giờ chiều, sắc trời thay đổi.

Mưa tí tách tí tách rơi.

Dần dần càng lúc càng to, sấm chớp đùng đùng. Hoắc Tu Tuần gục lên mặt bàn, đột nhiên nhớ đến giáo sư Bùi "rất dễ dàng mà chết đi".

Đời trước hắn mới lơ là một chút thì y đã chết rồi. Biển rộng mênh mông, hắn muốn tìm người kia nhưng tìm không được.

Rốt cuộc đã đi đâu rồi.

Cái thời đại chết tiệt này tại sao lại không có điện thoại di động, tốt xấu gì cũng gửi đến một tin cho hắn yên tâm.

Dạ dày bắt đầu co rút, Hắc Tu Tuần cắn răng mở ra màn hình trong không trung.

Bên cạnh cái tên Bùi Lâm, kì thực vẫn luôn có một dấu cộng nho nhỏ nhìn không rõ.

Vốn Hoắc Tu Tuần cũng không muốn sử dụng cái công năng này.

  ......

4 giờ chiều, phố buôn bán ở trung tâm thành phố.

Mưa bên ngoài ào ào rơi, nhưng bên trong trung tâm thương mại mở nhạc, đèn đuốc sáng trưng, mang lại cảm giác thật yên bình.

Bùi Lâm cả người giống như ánh laze rực rỡ, mặt mày lãnh đạm đứng trước gương. Áo khoác màu sắc sặc sỡ quên mùa, quần mang mang theo cảm giác huyền ảo của khoa học kĩ thuật, đôi giày có màu xanh lục huỳnh quang và màu đỏ núi lửa, đèn bên hông khi bước đi vẫn luôn nhấp nháy không ngừng.

  "......"

Nhân viên cửa hàng che dấu lương tâm: "Vô cùng hợp! Quá đẹp! Trào lưu của năm nay chính là kiểu dáng này!"

Đường Thải Bình: "Con trai tôi mặc gì chẳng đẹp! Mua Mua Mua!"

Hết thảy đều là do hai vợ chồng giữa Trưa muốn mang con trai đến phố thương mại ăn cơm. Ăn xong, Bùi Lợi Bân vì có công việc nên đi trước, mà Đường Thải Bình là một người phụ nữ thành thị thời thượng xinh đẹp, "đến thì cũng đến rồi"đi dạo rồi mua chút đồ thì cũng là hợp lý.

Ai ngờ một đường mua sắm không ngừng, đến mức khiến cho con trai cúp tiết. Haizz, dù sao ngày nào chẳng đi học, còn các mặt hàng mới theo mùa thì không phải ngày nào cũng có, hơn nữa, có cố gắng học hành thế nào thì cũng không vượt qua được cái thằng nhóc đứng thứ nhất khiến người ta phiền não kia, vậy thì ăn mặc phải hơn hẳn nó mới được!

Bùi Lâm trốn không thoát, dứt khoát mở ra hình thức "thể nghiệm sinh hoạt".

Cảnh tượng "bị mẹ ruột túm đi dạo phố mua quần áo" đối với hắn của đời trước đúng là tra tấn.

Cái thẩm mỹ này của Đường Thải Bình, haizz, áo mưa và giày đi mưa của Bùi Lâm cũng là bà mua, bên trên có in hình gà vàng nhỏ và vịt vàng nhỏ rất sinh động. Quần áo trong tủ, trừ mấy bộ miễn cưỡng được coi là bình thường, còn lại không phải là gấu trúc nai con thì chính là cái đuôi ngắn ngủn của con khủng long nhỏ.

Tất cả đều được Đường Thải Bình ngàn chọn vạn tuyển, đặc biệt nhờ người từ nước ngoài mang về"phong cách tây hóa".

Giờ nhìn lại, bà cho hắn mặc một thân màu sắc sặc sỡ.

Nhưng ít ra vẫn có chút khác biệt so với khi còn nhỏ. Ở đời trước, mỗi lần Bùi Lâm bị bắt đi dạo phố y đều mang theo thái độ mặc người bài bố, là một con rối mất đi linh hồn. Lần này y lại nỗ lực đấu trí đấu dũng với mẹ ruột, liều mạng hướng bà đến với những phong cách bình thường trong cửa hàng!

Đường Thải Bình: "Con còn nhỏ, sao lại thích mấy kiểu dáng như ông cụ non vậy hả?"

Bùi Lâm: "Con đã 10 tuổi rồi! thật sự không thể mặc những bộ quần áo có mũ chuàng tai thỏ như vậy nữa đâu!"

"Mới 10 tuổi, quần áo đáng yêu mới thích hợp với con."

"Quần áo có đuôi thật sự không được, con của mẹ vẫn còn muốn giữ mặt mũi khi ở trường nữa mà!"

Đời trước, cuối cùng tâm có lẽ đều đã mệt mỏi, cũng có lẽ là thật sự cái gì cũng không để ý. Cho dù là sau này Bùi Lâm cũng không có phản kháng lần nào.

Thẳng đến năm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mẹ y vẫn không biết y thích ăn cái gì, thích cái gì, vẫn như cũ mua cho y rất nhiều bộ quần áo mà cả đời y đều chưa từng mặc qua.

Tuy rằng được sống lại một lần, nhưng nhìn tình huống trước mắt sự phản kháng của y cũng không có thành công.

Nhưng lần này, ít nhất y sẽ nhớ rõ một thân rực rỡ như ánh laze, nhớ chiếc mũ chuàng hình con thỏ, nhớ nhân viên bán hàng giả vờ "ha hả con trai của chị thật là ngoan".

Mà sẽ không giống như đời trước, bị kéo đi dạo phố hơn trăm lần, nhưng cũng chẳng lưu lại được ấn tượng gì.

Một ngày ngắn ngủi, cha mẹ bảo vệ y, công kích y, vô cùng vui vẻ dẫn y đi ăn cơm, ăn được một nửa lại cãi nhau, không màng đến ý muốn của y mà ép y đi dạo phố.....

Những mảnh vụn vặt vãnh không thể giải thích được này đều là những thứ mà đời trước y tận lực tránh đi.

Sống lại một lần, y nhưng là trong cơn mưa ném cây dù đi.

Đầy trời là mưa rơi tầm tã. Đầy đầu đầy cổ, ẩm ướt dính nhớp, nhưng lại khiến y cảm thấy một chút chân thật sau khi chìm vào mộng cảnh đã lâu.

[Bùi Lâm.]

Bên trong "chân thật", vậy mà y lại nghe thấy một giọng nói mà đáng ra không nên xuất hiện.

Bùi Lâm sợ hãi. Y ngay lập tức nhận ra rằng, giọng nói của Hoắc Tu Tuần giống với Tiểu Q đều xuất hiện trong đầu cuta y, nhưng trong tiềm thức, y vẫn nhìn xung quanh một chút.

[Bùi Lâm, cậu nói "khởi động giọng nói" là chúng ta đã có thể nói chuyện rồi.]

[Nhanh lên]

[Tôi đang đợi cậu.]

[Vẫn đang đợi cậu.]

Bùi Lâm: "............."

Ngay khi giọng nói được kết nối, câu hỏi bị kìm nén của Hoắc Tu Tuần lập tức vang lên rõ ràng trong đầu y: "Cậu đi đâu rồi!!!!!!!"

Bùi Lâm nhịn không được mà chửi tục: "Mẹ nó, cậu lại dùng cái công nghệ đen gì vậy hả?"

Tuy rằng y đã quen với giọng nói của Tiểu Q vang lên ở trong đầu mình, nhưng Tiểu Q dù sao cũng là tiểu Q, không phải là sinh vật cùng chiều không gian như bọn họ!

"Cái này cũng hơi bị quá rồi đó, không có bất luận chất môi giối gì, làm sao có thể thực hiện trò chuyện được, cậu không phải là...." Bùi Lâm nghĩ đến một ý niệm vô cùng vớ vẩn, "Cậu hack vào hệ thống của Tiểu Q???"

  "......"

  "......"

"Không hổ là giáo sư Bùi."

Bùi Lâm âm thầm phát hỏa, lập tức nắm được điểm mấu chốt.

Sai lầm rồi, nhưng cái này cũng không hoàn toàn có thể dùng hai từ từ "sai lầm" để lí giải. Tiểu Q không phải là sinh vật thuộc cùng chiều không gian như bọn họ, y sẽ không tin khi có người nói có thể hack được thứ này.

Nhưng nếu là Seth, xét thấy đồng nghiệp A Trác của y đã từng đánh giá qua....."trước mặt Seth thì không có pháp luật."

Không có gì là không thể, cho dù là một cái "hệ thống" thì hắn cũng dám hack! Mẹ nó.

Vậy thì còn đấu kiểu gì được nữa.

Sự đả kích này căn bản không chỉ nằm ở phương diện chênh lệch thông tin đâu nha.

_______________________

Editor: Vì mai vẫn phải đến công ty nên mình tranh thủ up luôn cho mọi người.

Mình k kịp soát lỗi chính tả, câu cú cũng chưa kịp chỉnh sửa nên chỗ nào bị sai chính tả, câu cú lủng củng thì làm phiền mọi người báo lại cho mk nhé❤️

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play