Hai bên giao đấu, cuối cùng Hoắc Tu Tuần vẫn phải chịu thua.

Trơ mắt nhìn quầy ăn vặt bán kem Cornetto càng ngày càng xa, kẻ đã từng là phần tử tội phạm vô cùng ấu trĩ mà tỏ ra bất mãn cả người giống như một con Koala vùi đầu vào vai Bùi Lâm.

Lớp 4 nằm ở tầng3.

Dù sao thì thân thể Bùi Lâm bây giờ cũng chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi, một đường vừa phải cõng Hoắc Tu Tuần vừa phải leo cầu thang, cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy đuối sức.

Còn người ở trên lưng y thì tốt rồi, lúc cõng hắn lên lầu, hắn không chịu nằm yên thì cũng thôi đi, vậy mà còn dùng cái chân không bị thương mà thúc y: "Bùi Lâm ca ca."

Bùi Lâm: "Chuyện gì!"

Hoắc Tu Tuần: "Trước khi vào lớp, tôi nói cho cậu nghe một thông tin miễn phí, cậu có muốn nghe hay không?"

"Nói."

"Trong lớp chúng ta, có người là người làm nhiệm vụ giống như cậu."

"......"

Bùi Lâm trợn trắng mắt, đẩy nhanh tốc độ leo cầu thang.

"Này này ~" Hoắc Tu Tuần bất đắc dĩ,  "Biết là đầu óc giáo sư Bùi rất tốt, mấy việc này cũng không cần tôi phải nói với cậu. Nhưng giáo sư Bùi à, cậu có bao giờ nghĩ đến......cùng là người làm nhiệm vụ, cậu quay trở lại thế giới này là vì "muốn được sống lại một đời, được trải qua một cuộc sống tốt đẹp", nhưng những người khác thì đều mang theo một mục đích công lược rõ ràng mà đến."

"......"

"Chắc là giáo sư Bùi chưa từng tận mắt nhìn thấy, những "người làm nhiệm vụ" kia, mỗi một người lại có bao nhiêu phiền toái.

"Là cái loại có thể thật sự khiến cậu phiền chết ấy. Mà chẳng may để họ biết được cậu cũng đối xử tốt với tôi, họ sẽ coi cậu như một sự uy hiếp tiềm tàng trên con đường công lược của họ, từ đó cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được một ngày yên ổn."

"......"

"Vì thế, Bùi Lâm ca ca à, chút nữa chúng ta đừng cùng nhau tiến vào lớp. Để tôi vào trước, còn cậu thì bịa một cái lý do đi trễ rồi hãy vào."

"Trong mắt những người kia, đời trước chúng ta chính là kẻ thù, chỉ cần chúng ta ở trong lớp bảo trì khoảng cách thì cậu sẽ không xuất hiện trên radar của bọn họ."

"Cậu cứ thả tôi xuống trước."

Thấy Bùi Lâm không động đậy, hắn cười nói: "Này này, tất nhiên là tôi biết, giáo sư Bùi không sợ bọn họ, lấy bản lĩnh của giáo sư Bùi, muốn đối phó ai cũng dễ như trở bàn tay."

"Nhưng cậu đừng xem nhẹ sự phiền toái của bọn họ. Đợi đến khi cậu tận mắt nhìn thấy thì cậu sẽ hiểu được quyết định này của tôi là vô cùng chính xác."

"Bùi Lâm, đời trước vốn dĩ cậu chẳng có quan hệ gì đến những loại chuyện vớ vẩn này."

"Sống lại một lần, tôi hi vọng cậu có thể trải qua "cuộc sống học sinh" mà không bị bất cứ thứ gì quấy rầy, tìm lại tất cả những vui vẻ mà cậu đã bỏ lỡ."

"......"

Bùi Lâm thả người xuống.

Hoắc Tu Tuần tự mình vịn cầu thang dịch lên phía trước mấy bước, ánh nắng chiếu xuống cầu thang, hắn đột nhiên quay đầu lại.

"Nhưng mà, Bùi Lâm ca ca, chúng ta lập giao ước đi, cậu chỉ được làm lơ tôi khi ở trong lớp thôi, được không?"

"Còn sau khi tan học, phải quan tâm Tiểu Tuần. Phải mang Tiểu Tuần đi chơi, đối xử tốt với Tiểu Tuần, mua kem ốc quế, trà sữa cho Tiểu Tuần, an ủi tâm hồn bị tổn thương của Tiểu Tuần....."

Hắn rũ mắt: "Bùi Lâm ca ca, cậu tin tưởng tôi đi, rồi sẽ có lúc cậu sẽ muốn mang tôi đi ra ngoài chơi thôi."

"Cậu cứ nhìn đi, nhìn xem cả ngày hôm nay tôi trải qua như thế nào, rồi sau đó cậu cũng sẽ muốn nuông chiều tôi nhiều hơn một chút cho mà xem."

.............................

Ngày hôm qua, Bùi Lâm trải qua quá mức vội vàng, vẫn không có cơ hội nhìn rõ lớp học mà mình đã từng học.

Thời khắc này, lại một lần nữa bước vào phòng học của lớp 4, cuối cùng y cũng có thể chìm đắm vào trong những hồi ức mới cũ đang xen.

Trường tiểu học này đã được di dời khi Bùi Lâm học cấp 3, cơ sở mới được xây dựng trong khu phát triển, ngôi trường mới vừa sáng sủa vừa sạch sẽ lại vô cùng khí phái. Tòa nhà dạy học hiện tại cùng với một số căn nhà gỗ nhỏ xung quanh đã bị phá bỏ, sau nhiều lần thay đổi, cuối cùng nó đã trở thành một trung tâm giải trí lớn.

Lúc Bùi Lâm học đại học, y đã từng xem một bộ phim ở khu trung tâm thương mại đó, nhưng y lại không thể tìm thấy một chút dấu vết nào về ngôi trường cũ trong hồi ức của y khi đó.

Giờ đây, tất cả những ký ức cuối cùng đã quay trở lại, màu sơn đỏ loang lổ trên khung cửa sổ và bức tường màu xanh lá. Từ cửa sổ nhìn ra, có thể nhìn thấy mái ngói vuông đen bên cạnh, một con mèo đen trắng đang lười biếng phơi mình dưới ánh nắng cùng với một cây bạch quả cao lớn bên cạnh.

Một năm nào đó, "Bạch quả" đã được đề cập đến trong sách ngữ văn.

Trong đó nói rằng sau khi rang lên thì nên ăn khi còn nóng sẽ cảm nhận được cái mềm dẻo và hương vị thơm ngon của bạch quả, từ đó học sinh trong lớp vẫn luôn háo hức chờ đón mùa thu tới.

Nhưng cây bạch quả kia lại không thể ra quả vào cuối thu. Sau đó Bùi Lâm lại đi tra cứu tư liệu mới tìm ra được nguyên nhân, hóa ra bạch quả là cây đơn tính, là cây đực nên không thể ra quả, trong lớp cũng vì thế mà vang lên hàng loạt những tiếng than thở.

Là một trường tiểu học công lập có bề dày lịch sử trong thành phố nên một phần bàn học cũng vô cùng cũ kĩ.

Bộ bàn gỗ mềm màu vàng cuối cùng của thành phố trở thành chất liệu chạm khắc để học sinh tiểu học trổ tài. Bàn của Bùi Lâm được khắc bảng cửu chương chín mươi chín, những bài thơ cổ, tên các nhân vật anime, và các hình dán khác nhau đã phai màu, đầy dấu vết của những người chủ trước để lại.

Y đang dùng tay vuốt ve những chạm khắc trên mặt gỗ thì chuông tan học vang lên.

Chỉ thấy Hoắc Tu Tuần vịn bàn đứng dậy, gương mặt không có biểu tình gì lấy quả trứng luộc nước trà đã nguội từ trong ngăn bàn ra rồi vứt lên trên bệ cửa sổ.

Ngải Đường Đường thấy thế thì cúi thấp đầu, có chút chán nản, sau đó lại như đột nhiên nghĩ thông suốt, kiên định mà ngẩng đầu, đúng lên nhặt lại quả trứng, rồi đi đến trước bàn học của Hoắc Tu Tuần.

"Đây là tớ đặt ở trong ngăn bàn của cậu, cậu có thể ăn nó." Ngải Đường Đường nói.

Hoắc Tu tuần dời ánh mắt, không có nhìn cậu ta.

Ngải Đường Đường không nhụt chí, mở to đôi mắt xinh đẹp, trong mắt lóe lên sự đau lòng: "Hoắc Tu Tuần, chân cậu làm sao vậy, không có chuyện gì chứ? Có đau hay không?"

"Cậu đúng là dễ bị thương, phải cẩn thận một chút mới được."

"Hoắc Tu Tuần, vì sao cậu không để ý đến tớ?"

"Cậu.....ghét tớ à?"

"Thực ra thì," cậu ta chua chát nói, "cho dù cậu ghét tớ thì cũng không sao cả."

"Hoắc Tu Tuần, cậu có thể không nói chuyện với tớ, cũng có thể không quan tâm đến tớ, nhưng cậu có thể ăn đồ ăn của tớ mà."

"Thật đó, tớ không để ý đâu! Cậu vẫn chưa ăn sáng nhất định là đã đói lắm rồi. Cậu ăn quả trứng này trước đi. Đừng để người khác phải lo lắng có được hay không?"

"Cửa hàng bán trứng luộc nước trà này rất nổi tiếng, trứng cũng rất thơm. Cậu ăn thử đi, ăn một miếng thôi có được không?"

"Hay là cậu không thích trứng luộc nước trà, vậy cậu thích cái gì? Bánh kem? Ngày mai tớ mang cho cậu có được không?"

"Cậu ăn thử một miếng đi, nói không chừng cậu sẽ thích?"

"Cậu thật sự không ăn à, vậy tớ đem cho người khác đấy?" Dụ hoặc không được, cậu ta liền đổi thành phép khích tướng, cẩn thận quan sát những phản ứng nhỏ nhất của Hoắc Tu Tuần.

"Có rất nhiều bạn học đều muốn được ăn trứng luộc nước trà ở quán này đó."

"Thật sự không cần? Vậy tớ đem đi cho người khác nha?"

"Tớ đi thật đấy?"

"......"

Cuối cùng cũng đi rồi!!!

Cả quá trình, Bùi Lâm đều chứng kiến, tận mắt nhìn thấy người làm nhiệm vụ tự mình quyết định, ý chí kiên cường, thật là......Trách không được Seth nói bọn họ rất phiền toái.

Ai ngờ, Ngải Đường Đường đi được hai bước lại quay lại: "Đùa cậu thôi, tớ không đi đâu."

Bùi Lâm: "............."

Giọng nói cao vút của một bé trai phát ra từ phía sau, che đi những gì Ngải Đường Đường muốn nói.

"Hahahaha! Sao lại thành thằng què rồi?"

Nó không kiêng nể gì mà chỉ thẳng vào Hoắc Tu Tuần, cười lớn: "Mọi người đều tới đây mà xem, buồn cười quá đi, tiểu sát nhân hôm nay đã trở thành thằng què rồi!"

Xung quanh chớp mắt im phăng phắc.

Ở lớp này, Hoắc Tu Tuần xưa nay vẫn là một sự tồn tại cấm kị lại mâu thuẫn. Thỉnh thoảng sẽ có người ngầm bàn tán đến thân thế của hắn, nhưng lại có rất ít người dám chế giễu ở ngay trước mặt hắn.

Đặc biệt là cụm từ "tiểu sát nhân", khi còn học ở lớp dưới, có người không biết trời cao đất dày nói bậy nói bạ, sau đó bị Hoắc Tu Tuần dạy cho biết thế nào là tiểu sát nhân tiềm ẩn thì không còn ai dám nói ra từ này nữa, những bạn học bình thường thậm chí còn không dám giao lưu ánh mắt với hắn.

Cũng chỉ có Từ Kiệt là ngoại lệ.

Mỗi một lớp học đều sẽ tồn tại một "con hổ béo" giống như nó. Là một đứa con trai cao nhất và khỏe nhất lớp bốn, ỷ vào việc bản thân giỏi đánh nhau, cả ngày không biết lựa lời mà hoành hành ngang ngược.

Một câu "tiểu sát nhân" vừa nói ra, Hoắc Tu Tuần ngước đôi mắt màu hổ phách lên nhìn chằm chằm nó, gương mặt lạnh lùng.

Từ Kiệt đột nhiên bị nhìn chằm chằm thì lông mao đều dựng hết lên, nó giơ nắm tay: "Mày nhìn cái gì? Sao, mày không phục à? Úi chà thằng què, có giỏi thì mày đứng lên xem nào? Không phục thì tới đánh tao đi này."

Giây tiếp theo, một tiếng vang lớn vang lên, bàn ghế bị lật tung.

Hoắc Tu Tuần hung hăng đấm vào mặt nhóc béo vài cái, chặt chẽ đè người ở dưới thân. Xung quanh vang lên tiếng kinh hô, nhưng cũng không có ai dám tiến lên ngăn cản.

Tiểu Q: "Chủ, chủ nhân! Chúng ta có cần đi giúp nam chính hay không?"

"Chủ nhân......"

"Vừa rồi ở cầu thang Seth đã từng nói qua, hắn không muốn tao bị cuốn vào chuyện của hắn."

Tiểu Q yếu ớt nói: "Chủ nhân, tuy là ngoài miệng thì hắn nói như vậy......nhưng trong lòng, nhất định vẫn hi vọng chủ nhân có thể tới bảo vệ hắn nha!"

"Không, hắn không cần, hắn cũng không phải là một học sinh tiểu học chân chính. Đó là Seth, thủ lĩnh của tập đoàn tội phạm quốc tế, tinh thông các kiểu vật lộn, là người dù có bị súng bắn trúng cũng không rên một tiếng...."

Nhưng không biết vì sao, miệng thì nói như vậy, nhưng trong đầu Bùi Lâm lại hiện lên hình bóng Hoắc Tu Tuần giang hai ngăn ở giữa y và Bùi Lợi Bân.

Ánh đèn ở bệnh viện khi đó sáng đến chói mắt.

.................................

Chỉ một lúc, Từ Kiệt đã hoàn toàn bị đánh bại, nó bị đánh đến gào khóc thảm thiết.

Nhưng giây tiếp theo, theo tiếng khóc vang trời có âm thanh của một người phụ nữ hét lên.

Phụ huynh của Từ Kiệt đến rồi.

Mẹ ruột của Từ Kiệt là cô Cù, giáo viên dạy tiếng anh của lớp bọn họ. Cô Cù lại là người hay bao che khuyết điểm, đây cũng là nguyên nhân Từ Kiệt hoành hành ngang ngược, bắt nạt người khác nhưng lại không có ai dám quản nó.

Trong trường tiểu học, cô Chu giáo viên chủ nhiệm lớp Bùi Lâm và giáo viên dạy toán đều là những người rất tốt.

Nhưng có giáo viên tốt thì cũng sẽ có giáo viên xấu.

Cô Cù, giáo viên tiếng anh ỷ vào bản thân là người quen của hiệu trưởng, lại có nhiều năm công tác tại trường, ngày hôm nay nhìn thấy con mình bị đánh thì sao mà chịu nổi? Móng tay đỏ chót của cô ta bấm vào da thịt Hoắc Tu Tuần, ngay sau đó liền gọi cô Chu tới.

Cô Chu năm nay hơn 20 tuổi, vừa được điều tới trường học này chưa đến mấy ngày, không nơi nương tựa. Cô Cù vừa là giáo viên có thâm niên lại là người quen của hiệu trưởng, ngoài miệng ồn ào nhất định phải để giáo viên chủ nhiệm phân xử.

Đầu Từ Kiệt bị đánh thành một cái bánh bao, mặt cũng sưng vù lên, mẹ nó vừa đau lòng đến mức ồn ào muốn làm giám định thương tích, vừa lệnh cho cô Chu phải nghiêm khắc trừng phạt Hoắc Tu Tuần.

Ở những năm này, trong trường dùng cách trừng phạt về thể xác là rất bình thường.

Cô Chu một tay cầm thước tre cứng rắn, một tay nắm lấy lòng bàn tay Hoắc Tu Tuần, nhưng lại không xuống tay được.

Mẹ Từ Kiệt thấy vậy lập tức giựt lấy cây thước.

Bốp.....bốp.....

"Cho mày bắt nạt bạn học này! Cho mày đánh người này! Tiểu Kiệt mà có vấn đề gì tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!"

Lòng bàn tay của Hoắc Tu Tuần lưu lại vài vết đỏ, hắn không nói gì, ánh mắt trống rỗng, lạnh nhạt, đối diện là vẻ mặt vặn vẹo mà hưng phấn của cô Cù.

Bùi Lâm nhíu mày, trong đầu có chút ong ong.

Nhất thời hiện lên vài đoạn kí ức vụn vặt, giống như là nhớ ra cái gì, lại giống như là cái gì cũng đều không nhớ ra được.

Lúc y còn nhỏ, ở trường trừ việc học thì y chẳng còn quan tâm đến chuyện gì cả, bản thân lại là thiếu gia nhà giàu, cuộc sống vườn trường đối với y mà nói vẫn luôn an tĩnh không chút gợn sóng.

Nhưng cũng chỉ có mình y là như vậy.

Không ai dám bắt nạt y, nhưng tất cả đều dám bắt nạt Hoắc Tu Tuần.

Trong trí nhớ của y, bộ dáng Hoắc Tu Tuần không có lúc nào là nguyên vẹn. Hắn không bị thương thì cũng là bị bệnh, ánh mắt trống rỗng cũng là ánh mắt y thường xuyên nhìn thấy nhất.

"Đắm mình trong trụy lạc."

Đánh giá của y đối với phần tử tội phạm vẫn luôn là cụm từ này. Hiện tại phần tử tội phạm lại nói với y: "cậu tới mà xem hôm nay tôi trải qua như thế nào, cậu rồi cũng sẽ đau lòng tôi mà thôi."

Một ngày của hắn, mỗi một ngày đều trải qua như vậy.

Bùi Lâm nhìn Hoắc Tu Tuần.

Ánh mắt Hoắc Tu Tuần bình tĩnh, nhẹ lắc đầu với y.

Không có chuyện gì đâu, tôi đã quá quen rồi.

Bốp......bốp....! Một vệt đỏ tươi.

Lần này cô Cù dùng hết sức của mình, cây thước nện lên tay Hoắc Tu Tuần, sợi tre rạch ra một đường máu.

"Biết đau rồi hả?"

"Mày đánh Từ Kiệt chảy máu miệng sao lại không biết đau? Gia giáo của mày đâu? À, tao quên mất, mày là đứa có người sinh nhưng không có người dạy.........Bùi Lâm, em đang làm cái gì thế?"

Bùi Lâm nắm chặt cây thước.

Mặc dù y không có dùng bao nhiêu lực. Đối với người lớn sức của một đứa trẻ mười tuổi cũng không tính là gì. Một học sinh 10 tuổi dù có lý đến đâu cũng không đấu nổi một giáo viên vô lý.

Hoắc Tu Tuần cũng dùng ánh mắt để nói với y, vô dụng thôi.

Nhưng trong đôi mắt màu hổ phách ấy không còn sự trống rỗng, mà hắn đang cố gắng áp chế, nhưng vẫn không đè nén được.....một chút vui mừng hiện lên ở đáy mắt.

Tiểu Q nói rất đúng, hắn muốn được y bảo vệ.

Cho dù là vô dụng, thậm chí chẳng có ý nghĩa gì, thì hắn vẫn muốn.

"Bùi Lâm ý em là sao đây?!" Sắc mặt cô Cù khó coi, "được lắm, lớp phó bộ môn, từ nay về sau, không cần phải thu bài tập tiếng anh của Hoắc Tu Tuần và Bùi Lâm! Cô Chu cô mau gọi phụ huynh của Bùi Lâm tới đây! Có người không cha không mẹ, nhưng không phải ai cũng thế!"

Nói rồi cô ta rút lại cây thước tre.

Tay Bùi Lâm đau đớn, đồng thời trong đầu y cũng chợt lóe lên một ý nghĩ.

Y trực tiếp nhắm mắt ngã ra đằng sau.

Câu nói cuối cùng của cô Cù không sai, y có cha có mẹ.

Nếu người bị thương là Hoắc Tu Tuần, truyền ra ngoài cùng lắm thì sẽ khiến mọi người cảm thán giáo viên hoành hành ngang ngược bắt nạt một đứa nhỏ mồ côi, nói không chừng còn thương tiếc cho người bị hại.

Nhưng y thì không!

Cha y là Bùi Lợi Bân, mẹ y là Đường Thải Bình, là hai cỗ máy chiến đấu của hai doanh nghiệp có tiếng trong thành phố, cũng là hai người khó đối phó nhất! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play