Thư phòng của Dương Chính Luân nằm ở tầng hai, bọn họ chỉ cần lên cầu thang, rẽ trái đi một đoạn là thấy.
Sau khi bước vào bên trong, Tô Anh Thư mới hiểu được thế nào là một thư phòng tật sự. Có thể nói, phong cách của Dương Chính Luân giống như một bậc vua chúa vậy, từ bàn ghế cho tới tủ sách đều được thiết kế đậm chất hoàng gia. Không thể không nói rằng, từ lúc bước vào căn biệt phủ này, Tô Anh Thư đã có cảm giác như bản thân vừa lạc vào một lâu đài thu nhỏ.
Dương Chính Luân đi khá nhanh, chẳng mấy chốc đã ngồi vào bàn làm việc, ông ngẩng đầu nhìn Tô Anh Thư nói:
- Tô tiểu thư, mời ngồi.
Tô Anh Thư bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, cô mỉm cười nói:
- Cảm ơn ông, Dương tổng.
Mặc dù Dương Chính Luân là người đàn ông trung niên nhưng phong thái không hề thua kém Dương Chính Hàng hay Chu Hứa Văn. Thậm chí cô còn cảm thấy rằng khí phong thái vương giả của Dương Chính Luân có phần nhỉnh hơn.
Không khổ danh là lão làng trong giới tài trính, Dương Chính Luân chỉ cần liếc mắt là biết đám trẻ bây giờ nghĩ gì, mấy tâm tư nhỏ nhoi của Tô Anh Thư đều bị ông nhìn thấu. Thế nhưng không giống như những người khác, ông không hề cảm thấy chán ghét cô nhóc này mà còn thấy cô khá là thú vị.
Dương Chính Luân nâng tầm mắt quan sát cô gái trước mắt ông, trầm giọng nói:
- Không biết Tô tiểu thư muốn nói chuyện gì với tôi?
- Chuyện này...
Tô Anh Thư nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, cô đã do dự rất từ lúc còn ngồi dưới phòng khách. Câu chuyện này nói cho người ngoài biết cũng chẳng hay ho gì nhưng nếu không nói, cô sợ bản thân sẽ phải hối tiếc.
Cuối cùng sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Tô Anh Thư quyết định nói rõ ràng:
- Cũng không có gì, tôi chỉ muốn biết Dương tổng quen Châu Quỳnh Vân như thế nào? Ông biết những gì về bà ấy? Tại sao ông lại biết bà ấy là người Tô gia?
Tô Anh Thư gấp gáp phun một tràng dài những câu hỏi, điều này làm cho người luôn bình tĩnh như Dương Chính Luân thoáng chốc có chút kinh ngạc.
Dương Chính Luân không vội trả lời những vấn đề mà Tô Anh Thư đặt ra, ngược lại ông còn tò mò hỏi cô:
- Trước khi tôi trả lời những vấn đề của cô thì không biết Tô tiểu thư đây cùng Châu Quỳnh Vân có quan hệ gì? Tại sao cô lại muốn tìm hiểu về người này?
Tô Anh Thư nhìn Dương Chính Luân, trong đôi mắt trong vắt kia hiện lên một ngọn lửa đang bùng cháy, cô kiên định nói từng chữ:
- Bà ấy là mẹ tôi.
Lần này thì Dương Chính Luân thật sự bị dọa cho không thể ngồi yên được nữa, một người vốn luôn lạnh lùng như ông lại vội vàng bật dậy, nghi ngờ hỏi lại Tô Anh Thư:
- Châu Quỳnh Vân là mẹ của cô?
Tô Anh Thư không hiểu sao Dương Chính Luân lại có phản ứng thái quá như vậy, nó khiến cho cô càng tò mò hơn về mối quan hệ giữa mẹ mình với người đàn ông này.
- Đúng vậy!
Đáp án vô cùng ngắn gọn, xúc tích lại có uy lực của Tô Anh Thư khiến Dương Chính Luân rơi vào hoảng loạn, đôi mắt tĩnh lặng như biển về đêm của ông lúc này gợn sóng, ông lẩm bẩm một mình:
- Không, không,... không thể nào... rõ ràng, rõ ràng là...
Những lời mà Dương Chính Luân nói không đầu không đuôi khiến Tô Anh Thư rơi vào trầm tư, rốt cuộc thì Dương Chính Luân cùng mẹ cô có quan hệ gì. Tại sao khi biết cô là con của bà lại khiếp sợ vậy?
Tô Anh Thư nhíu mày hỏi:
- Dương tổng, cuối cùng thì ông với mẹ tôi có mối quan hệ gì?
Dương Chính Luân lúc này làm gì nghe lọt tai mấy lời cô nói, ông vội vàng đi tới trước mặt Tô Anh Thư, nắm chặt lấy bàn tay cô, run run nói:
- Cô, cô,... không phải đứa con của Châu Quỳnh Vân khi mới sinh ra đã mất rồi sao? Cô làm sao lại là con của bà ấy được? Rốt cuộc Tô gia các người đang che giấu điều gì?
Tô Anh Thư không ngờ Dương Chính Luân lại làm tới mức này, bỗng cô có một cảm giác sợ hãi với người đàn ông này, cô im lặng không đáp lời, mạnh mẽ muốn rút tay ra.
Dương Chính Luân không thấy cô trả lời càng căng thẳng hơn, ông quát lên:
- Mau trả lời tôi, rốt cuộc cô thật sự là ai?
Tên này thật sự có vấn đề rồi?
Cuộc đời Tô Anh Thư từng gặp qua rất nhiều người có vấn đề về thần kinh. Đơn cử là mụ điên Đỗ Mỹ Kiều. Hiện tại thì cô đã gặp thêm một người khác chính là Dương Chính Luân. Cô đúng là ngu ngốc khi nghĩ rằng người này có thể giúp mình điều tra quá khứ của mẹ cô.
Tô Anh Thư dùng toàn bộ sức lực rút bàn tay của mình ra, mất kiên nhẫn nói:
- Tôi nói rồi, tôi chính là con gái của Châu Quỳnh Vân. Mẹ kế của tôi vì xóa sạch giấu vết của người vợ cả nên đã đồn ra ngoài là đứa con được mẹ tôi sinh ra chết yểu.
Dương Chính Luân không dám tin vào những gì mình nghe được, ông ta kinh sợ đến mức đứng không vững, toàn thân lùi về phía sau vài bước, cho tới tận khi va đạp với chiếc bàn làm việc.
Bàn tay của Dương Chính Luân nắm chặt, sau đó "đùng" một tiếng, ông đấm mạnh xuống chiếc bàn tạo ra một tiếng động ghê tai, chưa bao giờ ông mất kiểm soát cảm xúc như hiện tại.
Thích
Theo dõi
Quà
Vote
20
444
5320
149
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT