Anh làm cái quái gì vậy, Chu Hứa Văn?

- Lẩm bẩm gì vậy?

Tô Anh Thư giật mình, vội ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Chu Hứa Văn đang chăm chú nhìn cô. Thoáng chốc hai má Tô Anh Thư đỏ bừng, kéo theo đó là cơn ho sặc sụa:

- Anh, anh, anh,... anh vào từ lúc nào vậy? Sao chẳng có tiếng động gì thế?

Chu Hứa Văn cong môi cười, hướng mắt nhìn sang hai tên hóng chuyện đã ngồi ở sofa từ lúc nào không hay.

- Nhìn đi, hai tên kia sắp làm ổ được rồi đấy.

Theo ánh mắt của Chu Hứa Văn cô cũng quay sang nhìn theo, đập vào mắt của cô là Giang Văn và Lưu Vũ Ninh đang nói chuyện to nhỏ gì đó với nhau. Khi thấy cô nhìn bọn họ liền quay qua cười chào hỏi:1

- Em dâu cuối cùng cũng chú ý tới bọn anh.

- Bọn tôi vào được một lúc rồi, tại phu nhân không chú ý thôi.

Lần này thì Tô Anh Thư cứng họng, cô ngại ngùng nhìn bọn họ rồi nói:

- Khiến hai người chê cười rồi.

Thấy dáng vẻ ngại ngùng của cô, Lưu Vũ Ninh liền đập tay vào đùi cười lớn, sau đó quay qua Giang Văn nói:

- Mau chuyển khoản 500 tệ đây, tôi nói rồi đâu có sai đâu, biểu cảm đầu tiên của em dâu sẽ là xấu khổ.

Giang Văn liếc anh ta, đau lòng rút điện thoại chuyển khoản.

Tinh! Tiền được chuyển tới tài khoản của Lưu Vũ Ninh, anh ta cười như được mùa.

Thế nhưng hai người bọn họ không biết rằng cơn bão sắp ập tới, Chu Hứa Văn bước vài bước đã tới chỗ Lưu Vũ Ninh, trong nháy mắt chiếc điện thoại của anh ta đã rơi vào tay Chu Hứa Văn. Sau đó là một loạt hành động vô thành thục.

Bằng tất cả khả năng sau khi tu luyện nhiều năm tại trường cảnh sát, Lưu Vũ Ninh nhào nên phía trước cướp lại điện thoại của mình. Tuy nhiên, làm sao nhanh tay bằng Chu Hứa Văn, giây phút Lưu Vũ Ninh chạm vào điện thoại thì một tiếng "ting!" vang lên, lần này là điện thoại của Tô Anh Thư kêu lên.

Trái tim Lưu Vũ Ninh lúc này như vỡ vụn, anh ra nhìn vào màn hình, đôi mắt trợn tròn lên vì kinh ngạc, anh ta hét lớn:

- Chu Hứa Văn, tên gian thương này, sao cậu lại chuyển hẳn 1500 tệ. Cậu coi tôi là cái máy rút tiền đấy à?

Chu Hứa Văn mặt không đổi sắc, không quan tâm tới sự la hét của Lưu Vũ Ninh, anh rời tầm mắt sang Giang Văn đang vỗ ngực vì tưởng mình đã thoát, lạnh lùng nói:

- Còn cậu?

- Haha,... sếp đợi chút, chuyển, em chuyển liền.

Nụ cười trên môi Giang Văn gượng gạo hơn bao giờ hết, anh ta nuốt nước mắt vào trong, miễn cưỡng bấm chuyển 1000 tệ cho phu nhân. Anh ta làm nhân viên đâu có sướng, tiền lương còn chưa có mà lỗ vốn 1500 tệ rồi.

Tô Anh Thư ngồi không tự nhiên có tiền rơi trúng đầu cũng không vui vẻ nổi, cô nhìn ba tên đàn ông to xác đang cãi nhau chí chóe cười nhẹ nói:

- Mọi người không cần phải làm như vậy đâu, tôi ổn mà.

Thoáng chốc động tác của Lưu Vũ Ninh, Giang Văn và Chu Hứa Văn khựng lại. Ba người nhìn nhau sau đó anh mắt đổ dồn về phía Giang Văn, chủ mưu của phi vụ này không ai khác chính là vị thư ký tài ba này. Anh ta sợ Tô Anh Thư khi tỉnh dậy sẽ buồn nên mới bày ra trò này để chọc cho cô vui. Nhưng ai dè, Tô Anh Thư không vui nổi.

Phát hiện thì cũng đã phát hiện, Chu Hứa Văn cũng không thèm giấu nữa, anh bước tới ngồi xuống bên cạnh mép giường, hai người nhìn nhau, sau đó anh mở lời trước:

- Em muốn hỏi chuyện gì?

Tô Anh Thư mỉm cười, quả nhiên chỉ có Chu Hứa Văn hiểu rõ tính cô:

- Tại sao Đỗ Mỹ Kiều lại chết?

- Sợ tội tự sát.

Lời của Chu Hứa Văn nói ra nhẹ bâng như lông hồng, Tô Anh Thư muốn không tin cũng không được vì trong mắt anh chẳng có chút gợn sóng nào cả. Thế nhưng cô vẫn không tin, một người ham sống sợ chết như bà ta sẽ không làm như vậy.

- Anh chắc chắn?

- Chắc chắn, Lưu Vũ Ninh có thể đảm bảo với em.

- Hừm...

Tô Anh Thư liếc sang nhìn Lưu Vũ Ninh, anh ta lúc này đã thu lại dáng vẻ gợi đòn của mình, dáng vẻ nghiêm túc này mới là dáng vẻ nên có của đội trưởng đội cảnh sát hình sự.

Lưu Vũ Ninh gật đầu như một lời khẳng định, anh ta nghiêm túc nói:

- Pháp ý cũng đã kiểm tra rồi mới kết luận. Nếu có chuyện giết người trong đồn cảnh sát thì bọn anh cũng sẽ không để yên như vậy.

- Thế nhưng...

Tô Anh Thư dù thế nào cũng không tin rằng Đỗ Mỹ Kiều lại có thể sợ tội tự sát, lúc cô rời đi bà ta vẫn còn kham sống lắm cơ mà?

- Đỗ Mỹ Kiều còn con gái, bà ta sẽ không dễ chết như vậy đâu. Pháp y liệu có nhầm lẫn gì không?

Lưu Vũ Ninh nhìn cô, thờ dài một cái rồi lắc đầu:

- Không thể sai được, Đỗ Mỹ Kiều chết cũng chết rồi, chúng ta cũng không thể làm bà ta sống lại được.

- Nhưng...

Chu Hứa Văn thấy cô quá cố chấp liền cúi đầu hôn lên môi cô, ngăn chặn Tô Anh Thư tiếp tục hỏi thêm vì anh biết rằng với tính cách của Lưu Vũ Ninh, chắc chắn sẽ nhanh không chịu được mà nói ra sự thật với cô.

Bất ngờ bị hôn như vậy Tô Anh Thư hết sức kinh ngạc, cô theo bản lăng dùng toàn bộ sức lức đẩy Chu Hứa Văn ra sau đó hét lên:

- Anh làm cái quái gì vậy, Chu Hứa Văn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play