Bữa tối nhà họ Chu vì sự hiện diện của Chu lão phu nhân nên phong phú hơn thường ngày, có điều Tô Anh Thư cứ cảm thấy mọi người nhìn cô với ánh mắt vô cùng chút kì quái, khiến cô rợn cả tóc gáy.

Nhanh chóng thắc mắc này của Tô Anh Thư đã được giải đáp, khi mọi người đang ngồi uống nước nói chuyện ở ngoài phòng khách thì dì Trần từ trong bếp đi ra, trên tay là một bát canh nóng hổi. Không cần nói cũng đoán được, chủ nhân của bát canh đấy không ai khác ngoài cô.

- Anh Thư, mẹ đặc biệt kêu dì Trần hầm canh tẩm bổ cho con, con mau uống đi cho nóng.

Mộc Tố Tố vô cùng nhiệt tình, thiếu điều bưng cánh tới nhét vào tay cô.

Tô Anh Thư không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhận ra ý đồ của mẹ chồng, nhưng dù có nhận ra thì sao, cô cười một cách tự nhiên nhất có thể, nhận lấy bát canh của dì Trần:

- Mẹ vất vả rồi.

Mộc Tố Tố nhìn cô uống hết bát canh xong cười hài lòng nói:

- Không có gì, sau này dì Trần sẽ thường hầm canh tẩm bổ cho con, con cứ yên tâm sinh cháu cho Chu gia ta là được.

Khóe môi Tô Anh Thư cứng lại, xong vẫn cố nặn ra nụ cười:

- Vâng, con sẽ cố gắng.

Chu Hạn nãy giờ không nói gì cũng lên tiếng:

- Nếu vậy thì chuyện đi làm tạm gác lại, đợi Anh Thư sinh con xong rồi tính tiếp.

Bàn tay đang cầm thìa múc canh của Tô Anh Thư khựng lại, cô quét mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy anh sắc mặt điềm nhiên như không nói:

- Con cũng thấy vậy, sức khỏe vợ con không tốt để cô ấy tĩnh dưỡng thì thai nhi mới khỏe mạnh.

Đến lúc này, Tô Anh Thư mới hiểu rõ tại sao Chu Hứa Văn lại đột nhiên đối tốt với cô như vậy, nụ cười trên môi trở nên gượng gạo hơn bao giờ hết, hóa ra tất cả chỉ là một âm mưu, và mục đích cuối cùng là khiến cô không thể đặt chân vào tập đoàn MJ.

Buổi khi trở về nhà riêng của họ, Tô Anh Thư không nói không rằng suốt cả quãng được, đến lúc mở cửa bước vào nhà thì đi một mạch đi lên phòng, bỏ lại dì Trần cùng Chu Hứa Văn nheo mắt nhìn nhau.

- Thiếu gia, cậu lại cãi nhau với thiếu phu nhân sao?

Dì Trần lo lắng quay sang hỏi Chu Hứa Văn, vừa rồi vẫn ổn sao lại giận dỗi nhau rồi?

Chu Hứa Văn đứng giữa phòng khách một lúc, nghĩ gì đó sau đấy tùy tiện trả lời:

- Không có gì đâu, dì đi nghỉ sớm đi, tôi lên xem cô ấy.

Dứt lời, Chu Hứa Văn sải bước đi lên trên lầu, vừa bước vào phòng ngủ, anh đã thấy Tô Anh Thư chụi gọn trong chăn từ lúc nào, anh chậm rãi bước tới bên phần giường còn trống, vừa tính kéo chăn ra thì một giọng nói vang lên:

- Anh sang thư phòng ngủ đi, Chu Hứa Văn.

Bàn tay của Chu Hứa Văn dừng giữa không trung, sau khi nghe cô nói vậy, đôi chân mày liền nhíu lại, rất lâu sau mới hỏi lại:

- Em vừa nói gì?

Tô Anh Thư thật sự rất mệt, lười biếng đáp nói:

- Anh sang thư phòng đi ngủ đi, bình thường anh vẫn ngủ ở đấy còn.

- Tô Anh Thư!

Chu Hứa Văn đột nhiên quát lên, không kịp để cô phản ứng anh đã hất cái chăn ra, tầm mắt hai người giao nhau, anh tóm lấy bờ vai trần mỏng manh của cô:

- Em lại giở chứng gì vậy? Có chuyện gì thì nói rõ ra, đừng làm mình làm mẩy.

Tô Anh Bị bị nói tới mức luống cuống, vội vã muốn thoát ra nhưng không có tác dụng, bàn tay to lớn kia càng bóp chặt vai cô hơn khiến cô đau tới nhíu mày.

- Chu Hứa Văn, anh đang làm tôi đau đấy.

Dường như thấy mình hơi quá đáng nên Chu Hứa Vân rốt cuộc cũng thả Tô Anh Thư ra, im lặng nhìn cô giây lát sau đó chậm rãi nói:

- Xin lỗi, vừa rồi anh hơi kích động.

Nếu là Tô Anh Thư của vài tiếng trước, chắn chắn sẽ bị mấy lời này làm cho cảm động nhưng cô của hiện tại không còn ngây thơ và ngu nhốc như vậy nữa, cười lạnh một cái, nói:

- Anh xin lỗi thành nghiện rồi sao? Tôi không ngờ lời xin lỗi của anh lại mất giá trị đến vậy.

Giọng điệu châm biếm của Tô Anh Thư khiến anh cảm thấy khó chịu, dù là trước đây có cãi nhau đến mức nào cô cũng không gay gắt vậy.

Chu Hứa Văn nheo mắt, trầm giọng nói:

- Rốt cuộc em đang muốn nói gì sao không thẳng thắn?

Tô Anh Thư cười, một nụ cười không thể lạnh lùng hơn.

- Tôi thật sự rất chán ghét bộ mặt giả dối của anh, anh thật sự xem tôi là con ngốc để quay vòng vòng sao?

Không đợi Chu Hứa Văn trả lời cô đã mệt mỏi nói tiếp:

- Chu Hứa Văn, đừng diễn nữa, xin anh đấy. Đừng gieo hy vọng rồi dập tắt nó.

Chu Hứa Văn chấn động, cảm giác lời muốn nói ra đều nghẹn lại, anh đã hiểu cô đang muốn nhắc tới chuyện gì nhưng lại không biết giải thích sao cho đúng.

- Chuyện đấy không phải như em nghĩ đâu...

Lời của còn chưa nói hết đã bị Tô Anh Thư đánh gãy bằng đôi mắt sắc lạnh của cô.

- Chu Hứa Văn, anh có thể khinh thường tôi, sỉ nhục tôi, lợi dụng tôi hay bất cứ điều gì mà anh muốn. Nhưng tôi sinh anh, đừng dùng con cái để mưu cầu lợi ích cho mình, anh không muốn tôi vào công ty cứ nói, không cần tốn công tốn sức vậy.

Sắc mặt của Chu Hứa Văn tái nhợt, anh vươn tay muốn nắm lấy tay cô nhưng bị Tô Anh Thư lạnh lùng né tránh, cuối cùng bật cười nói:

- Cô nghĩ sao thì là vậy.

Nói xong Chu Hứa Văn xoay người đi ra bên ngoài, trước khi biến mất khỏi tầm mắt của cô còn hung hăng đóng cửa một cái "cạch" thật to, thể hiện thái độ tức giận của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play