Kỷ lục của Quân Lạc Vũ đã bị người khác phá vỡ, tất nhiên người của Huyễn điện Ánh Sáng sẽ không cho Ngạo Phong sắc mặt tốt, lúc nãy nam thanh niên hoàn toàn là cố ý.

Ngạo Phong giữ im lặng, không biết từ lúc nào hai tay đã siết thành nắm đấm, con ngươi đen láy lóe lên tia lạnh lẽo, không ngờ người này dám đánh lén cô, còn hại Dung Lạc bị thương, anh ta chán sống rồi đúng không?

Răng Nanh và Sấm Sét ở phía xa xa cảm nhận được trong lòng chủ nhân đang tức giận, nên chạy như bay đến đây, chắn trước mặt Ngạo Phong, bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng căng thẳng, giương cung bạt kiếm.

"Sao thế? Cậu vẫn muốn khiêu chiến với tôi à?" Thanh niên mỉm cười, ngửa cổ lên, trên gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ mỉa mai sâu sắc: "Tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng nên làm thế, bởi vì tôi không phải là Dung thiếu chủ, cậu còn có lợi thế thánh thú hơn anh ta, nhưng rất tiếc rằng, về điểm này thì tôi sẽ không thua cậu."

Dưới thân nam thanh viên bỗng hiện ra hoa văn màu bạc của linh huyễn sư thất kiếm, một vòng sáng khổng lồ không ngừng lập lóe bên cạnh anh ta, một con Kiếm Xỉ Hổ Vương uy phong lẫm liệt, bộ lông toàn thân sặc sỡ nhiều màu sắc, đột ngột xuất hiện trong đình viện, thân hình to lớn đó đã che kín ánh trăng bên ngoài căn nhà nhỏ.

Bầu trời bỗng trở nên tối đen.

Kiếm Xỉ Hổ Vương cao lớn ngút trời, trên trán có khắc một chữ "vương" rất lớn, tiếng gầm kinh thiên động địa khiến toàn bộ quan khách trong ngoài phủ thành chủ đều khiếp sợ, giải phóng uy thế thánh thú mạnh mẽ, khiến Ngạo Phong không thể không phát động huyễn lực ngay tức khắc, Răng Nanh và Sấm Sét cũng khôi phục lại bản thể để đối kháng. Cô cảm thấy run rẩy từ sâu trong linh hồn, bây giờ Tiểu Băng vẫn có thể duy trì trạng thái khải hóa đã cực kỳ miễn cưỡng rồi.

Trong tia sáng màu bạc lập lóe, sói bạc bốn cánh và báo đen Sấm Sét khổng lồ cùng xuất hiện, ba thánh thú hiện ra bản thể đã khiến cả đình viện chật ních, mọi người đều hãi hùng khiếp vía.

"A! Chủ nhân, là thánh thú thất tinh."

"Chủ nhân, con thánh thú kia không dễ đối phó, nếu tôi và Sấm Sét hợp sức lại cũng chỉ miễn cưỡng duy trì không bị đánh bại mà thôi."

Giọng nói trịnh trọng của Răng Nanh và Sấm Sét vang lên trong linh hồn của Ngạo Phong, bốn mắt thú to lớn nhìn chằm chằm vào Kiếm Xỉ Hổ Vương, chỉ sợ nó đột ngột tấn công Ngạo Phong như ban nãy. Thất tinh thất kiếm đều là cấp độ biến chất bản tầng, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể gây chết người.

Ngạo Phong cau mày, linh huyễn sư thất kiếm sở hữu thánh thú thất tinh, nếu giao chiến trực diện thì gần như không có phần trăm chiến thắng, nhưng dù là vậy, thân hình mảnh khảnh dưới áo choàng đen của Ngạo Phong vẫn đứng thẳng tắp, ánh mắt không có một chút nhiệt độ nhìn lên người thanh niên mặc áo bào trắng.

Dung Lạc đã liều mạng che chở cho cô rồi, nên cô không thể làm kẻ hèn nhát, Ngạo Phong không quan tâm đến vấn đề mặt mũi, nhưng lòng kiêu ngạo trong xương cốt không cho phép cô rút lui trong tình huống này.

“Kiếm Xỉ Hổ Vương?” Sau khi mọi người nhìn thấy màn đối đầu của hai người đều hít ngụm khí lạnh, Dung Lạc sa sầm mặt trầm giọng hỏi: “Cậu là Lê Thanh, người chỉ đứng sau Quân Lạc Vũ trong thế hệ trẻ tuổi của Huyễn điện Ánh Sáng?”

"Là Lê Thanh! Đúng là Lê Thanh rồi, sao anh ta lại tới đây?" Mọi người ở trong nhà sở hữu không ít thế lực ở Nhất Bất Lạc Thành đều nhất thời ngạc nhiên, bàn tán xôn xao. Huyễn điện Ánh Sáng phân bố khắp đại lục, nên rất nhiều người nổi tiếng ở đây đều không còn xa lạ gì, sở dĩ Lê Thanh nổi tiếng không chỉ là vì thiên phú xuất chúng của anh ta, mà còn là vì anh ta là con trai duy nhất của đại tế ti thánh đường Ánh Sáng.

Không ít người lúc nãy còn định ra mặt giúp Ngạo Phong đã trở nên yên ắng.

Nếu là sứ giả bình thường còn đỡ, nhưng cường giả như này thì chẳng ai muốn chọc giận anh ta. Thân phận thực thụ của Lê Thanh đang bày ra đó, nếu so sánh, bối cảnh của một cường giả trẻ tuổi thần bí như Ngạo Phong khá mơ hồ, khiến  mọi người mất lòng tin với cô, một gia tộc bình thường làm sao có thể đối đầu với hậu đài vững chắc như Huyễn điện Ánh Sáng.

Lúc này, trong lòng mấy người muốn lôi kéo Ngạo Phong đều thầm tiếc nuối, cậu Truy Vân thật đáng thương, vừa mới bộc lộ tài năng đã chọc phải rắc rối lớn là Huyễn điện Ánh Sáng, nếu không xử lý ổn thỏa, e rằng tiền đồ vốn đang sáng lạn sẽ trở nên tối mịt.

Thấy mọi người đều giữ im lặng, Ngạo Phong lại nhận ra quy tắc vô tình tàn khốc trên thế giới này, dù ở bất cứ nơi nào trên đại lục thì thực lực luôn là vốn liếng để lên tiếng, muốn mình không bị người khác bắt nạt thì chỉ có thể trở nên mạnh mẽ hơn.

"Một con thánh thú tam tinh, một con thánh thú ngũ tinh, chậc chậc, không ngờ cấp bậc thánh thú của cậu cũng khá cao đấy, thảo nào Dung thiếu chủ lại liều mạng bảo vệ cậu như vậy, nhưng tiếc rằng, thực lực của cậu vẫn còn quá kém." Lê Thanh hưởng thụ ánh mắt kính sợ của mọi người xung quanh, chế giễu cười khẩy: "Anh bạn à, cậu mau về nhà uống sữa thêm mấy năm nữa đi, trên đại lục rất nguy hiểm, đợi khi nào cậu bước vào giới này rồi sẽ phát hiện, linh huyễn sư nhất kiếm đều là sự tồn tại lót đáy cho cường giả bậc hai, người đi trên đường lớn sẽ không nhìn vào khả năng tiềm tàng của cậu, cũng không ai quan tâm cậu có phải là linh huyễn sư trẻ tuổi nhất hay không. Hừ, chỉ là linh huyễn sư nhất kiếm thì có gì đáng để kiêu ngạo?”

Ngạo Phong nhìn chằm chằm anh ta, khóe miệng cũng nở nụ cười chế giễu, lạnh nhạt nói: "Suy cho cùng cường giả bậc hai cũng chỉ là cường giả bậc hai, dù là lót đáy hay đỉnh phong cũng chẳng có gì khác biệt trong mắt cường giả bậc một? Anh là người đứng đầu trong cường giả bậc hai thì sao chứ, anh cũng chỉ là sự tồn tại lót đáy trong mắt huyễn sư thiên không mà thôi. Anh là người đứng đầu Huyễn điện Ánh Sáng à? Anh có thể so bì với Quân Lạc Vũ không? Anh có gì đáng để kiêu ngạo không?"

Lê Thanh biến sắc, giận dữ quát lớn: "Cậu nói cái gì? Cậu có gan nói lại lần nữa xem."

Cuộc đời Lê Thanh ghét nhất là bị người khác so sánh mình với Quân Lạc Vũ. Lúc nào thực lực của Quân Lạc Vũ cũng cao hơn anh ta, vững vàng áp chế anh ta, dù là thân phận hay địa vị, anh ta cũng không thể nào so bì với Quân Lạc Vũ. Bây giờ bị người khác sát muối vào vết thương trước mặt mọi người như vậy, làm sao một người đàn ông kiêu căng tự mãn như anh ta có thể chấp nhận được? Anh ta vốn định ra oai phủ đầu với Ngạo Phong, nhưng bây giờ lại bị so sánh một cách nhục nhã.

“Tôi nói này, người nên về nhà uống sữa là anh đó.” Vẻ mặt lạnh lùng của Ngạo Phong vẫn không thay đổi, nghiêm nghị quát.

Sau một hồi im lặng, bên tai không ngừng vang lên tiếng hít vào, không ai ngờ rằng thanh niên này đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ, ngay cả Lê Thanh của Huyễn điện Ánh Sáng cũng dám đối đầu.

"Được! Được lắm!" Lê Thanh tức đến mức bật cười, hai tay siết thành nắm đấm, híp ánh mắt nguy hiểm lại nói: "Linh huyễn sư trẻ tuổi nhất đại lục thật to gan, cậu tưởng cậu thật sự là đối thủ của tôi ư?"

“Cậu ấy không phải đối thủ của cậu, nhưng nếu cộng thêm tôi thì sao?” Dung Lạc bước tới, kiên định đi đến bên cạnh Ngạo Phong, giơ tay thả Kim Văn Hùng Sư ra, lạnh lùng nói: “Tôi có thể bảo vệ cậu ấy lần thứ nhất thì cũng có thể bảo vệ lần thứ hai. Nếu cậu Lê Thanh không tin thì cứ thử xem, cậu muốn động vào cậu ấy thì phải bước qua xác của tôi."

“Dung thiếu chủ, anh thật sự muốn quản chuyện bao đồng này ư?” Lê Thanh vốn đã thủ thế chờ đợi, miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng hỏi, đoàn lính đánh thuê Xích Luyện đứng đầu đại lục không hề đơn giản như mọi người nhìn thấy, nếu Dung Lạc cũng tham gia vào thì anh ta không thể nào không kiêng kỵ.

“Không phải tôi muốn quản mà là tôi đã quản rồi.” Dung Lạc chỉ vào vết thương trên cánh tay mình, khẽ nói: “Hơn nữa, đây không phải là chuyện bao đồng, cậu Lê Thanh làm tôi bị thương trước, nên tôi đòi lại công bằng với cậu cũng là chuyện thường tình mà thôi.”

“Ha ha, vậy thì tính cả tôi nữa đi.” Người đàn ông râu ria Lư Phong, lưng mang trọng kiếm từ tốn bước tới: “Lúc nãy người anh em Truy Vân vừa mới trở thành khách khanh của bản đoàn, làm đoàn trưởng, sao tôi có thể để mặc món đồ mà mình vừa mới tặng lại nôn ra chứ?”

Sắc mặt trắng bệch của Lê Thanh càng ngày càng ảm đạm, thật ra anh ta nói thì dễ, nhưng thực tế lại không đơn giản như vậy, chỉ riêng việc đối mặt với Ngạo Phong đang sở hữu hai thánh thú, đã không thể nào lấy mạng trong tích tắc được, dù gì Ngạo Phong cũng là linh huyễn sư. Mặc dù Dung Lạc không có thánh thú, nhưng cũng là linh huyễn sư thất kiếm nên không thể khinh thường được, cộng thêm một thánh kiếm sĩ cửu tinh, hoàn toàn có thể đối đầu trực diện với anh ta.

Một người không thể địch lại hai người, lấy ba chọi một, chắc chắn sẽ khiến Lê Thanh gặp khó khăn.

“Còn tôi nữa.” Lạc Phi lao ra khỏi nhà, cười sảng khoái: “Tôi tự lượng sức mình, nên sẽ không tham chiến, nhưng nếu là Truy Vân thì tôi nhất định phải đứng về phía cậu ấy."

“Còn có chúng tôi nữa. Cậu Truy Vân, Thiếu chủ, đoàn trưởng Lư Phong, chúng tôi ủng hộ mọi người." Sau khi đoàn trưởng và thiếu chủ tỏ thái độ, đoàn lính đánh thuê đã đè nén một bụng lửa giận cũng nhanh chóng lên tiếng.

“Tốt nhất là mấy người nên suy nghĩ cho kỹ, tôi là sứ giả của Huyễn điện Ánh Sáng, nếu mấy người đối địch với tôi thì cũng tương đương với việc đối địch với Huyễn điện Ánh Sáng.” Dưới tình huống cấp bách, cuối cùng Lê Thanh cũng kéo tên Huyễn điện Ánh Sáng.

“Bản thân không làm được thì kéo hậu đài ra, cậu tưởng ông đây thật sự sợ mấy người à?” Lư Phong nhổ nước bọt, rút trọng kiếm ở sau lưng ra, lộ ra vẻ mặt thô kệch: "Lính đánh thuê không sợ chết, càng không phải là người không coi trọng nghĩa khí. Đừng nói nhảm nữa, muốn đánh thì mau lên đi!”

Thấy Lư Phong và Dung Lạc dũng cảm đứng ra, ánh mắt Ngạo Phong hơi xúc động, một góc nào đó ở trong tim đã nhớ kỹ cái tên này.

Lê Thanh đang ở độ tuổi dễ nổi nóng, bị mắng như vậy thì sắc mặt trắng bệch hơi vặn vẹo, giậm chân gào lên: "Mấy người chán sống rồi đúng không? Vậy thì tôi sẽ thành toàn cho mấy người." Anh ta nhất thời giơ tay lên, huyễn lực màu xanh sẫm tràn ra như nước, mắt thấy Kiếm Xỉ Hổ Vương ở phía sau đã khai hỏa chiến đấu.

Đúng lúc này, thành chủ Lạc Ly bước ra khỏi nhà đột nhiên hừ lạnh, hờ hững nói: "Cậu Lê Thanh, lẽ ra cậu muốn đối phó với Truy Vân sẽ không cần phải hỏi qua thành chủ nhỏ bé như tôi, nhưng tôi được người khác ủy thác, phải chăm sóc cho cậu ấy trong khoảng thời gian cậu Truy Vân tới Nhật Bất Lạc Thành. Cậu có chắc là muốn đối phó với cậu ấy ở nơi này không?"

Lạc Ly vừa nói vừa giơ tay phải của mình lên, dưới bầu trời đêm, một dải ruy băng màu xanh lam khẽ đung đưa trong gió.

Chất liệu của dải ruy băng vô cùng đặc biệt, phát ra ánh sáng màu xanh lam óng ánh trong màn đêm, vừa giống một ngọn đèn đung đưa nhưng cũng vừa giống ngọn lửa màu xanh lam, trông cực kỳ đẹp mắt, đang liên tục đung đưa.

Lê Thanh vốn đang bừng bừng khí thế liếc nhìn bên này, nhưng lúc nhìn thấy dải ruy băng màu xanh lam thì cả người hoàn toàn sửng sốt, cuối cùng trên gương mặt tràn đầy kiêu ngạo cũng hiện lên vẻ nghiêm túc, ngừng hẳn hành động trong tay, lại nhìn về phía Ngạo Phong bằng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

"Vân Trung Thành? Cậu ta là người của Vân Trung Thành ư? Chuyện này... chuyện này sao có thể?"

Không chỉ anh ta mà mấy người khác trong ở trong sân nhỏ cũng đồng loạt sửng sốt khi nghe thấy ba chữ này, ai cũng ngạc nhiên, phản ứng không thua kém gì lúc nghe thấy Huyễn điện Ánh Sáng.

“Người anh em Truy Vân, cậu… cậu là người của Vân Trung Thành ư?” Lư Phong ngạc nhiên hỏi, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nếu cô là người của Vân Trung Thành thì tại sao lại không nói rõ thân phận của mình? Vân Trung Thành là nơi đào tạo ra thiên tài tuyệt thế, có cho Lê Thanh mười cái lá gan anh ta cũng không dám động vào một sợi tóc của cô.

Ngạo Phong chẳng hiểu gì cả, nhìn bộ dạng sợ hãi của mấy người này, nhưng cô hoàn toàn không biết Vân Trung Thành là cái gì, nên nhìn về phía Lạc Ly, ông ta khẽ cười với cô, dùng khẩu hình miệng nói ra hai chữ - "Tô Nhã".

Mẹ Tô Nhã!

Vành mắt của Ngạo Phong hơi nóng lên, chợt nhớ đến người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng kia.

"Cho đến bây giờ cuộc chiến giữa Huyễn điện Ánh Sáng và Huyễn điện Hắc Ám vẫn chưa kết thúc, mặc dù Huyễn điện Ánh Sáng của các cậu chiếm thế thượng phong, nhưng không có nghĩa là Huyễn điện Hắc Ám đã bị tiêu diệt. Vân Trung Thành ẩn thế nhiều năm, nhưng không có nghĩa là thực lực của bọn họ đang suy thoái. Nếu bây giờ Vân Trung Thành và Huyễn điện Ánh Sáng xảy ra chút chuyện không vui, có lẽ ngài Thần Quân cũng sẽ không vui, đúng không?" Lạc Ly bình tĩnh nhẹ nhàng nói, sắc mặt của Lê Thanh càng trở nên u ám, anh ta không thể ngờ rằng một linh huyễn sư nhất kiếm nhỏ bé lại gây ra rắc rối lớn như vậy.

Bây giờ, Lê Thanh thật sự đã hơi hối hận, tại sao anh ta lại rảnh rỗi chọc vào tổ ong vò vẽ này làm gì? Vân Trung Thành, đó không phải là thứ mà sức mạnh của Huyễn điện Ánh Sáng có thể uy hiếp, hơn nữa Huyễn điện Ánh Sáng cũng sẽ không vì một mình anh ta mà đi đắc tội với Vân Trung Thành.

Bầu không khí giằng co, cả hai bên đều không chịu nhún nhường trước, nhưng cũng không phát động tấn công, khiến chuyện này trở nên cực kỳ hóc búa.

Ngạo Phong giữ im lặng, không phản bác lại lời nói của Lạc Ly. Có lẽ Vân Trung Thành là một thế lực cực kỳ lớn, mà ngay cả Huyễn điện Ánh Sáng cũng phải né tránh mũi nhọn. Nếu ra tay thật sẽ không có lợi cho bọn họ, rất có khả năng sẽ người bị thương trong ba người bọn cô, mà cô lại không muốn liên lụy đến hai người Dung Lạc.

"Ôi chao, thật ra đều là cuộc tranh giành vì thể diện giữa những người trẻ tuổi thôi mà, cần gì phải tự mình đánh mình thế?" Sau một hồi im lặng, một giọng nói vang dội bỗng vang lên, Batuk khẽ cười vỗ tay bước ra, ánh mắt lóe lên tia sáng, cứ như một ông lão tốt bụng hòa giải.

"Cậu Lê Thanh, cậu Truy Vân, tôi thấy không bằng hai cậu sử dụng sức mạnh vào ngày mai khi ma thú tấn công thành. Chẳng phải trận chiến ngày mai là cách tốt nhất để kiểm tra xem thân thủ của ai mạnh hơn à? Hơn nữa còn có thể cống hiến chút công sức cho Nhật Bất Lạc. Có lẽ cậu Truy Vân sẽ gia nhập vào đoàn lính đánh thuê của Dung thiếu chủ và đoàn trưởng Lư Phong, nên Batuk tôi không tranh giành với các người. Nếu cậu Lê Thanh không chê thì hãy gia nhập vào đoàn lính đánh thuê Phi Thiên của chúng tôi, thế nào?"

Lê Thanh sửng sốt, có chút thiện cảm với người đàn ông đột ngột bước ra xây bậc thang cho mình bước xuống này, nên đồng ý ngay: "Được, tôi sẽ gia nhập vào phe của Phi Thiên các ông. Sở dĩ tôi tới Nhật Bất Lạc là vì tiếp nhận nhiệm vụ của ngài Thần Quân, giúp đỡ thành chủ Lạc Ly giữ thành. Hai tháng trước, cao thủ của Huyễn điện Ánh Sáng chúng tôi đã nhìn thấy thần thú xuất hiện trong khu rừng gần đó, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì trong trận chiến tấn công thành vào ngày mai sẽ có thần thú xuất hiện."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play