Uy áp của thánh thú không ngừng bộc phát, mà những huyễn thú xung quanh không nhịn được mà phát ra tiếng than khóc, bò rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy không dám ngẩng đầu, đến bản thân Tần Liêm cũng phải vận dụng nhiều huyễn lực để khai thông biến huyễn thú thành áo giáp, tránh cho huyễn thú của ông ta sợ hãi lùi bước, nhưng dù như thế, ông ta cũng cảm giác được bộ giáp huyễn thú trên thân thể mình truyền đến sự run rẩy.

Ánh sáng bạc nhạt dần, sói bạc bốn cánh hung mãnh giận dữ trừng lớn đôi mắt màu vàng rồi chậm rãi bước ra, hình thể mạnh mẽ to lớn của nó khiến đáy lòng người ta phát run, đám người đột nhiên gầm lên.

“Trời ơi, đó là cái gì vậy!”

“Sói bạc lớn thật đó! Khí thế thật mạnh mẽ!”

“Nhìn thế dĩ nhiên không phải huyễn thú cửu tinh, rốt cuộc thì con sói bạc này là huyễn thú cấp gì vậy?”

Người khác có thể không biết, nhưng Tần Liêm đang bay trên trời lại rất rõ.

Tim đập mạnh như trống bỏi, con ngươi của Tần Liêm co rút lại, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: “Uy áp của thánh thú! Là thánh thú! Rốt cuộc là nó từ đâu tới? Còn nữa, cậu ta… Cậu ta trở thành đại huyễn sư cửu kiếm từ khi nào?”

Một đại huyễn sư cửu kiếm trẻ tuổi như vậy, lại còn có thánh thú.

Dù là thế nào thì đến cả các trưởng lão trong gia tộc cũng phải coi trọng vài phần. Tần Liêm chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt như tối sầm, suýt chút nữa là hôn mê bất tỉnh, trong lòng hối hận đến cực điểm, nếu tin tức này truyền đến tai người trong tộc, ông ta chắc chắn sẽ bị trục xuất rồi ném đến phương bắc cho tự sinh tự diệt!

“Hiệu trưởng… Thánh thánh thánh… Thánh thú!” Lam Lập há to miệng, lắp bắp nói, đương nhiên là cũng hoảng sợ không vừa.

“Chẳng trách tôi luôn cảm thấy trên người con sói bạc kia có một luồng khí tức khó nén, hóa ra là thánh thú ngụy trang, tên nhóc này càng ngày càng khiến tôi khó nhìn thấu, không biết trên người cậu ấy còn có bao nhiêu thứ chưa lấy ra nữa.” Người đàn ông có đôi mắt xanh vuốt ve cái cằm trơn bóng của mình, chăm chú nhìn Ngạo Phong bằng ánh mắt dịu dàng: “Nhìn dáng vẻ xem ra, tôi đã thu nhận đúng học trò rồi.”

Thực lực thật sự của Ngạo Phong khiến mọi người ai nấy cũng kinh ngạc tán thưởng, nhưng mà đối với người ký kết khế ước sinh tử như Tần Ngạo Lạc mà nói thì, đây đích xác là một thảm họa!

Làm gì còn tâm trạng mà tỷ thí? Sói xám rừng rậm bên cạnh Tần Ngạo Lạc đã xụi lơ trên mặt đất, cả người run lẩy bẩy từ lâu, căn bản không còn năng lực đứng lên tác chiến nữa rồi, sở dĩ thánh thú linh thú được trân quý, là bởi vì bọn chúng trời sinh đã có “Thế” uy áp, và những huyễn thú cấp thấp căn bản là không có khả năng khơi dậy ý niệm phản kháng, tương tự, một linh huyễn thú cửu tinh dù có mạnh đến đâu thì cũng không có lợi thế trước một thánh thú nhất tinh.

Tần Ngạo Lạc ngơ ngác đứng ở đó, chỉ cảm thấy luồng gió lạnh này vô cùng lạnh lẽo, giống như muốn thổi bay linh hồn của anh ta đi, giống như toàn bộ thế giới đều đang tránh xa anh ta.

“Bố ơi, bố ơi! Bố ơi cứu con! Người thực thi pháp luật, cứu tôi!” Tần Ngạo Lạc nôn nóng kêu cứu với những người bên ngoài, Tần Vũ thấy con trai bị nhốt trong trận, lòng nóng như lửa đốt muốn xông lên phía trước, nhưng lại bị ánh sáng màu bạc của khế ước ngăn lại khiến ông ta bắn ngược về sau!

Rào cản đó, dù có thế nào cũng không thể phá vỡ.

Áo choàng tung bay, thiếu niên lạnh lùng bước từng bước chậm rãi đi tới, dùng ánh mắt mỉa mai quan sát anh ta, như thể đang nhìn một con kiến vô tri, giọng nói tựa như từ trên trời bay tới đòi mạng anh ta: “Để tôi nói cho anh biết, Tần Ngạo Phong tôi không cần bất kỳ kẻ nào che chở, tôi có thể tự bảo vệ bản thân tôi! Trên thế giới này, thực lực đương nhiên quan trọng, nhưng vẫn còn một thứ tương tự nữa mà chúng ta cũng không thể thiếu.”

“Đó chính là đầu óc.” Cô mỉm cười nâng bàn tay trắng nõn lên, chỉ chỉ đầu, liếc qua đám người nhà họ Tần sắc mặt xám xịt, hờ hững nhướng mày: “Người dại dột hết thuốc chữa, cho dù thực lực có mạnh đến đâu cũng chẳng thể cứu được ai!”

Giọng điệu hờ hững và khinh miệt, cùng với sự châm chọc đến tột độ, nói ra những lời này khi đang ở trong vòng vây của nhà họ Tần.

Thật ngông cuồng!

“Tên xấc xược này!” Lông tóc Tần Liêm dựng đứng, biết rõ cô đang khiêu khích mình, nhưng khuôn mặt già của ông ta vẫn không kìm được mà biến thành màu đen vì giận dữ, sự thật thắng hùng biện, ông ta thật sự không cứu được Tần Ngạo Lạc, cho dù thánh thú kia mới chỉ vừa tiến hóa, nó vẫn chưa phải là đối thủ của ông ta, hay cho dù là tên nhóc đáng bị chém ngàn đao đang ở gần ngay trước mắt ông ta.

Trận địa khế ước sinh tử, không ai có thể phá vỡ, rõ ràng là thực lực của ông ta có vượt qua Ngạo Phong, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Tần Ngạo Lạc nhận lấy cái chết, cảm giác như ăn ruồi bọ này khiến Tần Liêm buồn nôn muốn chết.

“Xin hãy buông tha cho tôi, tha cho tôi đi! Sau này tôi nhất định sẽ quyết tâm sửa sai, không bao giờ tìm cậu gây phiền toái nữa.” Tần Ngạo Lạc thấy Tần Liêm chỉ biết bất lực nắm tay rồi quay đầu đi, trong lòng anh ta lại càng thêm sợ hãi, đành đau khổ cầu xin Ngạo Phong.

“Buông tha cho anh? Anh cho rằng khế ước sinh tử chỉ là thứ để nói chơi thôi sao? Anh muốn tôi buông tha cho anh, thì cũng phải hỏi xem trận pháp khế ước dưới chân có đồng ý hay không chứ.” Dùng ngón tay chỉ chỉ trận pháp khế ước màu bạc trên mặt đất, Ngạo Phong liếc mắt nhìn anh ta một cái.

Đáy mắt Tần Ngạo Lạc hiện lên sự sợ hãi đến tột độ, cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, trận chiến sinh tử không chết không dừng, giống như quy luật của tự nhiên, sẽ không có chỗ cho tình cảm lên tiếng, trừ phi một người tử vong, nếu không trận hình khế ước sẽ không biến mất!

Hi vọng cuối cùng cũng tan biến theo, Tần Ngạo Lạc không nhịn được ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt trống rỗng vô thần.

“Không phải tôi không cho anh cơ hội, nếu anh không sốt ruột muốn lấy mạng tôi như vậy, nếu không phải anh nông nổi muốn lập khế ước trận chiến sinh tử với tôi, thì sao có chuyện chúng ta đi tới cục diện như hôm nay? Tất thảy những điều này đều do chính anh tự tạo nên, chẳng trách được ai, kẻ tham vọng giết người sẽ mãi mãi bị người giết, anh, có thể đi chết rồi.” Khóe môi khẽ nhếch lên, tia sáng lạnh lẽo trong mắt Ngạo Phong rạng rỡ như sao trời, khôi ngô tuấn tú đến bức người lại cực kỳ quỷ dị, chiếc áo choàng đen nhẹ nhàng vung lên.

“Răng Nanh, ăn anh ta!”

Một mệnh lệnh lạnh lùng tàn khốc được đưa ra, khiến nhiều cô gái xinh đẹp yếu ớt sợ tới mức lập tức quay đầu đi, những người có lá gan bé hơn thì hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.

Răng Nanh ảm đạm há to cái miệng đỏ tươi đẫm máu, răng nhọn sắc bén cắn một phát mất nửa thân trên của Tần Ngạo Lạc, sau khi cơ thể bị sói màu bạc cắn nuốt vào trong miệng, hai cái chân bên ngoài vẫn vẫy loạn lên, theo bản năng hét lên những tiếng thê lương nức nở, nhưng rất nhanh sau đó đã bị cái miệng thật lớn của Răng Nanh nuốt chửng cả người, đến một miếng xương cũng không nhổ ra.

Mà rất nhiều giáo viên đến từ các học viện đứng ở đó nhìn cũng run rẩy đến từng đầu ngón tay, một người có tiềm lực lớn mạnh không đáng sợ, nhưng người đã có tiềm lực lại còn có tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn lại tàn nhẫn không chút mềm lòng mới thật sự là đáng sợ!

Dưới cái chết của Tần Ngạo Lạc, trận pháp khế ước sinh tử màu bạc trên mặt đất cũng từ từ biến mất, Ngạo Phong nhảy lên lưng Răng Nanh trước một bước, thầm nói với nó trong tiềm thức: “Chúng ta bay ra đi, không cần dây dưa thêm với tên Tần Liêm kia nữa.”

Thực lực của người thực thi pháp luật là thứ không phải nghi ngờ, huyễn sư thiên không cùng cấp bậc với thánh thú, mà cấp kiếm của Tần Liêm lại cao hơn cấp tinh của Răng Nanh rất nhiều, Răng Nanh vốn không phải đối thủ của ông ta, nếu không Ngạo Phong cũng không cần dùng kế để giết chết Tần Ngạo Lạc, hiện tại những người này đã bị cô chơi một vố, cô không thể chắc chắn liệu Tần Liêm có tức giận đến điên cuồng không màng vinh dự của gia tộc mà ra tay với cô hay không.

Răng Nanh hiểu ý dang rộng cánh rồi nhẹ nhàng vỗ một cái, thân hình to lớn nhẹ nhàng bay lên, ánh sáng màu bạc của khế ước tiêu tan, cái cánh dài rộng màu bạc của Răng Nanh lại mở ra, nhanh chóng lao ra phía ngoài thành!

“Đừng mong trốn được!” Tần Liêm hét to một tiếng, sắc mặt dữ tợn, hoa văn màu bạc dưới chân chuyển động, phía sau ông ta, một con trâu hung bạo khổng lồ xuất hiện với vẻ khát máu, hai cái sừng trâu khổng lồ tựa như có gắn đôi mắt lao nhanh về phía Ngạo Phong và Răng Nanh, cùng với tốc độ bay của sừng trâu là một luồng gió cực mạnh khiến Ngạo Phong có cảm giác hít thở không thông, quả thực là hiện tại cô không thể địch nổi với nó!

“Mạnh thật! Đây là sức mạnh thật sự khi huyễn sư thiên không và huyễn thú cao đẳng hỗ trợ lẫn nhau!” Ngạo Phong rùng mình, mắt thấy hai cái sừng trâu sắp bay tới, toàn thân dán chặt trên lưng Răng Nanh, đang định chấp nhận va chạm, thì hai cái sừng trâu sắc nhọn do huyễn lực làm đông cứng bắn tới người cô đột nhiên lại biến mất dạng.

Sao lại thế này? Không phải lương tâm của Tần Liêm đột nhiên sống dậy đó chứ?

Ngạo Phong không hiểu ra sao, mặc dù lòng còn hoài nghi, nhưng lại càng lo lắng việc Tần Liêm sẽ đuổi theo, cũng chưa kịp nghĩ nhìn lại, Răng Nanh đã chạy ra khỏi phạm vi của Tần Thành, một người một sói ở trong không trung cứ đi xa dần rồi biến thành một chấm đen nhỏ, cuối cùng là biến mất.

Đương nhiên, sẽ không có chuyện Tần Liêm nhân từ nương tay, mà là trong lúc ông ta thi triển huyễn kỹ thiên không, một giọng nói giống như tiếng chuông lớn bỗng dưng vang lên bên tai ông ta: “Dừng lại cho tôi!”

Rõ ràng là một giọng nói dịu dàng như nước, nhưng lại tràn ngập tính chấn động như muốn nổ mạnh, đây là một phương thức công kích tinh thần, Tần Liêm là một huyễn sư thiên không, theo lý mà nói được vu lực bảo vệ căn bản sẽ không có khả năng bị đánh lén, nhưng mà khi vừa dính phải, ông ta lại hét lên một tiếng thảm thiết, đầu giống như bị mười mấy cây kim thép đâm vào đau đớn vô cùng, lập tức rớt xuống từ trên không trung.

Huyễn kỹ thiên không yêu cầu huyễn sư thiên không thi triển, bị gián đoạn như vậy, nên cái sừng trâu truy kích Ngạo Phong cũng tự khắc tiêu tan.

“Thật là khiến nhà họ Tần mất mặt, chẳng những mắt mù, lại còn sử sai biến ngọc sáng thành mắt cá, còn không tuân thủ lời hứa của chính mình, khinh thường học trò của tôi, mưu tính muốn đánh chết cậu ấy, chỉ là một người thực thi pháp luật nhỏ bé nhà họ Tần mà cũng dám ra oai, đúng là to gan!” Một giọng nói tao nhã lịch sự từ tốn vang lên, người đàn ông có đôi mắt xanh trong chiếc áo choàng màu xanh tinh xảo từ từ bước tới bên cạnh Tần Liêm, lạnh lùng nhìn xuống khuôn mặt người đàn ông đang nằm liệt trên đất.

Mấy người xung quanh cũng không nhìn thấy đòn công kích tinh thần của người đàn ông có đôi mắt xanh kia, lúc nhìn thấy Tần Liêm kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống đất cũng không biết nguyên do vì sao, mãi cho đến khi nhìn thấy người đàn ông có đôi mắt xanh đi ra, họ mới hoảng sợ nhìn lại.

Hóa ra là anh ta? Có thể hạ gục một huyễn sư thiên không trên bầu trời, rốt cuộc anh ta là ai?

“Ngài… Ngài là… Lam Tu đại nhân!” Phải khó khăn lắm Tần Liêm mới thấy cơn đau đầu của mình giảm bớt một chút, chật vật bò dậy từ trên mặt đất, ngay sau đó lại thấy cả người cứng đờ, nói với giọng điệu run rẩy.

Mấy tên giáo viên của học viện Duy Sâm và học viện Dương Phàm lập tức thay đổi sắc mặt, chúa ơi! Hóa ra là Lam Tu đại nhân!

Trường học số một của đại lục Ánh Sáng Ruska, hiệu trưởng học viện Đế Quốc, cường giả huyễn tông tuyệt thế - Lam Tu đại nhân!

Học viện nhỏ cái quỷ gì! Học viện Địch Oa, âm đọc gần giống với học viện Đế Quốc? Biến một học viện danh giá số một đại lục Ánh Sáng thành một học viện nhỏ đến cái tên còn chưa nghe qua bao giờ, những tên giáo viên đến tuyển sinh từ những học viện khác mặt mày tím tái hết cả, xấu hổ đến nỗi chỉ hận không tìm thấy cái hố để chui xuống. Ngay cả những người vừa nãy mới cười nhạo Lam Tu là loại công tử bột không có bản lĩnh gì, giờ phút này đã ghen tị với Ngạo Phong đến chết rồi, cao thủ số một đế quốc, đến ông cụ nhà họ Tần cũng phải nể mặt né tránh ba phần, có một người thầy như vậy, sau này còn ai trên đại lục dám chọc đến cô?

“Lam… Lam Tu đại nhân, tôi…” Tần Liêm rụt rè sợ hãi mở miệng, quả thực giờ phút này ông ta muốn chết luôn rồi, những lời vừa nãy ông ta đều nghe rất rõ.

Học trò! Học trò của huyễn tông! Là học trò của Lam Tu đại nhân – cường giả số một đế quốc! Ông ta đúng là mắt mù mới đi trên chọc tổ ong vò vẽ Tần Ngạo Phong!

Thảo nào Tần Ngạo Phong lại mạnh và kiêu ngạo như vậy, hóa ra cô chính là học trò của Lam Tu đại nhân, suốt từng ấy năm nay cô chưa từng để lộ thân phận thật sự, mà e là không muốn chuyện này bị bại lộ cũng nên. Tần Liêm hồn nhiên không biết bản thân đã hiểu lầm, tự mình dọa mình đến mức kinh hồn bạt vía.

“Được rồi, ông cũng không cần khẩn trương, tôi có thể tha cho ông một mạng, nhưng chuyện này đến đây là dừng, ông hãy coi như mình chưa từng gặp Tần Ngạo Phong, trở lại đế quốc cũng không được nhắc tới dù chỉ nửa chữ, đã hiểu chưa?” Lam Tu thản nhiên nói, nếu tài năng trời ban xuất chúng của Ngạo Phong mà bị ông già nhà họ Tần biết được, thì dù muốn hay không, cô cũng sẽ bị lôi về gia tộc bằng được, anh ta thật lòng không hy vọng bản thân sẽ mất đi một học trò đỉnh như vậy, chưa kể tính cách Ngạo Phong vốn không thích người khác nhúng tay vào chuyện của cô, nếu Tần Liêm tự mình xử lý tốt mọi chuyện, Lam Tu tin tưởng không bao lâu nữa Ngạo Phong nhất định có thể vượt qua anh ta.

“Đại nhân, tôi hiểu rồi!” Tần Liêm lập tức đồng ý, thầm thở phào một hơi, ông ta có thể hiểu được Lam Tu không muốn chuyện loạn hơn, nhưng nếu sau này Ngạo Phong tàn nhẫn độc ác kia lại tìm tới cửa, ông ta chắc chắn cũng ăn không hết gói đem đi.

Có điều, trên đại lục có rất nhiều nguy hiểm, từ nơi này đi ra ngoài không xa chính là một khu rừng rậm lớn nơi mà mặt trời không bao giờ lặn, để đến được học viện Đế Quốc cần phải băng qua nơi mặt trời không bao giờ lặn, ở trung tâm khu rừng rậm đó, ngay cả huyễn sư thiên không cũng không dám dễ dàng tiến vào, nếu cô gặp phải ma thú mạnh, thì chắc chắn sẽ nhận lấy kết cục là cái chết.

Tần Liêm thầm nguyền rủa trong lòng, Tần Ngạo Phong, mày chết ở bên ngoài luôn đi thì càng tốt!

“Chủ nhân, giờ chúng ta đi đâu đây?” Tung cánh trên bầu trời xanh, Răng Nanh có vẻ đang rất hào hứng.

Ngạo Phong đứng trên lưng Răng Nanh, tùy ý nhẹ nhàng uyển chuyển để làn gió tự do thổi phất cơ thể mình, vừa quay đầu nhìn lại làn mây mỏng bay phía dưới, chỉ có một màu xanh lục bất tận, cuối cùng cũng không còn nhìn thấy Tần Thành mà Tần Ngạo Phong đã sống suốt hơn mười năm nữa rồi.

Hít một hơi thật sâu, Ngạo Phong hiểu sau này cô sẽ phải một mình lang bạt trên thế giới rộng lớn này, tuy rằng có chút thấp thỏm lo âu, nhưng từ tận đáy lòng cô lại thấy cực kỳ hưng phấn.

Cô suy nghĩ một chút, xác định lộ trình của mình, khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ ngẩng lên, ngón tay trắng nõn chỉ về phương xa, ánh mắt kiên định.

“Chúng ta tới thành phố nơi mặt trời không bao giờ lặn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play