Ngựa mà hoàng thượng chuẩn bị, đương nhiên đều là ngựa khỏe ngày đi ngàn dặm, nhưng con thỏ đó đã uống thuốc rồi, một lúc sau, bóng dáng nó dần biến mất vào trong bụi cây, chính con ngựa khỏe đó, lúc này cũng không nhìn thấy bóng dáng con thỏ kia nữa.
Ngoài Hoắc Dận Kỳ còn có tám vị vương gia cùng tham gia thi đấu, rừng cây rậm rạp, đám người đã nhanh chóng tách ra.
Vết thương trên cánh tay của Hoắc Dận Kỳ đã đỡ nhiều rồi, nhưng trong lúc kéo cung, không tránh khỏi đau nhức, đảo mắt sang bên, lại thấy có vẻ không chỉ có mấy người họ trong bụi cây.
Ánh mắt Hoắc Dận Kỳ bỗng sâu hơn, chính lúc này, một bóng người linh hoạt vụt qua bụi cây, Hoắc Dận Kỳ lập tức rút cung ra, một mũi tên vừa phóng ra thì con mồi kia đã ngã xuống đất.
Ngay khi Hoắc Dận Kỳ chuẩn bị tiến lên nhặt con mồi, một giọng nói truyền đến bên tai hắn: "Thất đệ, đệ ngắm sai đối tượng rồi hả? Đây không phải là con thỏ đại diện cho mười vạn binh phù hay sao."
Nghe thấy giọng nói đó, Hoắc Dận Kỳ từ từ ngẩng đầu lên, nhưng thấy người trước mặt, một hình dáng xanh lè, nhếch khóe miệng lên, là nụ cười khinh bỉ nhất.
Chẳng phải ai khác, người đó chính là Hoắc Dận Lam.
Vẻ mặt Hoắc Dận Kỳ không đổi, chỉ bảo: "Tứ ca nói đùa rồi, thái tử đây còn có Ngũ ca ở trong, con mồi này làm gì có phần đệ? Chỉ là vào đây, thấy lông con mồi này rất tốt, bắt nó về, may một bộ quần áo chống lạnh cho đệ."
Hoắc Dận Kỳ nói xong, vẻ mặt giễu cợt trên mặt Hoắc Dận Lam ngày càng rõ, bảo: "Thất đệ, trước đây ai ai cũng bảo đệ không có dã tâm, ta còn tưởng đệ giấu tài, giờ đây, ta lại nghĩ, không phải vì đệ không muốn mà là đệ không có khả năng đó!"
Lúc hắn nói lời này, mặt Hoắc Dận Lam tràn đầy sự khinh thường, trong mắt Hoắc Dận Kỳ, không chút biến sắc, Hoắc Dận Lam từ nhỏ đã không thích Hoắc Dận Kỳ, không phải vì cái gì khác, chỉ vì lúc nhỏ, khi đó mẫu phi của Hoắc Dận Kỳ rất được sủng ái, cả Hoắc Dận Kỳ cũng là đối tượng được bợ đỡ trong cả hoàng cung.
Một lần hai người dạo chơi, Hoắc Dận Lam vô tình đẩy Hoắc Dận Kỳ, Hoắc Dận Kỳ cũng chẳng sao cả, nhưng lần đó, phụ hoàng lại bảo hắn quỳ một ngày một đêm trong đại viện.
Lúc hắn đổ bệnh, phụ hoàng cũng chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái.
Tất cả những điều này, đều là nhờ Hoắc Dận Kỳ ban tặng cho hắn!
Nhưng giờ thì sao? Giờ Hoắc Dận Kỳ, còn chẳng bằng hắn!
Hoắc Dận Kỳ không biết lòng dạ của Hoắc Dận Lam, chỉ đáp: "Tứ ca nói có lý, nhưng sao huynh cũng ở đây? Đệ là bởi vì chẳng có cơ hội gì, Tứ ca chẳng lẽ đã không dám rồi?"
Sau sự việc xảy ra lần trước, mọi người đều cho rằng Hoắc Dận Lam muốn đứng về phía thái tử, lần này mười vạn binh phù quan trọng thế nào không cần nói cũng biết, nếu thái tử lấy được binh phù, hiển nhiên là hổ mọc thêm cánh. Nhưng nếu Ngũ vương gia lấy được thì...
Ngay lúc Hoắc Dận Lam đang nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy Hoắc Dận Kỳ hét lên: "Cẩn thận!"
Hoắc Dận Lam rùng mình, lúc định quay đầu lại, giọng của Hoắc Dận Kỳ đã truyền đến bên tai hắn, sau đó kéo người hắn lên lưng ngựa.
Hoắc Dận Lam ngã ngựa, còn chưa kịp kêu đau, đã thấy cách đó không xa có một con hổ trắng cao bằng nửa người!
Hoắc Dận Lam từ trước đến nay chưa từng thấy thứ này ở khoảng cách gần như vậy, vẻ mặt hơi biến sắc, nhưng hắn thấy Hoắc Dận Kỳ đã kéo cung tên trong tay ra.
Ánh mắt con hổ trắng kia bình tĩnh nhìn hai người họ, như thể sẽ lao tới bất cứ lúc nào, vẻ mặt của Hoắc Dận Kỳ không đổi, nhưng tay cầm cung lại hơi run, vì kéo cung mà động đến vết thương, hắn khẽ run lên.
Lúc này, Thẩm Nam Kha ở bìa rừng, cô ngồi xuống theo ám hiệu của người bên cạnh.
Hoàng thượng đã sai người pha trà sẵn rồi, ông ta cùng hoàng hậu ngồi ở vị trí chính giữa, bên cạnh là các vị đại thần và các phi tần khác.
Mọi người đều đang theo dõi động tĩnh trong rừng, nghĩ xem rốt cuộc là vị vương gia nào trong số đó sẽ bộc lộ được tài năng.
Diệp Thục Lan ngồi xuống theo cô, không biết vì sao, Thẩm Nam Kha luôn cảm thấy tâm trạng của Diệp Thục Lan hơi kỳ lạ, nhưng cũng không biết lạ chỗ nào, cô nhíu mày rồi ngồi cạnh Diệp Thục Lan, vươn tay bưng chén trà lên, còn chưa kịp nhấp một ngụm, cô đã thấy tay hoàng thượng vẫy nhẹ.
Vài chiếc xe ngựa bắt đầu chậm rãi tiến vào, toàn bộ bên trên đều là khung gỗ cao, khung gỗ được bọc vải đỏ để không nhìn thấy thứ bên trong, nhưng âm thanh kia...
Sắc mặt Thẩm Nam Kha thay đổi, thấy hoàng thượng đã ngồi dậy, tiến lên, bỏ tấm vải đỏ xuống.
Bên trong khung gỗ lại là một con hổ trắng to lớn!
Ở thời hiện đại, Thẩm Nam Kha đã nhìn thấy nó nhiều lần trong vườn bách thú, vì vậy lúc này nhìn thấy nó, cô cũng chẳng kinh ngạc gì, nhưng vài người cạnh cô thì hét toáng lên.
Thẩm Nam Kha nhìn chằm chằm vào động tác của hoàng thượng, thấy ông ta đang mở xích sắt ở cửa khung gỗ, sau đó con hổ trắng từ từ bước ra.
Tính cách của hổ trắng vốn tàn bạo, thế nhưng khi ngồi cạnh hoàng thượng, lại ngoan ngoãn lười biếng như mèo con.
Hoàng thượng nhẹ nhàng xoa đầu nó, sau đó vỗ nhẹ vào lưng nó, con hổ trắng kia từ từ tiến vào rừng.
Thẩm Nam Kha không biết hoàng thượng muốn làm gì, nhưng vừa rồi cô rõ ràng thấy tay hoàng thượng nắm chặt một túi thơm, chắc chắn có liên quan đến việc hổ trắng lại ngoan ngoãn như vậy.
Điều quan trọng là, hoàng thượng thả hổ trắng về rừng, ông ta muốn làm gì?
Nghĩ như vậy, Thẩm Nam Kha lặng lẽ đứng lên, Diệp Thục Lan bên cạnh nhìn thấy, lớn tiếng gọi: "Muội muội, muội muốn đi đâu vậy?"
Nghe thấy tiếng của Diệp Thục Lan, ánh mắt của mọi người đều quay sang nhìn cô, vẻ mặt Thẩm Nam Kha thay đổi, nhưng cô vẫn cười, bảo: "Đột nhiên muội cảm thấy không khỏe, muốn đi nghỉ ngơi một lát."
Mặc dù những lời này là nói với Diệp Thục Lan, nhưng ánh mắt Thẩm Nam Kha thỉnh thoảng lại liếc sang hoàng thượng.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên cô gặp mặt hoàng thượng, hoàng thượng còn rất trẻ, chí ít thì giờ là như vậy, nhưng trong đôi mắt của hoàng thượng lại toát ra vẻ mệt mỏi thăng trầm, còn lại là sự mạnh mẽ. Thẩm Nam Kha không dám nhìn lâu, nói một câu thế này, thấy mọi người không phản đối, cô càng muốn đi, Diệp Thục Lan bảo: "Nếu đã như vậy, ta đi cùng muội!"
Thẩm Nam Kha muốn từ chối, bởi vì cô rất muốn vào rừng xem thử, chỉ cần xem một lát là được rồi, chí ít có thể báo cho Hoắc Dận Kỳ tin tức hoàng thượng thả hổ trắng về rừng.
Ngay lúc Thẩm Nam Kha đang suy nghĩ, Diệp Thục Lan ngồi dậy, thân mật ôm lấy cánh tay cô.
Diệp Thục Lan hỏi: "Muội muội, muội thật sự muốn vào rừng sao?"
Nghe thấy lời của Diệp Thục Lan, lông mày của Thẩm Nam Kha đột nhiên nhảy dựng lên, Diệp Thục Lan nói: "Muội muội không cần phải hoảng sợ, thật ra tỷ cũng muốn báo với vương gia của tỷ, rốt cuộc hoàng thượng đã bôi thứ gì lên người bọn họ, con hổ kia chắc chắn sẽ làm bọn họ bị thương."
Thẩm Nam Kha không hiểu được lời của Diệp Thục Lan, Diệp Thục Lan nói: "Hoàng thượng đã sai người xoa thuốc trên lưng ngựa, giống như vừa rồi hoàng thượng cho thỏ ăn, hổ ngửi thấy mùi đó chắc chắn sẽ nổi điên. Dù không hiểu sao hoàng thượng lại làm vậy, nhưng giờ vương gia đang vô cùng nguy hiểm! ”
Lời Diệp Thục Lan nói, Thẩm Nam Kha không hiểu, cô mở to hai mắt, Diệp Thục Lan đã đưa cho cô thứ trong tay nàng ta, dặn: "Không nhiều lời nữa, tỷ cũng muốn vào rừng cứu vương gia chúng ta, thứ này muội giữ lấy, thấy Thất vương gia của muội, thứ này có thể khử sạch mùi trên người Thất vương gia!"
Lời Diệp Thục Lan đang nói, nàng ta đã đoạt lấy con ngựa từ tay người bên cạnh, xoay người rồi nhảy lên.
Thẩm Nam Kha nhìn thấy, nghiến răng định tiến lên, nhưng Tiểu Ảnh bên cạnh lại ôm chặt cô, nói: "Nương nương, võ công của vương gia cao cường như thế, chắc chắn sẽ không sao đâu."
Trong đầu Thẩm Nam Kha chỉ có cảnh tối qua Hoắc Dận Kỳ bị thương ở tay, cô bỏ tay của Tiểu Ảnh ra, bảo: "Ta đưa thứ này cho Hoắc Dận Kỳ xong sẽ quay lại ngay, ngươi yên tâm đi! Ta sẽ không sao đâu!"
Dứt lời, Thẩm Nam Kha đã bỏ tay của Tiểu Ảnh ra, sau đó cô chạy một mạch vào trong rừng, Tiểu Ảnh nghiến răng muốn đuổi theo cô, nhưng nàng ấy chỉ có thể quay lại, báo cáo chuyện này cho Mộc Tử Cảnh.
Đúng lúc phóng mũi tên trong tay ra, con hổ trắng trước mặt đột nhiên gầm lên một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Hoắc Dận Kỳ sững sờ một lúc, hắn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thì thấy Hoắc Dận Lam không biết sao mà sợ đến tái nhợt, chỗ dưới chân thậm chí còn...
Hoắc Dận Kỳ mỉm cười, leo lên lưng ngựa, bảo: "Tứ ca, trong rừng nguy hiểm trùng trùng, nên cẩn thận chút! Hơn nữa nơi này không chỉ có thú dữ thôi đâu, cũng xin Tứ ca nhớ rõ, đao kiếm không có mắt."
Lời Hoắc Dận Kỳ vừa nói, Hoắc Dận Lam rùng cả mình, vừa ngẩng đầu lên, người trước mặt đã biến mất không dấu vết.
Hoắc Dận Kỳ vươn tay ra, mò mẫm một hồi trên yên ngựa, rất nhanh đã mò được thứ gì đó, đưa lên mũi ngửi, khóe miệng không khỏi nhếch lên, quả nhiên là thứ này gây ra.
Chỉ là bởi vì khu rừng này là nơi săn bắn của hoàng gia, cho nên Cấm Vệ Quân thường sẽ đến trước dọn dẹp, đuổi thú dữ, tại sao lại có một con hổ trắng ở đây?
Ngay khi Hoắc Dận Kỳ đang suy nghĩ, một bóng người màu vàng kim lướt qua bụi cỏ dưới chân hắn, con thỏ kia!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT