Tiểu Ảnh đang chuẩn bị trả lời lại thấy Thẩm Nam Kha thổi tắt nến ở trên bàn, sau đó nằm trên giường kéo chăn lên cao, nhắm mắt lại.

Tiểu Ảnh thấy sự phản ứng nhanh nhẹn của cô không khỏi cười lên, sau đó từ từ đi ra ngoài nói: “Nương nương của chúng tôi vừa ngủ rồi, có việc gì sao?”

“Vậy làm phiền cô nương đây đánh thức Quý phi nương nương. Hoàng hậu nương nương cho truyền triệu.”

Thẩm Nam Kha không ngờ tới bản thân đã nằm trên giường rồi vẫn không thoát được, hơn nữa nghe giọng nói của người kia thì không phải thương lượng mà là mệnh lệnh vậy đó.

Lúc Tiểu Ảnh quay trở lại thì Thẩm Nam Kha biết bản thân cô trốn không thoát.

Mới vừa rồi, Diệp Thúc Lan nói giúp chính mình, lần này Hoàng hậu lại cho truyền triệu đơn độc nhất định không có chuyện gì tốt cat.

Nhưng mà sau khi đến đây thì Thẩm Nam Kha phát hiện rõ ràng bản thân biết con đường phía đường vạn trưởng huyền nhai nhưng vẫn không thể không tiếp tục bước về phía trước.

(Vạn trưởng huyền nhai: con đường dốc và núi cao ngất, ý ám chỉ con đường gập ghềnh, đầy chông gai.)

Bên trong lều trại của Hoàng hậu so với của bản thân tráng lệ hơn nhiều, chỉ đơn giản trước cửa lều trại, Thẩm Nam Kha nhìn thấy mấy người ngự lâm quân ở đó. Mà ở bên trong, dường như cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào đó…

Lúc phát hiện ánh mắt Đoạn Trường Ca cũng quay qua bên này nhìn, trong lòng Thẩm Nam Kha nhảy dựng lên, sau đó lập tức quay đầu, theo sau nữ tỳ bước vào trong.

Đôi mày của Đoạn Trường Ca hơi rũ xuống, dưới sự nhắc nhở nhiều lần của người bên cạnh Đoạn Trường Ca mới hoàn hòn lại được. Trên mặt thì tỏ vẻ vẫn đang lắng nghe người bên cạnh nói nhưng trước mắt lại hiện lên khuôn mặt của người nọ.

“Tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Thẩm Nam Kha quỳ ở trên mặt đất, cung kính chào hỏi.

Trang Mi mở mắt nhìn người ở trước mắt rồi nói: “Bổn cung ngủ không được, rồi lại nghĩ đến cảm xúc ban nãy ước chừng là đã dọa đến Thất Vương phi, cho nên Thất Vương phi không trách bổn cung chứ?”

Thẩm Nam Kha vội vàng nói: “Không dám ạ.”

Nghe thấy lời của Thẩm Nam Kha, Trang Mi cười ‘phụt’ một tiếng, sau đó từ từ đứng dậy, đi tới bên cạnh Thẩm Nam Kha nói: “Bổn cung từ nhỏ đã học đàn cổ, khúc nhạc ngắn ban nãy của Thất Vương phi, bổn cung chưa nghe qua bao giờ, chắc là được lưu truyền ở Bắc Địa các ngươi đúng không?”

Sắc mặt Thẩm Nam Kha không thay đổi, đáp: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, là to ta lúc nhỏ đã gặp một vị cao nhân, là hắn truyền thụ cho ta.”

“Nếu như bổn cung nói muốn Thất Quý phi dạy cho bổn cung thì không biết Thất Quý phi bằng lòng không?”

Thẩm Nam Kha đã từng đắn đo suy nghĩ Hoàng hậu tìm cô để làm gì, nhưng không ngờ tới là vì chuyện này nên không khỏi sững sờ. Cô ngẩng đầu lên lại thấy Hoàng hậu nương nương đang mỉm cười nhìn bản thân.

Thẩm Nam Kha chỉ có thể đồng ý: “Đó là điều tự nhiên ạ.”

Thiên phú của Hoàng hậu rất cao, cho nên rất nhanh Thẩm Nam Kha đã dạy Hoàng hậu nương nương biết. Mà hai ngày sau, đám người Hoàng thượng cũng đã đến bãi săn.

Ngày hôm hay là Tiểu Ảnh gọi Thẩm Nam Kha dậy, cô còn đang mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì Tiểu Ảnh đã giúp cô trang điểm tốt. Lúc đi ra ngoài Thẩm Nam Kha mới phát hiện cô là người cuối cùng bước ra.

Xe ngựa của Hoàng thượng đã ở ngay trước mặt, sắc vàng cao quý kia dưới ánh mặt trời có hơi chói mắt, tiếp sau đó là Thái Tử.

Lúc Hoắc Dận Hàn vừa xuống xe, Niên Khương Địch liền trực tiếp đi lên đón tiếp. Đôi mắt Hoắc Dận Hàn lại liếc qua Thẩm Nam Kha ở bên cạnh, vậy mà lại nhìn thấy nha hoàn ở sau lưng cô kéo một phát, mới chậm rãi bước đến bên cạnh Hoắc Dận Kỳ.

“Thẩm Nam Kha, bổn vương không nghĩ rằng ngươi vẫn còn ở đây.”

Nghe thấy lời nói của Hoắc Dận Kỳ, Thẩm Nam Kha cười một cái không thể nào rực rỡ hơn được nữa đáp: “Đúng vậy đó, ta vẫn còn sống, đúng là không dễ dàng gì.”

Mộc Tử Cạnh đứng bên cạnh Hoắc Dận Kỳ lúc nghe được vậy thì khóe miệng hơi run lên, quay đầu nhìn Nhược Âm nhưng lại thấy vẻ mặt bình tĩnh của nàng.

Hoắc Dận Kỳ nói: “Đúng vậy, bổn vương vẫn còn cho rằng, lúc tới nơi ngươi không ở trong ngục giam thì cũng sẽ ở trên đoạn đầu đài.”

(*Đoạn đầu đài: máy chém)

“Vậy thì khiến cho Vương gia lo lắng nhiều rồi, hai hôm nay ta ở đây rất tốt, ta thậm chí còn…”

Lời của Thẩm Nam Kha nói được một nửa thì đột nhiên không nói nữa, quay đầu nhìn Hoàng thượng nhưng lại thấy ông ta trực tiếp đi lướt qua đám người Hoàng hậu và Thục phi, đi thẳng vào bên trong trại lều.

“Coi như là vận may của ngươi tốt, tâm trạng lần này của phụ hoàng không phải tốt lắm, không cẩn thận một tý là coi như trực tiếp bỏ mạnh, nếu như không muốn chết thì cứ làm một người câm đi.”

Nói xong thì Hoắc Dận Kỳ trực tiếp đi về phía trước, Thẩm Nam Kha nhìn bóng lưng của hắn mà không khỏi nắm chặt đôi tay lại.

Cả buổi tối hôm đó, ngoại trừ trong giây phút đặt thanh kiếm vào tay của cô ra thì Thẩm Nam Kha không cảm nhận được thái độ của Hoắc Dận Kỳ đổi với cô có bất kỳ chi tiết nhỏ thay đổi nào. Ngược lại, hắn dường như giống như cũ mang vẻ mặt người ngoài cuộc nhìn cô vậy.

Quả nhiên, là do cô trước giờ không nên mong ước quá cao, người đàn ông này đối với bản thân cô sẽ có gì thay đổi bất thường chứ.

Thẩm Nam Kha không khỏi cười khổ, đi theo sau bước chân hắn về phía lều trại.

“Tối hôm nay, Hoàng thượng sẽ tổ chức một buổi yến tiệc nho nhỏ. Sau đó ngày mai sẽ chính thức bắt đầu săn thú.” Tiểu Ảnh ở bên cạnh nói, Thẩm Nam Kha cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Cuộc săn thú này là chuyện của đàn ông, chúng ta tới đây để làm gì?”

“Nô tỳ không biết, nhưng ở Lạc Nhan Quốc chúng ta thì qua nhiều thời kỳ đã như vậy rồi.”

Thẩm Nam Kha cũng không hỏi thêm nữa, lúc đi vào bên trong lều trại, lại thấy Hoắc Dận Kỳ cởi áo của hắn xuống, phía trên cánh tay có một miệng vết thương rất lớn.

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Nam Kha quay người muốn rời đi thì âm thanh của Hoắc Dận Kỳ ở phía sau truyền đến: “Đứng lại.”

Cho dù chất độc đã được khống chế, nhưng miệng vết thương vẫn chưa lành hẳn. Ngày hôm trước, Hoắc Dận Hoa gọi bản thân vào trong phòng của hắn, Hoắc Dận Kỳ đã biết là hắn muốn thăm dò xem người hôm đó có phải là chính mình hay không. Bởi vì điều đó sẽ quyết định được rằng Hoắc Dận Kỳ có biết được chi tiết về tuyến đường trên bản đồ hay không?

Hoắc Dận Kỳ trực tiếp cho gọi Hoắc Dận Thông đi chung với hắn, Hoắc Dận Hoa không ngờ tới Hoắc Dận Thông sẽ cùng tới nên không tránh khỏi sự kinh ngạc. Nhưng mà, hắn rất nhanh thì đã phản ứng lại hỏi: “Bát đệ cũng cùng tới sao?”

“Ngũ ca đây là không hoan nghênh đệ sao?” Hoắc Dận Thông đã ngồi yên ở trên ghế nói.

Ba người đều có tâm tư riêng của mình, lúc Hoắc Dận Kỳ bưng tách trà lên thì tay Hoắc Dận Hoa đột nhiên ‘trơn trượt’, sau đó toàn bộ nước trà trong tay đổ hết lên trên cánh tay cửa Hoắc Dận Kỳ.

Trong dòng nước nóng hổi cộng với những thứ khác, trực tiếp thấm ướt áo của Hoắc Dận Kỳ, thẩm thấu đến cả miệng vết thương. Sắc mặt Hoắc Dận Kỳ không có chút thay đổi nào, ngay lúc Hoắc Dận Hoa đang muốn giúp hắn lau thì hắn chỉ phất phơ nhẹ nhàng nói: “Không sao.”

Mãi đến hôm nay Hoắc Dận Kỳ mới hay biết rằng thuốc đó sau khi bị thấm ướt tiến vào miệng vết thương, lập tức trở nên thối rữa và sau đó sẽ bắt đầu lan ra.

Đang nghe Hoắc Dận Kỳ nói thì Thẩm Nam Kha ma xui quỷ khiến lại dừng bước chân lại, lúc quay đầu lại nghe thấy Hoắc Dận Kỳ nói: “Qua đây giúp ta bôi thuốc.”

“… Ta có thể giúp ngài cho gọi Ngược m đến.”

“Bổn vương chỉ muốn ngươi.”

Thẩm Nam Kha không còn lời gì để đối đáp, chậm rãi bước qua đó, lúc nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Hoắc Dận Kỳ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sau đó nói: “Tại sao lại thế? Lúc trước ta coi, rõ ràng không phải….”

“Ừ, hai ngày trước Hoắc Dận Hoa lại một lần nữa hạ độc cho ta, cánh tay này e là phế luôn rồi.”

Giọng nói của Hoắc Dận Kỳ vẫn cứ nhẹ nhàng phất phơ như thế, giống như bản thân chỉ là đánh mất đi một thứ không quan trọng lắm.

Cả người Thẩm Nam Kha không khỏi chấn động một phen: “Thuốc giải đâu?”

“Ngươi cảm thấy Hoắc Dận Hoa sẽ cho ta sao? Trên đường đi, Hoắc Dận Hoa nhất định sẽ động tay chân, hắn không muốn ta làm hỏng việc tốt của hắn, phế một cánh tay của ta, có lẽ ta nên cảm ơn hắn đã nhân từ.”

Hoắc Dận Kỳ nói, trên môi còn treo một nụ cười nhàn nhạt. Nhưng mà trong mắt hắn, Thẩm Nam Kha lại chẳng nhìn thấy ý cười nào cả. Ngược lại, là một cơn rét lạnh từ trong lòng dâng lên.

Áo dài bên ngoài của Hoắc Dận Kỳ đã cởi bỏ xuống, dưới ánh nến là làn da săn chắc màu lúa mạch của anh. Tay của Thẩm Nam Kha thoáng dừng lại, sau đó bắt đầu lấy chai thuốc bên cạnh đổ lên trên vết thương của hắn.

Chỉ nhìn thôi, Thẩm Nam Kha cũng cảm thấy rất đau rồi, bởi vì cô có thể nhìn rõ cơ bắp của Hoắc Dận Kỳ ở bên cạnh hơi co thắt lại. Nhưng mà người đàn ông ở trên đỉnh đầu cô, ngay cả một tiếng ‘hừ’ cũng không có.

“Nếu như ngài thấy đau quá thì cứ nói ra, ta sẽ không cười ngài đâu.”

Thẩm Nam Kha nhịn không được nên nói, nhưng chỉ nghe được Hoắc Dận Kỳ cười một tiếng sau đó mới nói: “So với vết thương có thể nhìn thấy ở trước mắt này, ta càng cảm thấy lo lắng hơn trên đường quay về sẽ phát sinh chuyện gì đây?”

Thẩm Nam Kha nghe thấy lời nói của Hoắc Dận Kỳ thì đồng tử hơi co rút lại, hỏi: “Có ý gì?”

“Thái Tử nhất định đã biết được còn có một người khác biết về chuyện tuyến đường trên bản đồ, Hoắc Dận Lam cũng không phải là người dễ nói chuyện, trên đường quay về chắc chắn sẽ có chuyện thú vị.”

Nhìn ánh mắt thâm trầm của người đàn ông, Thẩm Nam Kha không nói thêm gì nữa. Chỉ lấy một mảnh vải màu trắng ở bên cạnh tới, giúp Hoắc Dận Kỳ băng bó miệng vết thương, ở lúc cô đang hơi dùng sức để cột lại thì cuối cùng Hoắc Dận Kỳ cũng ‘hừ’ một tiếng.

Thẩm Nam Kha làm xong xuôi hết thì đứng dậy nói: “Xong rồi.”

“Giúp bổn vương mặc quần áo vào đi.” Hoắc Dận Kỳ nói.

Thẩm Nam Kha đối với giọng điệu lẽ đương nhiên như vậy của hắn nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhìn tới nhìn lui hắn cũng chỉ còn một cánh tay hoạt bát thôi nên cũng chỉ có thể chậm rãi đi qua giúp hắn mặc áo vào.

Ngón tay của cô nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực của hắn, loại cảm giác tiếp xúc xa lạ này khiến cho da đầu Thẩm Nam Kha trở nên cứng đờ. Cắn chặt răng nhanh chóng giúp hắn thắt lại thắt lưng, tay của Hoắc Dận Kỳ đột nhiên phủ lên trên người cô.

Thẩm Nam Kha trước sau cũng không ngẩng đầu, cho dù là như thế, Thẩm Nam Kha cũng cảm nhận được một ánh mắt nồng nhiệt ở trên đỉnh đầu cô, khiến cho cô cảm thấy cả khuôn mặt sắp bị đốt cháy tới nơi vậy.

Sau đó, lòng bàn tay của Hoắc Dận Kỳ nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, ép buộc cô phải ngẩng đầu. Sau đó, khuôn mặt của hắn càng ngày càng tiến tới gần.

Ở ngay lúc môi hai người sắp sửa chạm vào nhau thì Thẩm Nam Kha nghiêng đầu đi, trực tiếp tránh né.

“Hoắc Dận Kỳ, ngài đừng quên nhị tiêu thư của ngài.” Thẩm Nam Kha bình tĩnh nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play