“Gia, chuyện này…” Lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Mộc Tử Cảnh lập tức sửng sốt, còn Nhược Âm đã đi qua đó đỡ muội muội mình dậy.
Hoắc Dận Kỳ lại đeo mặt nạ lên: “Tử Cảnh phụ trách giải quyết gọn hậu quả, Nhược Âm đi theo ta.”
Sau khi xác định muội muội của mình không sao, ánh mắt Nhược Âm nhìn qua Hoắc Dận Kỳ, hoặc nói là nhìn Thẩm Nam Kha trong ngực hắn.
Lúc mở mắt ra, Thẩm Nam Kha chỉ thấy ngực mình đau như bị chặn lại, thoáng mở mắt ra đã có một cơn đau truyền tới.
Cô thoáng hít thở một chút, ở ngực vẫn nhoi nhói, cô cố gắng mở mắt ra thì thấy Nhược Âm đang ở ngay cạnh mình, trên tay đang bưng một bát thuốc.
Sau khi thấy mình tỉnh lại, mắt Nhược Âm thoáng ngước lên: “Gia nói ngươi sẽ tỉnh vào lúc này, quả nhiên đúng là vậy.”
Thẩm Nam Kha nhìn xung quanh một vòng, cô vẫn đang ở trong phòng mình, hóa ra cô vẫn chưa chết.
Thẩm Nam Kha như nở nụ cười, sau đó khàn giọng nói: “Chẳng phải Hoắc Dận Kỳ muốn giết ta sao? Sao còn cứu ta làm gì?”
“Nương nương, chúng ta đều biết rõ thân phận của ngươi, ngươi không cần phải giả bộ đáng thương như thế làm gì. Gia sẽ cứu ngươi nhưng hắn cứu ngươi lần thứ nhất không có nghĩa là hắn sẽ cứu ngươi lần thứ hai, lần thứ ba, huống chi nương nương tưởng Thái tử thích nương nương thật à?”
Nói dứt câu, Nhược Âm đã múc xuống đưa đến bên miệng Thẩm Nam Kha.
Thẩm Nam Kha khẽ uống một hớp, thuốc đó đắng đến nỗi cô chưa từng uống bao giờ, Thẩm Nam Kha không nhịn được nhổ ra ngay tại chỗ.
Hành động đó khẽ động đến vết thương trên người khiến Thẩm Nam Kha đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, Nhược Âm vẫn không có nét mặt gì, sau khi đặt thuốc sang bên cạnh, vươn tay đỡ cô lại rồi nói: “Nếu nương nương cảm thấy đắng thì nô tỳ sẽ xuống dưới nấu thuốc lại lần nữa.”
Nhược Âm nói xong thì quay người đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, giọng Thẩm Nam Kha truyền đến từ phía sau: “Hoắc Dận Kỳ đâu rồi?”
“Vương gia còn có việc phải xử lý, nương nương có gì cần dặn dò không?” Nhược Âm hơi quay lại.
“Ngươi có thể gọi hắn đến đây giúp ta được không? Ta có chuyện cần nói với hắn.” Thẩm Nam Kha nhắm mắt lại rồi nói.
Nhược Âm vô thức định nói là gia không rảnh nhưng lời đến khóe miệng lại trở thành “vâng”.
Nhược Âm vừa mới đóng cửa đã gặp một người, thấy mình, người kia lập tức túm lấy nàng: “Có phải Thẩm Nam Kha ở trong đó không?”
“Nhược Nhiên, muội định làm gì?” Nhược Âm thấy người trước mặt thì lập tức nhíu mày.
Nhược Nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Suốt hai tháng, hôm qua là lần đầu tiên ta gặp được vương gia, thế mà nàng ta lại phá hỏng hết, ta muốn vào xem xem nữ nhân không biết xấu hổ đó đã chết hay chưa!”
Vừa dứt câu, Nhược Nhiên định xông vào, Nhược Âm đang định kéo nàng ta lại thì một giọng khác truyền đến: “Dừng lại!”
Cả người Nhược Nhiên run lên, chợt quay lại thì thấy Hoắc Dận Kỳ đang đứng gần đó, ánh mắt hắn nhìn nàng ta khiến trái tim nàng ta lập tức run lên.
“Lui ra đi.” Hoắc Dận Kỳ đi tới trước mặt hai người rồi nói.
“Dận Kỳ ca ca…” Giọng Nhược Nhiên truyền tới từ bên cạnh, Hoắc Dận Kỳ chỉ nhìn sang Nhược Âm, Nhược Âm lập tức hiểu ý kéo Nhược Nhiên sang bên cạnh: “Đi thôi.”
Nhược Nhiên có chút không cam tâm nhưng thấy Hoắc Dận Kỳ thế kia cũng không dám nói thêm gì, để mặc cho Nhược Âm kéo mình đi.
Hoắc Dận Kỳ vừa mở cửa ra đã thấy Thẩm Nam Kha đang cố gắng ngồi dậy, dường như không nhớ đến vết thương trên người mình, vừa mới chống tay lên ván giường thì cả người ngã thẳng xuống.
“Ngươi muốn làm cơ thể ngươi sụp đổ thật à?”
Giọng lạnh lẽo cứng rắn truyền đến từ trên đỉnh đầu, sau đó cả người ngã vào trong một vòng tay ấm áp.
Thẩm Nam Kha chợt ngẩng đầu lên thì thấy Hoắc Dận Kỳ đang nhìn mình, trong ánh mắt bình tĩnh kia không nhìn ra được chút cảm xúc nào.
Thẩm Nam Kha phản ứng theo bản năng định đẩy hắn ra, tay vừa dùng lực thì vết thương đã căng ra, đau đến mức Thẩm Nam Kha suýt hôn mê bất tỉnh.
Hoắc Dận Kỳ nói: “Nếu không muốn chết thật thì đừng có nhúc nhích.”
“Chẳng phải ngươi mong ta chết lắm ư?” Thẩm Nam Kha cười gượng: “Tại sao lại phải cứu ta?”
Hoắc Dận Kỳ dừng lại rồi nâng bát thuốc bên cạnh lên, nhìn trên mặt một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì mới đưa tới bên miệng cô: “Uống thuốc đi.”
“Đắng lắm, không uống đâu.” Thẩm Nam Kha ngậm chặt miệng lại.
“Thuốc đắng dã tật, nếu ngươi không uống bát này thì ta sẽ làm một bát khác đắng hơn cho ngươi.” Hoắc Dận Kỳ không chút nể tình.
Thẩm Nam Kha cắn răng nhìn hắn một hồi lâu, nàng thật sự không thể hiểu được người trước mặt này, thật sự không hiểu được.
Chẳng phải hắn mong mình chết đi lắm ư?
Hay vì sợ sau khi mình chết sẽ gây phiền toái cho hắn nên hắn mới giữ lại cho mình một mạng?
Nghĩ đến đây, Thẩm Nam Kha cũng làm kiêu, quay đầu đi: “Vậy thì khỏi uống luôn, cứ để ta chết ở đây như ngươi muốn đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT