Vưu Trinh có một người mình rất thích, anh vẫn luôn cho rằng đây sẽ vĩnh viễn là một bí mật. Không ngờ có một ngày phần tình cảm không thể nhìn thấy ánh sáng này lại bị bại lộ dưới ánh mặt trời.

Chuyện thích Diệp Thâm này đã kiên trì mười năm, từ khi mười tám tuổi đến nay, anh chưa từng từ bỏ.

Diệp Thâm lớn hơn anh ba tuổi, là trúc mã, cũng như bạn bè của anh. Năm ấy lần đầu tiên Vưu Trinh phát hiện ra mình thích Diệp Thâm là mười tám tuổi. Bạn cùng phòng mở vài bộ phim xem, mọi người đều vô cùng hưng phấn, chỉ trừ anh không chút đả động, thậm chí còn có chút phản cảm.

Tối đó anh mơ một giấc mơ, một giấc mộng xuân vai chính là anh và Diệp Thâm.

Đến nay Vưu Trinh vẫn còn nhớ rõ hoảng hốt trong lòng hôm đó khi tỉnh dậy nhận ra thân dưới ẩm ướt. Vậy mà anh lại ôm suy nghĩ ấy với Diệp Thâm.

Nhưng Diệp Thâm lại là trai thẳng, y đã có bạn gái. Vưu Trinh vẫn còn nhớ mối tình đầu của Diệp Thâm, là một cô gái trắng trẻo xinh đẹp, dương quang hoạt bát, cứ như một mặt trời nhỏ hấp dẫn chú ý của người xung quanh

Cô ấy và Diệp Thâm ở bên nhau, ai cũng phải nói một câu trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Vưu Trinh cảm thấy phần tình cảm không nên có kia của mình cực kỳ vô liêm sỉ, anh bắt đầu xa cách Diệp Thâm, muốn khiến khoảng cách và thời gian xóa nhòa đi đoạn tình cảm ấy.

Nhưng chẳng đợi đến khi thứ tình cảm ấy vỡ nát, gia đình của Vưu Trinh đã bị hủy hoại trong một tai nạn giao thông.

Cha mẹ anh bỏ mình trong tai nạn, chỉ để lại một mình anh trên thế giới này.

Anh không còn người thân nữa rồi, không còn nhà nữa rồi.

Khoảng thời gian đó anh cứ vô tri vô giác, trốn tránh hiện thực, thành tích học hành tuột dốc không phanh. Anh vốn là học sinh ưu tú được gửi gắm kỳ vọng trong mắt giáo viên, sau lại biến thành học sinh kém đắm mình trong thành tích sa sút.

Anh càng hi vọng khi ấy Diệp Thâm có thể kề bên mình, cho mình một cái ôm.

Vưu Trinh vẫn còn nhớ ngày hôm đó, là một đêm mưa tầm tã, Diệp Thâm cả người ướt đẫm xuất hiện trước cửa nhà anh, bình tĩnh hỏi anh, vì sao chuyện cha mẹ mất đi nghiêm trọng như vậy cũng không nói cho y.

Vưu Trinh nhìn Diệp Thâm trong mắt đầy lo âu, chẳng màng đến gì nữa, anh tiến lên ôm lấy Diệp Thâm, nghẹn ngào nói: "Thâm ca, tôi không còn nhà nữa rồi."

Diệp Thâm vì để anh thoát khỏi bóng ma cha mẹ rời đi mà ngày ngày kề cạnh bên anh, đi đâu cũng dẫn anh theo, thậm chí cả bạn gái của mình cũng gạt sang một bên.

Vưu Trinh vẫn còn nhớ ánh mắt khi ấy người bạn gái Hà Diên của Diệp Thâm kia nhìn anh, như là đã nhìn thấu chút tâm tư dơ bẩn trong lòng của anh rồi.

Vưu Trinh cảm thấy bản thân rất đê tiện, anh dựa vào đau đớn cha mẹ cùng mất ép Diệp Thâm ở bên cạnh mình. Tình cảm của anh đối với Diệp Thâm ngày một trĩu nặng, anh không biết nếu có một ngày mình và Diệp Thâm trở thành hai người xa lạ, anh sẽ phải sống thế nào.

Anh không kiềm chế được mình, anh đã mất đi hai người thân quan trọng nhất đời mình, anh không thể lại mất đi Diệp Thâm, anh sẽ chết mất.

Song cuối cùng anh vẫn chiến thắng. Vưu Trinh nhớ rõ ngày ấy khi Hà Diên nói chia tay với Diệp Thâm, sau đó dùng một ánh mắt vô cùng khinh thường nhìn anh. Tiếng nói chỉ đủ để anh nghe thấy: "Cậu thắng rồi, tôi rời đi, nhưng sớm muộn gì bên cạnh anh ấy sẽ có người kế tiếp thôi."

Vưu Trinh nên cảm thấy biết ơn lòng khoan dung của Hà Diên, dù đã nhìn thấu tâm tư của anh, song vẫn không nói những chuyện ấy với Diệp Thâm.

Khi tốt nghiệp đại học, vì để thoát khỏi sự khống chế của gia đình mà Diệp Thâm mở truyền thông Thâm Ý. Sau khi Vưu Trinh thất bại trong kỳ thi đại học cũng dứt khoát trở thành nghệ sĩ ở Thâm Ý.

Vưu Trinh không phải một người hết mình với sự nghiệp, anh cũng không phải rất thiếu tiền, tài sản cha mẹ để lại đủ cho anh tiêu cả đời rồi.

Anh chỉ là muốn đứng gần Diệp Thâm hơn, muốn đứng ở bên cạnh hắn, đứng ở một khoảng cách đủ để nhìn ngắm hắn là được, anh không có hy vọng xa vời gì khác.

Có Diệp Thâm nâng đỡ, rất nhiều tài nguyên tốt đều đưa đến tay anh, anh không muốn quay phim Diệp Thâm cũng không ép buộc, tài nguyên anh muốn Diệp Thâm sẽ lập tức đưa đến tận tay. Diệp Thâm cho anh tự do lớn nhất đối với một nghệ sĩ.

Thậm chí một lần sau khi kết thúc một bộ phim, Diệp Thâm nhìn thấy tin đồn của anh và nữ chính trên Weibo, cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Công ty sẽ không hạn chế cậu yêu đương."

Diệp Thâm đối với anh càng tốt, Vưu Trinh sẽ càng đau đớn, lại càng tỉnh táo.

Anh vùi chút tâm tư của mình thật sâu trong lòng, chỉ sắm đạt vai một người bạn tốt.

Thế nhưng Diệp Thâm đính hôn rồi, là gia đình sắp xếp cho y. Đối tượng là con gái út nhà họ Chúc, Chúc Thuần Thấm, một cô gái tính cách giống với Hà Diên ngày trước.

Hôm đó anh uống quá nhiều, ma xui quỷ khiến trong tiệc xã giao củ Diệp Thâm say rượu không khống chế được mà hôn y một cái, cảnh tượng này bị công ty có nghệ sĩ cạnh tranh với anh chụp lại, tung lên mạng.

Vì vậy, chửi rủa che trời lấp đất đổ xuống, Vưu Trinh đọc từng câu biến thái, buồn nôn mà trong lòng lạnh buốt.

Điều anh sợ nhất vẫn là nhìn thấy ánh mắt chán ghét hoặc xa cách của Diệp Thâm.

Thế nên khi Diệp Thâm nói muốn tìm anh nói chuyện anh đã cự tuyệt. Anh tránh mọi nơi có thể chạm mặt Diệp Thâm, không muốn nhận điện thoại của hắn, chỉ sợ hắn nói ra lời gì tuyệt tình.

Thật ra Vưu Trinh biết rõ có lẽ Diệp Thậm sẽ không nói với anh một câu nặng lời, nhiều nhất là chậm rãi xa cách anh, duy trì dáng vẻ bạn bè bình thường. Nhưng như vậy đối với Vưu Trinh thì đau đớn không khác gì lăng trì.

Sau khi trốn tránh hơn một tháng, Diệp Thâm lần nữa bày tỏ mong muốn tâm sự với anh. Cuối cùng Vưu Trinh cũng hồi âm: "Cho tôi thêm một tháng nữa, để tôi tỉnh táo lại."

Diệp Thâm cho anh thời gian để tỉnh táo. Trong khoảng thời gian ấy Vưu Trinh nhận được điện thoại của Tần triều, nói tổ phim của họ có một vai phụ gây chuyện, bị loại ra rồi, hỏi anh có thể đến cứu cánh hay không.

Vưu Trinh đồng ý, thật ra lúc trước anh cũng nhận được ngỏ lời thử vai nam chính Văn Nhân Lục của Diều phi lệ thiên. Nhưng đây là một bộ phim đồng tính, anh sợ nhận bộ phim này rồi sẽ có vài tin đồn rơi vào tai Diệp Thâm, sẽ khiến Diệp Thâm hoài nghi anh.

Nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.

Trước khi vào đoàn phim, Vưu Trinh từng ngất xỉu một lần, anh vào viện làm kiểm tra, lại tra ra bản thân có khối u ác tính, có thể anh không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Khi Vưu Trinh nhận được tin này, suy nghĩ đầu tiên không phải khổ sở, mà lại là thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này đây, cái chết đối với anh mà nói có lẽ là một loại giải thoát. Anh có thể không cần đối mặt với Diệp Thâm có thể sẽ xa cách, không cần trơ mắt nhìn Diệp Thâm lấy vợ sinh con, cách mình ngày càng xa.

Trong đoàn phim Diều phi Vưu Trinh quen biết một nhân vật nam chính trong đó, Bạch Đường Sinh.

Là một người đầy mâu thuẫn, đối với người bên cạnh thì đối xử tử tế, khuôn luôn tươi cười thiện cảm, nhưng trong con ngươi đạm màu vẫn không thể giấu được xa cách và lạnh lùng.

Chỉ có đối một người là ngoại lệ, đó chính là một nam chính khác của Diều phi, Ô Bách Chu.

Vưu Trinh và Ô Bách Chu trước kia từng có mấy lần hợp tác, cộng thêm quan hệ của Diệp Thâm và Ô Bách Chu cũng không tệ lắm, cho nên anh và Ô Bách Chu coi như là quen biết.

Vưu Trinh chỉ nhìn thấy ánh mắt Bạch Đường Sinh nhìn Ô Bách Chu một lần đã biết anh và cậu giống nhau, đều thích một người không nên thích.

Chí ít là theo anh thấy, Ô Bách Chu cũng không phải đồng tính.

Sau khi Bạch Đường Sinh vì cứu mà Ô Bách Chu nằm viện, Vưu Trinh có đến thăm cậu một lần. Có lẽ hai người đều mang trong lòng cảm giác tương tự nhau, trong hoàn cảnh có đồng loại... Vưu Trinh nới rất nhiều. Lần đầu tiên anh bộc bạch tình cảm mình dành cho Diệp Thâm, cho Bạch Đường Sinh vài câu ám chỉ và lời khuyên.

Sau khi vai của Vưu Trinh hong thẻ tre, nhanh chóng đến ngày anh và Diệp Thâm đã hẹn nói chuyện. Nhưng anh không muốn nói, anh chỉ muốn khiến quan hệ của cả hai đứng yên ngay tại giây phút này, anh không muốn nghe thấy bất cứ lời từ chối uyển chuyển nào từ miệng Diệp Thâm.

Anh mở một đoạn trực tiếp, nói hết suy nghĩ trong lòng, cuối cùng, anh tuyên bố sắp rời khỏi giới.

Lúc trước anh là vì Diệp Thâm mà tiến vào cái giới này, hôm nay rời đi cũng đồng nghĩa với việc biến mất khỏi cuộc sống của Diệp Thâm.

Chỉ có cái chết mới có thể khiến cho anh rời đi.

Vưu Trinh lập một phần di chúc, người hưởng lợi là Diệp Thâm.

Anh về lại khu nhà cũ ngày bé mình và Diệp Thâm sống kia, nơi đó có loại hoa anh thích. Khi lưỡi dao hạ xuống cổ tay, thứ Vưu Trinh cảm nhận được chẳng phải đâu đớn, mà là giải thoát.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, dường như anh nghe thấy giọng nói khàn khàn của Diệp Thâm: "A Trinh..."

Nếu có kiếp sau, cậu cho tôi một cơ hội được không...

Vưu Trinh thật không ngờ, anh thật sự sẽ có kiếp sau.

Khi anh tỉnh lại lần nữa, đã là một năm sau. Anh tỉnh lại trong cơ thể một người trông cực kỳ giống mình, người này tên là Vưu Vọng.

Vưu Trinh dùng một ngày mới có thể làm rõ tình cảnh hiện tại. Vưu Vọng nghiêm túc mà nói xem như là em họ của anh, là thân thích bên nhà nội. Khi xưa tình cảm của cha và mẹ bị người nhà phản đối, vì vậy họ bỏ trốn đến thành phố này, hoàn toàn cắt đứt với người nhà.

Vưu Vọng là một người thiểu năng trí tuệ, từ nhỏ đã đần độn, không phải một đứa trẻ bình thường.

Trong một đợt tai nạn giao thông cậu ta đã thành người sống thực vật, hôn mê một năm. Lần nữa tỉnh lại chỉ có Vưu Trinh, không còn Vưu Vọng.

"A trinh... Đừng!"

Diệp Thâm giật mình tỉnh dậy, mảng máu đỏ rực trong mơ như khắc sâu vào tâm trí y. Từ sau khi Vưu Trinh qua đời, đêm nào y cũng phải dựa vào thuốc ngủ để chìm vào giấc.

Rất nhiều lúc y cũng không dám nhắm mắt, vừa nhắm mắt lại sẽ hiện lên hình ảnh Vưu Trinh ngã giữa thảm hoa, máu tươi đầy đất, cứ như là ác mộng, không ngừng bám lấy y.

Vài ngày trước y vừa đi thăm Ô Bách Chu do xảy ra sự cố khi quay phim mà nằm viện. Khi chứng kiến thần sắc tiều tụy của Bạch Đường, y có chút vui mừng mà nghĩ, may mà Ô Bách Chu bình an vô sự.

Ở đó lúc ấy còn có Tần Triều và Hứa Diệp. Có lẽ là cảm thấy tình cảm của y đối với Vưu Trinh không có bao sâu, Hứa Diệp hỏi một câu không hợp lắm, bị Tần triều ngăn lại.

Diệp Thâm biết rõ Hứa Diệp muốn hỏi gì, Vưu Trinh với y mà nói, dù không phải là tình yêu, cũng là một tồn tại quan trọng nhất trong sinh mệnh.

Nói một cách khác, mọi yêu cầu của Vưu Trinh y đều sẽ không cự tuyệt.

Hôm nay chính là ngày giỗ của Vưu Trinh, Diệp Thêm một thân một mình lái xe đi đến nghĩa trang.

Ánh mặt trời ôn hòa, Diệp Thâm mua một bó cúc đồng tiền, đặt ở trước mộ. Y xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ mà nhìn người khẽ mỉm cười trong ảnh: "Có phải cậu muốn hoa hồng hơn hay không, nếu cậu muốn thì tỉnh lại, tôi sẽ gói tất cả hoa hồng cho cậu."

Diệp Thâm cũng chỉ là nói vậy mà thôi, người chết sao có thể sống lại được chứ?

Y ngồi ở đó thật lâu, nói rất nhiều chuyện, người nhà coi thường lợi dụng y, sau khi hủy hôn Thâm Ý bị nhà họ Chúc cường ngạnh chèn ép, rất nhiều nghệ sĩ bị đào đi mất rồi...

"Không phải thích tôi ư, bây giờ tôi thảm như vậy sao cậu lại không ở bên cạnh tôi?"

Diệp Thâm cười khổ một cái, chuẩn bị rời đi. Y quay người lại, nhìn thấy một bóng người quen thuộc xa xa, người nọ vừa thấy y đã quay người đi mất, Diệp Thâm kinh ngạc kêu lên: "A Trinh?"

Diệp Thâm phản ứng rất nhanh đuổi theo, người nọ chạy chưa được mấy bước đã bị Diệp Thâm bắt được. Chỉ là mãi cúi đầu không chịu nhìn hắn.

Diệp Thâm nắm cằm người nọ buộc cậu ta ngẩng đầu lên. Gương mặt này có bảy tám phần tương tự Vưu Trinh, nhưng giống nhất vẫn là thần thái và ánh mắt. Nhưng dù có giống, đến tột cùng vẫn không phải A Trinh của y...

Vưu Trinh cao hơn một chút, làn da cũng không trắng nhợt như vậy.

Diệp Thâm thất hồn lạc phách buông tay ra: "Xin lỗi, cậu tên là gì? "

Người nọ há to miệng, qua hồi lâu mới nói ra một câu: "Tôi tên Vưu... Vọng."

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play