Treo trên đầu đề Weibo là mấy chữ lớn fan khó lòng tin nổi—# Lạc Phi dùng ma túy bị bắt #
Từ khi Lạc Phi ra mắt tới nay, vô số fan người trước ngã xuống, người sau kế tục. Khác với Ô Bách Chu lạnh lùng, Lạc Phi nhất hấp dẫn fan nhờ vào khuôn mặt lúc nào cũng treo chòng ghẹo.
Bởi vậy phần lớn fan của gã đều là fan bạn gái. Hot search này vừa xuất hiện, fan bạn gái nhỏ tuổi lập tức bùng nổ, không biết đúng sai mà bắt đầu trỉ trích người khác, không tin đây là sự thật, cảm thấy chỉ là lời đồn đoán.
Cho đến khi tài khoản phía chính phủ và công ty Lạc Phi đăng bài làm rõ, fan mới không cam lòng mà chấp nhận sự việc.
Bạch Đường Sinh không biết Lộ Tưởng đã làm gì, nhưng không cần đầu óc cũng biết tất cả chuyện này không thể nào không liên quan đến cậu ta.
Cậu gọi cho Lộ Tưởng, không có ai nhận, Tiêu Duyệt lại gọi Wechat sang: "Thầy Bạch, tối qua sau khi chúng ta rời đi đã xảy ra chuyện gì rồi, vừa nãy có cảnh sát muốn dẫn em đi kiểm tra sức khỏe, Minh Triều cũng vậy."
Bạch Đường Sinh nhíu mày, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lộ Tưởng có liên lạc với cô không?”
“Không có.” Tiêu Duyệt nhỏ giọng nói: “Thầy Lạc bị bắt trong nhà Lộ Tưởng, cảnh sát nghi ngờ chúng ta hút chích tập thể, cho nên muốn mang chúng ta đi kiểm tra sức khoẻ.”
Bạch Đường Sinh nhớ tới khoảng thời gian ở đời trước khi bị Hạ Bạc bôi nhọ dùng ma túy: "Hai người chú ý hành tung, đừng để bị truyền thông phát hiện, nếu không có mười cái miệng cũng nói không sạch."
“Vâng.” Tiêu Duyệt nói: “Anh có biết Lộ Tưởng đã đăng thông báo hủy hợp động với phòng làm việc thầy Ô trên Weibo không?"
“… Biết.”
Khi Ô Bách Chu vừa mới gọi cho cậu, cậu cũng đã xem Weibo Lộ Tưởng rồi.
Bạch Đường Sinh xoa huyệt thái dương, bây giờ nghĩ nhiều cũng không làm được gì. Cảnh sát đã tìm Tiêu Duyệt và Minh Triều, có lẽ không bao lâu sẽ tìm đến cậu.
Nhưng cũng may tính bảo mật của tiểu khu rất tốt, tỷ lệ bị paparazzi chụp không lớn.
Bạch Đường Sinh không muốn lại rơi vào vòng xoáy đồn đãi ma túy này nữa, đặc biệt là bên cạnh cậu còn có Ô Bách Chu. Cậu không hy vọng thầy Ô của cậu vì mình mà phải chịu bất kỳ công kích nào.
Ban nãy Ô Bách Chu vừa gọi đến, nhưng không qua bao lâu hắn đã gọi lại, giọng điệu có chút nôn nóng: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Ở nhà.”
Ô Bách Chu nghe được chữ "Nhà" này mà ngữ khí hòa hoãn đi đôi chút: "Được, em ngoan ngoãn ở nhà đợi, chờ lát nữa sẽ có cảnh sát đến tìm em. Đừng lo, chỉ mang em đi kiểm tra, tuân thủ quy định thôi."
Giọng Ô Bách Chu có chút gấp gáp, xung quanh có tiếng gió, như là đang nhanh chóng lên đường: “Tôi đã nhờ bà nội đánh tiếng với bên kia, bọn họ sẽ cố gắng kín đáo, không gây ảnh hưởng tới em."
Bạch Đường Sinh đáp: “Vâng.”
Bên kia Ô Bách Chu dừng lại, tiếng gió cũng ngưng theo: “Bé cưng ơi, đừng sợ.”
Bạch Đường Sinh thoáng sửng sốt, lập tức bật cười: “Sao lại sến như vậy chứ, em cũng không còn là trẻ con, thấy cảnh sát còn sợ sao?"
“Hai mươi ba tuổi cũng không lớn đâu, không phải là thanh niên trẻ mới vừa tốt nghiệp thôi sao.” Ở bên kia Ô Bách Chu cũng cười: “Tôi lo em sợ…”
Bạch Đường Sinh ấn đầu ngón tay hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
Ô Bách Chu thoáng yên lặng: “… Sân bay.”
“Xin nghỉ như vậy không sao chứ?"
“Không sao.” Ô Bách Chu nói: “Cho dù có sao tôi cũng sẽ trở về."
Mắt Bạch Đường Sinh cay cay, cậu muốn nói chẳng phải chuyện gì lớn, không cần Ô Bách Chu phải đặc biệt về gấp. Nhưng lời quẩn quanh bên miệng vẫn chẳng nói ra.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, cậu có thể hiểu cách làm của Ô Bách Chu, cậu không đành nói câu nặng lời nào với Ô Bách Chu.
“Em chờ anh trở về.”
“Được.” Có vẻ như Ô Bách Chu đang qua cửa kiểm tra, "Bé cưng ơi tôi sắp checkin rồi, ngoan ngoãn chờ tôi về nhé."
“Được.”
Bạch Đường Sinh không ở nhà chờ được Ô Bách Chu, mà phải chờ cảnh sát đến trước. Có lẽ là do Ô Bách Chu đã đánh tiếng với bên kia, cảnh sát đến cũng mặc thường phục, không đi xe cảnh sát.
Trao đổi với Bạch Đường Sinh là một nữ cảnh sát: “Cậu Bạch không cần phải căng thẳng, chúng tôi chỉ là mang cậu đi kiểm tra theo quy định, hỏi vài câu thôi. Nếu không có chuyện gì bất cứ lúc nào cậu cũng có thể rời đi."
“Được.”
Bạch Đường Sinh cười, sau đó hỏi: “Khi Lạc Phi bị bắt có còn ai khác không?"
“Có, còn có một minh tinh nhỏ tên là Lộ Tưởng, cậu ta là đàn em của cậu đúng chứ?” Nữ cảnh sát như là có chút xấu hổ, “Tôi cũng là fan của cậu.”
“Cậu ấy… Cũng dùng ma túy sao?” Bạch Đường Sinh khó khăn hỏi.
“Không có.”
Nữ cảnh sát vừa trả lời khiến Bạch Đường Sinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu tiếp theo lại làm ngực cậu thắt lại.
“Nhưng tình trạng của đàn em cậu không tốt lắm.”
“Cậu ta làm sao vậy?”
Nữ cảnh sát châm chước: “Bây giờ cậu ta đang hôn mê ở bệnh viện, hạ thể có dấu vết... bị đồ vật, bước đầu kết luận là chia rượu vang đỏ, đồng thời còn có tàn lưu tinh dịch…”
“Cả… của cậu ấy đều rách rồi, chảy rất nhiều máu.” Nữ cảnh sát có chút không đành lòng.
Bạch Đường Sinh xoa huyệt thái dương: “Trường hợp này của Lạc Phi các cô phán gì?"
Vì bên trên đã đánh tiếng, nữ cảnh đối với yêu cầu của Bạch Đường Sinh đều đáp ứng: “Tội cố ý gây thương tích."
Cô thở dài: “Bởi vì trên pháp luật không quy định nghiêm khắc với tội cưỡng hiếp nam giới, chỉ có thể định theo cố ý gây thương tích."
Bạch Đường Sinh không nói nữa, chỉ yên lặng chờ kiểm tra.
Kiểm tra tiến hành rất thuận lợi, sau khi kết thúc lại hỏi cậu mấy câu. Ví như hỏi cậu có rõ quan hệ của Lộ Tưởng và Lạc Phi hay không, vân vân.
Sau khi ra ngoài, ánh mặt trời bên ngoài có chút chói mắt, nữ cảnh sát cũng thở phào nhẹ nhõm. Cả một hành trình cô đều sợ thần tượng mình cũng dùng ma túy như Lạc Phi, nếu là vậy thì xong rồi.
“Tôi đưa cậu về nhé?”
“Được…” Ánh mắt Bạch Đường Sinh chuyển đến nơi nào đó, lại chuyển lời, “Cảm ơn, không cần nữa đâu, có người đến đón tôi rồi.”
Nữ cảnh sát nhìn theo tầm mắt cậu, một người đàn ông thoạt nhìn phong trần mệt mỏi đi đến. Vì lí do thời tiết mà trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Người nọ tiến lên ôm chặt lấy Bạch Đường Sinh: “Ngoan, tôi tới đón em về nhà.”
Bạch Đường Sinh bận tâm bên cạnh có người, chỉ nhẹ nhàng chạm một chút bên khóe môi Ô Bách Chu: “Có mệt không, chúng mình về nhé?”
“Được.”
Nữ cảnh sát rất tinh ý mà chào hỏi với hai người rồi rời đi. Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu ngồi xe về biệt thự, người lái xe là A Cát đã từng nhìn thấy trước kia ở nhà cũ.
Bạch Đường Sinh ngồi trên ghế sau, cầm khăn giấy chuyên tâm lau mồ hôi cho Ô Bách Chu, cậu nhỏ giọng nói bên tai Ô Bách Chu: "Ở trên giường cũng chưa từng thấy anh ra nhiều mồ hôi như vậy."
Tâm tình vốn căng chặt của Ô Bách Chu lập tức lơi lỏng, nhẹ nhàng bóp bên eo Bạch Đường Sinh một cái: “Vậy đêm nay em nỗ lực chút, tranh thủ khiến tôi ra nhiều mồ hôi hơn bây giờ đi."
Về đến nhà, Ô Bách Chu tiễn Bạch Đường Sinh vào: “Tôi phải về nhà cũ một chuyến, chờ tôi trở lại được không?”
“Vâng.”
“Em đừng lo lắng, tôi sẽ xử lý ổn thỏa.” Ô Bách Chu tiến lên ôm cậu một cái: “Bây giờ phải thừa cơ hội này hoàn toàn tống Lạc Phi vào tù, đừng hòng ra lại, như vậy cũng tốt với Lộ Tưởng."
“Ừm, đi đi, em chờ anh về.”
Bạch Đường Sinh tín nhiệm Ô Bách Chu vô điều kiện, nếu Ô Bách Chu nói sẽ xử lý ổn thỏa, vậy nhất định có thể.
Phán quyết cho Lạc Phi được quyết định nhanh chóng, hạn tù mười năm trở lên. Chỉ một chuyện dùng ma túy không phán được án này, cho dù có thêm tội cố ý gây thương tích cũng không đến mức phán lâu như vậy. Chắc hẳn là Ô Bách Chu đã tìm người nhúng tay trong đó.
Bạch Đường Sinh không hỏi nhiều. Trong khoảng thời gian này cậu có đến bệnh viện thăm Lộ Tưởng hai lần, tinh thần cậu ta có vẻ không tồi, cười gọi cậu "Đàn anh": "Cuối cùng em cũng thoát khỏi anh ta rồi."
Thật ra chuyện xảy ra đêm đó đối với phía cảnh sát mà nói thì đã kết luận rồi, nhưng Bạch Đường Sinh vẫn còn rất nhiều nghi hoặc. Ví như làm sao Lộ Tưởng có thể khiến Lạc Phi dùng ma túy, ma túy lại lấy ở đâu ra?
Cậu hỏi ra, Lộ Tưởng nhàn nhạt cười một cái, chỉ trả lời câu sau: "Ma túy vốn là anh ta tự mua, cảnh sát tìm được chứng cứ trong phần giao dịch của anh ta, nếu không sẽ không phán em là người bị hại dễ dàng như vậy."
“Ma túy đó vốn là anh ta bảo em nghĩ cách hạ anh."
Người Bạch Đường Sinh rét run: “Ly sữa bò đó?”
“Đó thì kông phải, cái đó ban đầu chỉ là thêm thuốc có thể khiến người ta phát tình mà thôi…” Lộ Tưởng lộ ra một nụ cười gần như là hồn nhiên: “Còn sớm hơn một chút, là vào hôm lễ tốt nghiệp của đàn anh."
Ngay sau đó Bạch Đường nhận ra: "Là điếu thuốc đó..."
“Đúng vậy.” Lộ Tưởng trầm mặc một lát: “Ngày đó em thật sự có ý định đưa điếu thuốc cho anh. Khoảng thời gian đó em quá sợ hãi, em không biết nên làm cái gì bây giờ… Tên đó so cầm thú còn không bằng…”
Ngày đó nói chuyện không đầu không đuôi, Bạch Đường Sinh từ mảnh vụt vặt mà chấo nối ra một câu chuyện hoàn chỉnh. Không biết vì nguyên nhân gì mà Lộ Tưởng quen biết Lạc Phi, Lạc Phi lừa gạt tình cảm cậu ta, lên giường với cậu hơn nữa còn chụp ảnh quay clip lại, lấy thứ này ép cậu ta chơi vài trò trên giường.
Sau đó lại uy hiếp Lộ Tưởng đến phòng làm việc của Ô Bách Chu ký hợp đồng, tiếp cận Bạch Đường Sinh…
Từ đó Bạch Đường Sinh còn có thể dò ra càng nhiều suy tính của Lạc Phi. Ví như gã muốn khiến Bạch Đường Sinh nghiện ma túy, mượn sức kéo cả Ô Bách Chu. Nếu cách này không thành, có lẽ Lạc Phi cũng không có ý định buông tha Lộ Tưởng. Chỉ cần khiến Lộ Tưởng cũng nghiện ma túy, sau đó tung ra ngoài, chuyện đó ảnh hưởng rất lớn đến Ô Bách Chu hay thậm chí là cả phòng làm việc và Bạch Đường Sinh.
Nghệ sĩ của phòng làm việc Ô Bách Chu chơi ma túy, Lạc Phi lại lợi dụng dư luận, gây thêm đồn đãi thất thiệt… Những chuyện này có thể lột một tầng da của bọn họ.
Thời buổi này không có ai quan tâm chân tướng, bọn họ chỉ muốn nghĩ ra đề tài, không ngừng lan truyền.
Dù sao lời đồn lan truyền cũng không phải trả giá, vừa không phải chịu trách nhiệm pháp luật, vừa không cần tiêu tiền, vui miệng của mình là được. Còn về người trong lời đồn có ra sao thì liên quan gì đến tôi?
May mắn những chuyện này không xảy ra, nhưng khi Bạch Đường Sinh đến bệnh viện lần thứ ba, lại được thông báo là Lộ Tưởng đã xuất viện. Không bao lâu Lộ Tưởng nhắn đến một tin: Đàn anh, cảm ơn anh, em đã từng thật sự thích anh, bay giờ cũng vậy, hy vọng tương lai chúng ta đều tốt đẹp.
Từ sau đó, Bạch Đường Sinh cũng không còn nghe tin tức gì của Lộ Tưởng nữa.
Việc này qua mấy ngày vẫn còn treo trên hot search Weibo, đặc biệt là sau đó lại có một Weibo chỉ có mấy chục vạn fan đăng một bài thật dài.
Người này vốn là một diễn viên, có chút danh tiếng, nhưng lại bị Lạc Phi chú ý, dùng vài thủ đoạn không đứng đắn muốn ngủ mình, mà chính người nọ là trai thẳng. Sau khi xảy ra chuyên thì muốn báo cảnh sát, nhưng lại không có bằng chứng xác thực, chỉ có một đoạn ghi âm Lạc Phi nói ô ngôn uế ngữ trên giường.
Người nọ không đấu lại Lạc Phi, cũng sợ không đối phố được Lạc Phi bị hắn trả thù, vì thế đành phải ôm hận lui giới.
Sau đó diễn viên này cũng đăng ghi âm lên, người nghe qua vẻ mặt đều biến sắc. Thần tượng bọn họ đã từng tôn sùng thì ra trong xương cốt lại là loại người này.
[ Trước kia tôi đã không có hảo cảm gì với Lạc Phi, cảm giác từng cử chỉ hành động của tên đó đều cợt nhả. ]
[ Rõ ràng là một tên rất suồng sã, fan lại nói rất dụ người rất quyến rũ, bây giờ nghĩ lại tôi thật muốn ói. ]
[ Mọi người còn nhớ trước đó fan của tên này bình luận dưới bài của thầy Ô, nói là "Anh Phi của bọn tôi cũng không phải đồng tính, làm cứ như anh Phi đến giành với anh ta không bằng" không? Bây giờ chắc vả rát mặt rồi. ]
[ Lầu trên vừa nói tôi đã nhớ ra, Năm xưa Lạc Phi có hợp tác với Bạch Bạch, lúc ấy thầy Ô đăng Weibo công khai chủ quyền có phải là do Lạc Phi thật sự từng có ý đồ với Bạch Bạch hay không? ]
[ Vl, tưởng tượng như vậy mà da gà tôi đã sởn cả lên rồi, gớm thật! ]
[ Tui phải sang Weibo thầy Ô dặn dò một chút: Phải bảo vệ Bạch Bạch cẩn thận! ]
Bạch Đường Sinh phải được bảo vệ cẩn thận lúc này đang bị Ô Bách Chu ôm vào trong ngực, bị Ô Bách Chu hôn lên nốt son mà va chạm, âm thanh buột miệng thốt ra đều tan vỡ dụ người.
Sau khi xử lý xong công việc bên kia Bạch Đường Sinh liền sang đây với Bách Chu. Ban ngày Ô Bách Chu đi đoàn phim đóng phim, buổi tối trở về hai người lại quần nhau trên giường.
“Khi tôi về em đang giấu cái gì đó?"
“Anh đoán đi.”
Xong việc, Ô Bách Chu thần thanh khí sảng, hắn cúi đầu cười khẽ bên tai Bạch Đường Sinh: “Đoán không ra, em nói cho tôi đi, được không?”
Bạch Đường Sinh “Chậc” một tiếng, ngày thường cậu đã có chút không chịu nổi Ô Bách Chu trầm giọng nói bên tai cậu rồi, vừa ngứa vừa chọc người.
Cậu đứng dậy mở ngăn kéo khách sạn ra, “Nè, vẽ cho anh mấy bức tranh.”
Nói là mấy bức thật sự là dễ nghe rồi, là đầy cả một quyển. Bên trong là dáng vẻ khác nhau của Ô Bách Chu, yên lặng đọc sách, quay đầu mỉm cười, dịu dàng, lạnh lùng…
Bạch Đường Sinh đứng bên giường: “Em không thạo vẽ chân dung lắm…”
Ô Bách Chu nắm lấy cổ tay của cậu trực tiếp kéo người xuống, ngã vào trong lòng mình:“Rất đẹp, tôi rất thích.”
Bạch Đường Sinh chống trên người Ô Bách Chu, cố ý khó xử nói: “Anh là đang nói mình đẹp, hay là em vẽ đẹp?"
Mặt Ô Bách Chu không đổi sắc: “Tôi đẹp, em vẽ càng đẹp."
Hắn mở ra tập tranh ra, lật qua vài tờ, trong đây ít nhất có hơn mười tấm.
“Bắt đầu vẽ từ khi nào?”
“Trước khi tốt nghiệp mấy ngày."
Một tay Ô Bách Chu vuốt ve trên hõm eo Bạch Đường Sinh, một tay lật tập tranh, trong lòng rung động không thể tả.
Ở trong đó có rất nhiều dáng vẻ của Ô Bách Chu đều là không có mẫu thật đối chiếu, tất cả đều dựa vào khắc ghi sâu sắc trong ký ức Bạch Đường Sinh mà vẽ ra, hiện hình trên giấy.
Mỗi một đường nét cậu hạ xuống, mỗi một sắc thái cậu vẽ ra, đều đang nói với Ô Bách Chu: Anh đã khắc sâu vào trong lòng em.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT