Sự xuất hiện đột ngột của Ô Bách Chu tại buổi lễ khiến Bạch Đường Sinh toàn thân toàn tâm đều tràn đầy vui sướng, nhưng trong tiềm thức cậu đối với chuyện Ô Bách Chu đến cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Trong tiềm thức cậu vẫn tin tưởng, thầy Ô của cậu sẽ không vắng mặt trong bất kỳ sự kiện quan trọng nào vớicậu.
Ảnh chụp hai người ôm nhau ở lễ tốt nghiệp lại lần nữa lên hot search. Hai người đứng ở cửa hội trường, ánh sáng chiếu từ cửa vào bao* lấy họ. Bạch Đường Sinh đưa lưng về phía ống kính, bị Ô Bách Chu ghì vào trong lòng. Ô Bách Chu thả một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên sườn mặt cậu, môi hé mở, như là đang nói gì đó.
(*) Ở đây có chữ 晕将, không biết nghĩa là gì.
Sườn mặt góc cạnh của hắn ngược sáng, ánh mắt lại là dịu dàng người khác chưa bao giờ nhận được.
[ Hai người đẹp đôi thật luôn… ]
[ Trước khi Bạch Đường Sinh xuất hiện, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy thầy Ô có vẻ mặt này… Làm fan già nhiều năm như vậy tôi cũng chỉ muốn chúc phúc bọn họ, hy vọng thầy Ô tôi thích nhiều năm như vậy có thể hạnh phúc. ]
[ Cảm thấy công khai như vậy không biết có ảnh hưởng tới sự nghiệp của hai người không... ]
[ Ảnh hưởng thì chắc chắn có, nhưng dù sao thầy Ô vốn đã nửa lui màn rồi. Sau này phim anh ấy nhận chắc chỉ là bom tấn thôi, thật ra lại không có ảnh hưởng gì lớn. Chủ yếu là Bạch Bạch, sự nghiệp còn đang thăng tiến mà. ]
[ Thật ra tôi cảm thấy Bạch Bạch không để ý lắm. Chỉ cần thầy Ô xuất hiện, lần nào trong mắt Bạch Bạch cũng chỉ còn lại thầy Ô thôi... Cái này soft chết tôi a a a a ]
[ Hai người này nếu không xét theo góc độ giới tính thì có thật sự xứng không? Bạch Đường Sinh không xứng với thầy Ô nhỉ? Trừ một khuôn mặt ra thì chẳng có gì. ]
[ Tôi cũng thấy vậy, Bạch Đường Sinh dường như không có tác phẩm gì, gia cảnh bình thường, sự nghiệp đều đi lên nhờ xào đề tài với thầy Ô, hoàn toàn không môn đăng hộ đối. ]
[ Kỹ năng diễn xuất của Bạch Bạch rất tốt, có thể thấy qua bộ phim diễn với tân binh Đào Nghệ kia. Hơn nữa, hai người thích nhau là đủ rồi. ]
[ Nhưng Bạch Đường Sinh thật sự không có tác phẩm gì. Từ khi cậu ta ra mắt đến nay chỉ từng quay hai bộ phim thần tượng mà diễn xuất cũng rất rất bình thường. Năm ngoái dần hot lên thì cũng chỉ chiếu một bộ điện ảnh, Diều phi đến bây giờ vẫn chưa công chiếu... ]
[ Chắc là Năm xưa sắp chiếu rồi, các người cũng đừng có cãi nữa, người ta tình cảm song phương chúng ta lắm lời cũng chả hay ho gì. Còn về diễn xuất thế nào, có năng lực hay không, đến khi xem Năm xưa là rõ. ]
[ Nói đến Năm xưa, xin phép quảng cáo 5 phút anh Lạc Phi của tui và mỹ nhân Lạc Lạc nha! ]
Trên mạng có không ít tranh luận về tình yêu của hai người. Nhưng dưới sự khống chế của phòng quan hệ công chúng, hướng gió nhìn chung vẫn khá tốt.
Hà Nhiên lái xe chở Ô Bách Chu và Bạch Đường Sinh ở trường học về biệt thự: “Thầy Ô, bao giờ thì anh đi?"
Ô Bách Chu xoa xoa huyệt Thái Dương: “Sáu rưỡi sáng mai."
Hà Nhiên rót cho hai người ly nước, kinh ngạc nói: “Sớm như vậy sao?”
Bạch Đường Sinh cũng nhíu mày, nhỏ giọng oán giận: “Gấp gáp như vậy còn chạy về…”
Ô Bách Chu cười: “Tôi trở về em không vui sao?”
Bạch Đường Sinh nhìn hắn một hồi, duỗi tay ôm: “Vui, vui muốn chết.”
Sao có thể không vui?
Ô Bách Chu ôm lấy người, hôn lên tai cậu, “Tuy rằng tôi không ngại cứ ôm vậy luôn, nhưng em cân nhắc nhé, bên cạnh còn có người đấy."
Bạch Đường Sinh buông Ô Bách Chu ra, nhìn thoáng qua Hà Nhiên vẻ mặt uất hận bên cạnh, cười ha ha, “Gần đây cậu và nữ thần thế nào, phát triển đến bước nào rồi?"
Năm ngoái từ sau khi cậu phẫu thuật đến nay thì vẫn luôn không quá bận rộn. Ngày thường nếu không có lịch đóng Bạch Đường Sinh cơ bản là đều cho cậu ta nghỉ. Chỉ có đôi khi sẽ gọi cậu ta đến làm tài xế một chuyến.
Cho nên anh trai ba tốt Hà Nhiên đây độc thân hơn hai mươi năm cũng có cơ hội để yêu đương, chậc, ông chủ tốt như vậy hiếm có lắm đấy.
“Nữ thần gì chứ… Nữ thần biến thành nữ bịp rồi.” Hà Nhiên rầu rĩ.
“Sao lại thế?” Bạch Đường Sinh nhướng mày.
Hà Nhiên buồn bực ngồi xuống: “Em với cô ấy biết nhau là qua fan club của anh. Ban đầu cô ấy cũng không biết em là trợ lý anh, bọn em nói chuyện rất nhiều, cũng gửi rất nhiều ảnh chụp cho nhau. Không phải năm ngoái nói với anh rồi à, bọn em ở bên nhau."
“Sau đó không bao lâu cô ấy liền hỏi vay tiền em, nói là mẹ cô ấy bị tai nạn giao thông, phải làm phẫu thuật, nhưng điều kiện nhà cô ấy không tốt… Em nghe cô ấy khóc đau lòng đến như vậy trong điện thoại, lúc đó em... Cảm giác tim muốn tan vỡ luôn, liền cho cô ấy mượn..."
Bạch Đường Sinh hỏi: “Mượn bao nhiêu”
“Ban đầu ba vạn, sau đó lại chuyển thêm năm vạn.” Mặt Hà Nhiên ủ dột "Sau đó em muốn hẹn gặp mặt trực tiếp, cũng có thể giúp cô ấy chăm sóc mẹ. Ban đầu cô ấy sống chết không đồng ý, sau đó lại đột nhiên lại chấp nhận. Sau khi gặp mặt phát hiện người thật và ảnh chụp của cô ấy hoàn toàn khác nhau!"
“Người thật rất xấu à?”
Hà Nhiên thoáng do dự: “Thật cũng không phải xấu lắm, chỉ là bình thường phổ thông thôi. Lúc đó cô ấy giải thích rất nhiều với em, nói cô ấy sợ em không thích dáng vẻ chân thật của cô ấy, không phải cố ý gạt em. Em mềm lòng cũng tha thứ cho cô ấy, dù sao bên nhau lâu như vậy, tuy luôn cách di động, nhưng cũng vẫn có tình cảm…”
“Sau đó thì?” Lời này là Ô Bách Chu hỏi.
“Sau đó?” Vẻ mặt Hà Nhiên đau tê tái: “Cô ấy nói cô ấy muốn cả thân lẫn tâm đều thuộc về em, nên kéo em đi thuê khách sạn. Vốn em thấy có hơi nhanh quá, kết quả cũng không nhịn nổi cám dỗ..."
Bạch Đường Sinh không nhịn cười nổi, cười nửa ngày vào mặt Hà Nhiên, đụng ánh mắt ai oán của cậu chàng lại thu liễm, an ủi: “Bình thường bình thường, đàn ông mà, đều là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới."
Khi nói lời này, Ô Bách Chu nhìn cậu một cái.
Bạch Đường Sinh nói rồi lại bắt đầu cười: “Để anh đoán tiếp, có phải sáng hôm sau khi rời giường cô ta lại bắt đầu khóc lóc với cậu, nói bệnh tình của mẹ trở nặng gì đó hoặc là tiền viện phí quá lớn tiếp tục hỏi vay tiền cậu. Sau đó cậu nghĩ người cậu cũng đã ngủ rồi, tóm lại là phải chịu trách nhiệm. Mượn chút tiền thì có sao, vì thế cậu chuyển xong, sau đó cô ta cũng mất dạng..."
“…” Hà Nhiên trầm mặc: “Anh Sinh, cô ấy là anh giả nữ lừa em phải không?"
Bạch Đường Sinh chặc một tiếng, ôm lấy eo Ô Bách Chu kéo về chỗ mình, "Bên cạnh anh có đại gia như vậy không lừa lại đi lừa cậu sao?"
Đùa thì đùa, Bạch Đường Sinh đúng là đoán được tám chín phần mười. Sau khi Hà Nhiên lại chuyển tiền lần nữa cô gái lại nói ra ngoài mua bữa sáng cho cô ta, mua xong người cũng biến mất.
“Mất cả người lẫn của mà…” Bạch Đường Sinh hỏi: “Chuyện xảy ra bao lâu rồi? Có báo cảnh sát không?"
“Hơn một tháng.” Hà Nhiên thở dài: “Không báo, cho dù có báo chắc cũng vô dụng thôi. Dù sao tiền là em tự chuyển, không có giấy cho vay cũng chẳng có chứng cứ. Chủ yếu là em thật sự thích cô ấy, bỏ đi vậy."
“Quá thảm rồi.” Bạch Đường Sinh đứng lên xoa xoa đầu Hà Nhiên: “Hôm nay nhờ dì Mai làm một bữa ngon bồi thường cho cậu.
Ô Bách Chu ho nhẹ một tiếng, Bạch Đường Sinh theo tầm mắt hắn thấy bàn tay đặt lên đầu Hà Nhiên của mình, lặng lẽ thu về.
Lúc này Ô Bách Chu mới hài lòng, nhìn Hà Nhiên nói: “Gần đây nếu thiếu tiền có thể nói với tôi."
Hà Nhiên được sủng mà sợ, “Thiếu tiền thì không thiếu, chỉ là có chút đau lòng thôi."
“Đau lòng cái gì? Cũ không đi mới sẽ không tới.” Bạch Đường Sinh chọc nghẹo nói: “Tạm biệt thì tạm biệt, lần sau sẽ càng tốt."
“Anh không hiểu.” Trong mắt Hà Nhiên đau khổ, “Có thầy Ô thì sao anh cảm nhận được đau khổ thất tình chứ."
Ô Bách Chu và Bạch Đường Sinh đều bị lời này lấy lòng, Ô Bách Chu còn đặc biệt dặn tài vụ thêm cho Hà Nhiên gấp đôi tiền thưởng.
Sáng mai Ô Bách Chu phải đi, hai người cơm nước xong sau thì ngồi ở khu vườn nhỏ phía sau, Bạch Đường Sinh nằm trên đùi Ô Bách Chu nhìn sao trời: “Bên kia anh còn bận bao lâu nữa?"
Ô Bách Chu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nghịch lông mi Bạch Đường Sinh, “Nhanh thôi, nhiều nhất một tháng.”
Bạch Đường Sinh bị Ô Bách Chu chọc đến có hơi ngứa, cậu dứt khoát ôm lấy eo Ô Bách Chu, chôn mặt trong bụng Ô Bách Chu: “Chờ công việc bên này kết thúc em sang với anh ngay được không?”
“Được.” Không sờ được lông mi, Ô Bách Chu lại đổi hướng xoa nắn vành tai Bạch Đường Sinh: “Bên kia còn có vài thứ đồ chơi tình thú đạo diễn đưa chúng ta chưa dùng đâu...”
Ngày mai thời tiết thoạt nhìn không tồi, nếu không thì sao bầu trời đêm nay cũng sẽ không sáng như vậy, ánh trăng vời vợi.
Đa số hoa trong vườn đều đã nở rộ, Bạch Đường Sinh nhớ tới lần đầu tiên đên đây, không khỏi nở nụ cười.
Đã một năm, cùng một nơi, cùng một người, quan hệ lại khác hoàn toàn.
Rung động ở bụng truyền đến làm cơ bắp Ô Bách Chu căng chặt “Cười gì đó?”
“Nhớ bộ phim thần tượng trước đó em quay, nam nữ chính cũng y hệt chúng ta bây giờ vậy, ngóng nhìn sao trời trong khu vườn." Bạch Đường Sinh nhịn cười: “Sau khi chiếu bình luận cứ nói lãng mạn gì đó, bây giờ ngẫm lại…”
“Không có muỗi à?”
Ô Bách Chu khựng lại, “Muỗi đốt em?”
“Ừ…”
Bạch Đường Sinh ngồi dậy, vén ống quần lên, trên phần chân lộ ra có hai vết phồng lớn. Ô Bách Chu ngồi xổm xuống, xoa lên vết phồng, lại hôn một cái, sau đó trực tiếp ôm eo bế người lên, đi vào biệt thự. .
||||| Truyện đề cử:
Anh Rung Động Được Không? |||||
“Ở đây không lãng mạn, vậy chúng ta đi làm chút chuyện lãng mạn."
Ô Bách Chu nói hùng hổ như muốn làm cậu vậy, trên thực tế vừa ôm người vào phòng ngủ lại lấy thuốc mỡ thoa cho Bạch Đường Sinh: “Còn ngứa không?”
“Ổn rồi.”
Ô Bách Chu đi rửa tay, chui vào ổ chăn bọc người vào trong ngực. Đã vào hè, không mở điều hòa, chăn lại mỏng, hai người ôm như vậy cũng không thấy nóng.
“Không làm à?” Bạch Đường Sinh rõ ràng cảm giác được Ô Bách Chu đã có phản ứng.
“Không làm.”
Ô Bách Chu hôn lên nốt son trên sườn mũi cậu, “Vừa làm tối hôm trước, sáng hôm sau đã mặc quần đi mất, không phải tôi sẽ thành "sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao"?
Bạch Đường Sinh buồn cười không chịu được, “Sao anh nhớ dai thế, đó là em trêu Hà Nhiên thôi."
Hai người ôm nhau ngủ như vậy một đêm, sáng sớm hôm sau, Bạch Đường Sinh bị tiếng động vun vặt bên cạnh đánh thức. Cậu mơ màng mở mắt, Ô Bách Chu đã ăn mặc chỉnh tề, giờ phút này đang cong eo, tay chống hai bên cạnh cậu.
“Phải đi à?”
“Ừm.” Ô Bách Chu thơm lên khóe mắt cậu.
Bạch Đường Sinh vòng tay ôm lấy cổ Ô Bách Chu, giãy giụa muốn dậy, “Sao không gọi em?”
“Không cần em tiễn, em ngủ cho ngon đi." Ô Bách Chu ấn người trở về trong ổ chăn: “Ngoan, tôi ở bên kia chờ em.”