Chúc Anh liên tục hai ngày thấy Bạch Đường Sinh ở bệnh viện, khó tránh khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

Lần đầu tiên bà gặp Bạch Đường Sinh là khi phát hiện cậu đã xảy ra quan hệ với cháu ngoại trai mình, Chúc Anh tương đối kinh ngạc.

Cháu ngoại trai mình vì vài chuyện cũ năm xưa mà quan hệ với người trong nhà vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng thái độ với người dì nhỏ bà vẫn xem như còn tốt.

Tính tình Ô Bách Chu ngày cành lạnh nhạt. Mặc dù trong cái giới giải trí ngợp vàng song này, Ô Bách Chu vẫn như cũ cách người vạn dặm, nói tốt chính là giữ mình trong sạch, nói xấu một chút thì là tình cảm nhạt nhẽo.

Sau lại biết Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu xảy ra quan hệ là do có người tính kế bỏ thuốc, Chúc Anh không khỏi cảm thấy tò mò đối với cậu trai trẻ đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của Ô Bách Chu này.

Đặc biệt là khi biết sau khi Ô Bách Chu một thân một mình mở phòng làm việc còn tiện thể ký luôn với Bạch Đường Sinh thì càng tò mò. Cho dù quan hệ của hai người không phát triển trở thành kiểu bà nghĩ, đối với Ô Bách Chu mà nói, Bạch Đường Sinh cũng nhất định là một người quan trọng.

Phát hiện Bạch Đường Sinh đến bệnh viện hai lần liên tục, cùng là khoa phẫu thuật thần kinh. Bà do dự mấy lần sau đó cũng đến phòng vị bác sĩ kia, dò hỏi tình hình.

Vẻ mặt bác sĩ đầy tiếc hận: “Không biết bây giờ người trẻ tuổi nghĩ cái gì, có bệnh mà không lo trị, cứ muốn kéo dài. Giống như là đứa nhỏ nhà nọ, làm việc mà ảnh hưởng bệnh tình. Bây giờ hay rồi, muốn làm phẫu thuật cũng không làm được.”

Chúc Anh có chút lo lắng: “Thế tình trạng của cậu ấy nghiêm trọng không?"

Bác sĩ tất nhiên biết "Cậu ấy" trong miệng Chúc Anh là ai, "Nghiêm trọng thì phải xem là trong mắt của ai. Trong lòng người thường thì lên đến bàn mổ rồi còn không nghiêm trọng sao? Nhưng đối với chúng ta đã thấy nhiều mà nói thì khối u này là không thành vấn đề."

“Lại nói tiếp, thằng nhóc sau khi tháo khẩu trang nhìn có hơi quen, chắc là một minh tinh nhỏ nào đó?"

Bác sĩ lắc đầu: “Cậu ta phát hiện khối u thật ra làm tôi cảm thấy quá trùng hợp. Khối u này ban đầu bình thường sẽ không có phản ứng gì đặc thù, rất nhiều người không phát hiện được. Nhưng ngày hôm qua khi tôi hỏi tình trạng cơ thể, cậu ta nói đôi khi sẽ đau đầu, huyệt thái dương đau đớn gì đó, có lẽ là cơ thể áp lực quá lớn."

“Tôi kiến nghị cậu ta phẫu thuật, vậy mà cậu ta lại không muốn! Cô nói xem, lời của bác sĩ không thèm nghe, còn nói muốn xem xét lại."

“Xem cái gì? Chờ xem u lành tính biến thành u ác tính à?"

Bác sĩ cũng là người có khuyên bảo, “Bây giờ thanh niên đều không lấy cơ thể mình làm trọng, ra sức lăn lộn, đến khi có tuổi rồi lại phải khổ…”

Chúc Anh nghe xong trong lòng càng thêm sầu lo, bà cầm di động nhấn dãy số của cháu ngoại trai, do dự mấy lần rồi cũng gọi đến.

Coi như là bà lo chuyện bao đồng một lần đi...

- -

Tề Kỳ nhìn Ô Bách Chu cầm di động ra ngoài nhận, trên khuôn mặt che đươi lớp trang điểm vẫn mang nét mỏi mệt nhàn nhạt.

Hai ngày trước Ô Bách Chu dồn thời gian quay sau đó xin nghỉ hai ngày cô cũng biết. Tuy rằng Ô Bách Chu không nói rõ, song cô vẫn nhìn ra quan hệ của Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu đã không bình thường.

Một bên cô vui vì Ô Bách Chu tìm được người mình thích, một bên lại có chút sầu lo.

Dù gì hai đứa cũng là đàn ông, hơn nữa bối cảnh gia đình Ô Bách Chu thật sự sẽ cho phép hai người họ được dài lâu sao?

Càng miễn bàn đến chuyện của Vưu Trinh khoảng thời gian trước. Tuy rằng tin tức Vưu Trinh tự sát bị Diệp Thâm đè lại không truyền ra bên ngoài, song vẫn có không ít người trong giới nghe được tiếng gió, không ai là không tiếc hận.

Nhưng Tề Kỳ quen biết Ô Bách Chu nhiều năm như vậy, cô hiểu rõ cách làm người của Ô Bách Chu.

Ô Bách Chu sẽ không mang thái độ chơi đùa trong tình cảm, chỉ cần hắn bước ra một bước, vậy nhất định là hắn đã nghiêm túc.

Tề Kỳ nhìn sắc mặt Ô Bách Chu âm u quay trở lại, không khỏi hoảng sợ, đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt Ô Bách Chu thế này.

“Làm sao vậy?” Tề Kỳ đưa chai nước sang.

Ô Bách Chu nhận nước nhưng không uống, cái chai nhựa bị Ô Bácg Chu xiết đến vang tiếng cọc cạch.

“Em phải xin nghỉ mấy ngày." Hắn cố sức khống chế thanh âm mình.

Trực giác của Tề Kỳ nghĩ có liên quan đến Bạch Đường Sinh, "Đi tìm Đường Sinh à?"

“Vâng.” Giọng Ô Bách Chu có chút lạnh lẽo, "Trước đó em nghĩ, tinh thần cậu ấy sa sút có thể chậm rãi ở bên cạnh sẽ tốt hơn, bây giờ mới thấy…”

“Cút con mẹ nó chứ chậm rãi!"

Tề Kỳ cau mày, cô cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy dáng vẻ Ô Bách Chu bị tức đến mức chửi thề, thì hiển nhiên không phải việc nhỏ.

Cô không hỏi nhiều, chỉ khuyên nhủ: “Có vấn đề gì hai người bình tĩnh nói chuyện, cố đừng cãi nhau, tổn hại tình cảm."

Ánh mắt Ô Bách Chu lạnh lẽo: “Nói chuyện bình tĩnh với em ấy cũng vô dụng, em hận không thể…”

Hận không thể cái gì, Ô Bách Chu không nói, dưới ánh mắt lo lắng của Tề Kỳ hắn đi đến chỗ đạo diễn nói chuyện xin nghỉ.

Tiếng tăm của vị đạo diễn này rất lớn trong giới, tên là Yến Chập, từng hợp tác nhiều lần với Ô Bách Chu.

Đối với chuyện xin nghỉ của Ô Bách Chu tuy rằng có chút không vui, nhưng cũng không từ chối. Y biết tính cách Ô Bách Chu, nếu không phải là chuyện thật sự rất quan trọng hắn sẽ không dễ mà gạt công việc sang một bên.

“Khoảng thời gian trước cậu ép cảnh diễn năm ngày thành ba ngày tôi đã cảm thấy lạ rồi, liều mạng như vậy chỉ để xin hai ngày nghỉ thôi à?"

Yến Chập nhướng mày, làm lơ áp suất thấp bên người Ô Bách Chu, “Bây giờ cậu lại xin nghỉ, không phải là yêu đương bị bạn gái cắm sừng đó chứ?"

Ô Bách Chu không có lòng nào để ý đến câu đùa của y, "Cảnh quay trống xin nghỉ sẽ bù lại sau, có tổn thất gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Nói xong hắn lại trịnh trọng mà xin lỗi với nhân viên đoàn phim. Yến Chập thấy thái độ hắn nghiêm túc vậy cũng không nhiều lời thêm, "Gần đây mọi người đẩy nhanh tốc độ đều đã vất vả rồi, hôm nay cho mọi người nghỉ."

Ô Bách Chu nghe vậy nghiêng người nói gì đó với Tề Kỳ, Tề Kỳ gật đầu nói với mọi người, “Hôm nay vì việc tư của Bách Chu mà ảnh hưởng công việc mọi người, tôi mời mọi người ăn một bữa, nhà hàng gần đây cứ tùy chọn, chúng tôi trả tiền."

- -

Buổi chiều Bạch Đường Sinh có hai cảnh diễn, bây giờ chuẩn bị quay cảnh đầu tiên. Hà Nhiên cầm di động cậu chạy tới, nhỏ giọng nói: “Thầy Ô gọi cho anh."

Bạch Đường Sinh có chút kinh ngạc, đây là là lần đầu tiên Ô Bách Chu gọi cho cậu trong thời gian làm việc ban ngày, trước đó ban ngày cũng chỉ gửi tin nhắn.

“Đang bận sao?”

Giọng Ô Bách Chu có chút không giống bình thường, trong nháy mắt Bạch Đường Sinh đã nghe ra, cậu nhẹ giọng nói: "Bắt đầu quay ngay đây... Anh làm sao vậy?"

Bên kia trầm mặc trong chốc lát, Ô Bách Chu mới chậm rãi nói: “Không có gì, em làm việc trước đi."

Ô Bách Chu cúp máy trước. Bạch Đường Sinh cau mày, vừa rồi hình như trong điện thoại cậu nghe được tiếng thông báo ở sân bay.

Cậu lại nhắn Wechat cho Ô Bách Chu: Xảy ra chuyện gì?

Cậu đợi hơn nửa ngày Ô Bách Chu cũng không đáp, đạo diễn đang thúc giục, cậu đưa điện thoại cho Hà Nhiên: “Nếu thầy Ô có nhắn lại hoặc gọi đến nhớ nói với anh, anh đang quay thì cậu đáp hộ anh."

Hà Nhiên cầm di động: “Vâng.”

Lòng Bạch Đường Sinh không yên, dẫn tới cảnh này NG hai lần mới qua. Cũng may đạo diễn không nói gì, ai mà không có sai lầm, hơn nữa biểu hiện trước đó của Bạch Đường Sinh thật sự không tồi.

Bạch Đường Sinh diễn xong một cảnh liền đi đến chỗ Hà Nhiên, Hà Nhiên biết cậu muốn hỏi gì: “Thầy Ô gửi một tin nhắn đến, anh ấy hỏi anh…”

Thấy Hà Nhiên ấp a ấp úng không nói, Bạch Đường Sinh nhíu mày hỏi: “Anh ấy hỏi gì?”

Hà Nhiên mím môi, “… Hỏi anh có chuyện gì gạt anh ấy hay không."

Trong lòng Bạch Đường Sinh nhảy dựng, cậu cầm lấy di động, không rõ Ô Bách Chu vì sao lại hỏi chuyện này.

Cậu suy nghĩ, chẳng lẽ có người nói gì về cậu trước mặt Ô Bách Chu?

Cậu nhanh chóng đáp một câu không có, đợi trong chốc lát Ô Bách Chu cũng không trả lời.

Bạch Đường Sinh lại gọi điện thoại sang, bên tai vang lên giọng nữ từ tổng đài, “Số điện thoại bạn gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau."

Ngực Bạch Đường Sinh nhảy lên thình thịch, chuyên viên trang điểm gọi cậu đến sửa, cậu đành phải nhắm mắt lại cầm di động dựa vào ghế trang điểm.

Di động đột nhiên vang lên, Bạch Đường Sinh không màng mắt đang trang điểm được một nửa mà mở mắt, bị bột phấn rơi vào.

Chuyên viên trang điểm la lên một tiếng, Bạch Đường Sinh sốt ruột nói: “Xin lỗi”.

Đôi mắt có chút đau đớn, cậu nhắm mắt trái bị phấn vào, mắt phải mở ra nhấn mở di động, lại phát hiện là tin nhắn Giang Diệu gửi tới.

Giang Diệu: Sáng nay mẹ thấy con ở bệnh viện, có phải sinh bệnh rồi hay không?

Trong lòng Bạch Đường Sinh có chút thất vọng, cậu trả lời có lệ một câu “Không có”, rồi cũng không để ý đến.

Cảnh thứ hai số lần Bạch Đường Sinh NG càng nhiều, đến cả Đào Nghệ cũng phát hiện cậu không ổn, tiến lại hỏi: “Thầy Bạch à trạng thái hôm nay của anh hình như không tốt lắm.”

Bạch Đường Sinh nhéo nhéo mi tâm, đã lâu rồi lòng cậu không bất an như vậy. Cậu khẽ thở hắt ra một hơi, trịnh trọng mà xin lỗi mọi người: “Xin lỗi! Trạng thái hôm nay của tôi không tốt, làm ảnh hưởng công việc của mọi người."

Tuy rằng ở đoàn phim quan hệ của Bạch Đường Sinh với mọi người cũng không phải là thân thiết, nhưng ấn tượng của mọi người với cậu cũng không tệ lắm, vì vậy cũng không tức giận.

Cũng chỉ là vài lần NG mà thôi, phải biết rằng số lần NG của nữ chính cũng cả rổ.

Vì việc này mà tức giận, thế thì không phải bọn họ tức chết luôn rồi sao?

Bạch Đường Sinh vất vả điều chỉnh trạng thái qua cảnh thứ hai, đạo diễn đến chỗ cậu nói: “Trạng thái hôm nay của cậu có hơi kém, buổi tối phải nghỉ ngơi đầy đủ. Nếu trong người còn không thoải mái thì xin nghỉ, tôi cũng không phải loại đạo diễn bóc lột diễn viên... Cậu..."

Đạo diễn đột nhiên dừng lời, há to miệng nhìn phía sau Bạch Đường Sinh, Bạch Đường Sinh sửng sốt một chút, đột nhiên phát hiện chung quanh trở nên yên ắng lạ thường, không ai nói chuyện.

Chếch phía đối diện là Hà Nhiên làm mặt quỷ nhìn cậu. Ngực Bạch Đường Sinh lại bắt đầu nhảy, cậu chậm rãi xoay người, nhìn thấy Ô Bách Chu phong trần mệt mỏi.

“Thầy Ô?” Bạch Đường Sinh kinh ngạc kêu lên.

Ô Bách Chu không để ý đến Bạch Đường Sinh, sắc mặt rất tệ, rất nhiều người tronh đoàn phim đều là lần đầu tiên nhìn thấy ảnh đế Ô. Nhưng chỉ cần không phải đồ ngu thì đều có thể nhìn ra giờ phút này tâm trạng của Ô Bách Chu cực kỳ xấu.

Ô Bách Chu nắm tay Bạch Đường Sinh, chuẩn bị mang người đi, nhưng nhìn thấy nhân viên công tác vẻ mặt hóng hớt gần đó lại giật mình nhận ra.

Đúng là giận đến hồ đồ.

Ô Bách Chu không hề buông tay Bạch Đường Sinh ra, hắn quay đầu về lại nét mặt bình thường nói với đạo diễn: “Đường Sinh nhà tôi ở chỗ chú không mang thêm phiền phức cho chú chứ?”

Đạo diễn là đàn ông trung niên sắp hơn 50 tuổi, đã lăn lộn trong giới gần hai mươi năm, rất biết cách xem xét thời thế. “Đương nhiên không có, kỹ năng diễn xuất của Đường Sinh tốt, con người lại nỗ lực hiểu chuyện vô cùng, làm sao gây phiền toái cho tôi được."

Ô Bách Chu nhàn nhạt cười một cái: “Em ấy hiểu chuyện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play