Hầu cận từ góc khuất chui ra, tới đỡ Trịnh Cảnh lên: "Tam Lang, ngài bị ngã có sao không?"

Trịnh Cảnh ho đến nước mắt giàn giụa, cười khổ lắc đầu, đứng dậy nhìn theo hướng Lý Dao Anh rời đi. Máu nóng trên mặt từ từ tan, trái tim vẫn thẳng thắn đập nhanh.

Mỗi một lần gặp nàng đều chật vật xấu hổ.

Nàng không nhớ rõ mình.

Trong giây lát cậu cảm thấy may mắn. Ngẫu nhiên gặp nhau nơi bướm hoa này, không bị nhận ra, là may mắn. Sở dĩ hốt hoảng nhảy cửa sổ đào tẩu vì sợ bị nàng trông thấy.

Tự dưng cảm thấy mất mát.

Lúc tôi tớ báo tin Thất công chúa tới, cậu kinh ngạc bối rối, vô thức nhấc chân chạy luôn. Đáy lòng lại có niềm vui mừng bí ẩn.

Còn tưởng nàng vì mình mà tới.

Thì ra không phải. Thất công chúa không phải tới vì cậu. Còn cậu, vì nàng, mới nghe bạn bè khuyến khích tới Bình Khang phường sẵn xem đám múa Thác chi vũ chấn động kinh thành.


*một điệu múa của Thạch quốc Tây Vực.

Thắt lưng khảm hoa nặng rũ bên eo, mũ đội treo chuông vàng nổi khuôn mặt tuyết. Mỹ nhân múa điệu Thác chi vũ đúng là rất đẹp.

Có điều dù Hồ cơ nhảy thì đẹp đấy nhưng so với nàng, vẫn thiếu phần ý vị cao quý xinh đẹp động lòng người.

...

Ngụy quân trị quân nghiêm minh, trước nay rất được lòng dân chúng.

Lý Dao Anh một đường phi nhanh, lúc đuổi tới trước cửa thành hai bên đường đã đen thui một mảng lớn, nam nữ già trẻ chật ních tự đến đây nghênh đón tướng sĩ.

Quan Lễ Bộ nhận tin từ trước đã chuẩn bị rượu ngon ngọt say.

Vì thể hiện quân uy, ổn định lòng dân, mỗi lần Lý Đức thắng trận đều sai Lý Huyền Trinh dẫn đội phi kỵ từ cửa chính vào thành.

Đại quân khải hoàn, vốn không nên đi cửa Nam.

Đội phi kỵ được chọn từ tam quân làm hộ vệ bên người Hoàng đế, người người ngàn dặm chọn một, cao lớn uy mãnh. Ba trăm tám mươi nhi lang đang tuổi khỏe mạnh thân cưỡi tuấn mã, trường thương trong tay, hông đeo cung tên, giáp y khôi mạo đen tuyền một màu, trùng trùng điệp điệp mà đến, vó ngựa đạp vang như sấm dội.


Tràn đầy oai hùng, khí thế bừng bừng.

Đây gần như là đội ngũ bách chiến bách thắng.

Dân chúng nhìn đội phi kỵ uy vũ khoẻ mạnh trước mắt, nước mắt vui mừng.

Thiếu niên lang du xuân thấy đội phi kị quân dung tề chỉnh không nhịn được reo hò thành tiếng, các nữ lang cười ném hoa tươi, cành liễu, túi thơm trong tay.

Luồng gió mát thổi qua, như mưa hoa rơi xuống.

Từng nhóm từng nhóm đi qua, Dao Anh xốc mũ rèm, chờ đợi ngóng trông, nhìn thấy trên cờ xí phần phật bay ở chân trời một chữ Tần quen thuộc, nở nụ cười xinh đẹp.

Cuối cùng Nhị ca đã về.

Trong âm thanh vui sướng ồn ào, một ánh mắt lạnh như băng quét tới.

Dao Anh thầm cảm giác được, sóng mắt thay đổi, nhìn thẳng đụng vào tầm mắt đối phương.

Một loạt phi kỵ chậm rãi chạy qua trước mặt nàng, trong đó một Thân Vương đầu đội mũ vàng, thân mặc giáp bạc, áo choàng vai mỏng trắng như tuyết, mạnh mẽ cao lớn, nét mặt sắc sảo đoan chính, không giống võ tướng mang binh đánh giặc mà như nho sĩ bày mưu hơn.


Quan Lễ Bộ tươi cười trên mặt, tiến lên đón hắn hàn huyên.

Hắn siết cương dừng ngựa, khách sáo với đám quan viên mấy câu, đôi mắt trầm tĩnh vừa như cố ý lại như vô tình mà nhìn Dao Anh, ánh mắt hờ hững, lạnh như lưỡi đao.

Dao Anh cụp mi, vẫn còn thấy tay người kia nắm chặt cương, toàn thân phát lạnh.

Đôi tay kia rất gầy, từ mu đến lòng bàn tay đầy sẹo, khớp xương nổi lên, ngón tay có lực, lạnh lẽo thô ráp, khi bóp cổ nàng, vết chai thô như có thể rạch nát cổ họng nàng.

Đến cả sức để giãy dụa nàng còn không có.

Một lần đó Dao Anh thật nghĩ Lý Huyền Trinh sẽ gϊếŧ nàng.

Hắn ra tay được.

Lý Huyền Trinh giờ đây có văn có võ, trí dũng song toàn, là Hoàng thái tử tài đức sáng suốt người đời tán thưởng.

Không một ai tin hắn sẽ ám hại Lý Trọng Kiền và Tạ Quý phi.
Ngay cả Dao Anh ngay từ đầu cũng không tin, nghĩ huynh trưởng chỉ giận chó đánh mèo trong một lúc, chỉ cần ở chung cho tốt, hẳn anh ta có thể buông xuống thù hận.

Sau nàng đã hiểu, Lý Huyền Trinh không bỏ xuống được.

Tâm hắn gắn với thiên hạ, lòng có kiến thức rộng rãi, biết rõ dân gian khó khăn, bảo vệ bách tính, yêu mến thuộc hạ, biết nghe lời can gián, đối với bạn tốt lời hứa ngàn vàng... Một Hoàng thái tử đáng để vô số anh hùng hào kiệt nguyện ý khom lưng đi theo như vậy, mà lần lượt một mực rúc vào trong sừng trâu, không bỏ được thù mẹ.

Nhiều năm sau, hắn mang binh vây đánh Thái Cực cung.

Khi đó Lý Đức khi đó đã bị hắn tước quyền, nằm trên giường bệnh, bình tĩnh hỏi: "Sao con của ta lại đến đây?"

Lý Huyền Trinh từng chữ đáp: "Báo thù cho mẹ."

Hắn bức Lý Đức thoái vị, tru sát thân tộc của Lý thị, không để ý thiên hạ chỉ trích, đào mộ tổ họ cha mình.

Hắn muốn tất cả mọi người chôn cùng Đường thị.

Năm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Dao Anh kinh ngạc nhìn đến thất thần.

Lý Huyền Trinh đã dời tầm mắt, cùng quan viên Lễ Bộ vào thành.

Dao Anh thu lại tinh thần, nhìn cờ xí Tần Vương ngày càng gần, nhoẻn khóe miệng.

Thân binh của Lý Trọng Kiền không thuộc về đội phi kỵ, mặc giáp vàng, còn chưa tới gần đã sáng lập lòe chói mắt.

Dao Anh không khỏi bật cười, nhìn người anh ruột ngồi trên ngựa giữa đám thân binh vây quanh đi tới, đáy lòng như chảy ra một dòng nước ấm, xua tan lạnh lẽo Lý Huyền Trinh mang tới.

Nàng tháo mũ rèm, giục ngựa tiến lên đón.

Lý Trọng Kiền lớn hơn Dao Anh sáu tuổi, thân hình cao lớn, vai rộng, dưới lớp áo giáp nặng nề hoa lệ cơ bắp cuồn cuộn, nét mặt gọn gàng, chợt nhìn giống Lý Huyền Trinh đến mấy phần.
Hai anh em trai giống Lý Đức, vẻ ngoài sáng sủa, đôi mắt phượng hẹp dài trời sinh.

Lý Huyền Trinh trầm tĩnh nội liễm, mắt phượng không giận tự uy.

Lý Trọng Kiền góc cạnh rõ ràng, giữa hai lông mày quanh quẩn một vẻ lệ khí quanh quẩn không thoát được, vui giận vô thường, âm u lạnh lẽo, lười biếng cưỡi trên lưng ngựa, hững hờ quay đầu quét mắt một vòng sau lưng, gảy nhẹ đuôi mắt, ánh mắt như đao.

Đến tiểu nương tử bên đường định ném cánh hoa về phía khải giáp của hắn cũng bị dọa đến lùi bước.

Dao Anh tới gần hơn, thân binh rối rít nhường đường.

Nàng xoay người, cười đưa tay chạm ngựa của Lý Trọng Kiền.

"Anh!"

Nghe được giọng em gái, Lý Trọng Kiền bỗng quay đầu, vừa mừng vừa sợ, lập tức vẻ hào hùng tài hoa toả sáng đổi thành một vẻ hiền hòa mà người khác bình thường tuyệt không bao giờ nhìn thấy, "Sao em lại tới đây?"
Hắn vừa nói vừa thả chậm tốc độ, giống lúc dạy Dao Anh cưỡi ngựa lúc còn bé, đưa tay đỡ cánh tay để nàng khỏi ngã, mỉm cười tỉ mỉ quan sát nàng.

Dao Anh là một tay hắn nuôi nấng, hắn dạy nàng đọc sách viết chữ, dạy nàng cưỡi ngựa kéo cung, quyển sách đầu tiên nàng đọc, tờ thϊếp thứ nhất nàng viết, cây cung nhỏ đầu tiên nàng kéo, đều là hắn tự mình chọn.

Nếu không phải người nàng không khỏe, hắn sẽ không để nàng ở lại Trường An.

Thiên hạ còn chưa bình định, hắn thường xuyên chinh chiến bên ngoài, Dao Anh đang tuổi lớn, mỗi một lần chia xa gặp lại, cô gái bé nhỏ thay đổi càng lúc càng nhiều.

Tiểu Thất nương mỗi ngày quấn quýt chạy sau lưng hắn, chớp mắt đã trưởng thành.

Thêm vài năm nữa, nàng đã xuất các lấy chồng.

Trước khi xuất chinh, hắn đã nhắc chuyện này với Trịnh Tể tướng.
Ý cười giữa hàng mày Lý Trọng Kiền ảm đạm đi.

Dao Anh cũng đang nhìn Lý Trọng Kiền.

Từ nhỏ nàng ốm yếu, trước ba tuổi chưa từng bước xuống đất. Tạ Quý phi càng lúc càng hồ đồ, năm đó mớm nàng uống thuốc, lỡ cầm nhầm một chén trà nóng hổi đổ ập vào người nàng, nàng sợ dọa đến Tạ Quý phi, không dám khóc thành tiếng, chờ tỳ nữ vào dọn dẹp giúp.

Rồi trên đùi nàng để lại một vết sẹo.

Khi Lý Trọng Kiền biết chuyện, đưa nàng về cạnh bên tự mình chăm sóc.

Khi đó Lý Trọng Kiền cũng chỉ là một đứa bé, rõ là tuổi lông bông, lại mỗi ngày đâu ra đấy đốc thúc nàng uống thuốc, mỗi ngày ôm nàng đi viện luyện Ngũ cầm hí, buộc nàng uống mấy thứ thuốc bổ hương vị kỳ cục, thấy sắc trời âm u đã mặc thêm áo cho nàng, vừa làm cha vừa làm mẹ, như ông cụ non.
Dao Anh từ từ lớn lên, thân thể tốt hơn, có thể xuống đất, trước mặt hắn ngang ngược nhất đời, nhảy nhót tưng bừng, khi đó hắn mới hơi buông lỏng, dần dần có dáng vẻ của thiếu niên.

Rồi hắn ra chiến trường.

Tạ gia diệt môn, Tạ Quý phi thần trí mơ hồ, ca ca mới chín tuổi đã dùng bả vai non nớt của mình gánh vác tất cả áp lực, vì nàng chống lên một mảnh trời trong, để nàng có thể tự tự tại tại, không lo không buồn lớn lên.

Hai năm sau, vì nàng, năm gần mười một tuổi ca ca lại không chút do dự bỏ văn theo võ, cầm lên lôi cổ ung kim chùy* mà hắn từng thề sẽ không chạm thử.

*đứng đầu trong tứ mãnh bát đại chùy

Ca ca tốt với nàng như vậy.

Nàng không thể nhìn ca ca bị Lý Huyền Trinh hại chết.

Ca ca cũng chưa từng hại ai.

Nhớ lại cảnh trong mơ, Dao Anh rất đau đớn trong lòng, nhẹ nhàng kéo cánh tay Lý Trọng Kiền.
Lý Trọng Kiền khẽ giật mình, cười cười.

...

Lúc Dao Anh còn nhỏ thường quấn lấy nhõng nhẽo với Lý Trọng Kiền thế này.

Đến khi ôm con bé vào người, em thật ngoan ngoãn yên tĩnh, không nói không rằng, chỉ khi đói bụng khát nước mới chớp mắt nhìn hắn chằm chằm.

Chờ anh trai chú ý tới mình, con bé mới dè dặt gọi hắn: "Anh ơi."

Giọng êm ái mềm mại, không tự chủ có phần lấy lòng, sợ đòi hỏi làm anh phiền chán.

Khi hắn không có chú ý tới con bé, em vẫn lặng thinh nhìn hắn, chờ hắn mở miệng hỏi mình.

Mới ba tuổi, đã ngoan vậy.

Lý Trọng Kiền biết, Dao Anh rất hiểu chuyện.

Phụ thân Lý Đức chưa từng nhìn con bé, Mẹ Tạ thị lúc điên lúc ngốc, em ốm yếu nhiều bệnh, tuổi còn nhỏ đã tự ép mình không gây phiền người khác, một mình bên cửa sổ ngắm cảnh ngoài vườn cũng có thể nhìn một ngày.
Em biết mình không thể bước đi, cũng không khóc không quấy, cho uống thuốc gì cũng ngoan ngoãn uống hết, không kêu đắng một tiếng.

Lý Trọng Kiền không muốn để muội muội cả đời cô đơn trong phòng dưỡng bệnh, đi tìm danh y trong thiên hạ điều trị cho em mình.

Dao Anh không thể ra cửa, hắn liền dạy em đọc sách viết chữ, giúp em ở trong nhà một mình cũng có thể gϊếŧ thời gian.

Em không thể xuống đất, hắn sai người hầu trải chiếu nỉ ở toàn bộ hành lang và đình viện, bế em ra ngoài phơi nắng, theo em lăn lộn xoay người trên chiếu, từ đầu này hành lang lăn đến đầu kia, cả người đầy cánh hoa hạnh.

Mặt Dao Anh ngày càng tươi tắn, ánh mắt ngày càng sáng trong.

Từ từ đã dám nhõng nhẽo với hắn, cố ý kéo dài âm điệu gọi hắn: "Anh—-à—- "

Sai hắn làm thứ này thứ kia.

Muốn ra ngoài, thì trợn tròn mắt nhìn hắn, giang cánh tay: "Anh bế."
Đến lúc con bé không cần ai bế cũng có thể tự mình xuống đất, tính tình càng lớn hơn, hắn ngồi xếp bằng trước thư án đọc sách, con bé trực tiếp nhào lên đong đưa hắn: "Anh à, em muốn cưỡi ngựa! Phải là ngựa Ô Tôn vừa đẹp vừa biết nghe lời nha!"

Hắn không để ý đến, con bé vẫn lúc lắc cánh tay hắn.

Lắc mệt rồi thì gối đầu lên trên đầu gối hắn, bắt chéo chân, thẳng thắn bàn điều kiện với hắn: "Ngựa con cũng được, em sẽ cưỡi một vòng ngay trong vườn."

"Nửa vòng?"

"Được rồi, không cưỡi nữa, nuôi một con ngựa xinh đẹp trước... lớn lên em sẽ cưỡi..."

Chỉ lát sau đã vẹo qua ngủ thϊếp trên đùi hắn, xoay người, quệt nước dãi lên tay áo hắn.

Lý Trọng Kiền đọc xong sách, cúi đầu nhìn, thấy Dao Anh bấu chặt tay áo hắn, ngủ không biết trời trăng.

Hắn cười khẽ.
Hôm sau dẫn em đi chuồng ngựa chọn ngựa, em rất tự giác, chỉ chọn một con ngựa con.

Mấy năm trước, lúc Lý Trọng Kiền đánh Kim Thành, thu được một số ngựa tốt Tây Vực.

Hắn chọn lấy con ngựa Ô Tôn đẹp nhất cho Dao Anh cưỡi.

Thứ con bé muốn, hắn luôn nhớ.

...

Dao Anh lôi kéo Lý Trọng Kiền không buông.

"Vừa vặn hôm nay em xuất cung, nghe thấy tiếng trống, nên tới."

Lý Trọng Kiền chỉnh dây cương lại cho nàng, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Thất gầy đi nhỉ." Giọng nói mang theo ý cười hiền hòa dịu dàng. Hắn không phải người có kiên nhẫn, nhưng luôn luôn rất nhẫn nại với em gái.

Dao Anh thu lại vẻ phiền muộn, giang tay ra, ưỡn ngực: "Còn rất cao nhé!"

Mấy anh chị em nhà Lý gia đều cao gầy thẳng tắp, từ khi sinh ra nàng luôn phải uống thuốc, biết đi chậm, tới đầu năm ngoái mới bắt đầu trổ mã.
Lý Trọng Kiền cười khẽ: "Ồ anh không nhìn ra đấy, về đo mới tính."

Dao Anh cười nguýt hắn.

Vào hoàng thành rồi, bọn họ và đội phi kỵ Lý Huyền Trinh suất lĩnh tách ra, trực tiếp về Vương phủ.

Dao Anh hỏi: "Anh à, anh không cần đi Binh Bộ trước à?"

Theo lý, hẳn hắn phải cùng Lý Huyền Trinh đi Binh Bộ trước đã.

Lý Trọng Kiền không hề lo lắng nói: "Không cần phải để ý đến họ, về trước, cho em xem mấy món bảo bối hịn đã."

Dao Anh hiểu ý, thăm dò túi da dê treo cạnh yên ngựa hắn, hạ giọng: "Anh, anh lại đoạt được thứ tốt gì thế?"

Lý Trọng Kiền đánh trận, không thèm để ý đến danh tiếng chiến công, chỉ cầu lợi ích thực tế: Vàng bạc của cải, châu ngọc hiếm có, thư hoạ của danh nhân... Tóm lại là món bảo bối gì tốt đáng tiền lại dễ cầm.

Hai anh em biết rõ họ ăn bữa hôm lo bữa mai, hẳn phải chuẩn bị kỹ, từ rất sớm đã bắt đầu tích góp của cải cho cuộc chạy trốn sau này.

Từ Nam đến Bắc, bọn họ đã giấu không ít thứ đáng giá.

Lý Trọng Kiền cười xoa xoa tóc Dao Anh: "Về đã rồi nói."

Dao Anh nhíu nhíu mày.

Vừa vặn, nàng muốn hỏi chuyện Lý Đức cưới Tạ Quý phi, khi anh còn bé được Tạ Cữu Cữu Tạ Vô Lượng nuôi nấng bên cạnh, hẳn đã có nghe Tạ Vô Lượng nói qua chuyện năm đó.

...

Hoàng hôn dần dần buông.

Lúc Lý Huyền Trinh từ Binh bộ đi ra, trời đã tối.

Người hầu cầm đèn lồng soi đường cho hắn, hắn bước mấy bước lên thềm đá, nhận lấy văn thư trưởng sử Đông cung Ngụy Minh sai người đưa tới, mượn ánh đèn yếu ớt vội vàng lật hết.

Thái giám ở lại Trường An rập khuôn từng bước đi sau lưng hắn, báo xong chuyện lớn nhỏ gần đây phát sinh trong hoàng thành.

Cuối cùng dừng lại một lát, nói: "Điện hạ... phủ Phúc Khang công chúa gần đây có động tĩnh lạ."
Trên dưới Đông cung, từ Thái Tử Phi Trịnh thị đến chân chạy tạp dịch, ai cũng không muốn nhắc tới Phúc Khang công chúa.

Nhưng không thể, Thái tử gia thương hương tiếc ngọc, đời người thích nhất là giải cứu quý nữ danh môn gặp rủi, giờ mà giấu không nói cho Thái tử gia, đến khi Phúc Khang công chúa quậy ra lớn chuyện, còn phải bắt Thái tử gia giúp dọn dẹp!

Lý Huyền Trinh khẽ cau mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play