Hải Đô A Lăng còn để lại một câu: Nếu Phật Tử không giao ra Văn Chiêu công chúa, sau khi liên quân Bắc Nhung phá thành sẽ hung tợn tra tấn mỗi một người Vương Đình, sau đó máu rửa Thánh Thành, chó gà không tha.

Trên đầu thành Thánh Thành một mảnh vắng lặng.

Dao Anh xem tin Hải Đô A Lăng, trầm ngâm một lát, nói: "Liên quân Bắc Nhung của Hải Đô A Lăng có một nửa mượn từ mẫu quốc, cũng không phải bền chắc như thép, y đã không giữ được bình tĩnh, nếu ta trá hàng, nói không chừng có thể lừa những tù trưởng kia..."

Lời còn chưa dứt, một bàn tay đưa qua, lấy tin trong tay nàng, quăng vào chậu than.

"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Đàm Ma La Già thản nhiên nói, giọng cấm cãi.

Mấy người khác nhìn nhau, không dám lên tiếng.

...

Liên quân Bắc Nhung lui về đại doanh, trong đại trướng, đám tù trưởng thảo luận xem Phật Tử có thể dùng Văn Chiêu công chúa đổi lấy tính mạng dân chúng một thành hay không.


Một tù trưởng thường xuyên liên hệ với mấy nhà buôn Vương Đình nói: "Phật Tử vì mẹ là người Hán nên mới bị thế gia mưu hại, suýt chết dưới Tây quân cận vệ, dù vậy, sau khi Thánh Thành bị vây hắn vẫn dẫn binh trở về giữ thành, Phật Tử là một vị sư, ta cảm thấy Phật Tử sẽ đáp ứng."

Nghe vậy, sắc mặt Hải Đô A Lăng âm trầm.

Y vốn không ngờ rằng Đàm Ma La Già sẽ quay về Thánh Thành, nếu Đàm Ma La Già không quay lại, y đã sớm đánh hạ Thánh Thành, rồi khống chế toàn bộ Vương Đình. Vương Đình đất đai phì nhiêu, phồn vinh giàu có, chiếm lĩnh Vương Đình rồi, y có thể nhanh chóng mở rộng binh lực, hiệu lệnh các bộ lạc, một bước đoạt lại chư Châu bị Tây quân thu phục, hoàn thành đại nghiệp phục quốc, thậm chí có thể phát binh về Đông tiến đánh Ngụy triều...


Kế hoạch Hải Đô A Lăng hoàn mỹ thế, chỉ thiếu chút nữa, y đã có thể thay đổi thiên hạ đại thế, khuấy lộng phong vân. Coi như y chỉ có năm ngàn thuộc hạ, y vẫn có thể trỗi dậy từ trong nghịch cảnh, suất lĩnh người trong tộc san bằng Vương Đình và Tây Vực, thành lập một đế quốc Bắc Nhung còn lớn mạnh hơn thời Ngoã Hãn Khả Hãn, roi của y chỉ đến đâu, đều thần phục dưới chân y.

Nhưng Đàm Ma La Già không chết, hơn nữa còn ngay phút nguy cơ chạy về Thánh Thành.

Sau khi quân canh giữ và dân thường nhìn thấy hắn, toàn bộ đều giống như ăn thần đan diệu dược, sĩ khí thổi lớn, xem tư thế bọn hắn cuồng nhiệt gϊếŧ địch cứ như cam nguyện cùng hắn ta một mực tuẫn thành.

Hải Đô A Lăng siết chặt dư đồ bằng da dê.

Một tay Phật châu, một tay cương đao, một tên Đàm Ma La Già, làm mưu tính của y chết từ trong trứng nước.


Mỗi lần nghĩ đến đây, Hải Đô A Lăng vừa tức vừa không hiểu: Là thứ gì chống lại bị chúng bạn cô lập mà Đàm Ma La Già trở về tử thủ Thánh Thành? Một tín niệm của tăng nhân, thật sự lớn thế sao?

Nếu Ngoã Hãn Khả Hãn còn sống, biết Đàm Ma La Già và Tô Đan Cổ là một, không biết sẽ nghĩ thế nào.

Hiện giờ, Đàm Ma La Già lần nữa trở thành Thần trong mắt dân chúng, chỉ có diệt trừ Đàm Ma La Già, liên quân mới thay đổi được thế cục.

Cái tên sư vô dục vô cầu, bị bá tánh trục xuất, vẫn dứt khoát quyết nhiên quay về Thánh Thành, nhược điểm của hắn chỉ có một – Văn Chiêu công chúa Lý Dao Anh.

Trong đại trướng, đám người còn đang thảo luận, một bộ hạ của Hải Đô A Lăng nói: "Lần này Thánh Thành bị vây, Vương tử thần cơ diệu toán, châm ngòi Vương Đình và Tây quân, Tây quân quả nhiên chậm chạp không phát binh, bị chúng ta ngăn ở ngoài Sa Thành. Văn Chiêu công chúa lưu luyến si mê Phật Tử, vì Phật Tử mà chỉ đem theo mấy trăm người chạy đến cứu viện, nói không chừng vì cứu Phật Tử, cô ta sẽ tự nguyện ra khỏi thành!"
"Nếu Phật Tử để công chúa ra khỏi thành, công chúa tất nhiên đồng ý!"

Khóe môi Hải Đô A Lăng móc lên, cười lạnh, ngắt lời bộ hạ: "Phật Tử sẽ không để cho Văn Chiêu công chúa ra khỏi thành. Trong thành có mật thám của chúng ta, theo tin tức của hắn, Phật Tử bị kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ mạnh, lần này về thành, cả người trở nên lạnh lùng vô tình, đến trước mặt Văn Chiêu công chúa liền biến thành người khác. Hắn ta ngay trước mặt dân chúng toàn thành thân mật với Văn Chiêu công chúa, các ngươi cảm thấy hắn vì ta châm ngòi liền đưa Văn Chiêu công chúa ra thành hay sao?"

Đám người ngơ ra: "Thế sao Vương tử còn đưa ra yêu cầu như vậy?"

Con mắt vàng óng nhạt của Hải Đô A Lăng lóe ra tia âm lãnh: "Vương Đình vừa mới trải qua rung chuyển, lòng người mẫn cảm, dân đen thù hận người Hán, quân cận vệ bức Phật Tử bỏ đi, dù hiện giờ bọn chúng đồng lòng thủ thành, vẫn có khoảng cách."
"Bọn hắn giữ vững nhiều ngày, tên tận binh tuyệt từ sớm, ta thấy mấy hôm nay chúng vì phá vây mà lần lượt tấn công cưỡng ép, tổn thất không ít tinh nhuệ, hẳn không tiếp tục kiên trì được, mới liều chết phá vây."

"Văn Chiêu công chúa là người Hán, là người đàn bà của Phật Tử, Phật Tử nhất định sẽ bảo vệ cô ta, còn những kẻ khác? Phút tuyệt vọng chúng thật sự cam nguyện khẳng khái chịu chết à? Dân chúng toàn thành, hẳn luôn có mấy kẻ sợ chết, chỉ cần có người sinh lòng riêng là chúng có thể tan rã từ nội bộ."

"Phật Tử càng luyến tiếc Văn Chiêu công chúa, đối với chúng ta càng có lợi."

"Thả tin, để Tây quân hiểu lầm người Vương Đình hy sinh Văn Chiêu công chúa, để ta xem Lý Trọng Kiền có nổi điên không! Lý Trọng Kiền mà thua, Văn Chiêu công chúa không ra cũng phải ra khỏi thành."
Hải Đô A Lăng nói, phủi tay: "Huống chi trong tay ta còn có một người rất quan trọng."

Mành lều chao động, binh sĩ áp giải một người đàn bà hai tay bị trói vào trong. Cả đám thấy mặt cô ta, lộ vẻ vui mừng.

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày liên quân Bắc Nhung đến bên ngoài Thánh Thành đánh trống reo hò, yêu cầu Đàm Ma La Già giao ra Dao Anh.

Đàm Ma La Già mặc kệ.

Lương thực trong thành ăn xong, thịt ngựa cũng hao hết, bá tánh đói đến xanh xao vàng vọt, đêm khuya người vắng, gió thổi qua, thỉnh thoảng trong góc tối truyền ra từng đợt tiếng khóc tuyệt vọng.

Vì cả một thời gian dài không có thứ nhét đầy bụng, binh lính thủ thành đói đến tay chân như nhũn ra, thường xuyên có người ngã xuống không hề báo trước.

Liên quân Bắc Nhung biết họ hết lương thực, ban ngày cố ý ở ngoài thành chôn nồi nấu cơm, hầm thịt dê bò, mùi thịt nồng đậm được cơn gió lạnh đưa đến trên đầu thành, tướng sĩ đói khát bụng kêu ùng ục, dạ dày ruột co rút vặn vẹo, thậm chí có người chịu không nổi dụ hoặc, rơi từ đầu tường xuống.
"Chỉ cần giao ra Văn Chiêu công chúa, lập tức các ngươi được ăn no!" Liên quân ở ngoài thành rống to.

Trên đầu thành yên tĩnh một lúc, sau đó xôn xao náo loạn.

Hôm sau, thám báo liên quân Bắc Nhung phát hiện những bộ khúc người Hán đầu chít khăn trách không có trên đầu thành.

Đàm Ma La Già cho Dao Anh đợi mãi trong phòng nghị sự, không được một mình ra ngoài, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng thật lâu, nàng gầy đi không ít.

Chàng lôi ra một gói đồ, nhét vào trong tay nàng.

Dao Anh mở ra, nhìn thấy quả mật gai dính thành một chùm, giật mình, lòng hơi ngọt ngào: "Chàng ăn chưa?"

Đàm Ma La Già gật đầu, xoa xoa đỉnh đầu nàng, nhấc chân định đi ra, tay áo bị siết chặt.

Dao Anh giữ chặt chàng, nhón chân, ngón tay nhặt một khối mật gai, đưa đến bên môi chàng. Nàng biết chàng không ăn gì, sợ nàng bị đói, mấy ngày qua mỗi ngày đều nhịn ăn đưa đến cho nàng.
Đàm Ma La Già thẳng tắp nhìn Dao Anh, mi mày nàng mỉm cười, đôi mắt như nước mùa thu sáng rỡ mong đợi nhìn chàng.

Nàng cùng chàng chịu vây trong toà thành đang nguy, ăn không đủ no, ngủ không ngon, giờ giờ phút phút nơm nớp lo sợ, còn phải đề phòng bị người mưu hại.

Đàm Ma La Già cúi người, ngay trên ngón tay của nàng ăn khối mật gai.

Dao Anh thỏa mãn cười, đang muốn thu tay lại, chàng nắm chặt cổ tay nàng, không cho lui lại, cúi đầu hôn ngón tay nàng.

Ấm áp hôn vào đầu ngón tay, từng ngón từng ngón mà hôn.

Chàng mặc cà sa, đứng ngược sáng, thần sắc trang nghiêm trầm tĩnh, giống như đang cúng lễ trên Phật điện.

Người Dao Anh run lên.

Đàm Ma La Già vẻ bình thản, ôm lấy nàng, xoay người đi ra.

Thám báo liên quân Bắc Nhung cẩn thận quan sát, liên tiếp ba ngày đều không nhìn thấy bộ khúc người Hán ở trên đầu thành, về doanh phục mệnh.
Chúng tướng cực vui mừng.

Thám báo nói: "Hôm qua người Vương Đình phá vây, một binh sĩ của chúng bị ta bắt làm tù binh, binh sĩ nói, bởi vì Văn Chiêu công chúa, người Hán và người Vương Đình trong thành nảy sinh hiềm khích, Phật Tử vì bảo vệ công chúa, mỗi ngày phái thân binh trông coi phòng nghị sự, không cho dân tiếp cận, đề phòng có người ám hại công chúa. Lương thực trong thành đã không còn, tướng lĩnh đều đói bụng. Văn Chiêu công chúa và bộ khúc của cô ta lại có thể mỗi ngày có thức ăn."

Ánh mắt Hải Đô A Lăng lấp lóe.

Lời này giống tin của thám báo như đúc, xem ra Đàm Ma La Già đúng là đối Văn Chiêu công chúa rất không bình thường, trong thành tất nhiên có người giận mà không dám nói gì.

Hôm sau, người quấn đầy băng Tất Sa lại lần nữa thử phá vây về hướng Đông, bị thiết kỵ Bắc Nhung bao vây.
Đối phương vẻ như thề phải bắt anh ta lại, một mực sít sao đớp lấy sau đội quân, đuổi theo không bỏ. Anh vùi đầu phi nước đại, liên tiếp chém bay mấy thiết kỵ Bắc Nhung, lao khỏi vòng vây, dẫn đầu binh sĩ còn lại rút lui, quân địch bỗng ngừng lại, nhường ra một đường.

Hai tên binh sĩ Bắc Nhung áp lấy một nữ tử bước tới, nâng mặt cô ta lên.

Nữ tử nhìn thấy Tất Sa mang binh chém gϊếŧ, kích động đến run người, hai hàng nước mắt tuôn ra, giãy giụa định gọi anh ta, binh sĩ tát cô ta một cái, khóe miệng lập tức rỉ máu, tiếng kêu thảm bao phủ tiếng chém gϊếŧ một vùng.

Động tác vung đao của Tất Sa chậm lại, hai mắt đỏ lên, quơ trường đao xông tới.

Binh sĩ Bắc Nhung cười ha hả, ném cô ta lên lưng ngựa, quay đầu chạy về đại doanh Bắc Nhung.

Tất Sa rống to, đuổi theo. Hầu cận kinh hãi, mau lên khuyên can: "Tướng quân, chúng ta người không nhiều, buộc phải lập tức rút về thành!"
Tất Sa làm như không nghe, tiếp tục xông lên, hầu cận cuống quít níu lại, kiên quyết lôi anh ta về.

Họ vội vàng trốn về thành, còn chưa kịp thở một hơi, trên đầu thành truyền đến tiếng kêu kinh ngạc khắp nơi, binh sĩ đầy kinh hoàng tìm tới: "Tướng quân A Sử Na, người Bắc Nhung bắt Xích Mã công chúa!"

Thái dương Tất Sa nổi gân xanh, xông lên đầu tường.

Xa xa, mấy tên Bắc Nhung vừa rồi cố ý khiêu khích Tất Sa đưa nữ tử bị trói ra trước, roi dài trong tay hung tợn quất, nữ tử lăn lộn trên tuyết, nghẹn ngào kêu thảm: "Tất Sa, cứu ta! Cứu ta!"

Ngón tay Tất Sa bấu chặt lấy viên gạch đất, hai con ngươi đỏ như máu.

Trên đầu thành đám người yên lặng không nói.

Người Bắc Nhung tiếp tục quất công chúa Xích Mã, cô ta khóc lóc kêu to, từng tiếng từng tiếng cầu xin tha thứ, thê lương đau đớn, quanh quẩn trên không chiến trường thật lâu.
"Tướng quân A Sử Na! Công chúa Xích Mã là chị ruột của ngươi đó!"

Một tướng lĩnh Bắc Nhung hướng về đầu tường hô to, "Họ Đàm Ma bị Trương gia hãm hại, công chúa Xích Mã chỉ còn ngươi là đệ đệ ruột!"

Công chúa Xích Mã đổ xuống mặt tuyết, mình đầy thương tích, vừa bò về hướng Thánh Thành vừa khóc lớn: "Tất Sa, cứu ta, cứu ta!"

Tướng lĩnh Bắc Nhung cười ha hả: "Tướng quân A Sử Na, Vương tử chúng ta cũng quen biết với ngươi một hồi, nể tình cảm xưa kia, ngài có thể buông tha công chúa Xích Mã, nhưng phải có trao đổi, ngươi phải giao ra Văn Chiêu công chúa. Vương tử chúng ta nói lời giữ lời, một công chúa đổi một công chúa, thế nào?"

Tất Sa nhìn công chúa Xích Mã máu me khắp người, ánh lệ lập lòe trong mắt, sắc mặt âm trầm như nước, không thốt lời nào.

Tướng lĩnh Bắc Nhung cười cười, giục ngựa đi đến sau lưng công chúa Xích Mã, chậm rãi rút trường đao: "Tướng quân A Sử Na, hiện giờ công chúa Xích Mã ngay trước mặt ngươi, sinh tử của cô ta là theo ý ngươi đó."
Nói xong, gã nâng trường đao, chặt về phía công chúa Xích Mã.

"Dừng tay!" Trên đầu thành quát to một tiếng, Tất Sa trừng muốn nứt mắt, mặt mũi méo mó, "Các ngươi dám đả thương tỷ ấy, sau này ta sẽ gϊếŧ sạch toàn bộ bộ tộc các ngươi nam nữ già trẻ, một tên cũng không tha!"

Tướng lĩnh Bắc Nhung cười ha hả: "Tướng quân A Sử Na, ngươi và công chúa Xích Mã sống gắn bó, Vương tử chúng ta cũng không muốn đả thương công chúa Xích Mã, chỉ cần các ngươi mang Văn Chiêu công chúa đến trao đổi, Vương tử lập tức liền thả công chúa Xích Mã."

Gã híp mắt, trường đao rơi xuống, lưỡi đao nhẹ phết qua cổ công chúa Xích Mã, máu tươi tóe ra.

Công chúa Xích Mã run lập cập, rú thảm gọi tên Tất Sa: "Ta không muốn chết! Tất Sa, ta không muốn chết!"

Tất Sa nhắm mắt, quay đầu nhìn Đàm Ma La Già.
Đàm Ma La Già đón gió mà đứng, nhìn tướng lĩnh Bắc Nhung tra tấn công chúa Xích Mã, đầy hờ hững.

"La Già! Mau cứu Xích Mã đi! Nể mặt ta, mau cứu tỷ ấy..." Tất Sa hô to, khóc lên, quỳ rạp xuống đất, bò tới chàng, rầm rầm vài tiếng giòn vang, trán đập đến đỏ bừng.

Đàm Ma La Già không nói gì, nhận lấy một thanh cung, một tên bắn ra, mũi tên vù vù lao thẳng về phía công chúa Xích Mã.

Công chúa Xích Mã kêu to trốn ra sau.

Thế mũi tên đi như bừng bừng, phụt, cắm thật sâu vào nơi tuyết đọng cô ta vừa nằm, lút tới đuôi vũ.

Đám người sửng sốt, trên chiến trường yên tĩnh hồi lâu.

Tướng lĩnh Bắc Nhung hừ lạnh: "Xem ra Phật Tử vì công chúa Hán lại tàn nhẫn đến muốn tự tay gϊếŧ tỷ tỷ mình, Tướng quân A Sử Na, thương cho ngươi tận trung vì Phật Tử, mà thật ra ngươi mới là Vương của Vương Đình Vương ấy nhỉ!"
Chúng đánh trống reo hò một trận, mang theo công chúa Xích Mã sợ đến choáng váng nghênh ngang rời đi.

Trên đầu thành, đám người nhìn nhau, vẻ mặt lúng túng không biết nên nói gì.

Đồng liêu giao hảo với Tất Sa đỡ anh ta dậy, nhỏ giọng an ủi, anh ta nghiến răng ken két, xô đám người, phẩy tay áo bỏ đi.

Ngày thứ hai, Bắc Nhung lập lại chiêu cũ, lại lôi công chúa Xích Mã ra tra tấn trước trận. Tất Sa lửa giận ngập trời, chửi ầm, không màng tới ngăn cản, định mang binh xông ra thành đoạt lại Xích Mã, bị bộ hạ chết sống kéo lại, cứ thế này mà ngài ấy lao ra, chắc chắn có đi không về!

Ngày thứ ba, Bắc Nhung ép công chúa Xích Mã người ngợm chật vật xuất hiện ngoài Thánh Thành.

Lần này trên đầu thành Thánh Thành không còn bóng dáng Tất Sa, dù Bắc Nhung uy hϊếp kiểu gì, Đàm Ma La Già từ đầu đến cuối vẫn tỉnh rụi.
Ngày thứ tư, thiết kỵ Bắc Nhung lao vụt đến dưới cửa thành, kéo căng trường cung, vạn tên cùng bắn, mũi tên mang theo khí thế không thể đỡ chụp đến Thánh Thành, đính từng tấm da dê trên tường trên mái nhà.

Cùng lúc đó, thám báo Bắc Nhung bí mật chui vào trong thành, luôn nghe ngóng trộm tin tức trong thành đưa một phong thư đến bị Tất Sa giam lỏng trong phòng.

Rất nhanh, trong thành lan truyền lời đồn: Tất Sa vì cứu tỷ tỷ, muốn cưỡng ép Văn Chiêu công chúa ra khỏi thành.

Vì an toàn của Dao Anh, cả ngày nàng đợi trong phòng nghị sự không ra ngoài, bộ khúc của nàng bao quanh phòng, có người tới gần là bước lên kiểm tra trước.

Bộ khúc nhắc nhở Dao Anh sớm chuẩn bị, Dao Anh lắc đầu: "Không gì đáng ngại."

Tối hôm đó, Dao Anh ngủ say, bỗng cửa phòng bị đập váng trời, bộ khúc xông vào phòng, lo lắng đứng ngoài màn hô to.
Nàng vội vàng chồm dậy, thấy trước cửa sổ một mảng vàng rực, còn tưởng trời đã sáng, chạy ra cửa, một hơi nóng bỏng rực đập vào mặt, tiếng lửa cháy lép bép gần trong gang tấc.

Phòng nghị sự đột nhiên bị cháy, nàng ở lầu phía sau rơi vào biển lửa.

Đêm đó, mọi người trong thành nhìn thấy phía phòng nghị sự lửa cháy hừng hực, bộ khúc người Hán che chở Văn Chiêu công chúa y phục cháy phân nửa trốn thoát.

Đàm Ma La Già chạy về, mặt lạnh như băng.

"Là Tướng quân A Sử Na!" thân vệ Dao Anh đầy tức giận, xác nhận Tất Sa, "Tôi tận mắt thấy, người của Tướng quân A Sử Na muốn bắt công chúa bọn tôi!"

Dao Anh đưa mắt ngăn thân vệ.

Hôm sau, Đàm Ma La Già giam giữ Tất Sa, hủy binh quyền của anh ta, điều đi toàn bộ hầu cận của anh.

Trong thành đầy xôn xao.

Các tướng lĩnh thấy tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, Đàm Ma La Già làm vậy không quá ổn thỏa, muốn cầu tình cho Tất Sa, lê bước chân mỏi mệt cùng đi phòng nghị sự cầu kiến.
Thân binh chặn họ bên ngoài: "Văn Chiêu công chúa bị thiêu cháy đến bỏng, Vương tự mình chăm sóc, không rảnh gặp các ngài, mai các ngài lại đến. Nếu cầu tình cho Tướng quân A Sử Na thì không cần tới, Văn Chiêu công chúa bị thương, tóc cháy phân nửa, nổi trận lôi đình, Duyên Giác nói giúp Tướng quân A Sử Na cũng vô dụng."

Các tướng lĩnh lo lắng, hiện giờ mọi người đều đói, không biết có thể thủ đến chừng nào, lại xảy ra chuyện thế này, Vương và Tất Sa đều là huyết mạch nhà Đàm Ma, quan hệ vốn đã mẫn cảm... Thật sự là một đống đay rối bời!

Đêm đó, bóng đêm đậm đặc, tiếng gió gầm thét, khắp nơi đen kịt, ánh tuyết lờ mờ.

Dao Anh tiễn mấy tướng lĩnh tìm đến mình xin giúp, liên tục cam đoan sẽ thuyết phục Đàm Ma La Già thả Tất Sa, trở về phòng, vừa định nằm ngủ, ngoài màn vang tiếng bước chân như cơn mưa nặng hạt.
Phía sau rèm nỉ, một đôi mắt xanh biếc nhìn nàng.

Dao Anh sửng sốt: "Tất Sa, anh được thả ra rồi à?"

Tất Sa quay mặt đi không nhìn nàng, phất tay ra hiệu cho hầu cận sau lưng, nhóm hầu cận chạy vào trong vây quanh Dao Anh.

Trên đầu thành, đám người thủ vững một ngày, ôm trường đao dựa lưng vào nhau nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên trong tiếng gió gào thét truyền đến tiếng la gϊếŧ. Đám người chợt tỉnh, tưởng Bắc Nhung đánh lén, cuống quýt cầm trường đao chồm dậy, vọt tới đầu tường xem xét.

Ngoài cửa thành chỉ có cạm bẫy họ đào bố trí sẵn.

Đám người đang nghi hoặc, tiếng la gϊếŧ lại vang lên lần nữa, đám người nhìn nhau, phát hiện tiếng từ trong thành truyền tới, quá sợ hãi, quay đầu nhìn quanh.

Vang tiếng bước chân, bóng người dao động, ở phố dài phía Đông, Tây, Bắc đồng thời bốc lên ánh lửa.
Có người xách trường đao chạy đến địa lao giam giữ Tất Sa: "Văn Chiêu công chúa muốn gϊếŧ Tướng quân A Sử Na! Nhanh đi cứu Tướng quân!"

"A Sử Na ám sát Phật Tử! Trói đi Văn Chiêu công chúa!"

"Mau giao công chúa ra, không chúng ta liều mạng với các ngươi!"

"Giao công chúa ra! Nếu không chúng ta mở cửa thành, để Bắc Nhung vào đây, mọi người đồng quy vu tận!"

Hai nhóm người hỗn chiến trên phố dài, tiếng mắng chửi, tiếng kêu thảm thiết, vặn hỏi, tiếng trường đao chan chát, người ngã ngựa đổ, loạn nháo cả.

Đêm nay có gió bấc thổi, thế lửa càng lúc càng lớn, rất nhanh nhà cả con phố đều bốc cháy lên, dễ như bẻ cành khô, ánh lửa thẳng bùng lên chiếu sáng nửa toà thành.

Mượn ánh lửa đỏ rực, mọi người thấy hai nhóm người đang quấn đấu trên phố dài, một phe là thân binh Tất Sa, một phe khác đa số là người Hán và người Hồ ở Tây Vực, dĩ nhiên là bộ khúc của Văn Chiêu công chúa.
Đám người kinh hãi muốn chết, gấp đến đổ mồ hôi khắp người, không biết nên làm gì.

Trên phố dài, hai phe mắt đỏ tiếp tục chém gϊếŧ, xác đổ rạp

"Điên rồi! Các ngươi điên hết rồi!" Tướng thủ thành tức giận dậm chân, lao xuống khuyên can, "Không muốn sống cả sao?!"

Bóng đêm sâu thẳm, tiếng bước chân dày đặc và lửa cháy vây quanh quân cận vệ Vương Đình trên phố dài, không người nào thèm nghe lời ông can gián, ai cũng quơ trường đao xông tới.

Đột nhiên, mặt đất rung động, tiếng ầm ầm trầm đục dội thẳng vào lỗ tai người.

Tướng thủ thành mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ quay đầu.

Phía cửa thành ánh lửa lóe sáng, tiếng kêu gào mãnh liệt, binh sĩ đang cùng một đám người mặc áo đen chém gϊếŧ, mấy người trèo lên thang, hợp sức chuyển động ròng rọc, tiếng kẽo kẹt nặng nề vang lên – cửa thành bị người từ bên trong mở ra!
Một luồng gió lạnh băng cuốn vào trong thành, trong đêm tối, một dòng lũ đen trập trùng không chừng lao về phía cửa thành.

Tướng thủ thành rùng mình, khàn giọng thét lên: "Địch tấn công! Có địch tấn công!"

Nhưng mà đã chậm.

...

Ngoài cửa thành, Hải Đô A Lăng ghìm ngựa nơi dốc núi, nhìn kỵ binh các bộ lạc như sóng lớn xông vào Thánh Thành, thế như chẻ tre, đám tướng sĩ Vương Đình đói đến choáng đầu hoa mắt vốn không thể ngăn cản thiết kỵ, hốt hoảng lùi về.

Ngõa Hãn Khả Hãn nói đúng, Vương Đình tan rã từ bên trong, đã một nửa công.

Thuộc cấp ruổi ngựa đi theo cạnh hắn, đầy kích động, nịnh hót nói: "Vương tử, kế hoạch của ngài quả nhiên không một chỗ hở, thám báo trà trộn trong thành ám sát A Sử Na, giá họa cho Phật Tử, lại ám sát Văn Chiêu công chúa, giá họa cho A Sử Na, đồng thời tung tin, gây thù hận giữa người Vương Đình đối với Văn Chiêu công chúa, khơi mào nội đấu, thám báo mới tìm được cơ hội mở cửa thành ra."
Hải Đô A Lăng hừ lạnh.

Y vây thành đã lâu như vậy, tâm lý phòng thủ của dân chúng trong thành sớm đã bị đánh tan, mấy mánh khoé này mới phát huy tác dụng. Đàm Ma La Già trải qua chuyện bị quân cận vệ phản bội đã mất đi tín nhiệm với Tất Sa, bọn Tất Sa cũng không còn kính sợ hắn ta như trước, hậu quả này, là do người Vương Đình tự gây ra.

Thuộc cấp nhìn thấy mấy bộ lạc khác thuận lợi đánh vào Thánh thành mà bọn hắn thèm nhỏ dãi đã lâu, ôm quyền nói: "Vương tử, kế sách đều do ngài nghĩ ra, hẳn chúng ta mới nên là tiên phong! Xin cho mạt tướng lĩnh một đội vào thành, mạt tướng nhất định đưa Văn Chiêu công chúa đến trướng ngài!"

Hải Đô A Lăng lắc đầu, con ngươi vàng kim nhạt phản chiếu ánh lửa hừng hực xa xa.

"Quá thuận lợi, ta không yên lòng, để đám bộ lạc làm tiên phong, trước tiên cướp Thánh Thành đã, trái lại ta muốn xem xem, lần này Lý Dao Anh làm sao chạy khỏi lòng bàn tay của ta."
Thuộc cấp bội phục không thôi, cung kính vâng dạ. 

+++++++++++++++

Wappatd: claretter_812

::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play