🍒❄️Chương 149 🍒❄️
Chân trời đã hơi hửng sáng, gió sớm nhẹ phẩy.
Tất Sa xuyên qua hành lang, vội vàng xuống cầu thang.
Dưới bậc thềm dài, một bóng người thướt tha đứng trong nắng sớm trong trẻo, tóc dài đen như mực, đôi mắt như nước mùa thu, áo váy màu vàng nhạt thêu hoa nhã nhặn, trên tay cầm roi ngựa, đuôi roi như thử đập đập trên thềm đá, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
"Ta muốn gặp Pháp sư, không biết Pháp sư có tiện gặp ta không?" Nàng nhìn thấy Tất Sa, thu roi ngựa, lấy mạng che mặt xuống, nói thẳng.
Tất Sa chần chừ: "Hôm qua Vương khá hơn chút rồi, không tiện gặp công chúa."
"Vì sao không tiện?"
"Vương chuẩn bị bế quan lần nữa, Vương nói hẳn sẽ không kịp tiễn đưa công chúa, Vương có chuẩn bị lễ vật cho người."
Tất Sa nói xong, trước bậc thềm im ắng lại.
Dao Anh yên lặng một lát, cười nói: "Tức là giờ Pháp sư còn chưa bế quan, ta chỉ muốn nói với ngài mấy câu thôi, không kéo dài quá lâu. Mong Tướng quân thay ta chuyển lời báo với Pháp sư, ta ở đây chờ."
"Hay là, chỉ ban đêm ta mới có thể gặp được Pháp sư? Vậy đêm ta tới."
Giọng nàng vẫn mềm mại như trước, giữa lông mày mang ý cười, nhưng Tất Sa lại nghe đến tê cả da đầu, lập tức quay người vào điện.
Y giả vừa châm cứu cho Đàm Ma La Già, sắc mặt chàng trắng bệch, vai trần túa mồ hôi đầm đìa, bóng loáng, nghe báo tin, ngồi ngẩn một lúc.
Tất Sa nói: "Vương, công chúa đang đợi tôi quay lại... Công chúa còn nói, nếu lúc này ngài không tiện gặp người thì đêm người lại đến."
Dao Anh luôn khéo hiểu lòng người, biết mình là người ngoài, rất nhiều chuyện sẽ không hỏi nhiều, nhưng đến khi nàng kiên trì muốn làm gì, Tất Sa vốn chẳng thể lừa được nàng.
Đàm Ma La Già lau mồ hôi trên người, đứng dậy, khoác thêm cà sa, "Mời công chúa vào đi."
Lúc Dao Anh vào điện Đàm Ma La Già đang ngồi trước bàn sách, tay cầm quyển kinh, lưng thẳng tắp, thần sắc như thường, khí thế trang nghiêm, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ vừa mới châm kim.
"Đêm qua đã cực khổ công chúa trông chừng, công chúa là đô đốc Tây quân, mọi việc quấn thân phải vội đi Cao Xương, Tất Sa không nên phiền công chúa chăm sóc cho ta, làm trễ nải hành trình của công chúa."
Chàng ngước nhìn Dao Anh, chậm rãi nói.
"Sau này Tất Sa sẽ không đem mấy việc vụn vặt này làm phiền công chúa nữa. Ta đã trả lời văn thư Cao Xương đưa tới, đã gặp Vệ Quốc Công, công chúa không còn là Ma Đăng Già, có thể lập tức lên đường."
Ánh mắt Dao Anh dạo một vòng.
Bên cạnh bàn sách của ngài ấy trống rỗng, chiếc bàn nhỏ nàng vẫn thường dùng không còn.
Nàng nhớ rõ chiếc bàn nhỏ đó sơn đen mạ vàng, phía trên có vẽ hoa sen, hồ nước, quyển thảo, vị Phật tiểu tọa, tất cả mớ bút mực văn thư nàng đã từng quen dùng. Nàng từng nằm trước chiếc bàn nhỏ đọc sách viết thư, Đàm Ma La Già ngồi bên cạnh đọc kinh thư, chỗ nào còn nghi ngờ, nàng trực tiếp nghiêng người sang hỏi ngài ấy, ngài giảng giải cho nàng, áo cà sa thêu chỉ vàng rộng rãi thi thoảng phớt qua mu bàn tay nàng.
Ngài ấy đối với nàng quá đỗi ôn hòa, ở bên cạnh ngài, nàng rất an tâm, không một chút đề phòng, dần dà, nàng vô tình mà tin cậy gần gũi với ngài, đôi khi còn trêu ghẹo ngài, trong lòng mơ hồ cảm thấy rằng ngài sẽ không tức giận, mà có giận cũng chỉ để tốt cho nàng, mấy lại cũng không giận lâu.
Chiếc bàn nhỏ không còn.
Dao Anh ngồi hơi xa Đàm Ma La Già, nói: "Quan hệ đến thân thể của Pháp sư, tuyệt đối không phải việc nhỏ vụn vặt."
Đàm Ma La Già thản nhiên nói: "Công chúa không phải y giả, không thông y lý, biết qua y học, bên cạnh ta có tôi tớ hầu cận, không nên làm phiền công chúa."
Dao Anh hất mắt, nhìn chàng chằm chằm trong chốc lát.
"Pháp sư, Vương tử Mạc Bì Đa đến cầu hôn tôi." Nàng bình tĩnh nói.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ có tiếng lao xao của màn thủy tinh nhẹ nhàng lay động.
Tất Sa đứng cạnh cửa, cứng đờ cả người, không dám thở mạnh.
Sau chốc lát, Đàm Ma La Già buông quyển kinh, sắc mặt lạnh nhạt, nói: "Ta biết, thỉnh cầu của Mạc Bì Đa là ta trả lời."
"Nói như vậy, Pháp sư đồng ý hôn sự này? Nếu tôi nhận lời cầu thân, minh ước của Vương Đình và Tây quân có thể càng thêm vững chắc nhỉ."
Ngón tay Đàm Ma La Già nắm chặt Phật châu, nhìn Dao Anh, đôi mắt xanh không chút rung động.
"Hôn sự của công chúa là công chúa tự mình làm chủ, không nên liên can ai khác."
Nói cách khác, cũng không có quan hệ với ngài ấy.
Dao Anh ngưng mắt nhìn chàng thật lâu, khóe miệng nhẹ vểnh: "Là tôi lỗ mãng, Pháp sư là cao tăng đắc đạo, tôi nhắc mấy thứ chuyện hôn sự thế tục này với Pháp sư, mong Pháp sư đừng trách."
Đàm Ma La Già không nói.
Dao Anh cười cười, đứng dậy: "Không quấy rầy Pháp sư nữa... Pháp sư nói đúng, bên cạnh Pháp sư có y giả hầu cận, tôi một chữ cũng không biết..."
Nàng cáo lui ra ngoài, lúc đi tới cạnh cửa, xoay lại, mi mắt hơi cong.
"Tôi lưu lạc ngoại vực, có thể gặp được người như Pháp sư, được quen biết một quãng với Pháp sư, trong lòng thật sự rất vui."
"Pháp sư đã cứu tôi, tôi rất cảm kích Pháp sư."
"Thân thể Pháp sư không tốt, bắt buộc phải điều dưỡng cho tốt, việc triều có bận rộn cũng phải chú ý thân thể."
"Những ngày qua đã thêm cho Pháp sư không ít phiền phức... Pháp sư, bảo trọng."
Nàng từng chữ nói xong, ánh mắt dừng trên người Đàm Ma La Già, nhìn chàng thật lâu, quay đi.
Váy lụa thêu hoa sợi vàng phất qua cánh cửa, bóng hình nàng biến mất trong nắng sớm rực rỡ đang lửng lơ.
Tất Sa nhìn nàng đi xa đầu cũng không ngoảnh lại, sợ hết hồn vía.
Ly biệt lần này bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến mức giống chỉ một lần tạm biệt bình thường, nhưng trong lòng anh ta có một dự cảm không tốt: lần này Văn Chiêu công chúa đi, sau này sẽ không về Thánh Thành nữa!
Lòng anh ta gấp như lửa đốt, xoay người rảo bước vào trong điện, "Vương..."
Lời nhắc nhở còn chưa ra miệng, sắc mặt anh đại biến, chạy nhanh lên trước, đỡ Đàm Ma La Già đổ người vào trước bàn sách.
Đàm Ma La Già một tay chống lên bàn, ngồi vững vàng, khoát tay, ra hiệu không sao, răng cắn chặt, đau đến rịn mồ hôi đầy trán.
Tất Sa vội la lên: "Vương! Tôi đi gọi Văn Chiêu công chúa về..."
"Đừng."
Đàm Ma La Già ngóc khuôn mặt tái nhợt.
"Ta là Vương của Thánh Thành, là Phật Tử Vương Đình."
"Cũng không vào hồng trần, có thể nào giữ nàng?"
Giọng chàng khàn đặc, mồ hôi lạnh ướt lưng, thấm ướt cà sa vừa mới thay.
Tất Sa thầm than, dìu chàng đứng dậy đưa về trong phòng.
Chàng xếp bằng trên giường, giống như bình thường đợi nỗi đau qua đi, người run lên từng đợt, lúc lạnh lúc nóng, hai tay lục lọi tìm Phật châu, vô tình đụng phải một bao đồ, mở mắt.
Chiếc khăn bị chàng đụng mở, quả mật gai màu như hổ phách vương vãi ra, trong phòng oi bức, đã dính bết thành một cục.
Nàng biết mình thích ăn mật gai, cố ý mua cho mình.
Đàm Ma La Già rũ mắt, gói kỹ chiếc khăn nhét về bên gối, tìm Phật châu siết thật chặt, nhắm mắt tĩnh tọa.
Gió mát lượn lờ, khói thuốc len lỏi.
...
Dao Anh cưỡi ngựa rời Vương Tự, phía trước tiếng chân như sấm, một khoái mã chạy vội tới, dừng lại bên cạnh nàng.
"Em đi Vương Tự làm gì? Phật Tử triệu kiến em à?" Cặp mày Lý Trọng Kiền nhíu chặt, hỏi.
Dao Anh lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, nói khẽ: "Không phải Phật Tử triệu kiến em, là em đi xin gặp Phật Tử..."
"Hai người nói chuyện gì?"
"Không có gì..." Dao Anh nắm chặt dây cương, đôi đồng tử vô thần, "Anh, chúng ta phải đi."
Mắt Lý Trọng Kiền thoáng hiện sắc kỳ dị, gật đầu. "Được."
Hai anh em quay về tiệm tơ lụa, hành lý đã chuẩn bị xong, Dao Anh đến Thánh Thành là vì dẫn Lý Trọng Kiền đến gặp Đàm Ma La Già, thuận tiện xử lý vài việc công hợp tác với Vương Đình, Đàm Ma La Già trong một đêm trả lời tất cả công văn liên quan đến Cao Xương, chuyện mua lại tù binh cũng đã cùng giải quyết, như đang giục nàng đi nhanh, việc còn lại có thể giao cho đội buôn xử lý, nàng không cần ở thêm nữa.
Lý Trọng Kiền hỏi: "Sứ giả bộ lạc Ô Cát Lý đang chờ câu trả lời chắc chắn của em, em muốn trả lời thế nào?"
Dao Anh vẫn ngây ngẩn.
Lý Trọng Kiền nhíu mày, hỏi lần nữa. "Mạc Bì Đa cầu hôn, em tính trả lời sao đây?"
Dao Anh lấy lại tinh thần, đưa tay vén lại tóc mai, cảm giác nơi cánh tay hơi lạnh.
Nàng đeo Phật châu Đàm Ma La Già tặng cho nàng.
Sáng nay, Bát Nhã nói với nàng, Pháp hội hàng năm đều có tín đồ thỉnh cầu Phật Tử chúc phúc, Đàm Ma La Già lệnh Vương Tự cho dân chúng cơm áo, tiền lụa hoặc kinh thư, nhưng chưa từng đưa vật thϊếp thân của ngài.
Dao Anh đứng trước lan can, ngóng nhìn về hướng Vương Tự, cười cười. "Em viết một phong thư giao cho sứ giả, đợi Mạc Bì Đa từ trên chiến trường trở về, cậu ấy sẽ biết câu trả lời chắc chắn."
"Không cần suy nghĩ chút à? Mạc Bì Đa không vội nhận câu trả lời, hắn có thể đợi."
Dao Anh lắc đầu, "Em đã quyết định."
Nàng viết xong, giao thân binh đưa đi.
Anh em họ để lại đội buôn, lập tức lên đường.
Trước khi đi, Dao Anh giao phó thân binh đưa mớ dược liệu quãng thời gian này nàng thu thập được sang phủ của Tất Sa.
"Công chúa, muốn nhắn gì không ạ?"
Dao Anh thản nhiên nói: "Không cần, Tướng quân A Sử Na biết thuốc này là cho ai."
"Muốn để lại thϊếp không ạ?"
"Không cần, bảo là thương đội tặng."
Dao Anh quay lại nhìn một chút từng tòa Phật tháp lẳng lặng đứng trong nắng, nhấc dây cương, thúc ngựa quay người.
Người xuất gia không nói dối.
Nàng chưa hề nghĩ, Đàm Ma La Già thế mà lại lừa nàng.
...
Hai người đi cả ngày lẫn đêm, trên đường đi những thành trấn bộ lạc trải qua đều đã sớm nhận tin, chuẩn bị ngựa lương khô cho họ.
Mỗi lần Dao Anh đến một dịch xá, sẽ có người đưa tin về Thánh Thành, báo cho Thánh Thành nàng tới đâu, đồng thời phong tỏa đường, không cho phép người không phận sự đi qua.
Lý Trọng Kiền sau phát hiện, mới hỏi vì sao phải làm to chuyện dữ vậy.
Người kia lúng túng trả lời: "Ở đây không thể so với Thánh Thành, rất nhiều người dân ngu muội vô tri, có mấy câu liền sẽ bị kích động."
Lý Trọng Kiền hiểu ý, Đàm Ma La Già phái người thông báo tất cả thành trấn từ trước, đề phòng xảy ra chuyện người dân bao vây tấn công Lý Dao Anh.
Sau mấy ngày, họ bình an đến Sa Thành.
Mã Tặc Ô Tuyền vẫn còn ở Sa Thành đau khổ chờ Lý Trọng Kiền, biết hắn về, loi choi tìm đến.
Thân binh cầm danh sách đến bẩm: "Công chúa, tra rõ cả rồi, đám cùng hung cực ác chúng ta không thu, chỉ nhận một đám lưu dân."
Trước khi đi Dao Anh cho thân binh lập danh sách, nhận những người chủ động đầu nhập, tra rõ thân phận họ, mấy hôm nay đám thân binh đều bận rộn chuyện này.
Đang nói, nghe tiếng bước chân dồn dập dưới bậc thang, một dáng người cao to nhào vào trong phòng.
"Công chúa, Sa Châu đại thắng!"
Dao Anh ngẩng đầu, nhận ra người, mừng rỡ: "Dương Tướng quân!"
Thanh niên đứng trước mặt nàng, một thân trường bào cổ tròn, một thanh trường kiếm bên hông, chính là Dương Thiên xa cách đã lâu.
Dương Thiên nhìn Dao Anh ôm quyền: "Công chúa điện hạ."
Cậu gầy đi, rám đen hơn nhiều, trên mặt thêm mấy vết sẹo, nhưng cả người tinh thần phấn chấn, vẻ cao ngạo kia không còn sót lại trên người, anh tư bừng bừng, tinh thần phấn chấn.
"Sa Châu đã nắm chắc?"
Dương Thiên hớn hở, nói: "Nắm chắc! Bắc Nhung đại loạn, quân Lương Châu của Thái tử điện hạ trông coi con đường chính ở phía Đông, chặn cứu binh Bắc Nhung, Trương Cửu thừa cơ liên hợp thế gia nơi đó đoạt lại Sa Châu, đuổi chạy quân Bắc Nhung đang chiếm Sa Châu! Người đưa tin đã đến Cao Xương, Đạt Ma phái tôi đến đón công chúa về Cao Xương."
Dao Anh bỏ qua suy sụp nhiều ngày, nhảy cẫng không thôi.
Sa Châu, Qua Châu tất cả thuận lợi, mới có thể chân chính đả thông Hà Lũng, thu phục tất cả đất mất.
Nàng tìm đến Lý Trọng Kiền, nói: "Anh, Sa Châu đại thắng, Cao Xương cũng khôi phục, tiếp theo chúng ta đến nắm giữ Y Châu, liên hợp quân Lương Châu đả thông con đường phía Bắc, Cam, Túc, Qua, Sa, Y các châu... Từ Hà Tây đến Tây Vực, thu phục mất đất, ở trong tầm tay!"
Lý Trọng Kiền nhìn đứa em gái hai mắt sáng rực, lòng thầm thở phào, nói: "Binh lực Tây quân quá ít, chúng ta phải đề phòng người Bắc Nhung ngóc đầu trở lại."
Dao Anh nhẹ chau mày, trước đó nàng cũng đang lo lắng vấn đề khó khăn này, hiện tại Tây quân tập trung binh lực thu phục trọng trấn, binh lực không đủ, buộc phải thủ vững thành trì, không thể chia binh đuổi theo quân Bắc Nhung, nếu người Bắc Nhung tập kết binh lực lần nữa, lúc nào cũng có thể phản công.
"Hiện giờ chúng ta mở rộng Tây quân, trữ thêm lương thảo quân bị, nghĩ cách đả thông dịch đạo* Trung Nguyên..."
*đường chuyển thư tín, trên đường có các trạm dịch.
Dao Anh ngó Lý Trọng Kiền, nuốt lời còn lại xuống.
Còn có, liên hệ với quân Lương Châu của Lý Huyền Trinh, Tây quân phải cùng quân Lương Châu chặt chẽ phối hợp, mới có thể giữ vững chiến quả hiện tại.
Dương Thiên gấp không nhịn nổi, nói: "Gia tộc quyền thế ở Cao Xương coi như thông minh, cũng biết đại nghĩa, Đạt Ma cầm tù phu nhân Hina, họ lập tức hiến lương hiến tiền, nhưng còn Luân Đài, Tinh Thành, Thiên Thụ Thành... còn có Côn Luân dưới chân Nam Châu không chịu quy thuận Tây quân, thủ lĩnh của chúng là bù nhìn của người Bắc Nhung. Mời công chúa mau chóng chạy đến Cao Xương, cùng người đưa tin cùng chiêu cáo các Châu, thuyết phục các nơi quy thuận."
Dao Anh gật đầu.
Mấy người từ biệt tướng thủ thành Sa Thành, ra khỏi thành, Lý Trọng Kiền mặc thêm áo giáp, dẫn theo đám mã tặc khóc lóc van nài xin theo, chạy thẳng về Ô Tuyền.
Dương Thiên cũng muốn đi theo, Lý Trọng Kiền dặn dò cậu ở lại bảo vệ Dao Anh.
Dao Anh đi tiếp về phía Nam.
Ngày thứ ba, Lý Trọng Kiền dẫn binh đuổi kịp họ, hắn dẫn theo lưu dân giành lại Ô Tuyền bị chiếm lĩnh, giúp họ lấy lại gia viên, giờ Ô Tuyền đã đổi chủ, những lưu dân muốn sống an ổn đã về nhà, số còn lại vẫn đi theo hắn.
Dao Anh cười hỏi: "Anh bằng lòng làm thủ lĩnh của họ rồi hả?"
Lý Trọng Kiền liếc nàng: "Dù tộc nhân nào, chỉ cần có thể làm việc cho ta, đều có thể gia nhập Tây quân."
Dòng nước ấm dâng lên trong lòng Dao Anh, Lý Trọng Kiền không muốn quản thế cục Tây Vực phân loạn, nhưng một khi quyết định gia nhập Tây quân, sẽ hết sức làm tốt nhất.
Họ vừa đi đường vừa triệu tập nghĩa quân rải rác khắp nơi, đội quân ngày càng lớn mạnh.
Trên đường, có rất nhiều thành trấn bộ lạc họ đi qua vừa mới bị loạn binh Bắc Nhung cướp bóc đốt gϊếŧ, tử thương tổn thất nặng nề.
Dao Anh ban ngày trấn an dân lành, trong đêm đốt đèn xử lý công văn, cùng Lý Trọng Kiền, Dương Thiên thương lượng quân vụ, chưa từng biết đến thời gian trôi qua nhanh chóng.
Hôm đó, họ vừa qua một vùng sa mạc mênh mông, mỏi mệt đói khát, cuối cùng nhìn thấy rừng cây xanh um quây quanh một ốc đảo nhỏ phía trước mặt, ngạc nhiên giục ngựa tiến lên, vừa mới tới gần, nghe xa xa vọng đến tiếng chém gϊếŧ động trời, vội vàng ghìm ngựa dừng lại, phái tiếu tham, nghỉ ngơi tại chỗ.
Sau chốc lát, tiếu tham quay về báo phía trước có hai phe giao chiến, một là Tây quân, phía kia hẳn là người Bắc Nhung, binh lực hai phe không khác mấy, tình hình chiến đấu giằng co.
Dương Thiên lập tức điểm binh, dẫn theo vài trăm người vòng qua rừng rậm, từ phía sau chiến trận đột nhiên gϊếŧ ra, Tây quân thấy viện quân đến rất phấn chấn, hai bên nội ứng ngoại hợp tấn công quân Bắc Nhung, Bắc Nhung hai mặt gặp địch, rất nhanh bị đánh tơi bời, chạy tứ tán.
Đợi cuộc chiến kết thúc, Dương Thiên dẫn theo mấy vị tướng lĩnh trẻ tuổi đến gặp Dao Anh, cười ha hả nói: "Công chúa, ở đây cách Cao Xương không xa, gần đây có tàn quân Bắc Nhung và bộ lạc phụ thuộc chúng cản đường chặn gϊếŧ thương đội và dân lành, bọn họ thấy cầu cứu mới ra khỏi thành hỗ trợ, không ngờ tàn quân Bắc Nhung người cũng không ít, cũng may gặp được chúng ta."
Mấy giáo úy bước lên chào Dao Anh, vẻ hơi mất tự nhiên.
Dao Anh chỉ nghĩ rằng họ không quen thảo luận việc quân với phụ nữ, không nghĩ nhiều, cả đoàn chỉnh đốn một trận, uống no nước, hộ tống đội buôn và dân lành đi Thành Cao Xương.
Người trong thành đã nhận tin báo của tiếu tham từ sớm, dẫn dân chúng ra khỏi thành nghênh đón, trên con đường lớn ngoài thành người người nhốn nháo, đen nghịt những người.
Đạt Ma cố ý sắp xếp một đội thân binh vây quanh một cỗ xe ngựa hoa cái chờ bên đường, "Công chúa có muốn ngồi xe ngựa không? Chiếc xe xịn này là thành chủ tốn một mớ khổng lồ mời thợ khéo chế tạo, phu nhân Hina còn chưa được ngồi đâu đó!"
Dao Anh bật cười, "Không, ta cưỡi ngựa vào thành."
Đến khi Dương Thiên, giáo úy vây quanh nàng xuất hiện trên đường chính, tiếng hoan hô như sấm động, dân chúng ùa lên, ca hát, nhảy múa, tung hoa tươi lên họ.
Dao Anh cưỡi một con thần câu thần thanh cốt tuấn vào thành, trên đầu, trên người đầy cánh hoa rơi, da trắng mặt hoa, dung mạo sáng chiếu, khiến người không dám nhìn gần, dân chúng trợn mắt rớt mồm, hô to phong hào của nàng rồi xông lên, trong tích tắc hoa tươi như mưa, muốn cản trở tầm mắt nàng.
Lý Trọng Kiền ra hiệu thân binh tách khỏi đoàn, ruổi ngựa tiến lên che chở Dao Anh khỏi dòng người như thủy triều.
Đạt Ma tiến lên đón, cười nói: "Dân chúng đều mong chờ nhìn được phong thái của công chúa, sao người đi nhanh thế?"
Dao Anh thở lấy hơi, chậm tí nữa nàng sẽ bị hoa tươi chôn sống luôn.
"Đúng rồi, sứ giả Ngụy quốc cũng đến, họ nói là chỗ quen biết cũ của công chúa."
"Hửm? Là con cháu nhà ai?"
Dao Anh nhìn sang trước cửa Lâu.
Trước cửa Lâu, mấy nam tử người mặc cẩm bào giục ngựa chạy vội lên, mãi đến khi cách nàng một thân ngựa mới ghìm ngựa dừng lại, cùng nhau nhìn nàng, có người thần sắc kích động, có người không nói lời nào, ánh mắt trầm tĩnh.
Dao Anh ngẩn cả người.
Lý Trọng Kiền cạnh nàng quét mắt mấy tên kia một vòng, nhếch miệng: "Trịnh Cảnh cũng tới?"
Trịnh Cảnh nhìn Dao Anh, vẻ cảm khái. "Thất công chúa..."
Ban đầu cậu ta định nói một câu từ lúc chia tay đến giờ vẫn ổn cả chứ*, nhưng nghĩ đến những khổ sở Lý Dao Anh nếm qua, giờ đây cậu chẳng thể nói ra miệng, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở thật dài.
*mẫu câu kiểu như là How are you – khỏe không? ấy nhỉ.
Mấy người khác cũng không biết nên nói gì, đành nhìn Dao Anh cười ngây ngô.
Dao Anh dở khóc dở cười.
Mấy nam tử trước mắt, trừ Trịnh Cảnh, hình như là đám nhi lang thế gia từng đánh ngựa đuổi theo nàng.
"Sao Tam Lang lại đến thành Cao Xương?" Dao Anh hỏi Trịnh Cảnh trước, giọng bình thản.
Thật giống như giữa họ không cách ngàn núi vạn sông, nàng chỉ là ngẫu nhiên gặp được bọn họ trong phố chợ Trường An, dừng ngựa, nói với nhau mấy lời.
Trịnh Cảnh thầm thở một ngụm hơi thật dài.
Dù là ở đâu dù là khi nào, chỉ cần nhìn thấy Thất công chúa, cậu đều sẽ có chút không biết làm gì.
Trịnh Cảnh che giấu cảm khái, nói: "Thánh thượng muốn phái sứ giả, mấy bọn tôi muốn tự mình xác minh thế cục Tây Vực, vừa vặn cũng đang lo cho công chúa và Vệ Quốc Công, liền đến."
Cậu nói, thừa dịp Lý Trọng Kiền không chú ý, nháy mắt với Dao Anh.
Dao Anh hiểu ý, thúc ngựa hơi tách ra.
Trịnh Cảnh nhỏ giọng: "Công chúa, Thái tử điện hạ đang điều tra chuyện Tạ gia."
Dao Anh căng thẳng trong lòng: "Hắn tra Tạ gia chuyện gì?"
Trịnh Cảnh nói: "Chuyện này tôi cũng không rõ, Thái tử tìm mấy lão nhân Tạ gia năm đó, vẫn đang tra lão bộc bên cạnh Tạ Hoàng Hậu."
"Đa tạ cậu nhắc nhở ta." Dao Anh khẽ cau mày, có phải Lý Huyền Trinh còn muốn ra tay hại Lý Trọng Kiền?
Hai người vừa thầm thì mấy câu thì bị ngắt lời, một người ăn mặc như cận vệ Vương Đình thúc ngựa nhích lại gần, thăm hỏi Dao Anh: "Văn Chiêu công chúa!"
Dao Anh nhìn người tới, giật mình.
Duyên Giác quét mắt một vòng qua đám nhi lang thế gia đang đầy chờ mong đi theo sau lưng Dao Anh, ôm quyền: "Công chúa, tiểu nhân phụng lệnh Vương đến thành Cao Xương báo tin, rồi vẫn ở lại chờ ở Cao Xương, mấy ngày trước tiểu nhân nhận tin, Vương lệnh tôi tiếp tục ở lại."
Dao Anh hồi thần, ờ nhẹ đáp.
Đàm Ma La Già biết nàng đến Cao Xương.
Duyên Giác ưỡn ngực, ruổi ngựa theo sát cạnh nàng, cảnh giác liếc nhìn trái phải.
Nghe nói mấy tên đàn ông này đều đã từng ái mộ công chúa, có một tên suýt thì đã đính hôn với người... Cậu phải đem việc này nói cho Tất Sa.