Tạ Minh Lãng chẳng hề động lòng trước lời đề nghị này. Cậu đáp: “Thật giống thầy bùa trong truyền thuyết, dễ dàng ban nguyện vọng cho người khác nhưng lại chẳng nhắc tới cái giá phải trả. Tôi chỉ là một người bình thường, chẳng có gì để báo đáp, thế nên cứ thôi đi.”

Ngôn Thải nghe cậu nói vậy, ý cười sâu thêm trong ánh mắt, vẫn rất bình tĩnh nói tiếp: “Không phải tôi nói rồi đó sao. Cậu trẻ tuổi lại có thiên phú. Đây là vốn gốc.”

“Mấy thứ đó chẳng là gì cả. Không thể chuyển nhượng cũng không thể chia sẻ. Tôi không rõ anh muốn cho tôi thứ gì, nhưng dù là gì đi nữa thì tôi cũng không thể báo đáp được.” Tạ Minh Lãng nói tới đây cũng bật cười, “Vả lại anh thật sự hiểu rõ tôi sao? Mà anh lại dám chắc có thể giúp tôi hoàn thành lý tưởng của mình?”

“Nói tới cuối vẫn là cậu không tin tôi.”

“Không. Là một người từ dưới nhìn lên, có thể nói ở một mức độ nào đó tôi không có quyền lực để không tin. Đêm hôm đó anh cần một người, tôi vừa hay xuất hiện, chẳng có chuyện nợ nần gì lẫn nhau ở đây cả. Hơn nữa tôi đúng lúc ấy cùng anh diễn một màn kịch hay. Tất cả đó, đều đã kết thúc trọn vẹn rồi.”

Trong lòng Tạ Minh Lãng sáng trong như tuyết, lúc nói lời này nhìn thẳng Ngôn Thải, không hề có ý nhún nhường. Ngôn Thải nghe cậu nói vậy thì vẫn mỉm cười, như chẳng có việc gì mà chọn lấy món hoa quả anh thích nhất trong đĩa hoa quả nhà hàng mang lên để ăn, mãi sau mới lên tiếng: “Vậy tốt. Tôi vô tình làm khó cậu rồi.”

“Cảm ơn.”

Hai người ăn xong hoa quả, cùng nhau ra khỏi nhà hàng. Lúc Tạ Minh Lãng bắt taxi, Ngôn Thải không nói gì, chỉ đứng đó hút thuốc. Họ lại một lần nữa bình tĩnh bắt tay tạm biệt, Tạ Minh Lãng lại một lần nữa cảm ơn: “Tối nay cũng cảm ơn anh.”

“Vì bữa cơm và vé xem kịch?”

“Vì rất nhiều điều.” Tạ Minh Lãng bình tĩnh trả lời.

Lúc nói lời này, cậu cảm thấy ngón tay cái của Ngôn Thải khẽ xoa mu bàn tay cậu. Chỉ chút lưu luyến ngắn ngủi ấy nhưng dường như cũng khiến cậu không kìm được có ảo tưởng đáng tự giễu. Cậu thả tay ra, nghe Ngôn Thải nói: “Lần sau nếu có cơ hội hợp tác nhớ làm mờ vết nhăn của tôi đi một chút là tốt rồi.”

Lúc taxi rời đi, Tạ Minh Lãng nặng nề ngã ra sau lưng ghế, nửa ngày sau mới hồi lại sức. Nửa tiếng vừa rồi còn khiến cậu thấy căng thẳng và cực nhọc hơn cả lúc làm việc thâu đêm. Cậu không dám quay đầu lại, sau lưng lấm tấm mồ hôi. Cậu không được thoải mái, nhưng cùng lúc đó, trong lòng mơ hồ xuất hiện cảm giác trốn thoát: Trước tấm lưới đã được giăng hoàn hảo ấy, đến cuối cậu vẫn thoát được.

Cùng việc số báo đặc biệt về Lễ hội điện ảnh được lên kệ, công việc của Tạ Minh Lãng tại “Screen” cùng lại vào guồng như trước. Khoảng thời gian này cũng là giai đoạn tương đối nhàn rỗi của giới điện ảnh. Những bộ phim lớn chuẩn bị cho kỳ nghỉ đông thì đều đang quay, những bộ phim đang chiếu trên các rạp thì dù là nội dung hay dàn cast ít nhiều cũng không khơi dậy được hứng thú của nhóm phóng viên. Nhưng cái giới này trước nay đều chưa từng thiếu tin tức ngoài lề. Những tạp chí lá cải lớn nhỏ chỉ cần có ảnh chụp trộm độc quyền cùng các loại tin đồn vô căn cứ đặc sắc thì vẫn bán chạy. Giống như bong bóng lấp lánh sắc màu, tạo ra một ảo ảnh thành phố trên biển[1] cho những người ngoài giới đang liều mạng kiễng chân ngó vào.

Có điều những tháng ngày tốt đẹp của Tạ Minh Lãng còn chưa được quá một tháng đã bị một sự việc ngoài ý muốn gián đoạn – Tổng biên tập của “Screen” lúc ở nhà bị tắc động mạch não. Tuy đã kịp thời đưa đến bệnh viện để giữ lại được mạng sống nhưng về công việc thì rõ ràng khó có thể đảm đương nữa.

Tin tức này tới quá bất ngờ. Sau khi mấy đồng nghiệp đi thăm hỏi trước trở lại đều nức nở, nói dù thế nào cũng không ngỡ ông ấy lại thành ra như thế. Tạ Minh Lãng sau đó mấy hôm thì cùng Mạnh Vũ vừa đi công tác về tới thăm hỏi nhưng lại tới không đúng lúc, tổng biên tập vừa tiêm xong, mới ngủ. Bọn họ không tiện làm phiền, đưa quà cáp cho người nhà đang chăm sóc bên giường, an ủi mấy câu rồi cũng chỉ đành ra về.

Sau khi mỗi người trong tòa soạn đều thầm rõ trong lòng sự thật rằng bệnh tình của Tổng biên tập tuyệt đối không thể bình phục trong thời gian ngắn, trên dưới “Screen” chìm trong một bầu không khí lạ kỳ. Tuy từ ngoài nhìn vào, mọi người đều đang bận rộn công việc của mình nhưng lòng người thấp thỏm, dường như đều đang âm thầm quan tâm nghe ngóng xem ai sẽ lên tiếp nhận vị trí Tổng biên tập.

Rất nhanh, nghi vấn trong lòng mọi người đã có đáp án. Hai vị Phó tổng biên tập trước đó, một người chuyển sang tòa soạn khác, người ở lại cứ đương nhiên như vậy đổi chức vụ. Ban đầu hãy còn là Tổng biên tập tạm thời, trong cuộc họp với toàn thể nhân viên còn rất khiêm tốn nói: “Tôi chỉ là tạm thời tiếp nhận một số sự vụ. Mấy tháng tới đây, mọi người cùng cố gắng, đợi tới lúc Tổng biên tập Bành khỏe mạnh xuất viện, phải cho “Screen” một làn gió mới”. Nhưng chưa tới một tháng, mấy nhân viên tin tức nhanh nhạy đã âm thầm lan truyền khắp nơi rằng đại diện pháp nhân của tòa soạn hiện đã thay đổi. Trên số báo mới nhất, hai chữ “tạm thời” chắc chắn sẽ bị bỏ đi.

Khoảng thời gian ấy với quản lý cấp cao của tòa soạn chắc chắn là long trời lở đất, bước bước hoảng hốt, mà những kẻ có quan hệ lợi ích, âm thầm đổ vốn cũng nín thở chờ đợi kết quả. Thế nhưng với những người một không lai lịch, hai không phe phái như Tạ Minh Lãng, tháng này lại nhàn rỗi hơn bình thường.

Nhàn rỗi thì cũng có nghĩa là có nhiều thời gian để đọc báo giải trí trong giờ làm hơn. Tạ Minh Lãng trời sinh trí nhớ tốt, mấy việc lặt vặt linh tinh lang tang xem qua cũng nhớ kỹ. Ví dụ như cùng một sự kiện của cùng một người, nếu cậu tâm trạng tốt lại để ý, có lúc còn có thể nhìn ra được các điểm mâu thuẫn giữa mấy bản tin được đăng trước sau, giống như đang đọc một cuốn tiểu thuyết trinh thám nhiều kỳ vậy.

Đương nhiên tháng ngày tự mình tìm vui của cậu không kéo dài được lâu. Rất nhanh, giống như thông tin được các đồng nghiệp đồn đại, “Tổng biên tập tạm thời” chính thức nhậm chức. Tất cả đều trong dự liệu.

Khác với người phụ trách trước đó, Tổng biên tập mới từng tham gia đào tạo thực tế ở nước ngoài, không mấy hứng thú với thị trưởng điện ảnh nước nhà mà ngược lại có cảm giác thân thiết với phim ảnh Âu – Mỹ hơn. Sau khi ông ta lên nhậm chức chưa được bao lâu, trong một cuộc họp nào đó của ban biên tập đã hoàn toàn bác bỏ định hướng lấy điện ảnh nước nhà làm chính mà tòa soạn bao năm nay vẫn đi theo. Kỳ phát hành tạp chí đổi thành nửa tháng một lần, kỳ báo nửa đầu tháng chủ yếu giới thiệu về thị trưởng điện ảnh nước ngoài cùng đưa tin những sự kiện lớn của thị trường trong nước, thay đổi chủ yếu đến từ kỳ báo nửa cuối tháng. Sau khi nghe Biên tập phụ trách mới được bổ nhiệm giới thiệu một thôi một hồi xong, mọi người ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đều có cùng một suy nghĩ: Thay đổi như vậy thì sẽ không còn sự khác biệt về bản chất so với các tạp chí giải trí đủ màu đủ dạng khác trên thị trường nữa.

Mạnh Vũ là người đầu tiên đứng lên phản đối. Vài biên tập viên đã làm việc lâu năm tại “Screen” thấy Mạnh Vũ lên tiếng cũng lần lượt thể hiện sự không tán đồng của mình. Mọi người từ đầu đến cuối đều rất kiềm chế nhưng bầu không khí từ đầu đến cuối vẫn rất căng thẳng. Tổng biên tập ngồi phía trên nói rất rõ ràng: Ý kiến có thể tham khảo, phương án tuyệt đối không thay đổi.

Tạ Minh Lãng hôm đó đi lấy tin. Mọi chuyện trong buổi họp đều là do Mạnh Vũ sau khi sự việc xảy ra kéo cậu đi uống rượu than phiền thì kể lại cho cậu nghe phần nào. Tạ Minh Lãng thấy cô uống quá chén, thở dài, cướp lấy ly rượu của cô: “Chị Mạnh, chị cả tháng này chưa cười lấy một lần nào cả.”

Mạnh Vũ giải tỏa xong nỗi bực tức, còn xót lại chỉ là cảm giác chán nản chồng chất: “Nếu đã quyết định hết rồi thì còn tổ chức họp làm cái mẹ gì.”

“Vẫn phải tổ chức mà. Thông báo để mọi người thảo luận một chút, sau này cũng dễ ăn nói hơn. Chị Mạnh, chị uống say rồi, sao cả cái này cũng không nghĩ tới. Để em đưa chị về.”

Cậu rồi đưa Mạnh Vũ về nhà. Sau khi lên taxi, Mạnh Vũ bỗng nói: “Nơi này đã không còn là “Screen” mà chị làm việc suốt sáu năm nữa rồi. Chị tính từ chức.”

Tạ Minh Lãng giật mình, cố gắng động viên cô: “Chị đây là rượu nói rồi. Tạp chí mới còn chưa ra mà, đợi ra rồi xem sao cũng chưa muộn. Vả lại….. Vả lại chờ tới lúc Tổng biên tập Bành trở lại, mọi việc sẽ đều tốt lên thôi.”

Lời này thực quá vô nghĩa. Tạ Minh Lãng nói xong còn không nhịn được cười khổ. Nhưng lúc này Mạnh Vũ đã thiếp đi, miệng lẩm bẩm gì đó nhưng tiếng lại quá nhỏ, người ngoài không nghe thấy dù chỉ một từ.

Tạp chí thay đổi đồng nghĩa với việc biến động nhân sự. Sau khi chức vụ công việc bị điều chỉnh, cảm giác bè phái lại càng rõ rệt hơn. Những người chống lại trong buổi họp đều chịu khổ hoặc ngoài sáng hoặc trong tối. Mạnh Vũ là phóng viên giỏi nhất của tòa soạn, có nhiều mối quan hệ trong giới. Lần này ngược lại không bị động tới nhưng trải qua đợt này, cô cũng mất đi phần nào nhiệt huyết.

Phạm vi công việc của Tạ Minh Lãng cũng có nhiều thay đổi. Lúc trước cậu chỉ là một phóng viên ảnh đơn thuần, theo Mạnh Vũ hoặc các phóng viên khác đi các nơi như lễ công chiếu, họp báo, hoạt động gặp mặt truyền thông hay phỏng vấn độc quyền để chụp ảnh. Đây là công việc chính của cậu. Nhưng vì ấn phẩm giải trí mới phát hành, Tổng biên tập yêu cầu tất cả các phóng viên ảnh khi rảnh rỗi không bận việc đều phải ra ngoài chụp ảnh, hơn nữa còn có treo giải lớn cho người chụp được ảnh nóng độc quyền. Cờ này phất lên, càng khiến mấy “người già” trong tòa soạn thầm oán thán: Như này thì khác gì paparazzi?

Tạ Minh Lãng cực ghét phần này của công việc, bình thường thà ngồi ì ra trước máy tính sửa ảnh chẳng ngại nhàm chán cũng không ra ngoài chụp loại ảnh kia. Quan hệ giữa cậu với mọi người khá tốt, mấy anh chị trong phòng không biết vô tình hay cố ý đều rất săn sóc, cứ để cậu bình yên trốn tránh như vậy.

Hôm đó cậu lại tiếp tục lười biếng trong phòng làm việc. Không ít đồng nghiệp đã ra ngoài, chỉ còn hai ba người ở lại xử lý nốt mấy việc còn dang dở, nhân lúc nghỉ ngơi uống trà ăn bánh rồi tiện tán chuyện. Những việc bất ngờ xảy ra trong thời gian qua thật sự quá nhiều, ngồi xuống ngẫm lại sẽ có cảm giác như đang trong mơ. Một người trong nhóm nhắc tới Tổng biên tập cũ, lại khiến mọi người thổn thức: “Chú ấy là người tốt mà. Sao lại mắc căn bệnh đấy nhở?”

“Áp lực quá lớn nên đột nhiên phát bệnh đó. Cái bệnh này cũng hay thấy trong nghề, đã mấy người qua đời vì nó rồi.” Vương Thao bùi ngùi.

Tạ Minh Lãng lúc đó đang đọc một bài báo có liên quan tới Ngôn Thải. Thời gian gần đây tin đồn tình cảm giữa anh và Từ Nhã Vi càng lúc càng nóng, đã mấy lần bị cánh săn tin chụp được ảnh hai người đi ăn chung. Đấy là còn chưa tính mấy tấm ảnh hai người họ quang minh chính đại thân thiết cùng nhau tham dự đủ loại hoạt động được công bố rộng rãi. Tuy người trong cuộc chưa hề có câu trả lời thừa nhận nhưng phần đông báo chí phần đông báo chí vẫn dùng rất nhiều giấy mực để đưa tin về sự phát triển của mối quan hệ tình cảm đẹp đẽ này: Ảnh Hậu mới cùng thần tượng đã nổi bao năm, thân mặt khăng khít ngoài việc hợp tác đóng phim. Nhìn sao cũng thấy đây là bữa yến tiệc tin đồn chẳng cần thêm mắm thêm muối nữa.

Cậu nghe thấy đồng nghiệp nhắc tới mấy cái tên liên tiếp, đa phần đều không biết, có một hai cái tên nghe hơi quen tai nhưng cũng chẳng để tâm. Vương Thao đang liệt kê lúc này vừa hay liếc thấy Tạ Minh Lãng ngồi trong góc không ư hử gì, không biết suy nghĩ gì mà lại qua ngó xem cậu đang làm gì. Sau khi thấy trên tiêu đề là ảnh của Ngôn Thải và Từ Nhã Vi thì cười mỉa: “Lại cái trò này.”

Tạ Minh Lãng không hiểu nên ngẩng lên: “Cái gì cơ?”

“Ngôn Thải với sao nữ ấy. Cứ thi thoảng lại diễn một màn, cũng may là anh ta nên mới có nhiều người cam tâm tình nguyện chơi đùa cùng với anh ta.”

Tạ Minh Lãng hoàn toàn mơ hồ: “Anh nói gì vậy?”

Vương Thao lại cười: “Nếu cậu đang coi tin của Ngôn Thải thì tôi cũng kể chút chuyện cũ góp vui.”

Bốn giờ chiều quả nhiên là thời gian thích hợp để tán nhảm. Hai người khác vốn cũng đang rệu rã nghe anh ta nói vậy thì lập tức hào hứng hơn: “Vương Thao anh lại tính kể chuyện gì đấy? Không phải mấy chuyện cổ như hóa thạch chứ.”

“Không đâu, không đâu.” Vương Thao cũng lên dây cót, ngồi xuống ghế, “Vừa rồi không phải nhắc tới Thẩm Duy sao….”

Lập tức có người cắt lời anh ta: “Ông ta mất đã mấy năm rồi. Vẫn không nên bàn tán về người đã mất thì hơn.”

“Những người khác trong chuyện vẫn còn sống mà.”

Một người khác đang ngồi lúc này cũng lên tiếng: “Anh không phải định nói chuyện giữa Thẩm Duy và Ngôn Thải chứ. Cái này ai ai chẳng biết….”

Tạ Minh Lãng nghe thấy tên Ngôn Thải thì lập tức ngẩng đẩu lên. Không ngờ biểu cảm này bị Vương Thao bắt được, anh ta chỉ về phía Tạ Minh Lãng: “Cậu coi, cậu này chưa biết nè.”

“Minh Lãng vào nghề muộn, không biết cũng không lạ. Thôi đừng thừa nước đục thả câu nữa, nhanh nhanh nói đi.”

Vương Thao nở nụ cười thần bí, kể: “Thời điểm năm đó Thẩm Duy đột nhiên bị xuất huyết não, Ngôn Thải đang quay phim ở nước ngoài. Lúc xảy ra chuyện những người bên cạnh Thẩm Duy không một ai báo cho anh ta, phải tới khi trong đoàn phim lúc đó của anh ta có người xem tin thấy, anh ta mới biết chuyện.”

“Không thể nào. Người quản lý lúc đó của Ngôn Thải là thư ký lâu năm của Thẩm Duy, chuyện này sao lại giấu anh ta.”

“Cậu đừng không tin, vì chuyện này đã bị Lý Linh đè xuống. Vợ chồng bọn họ bằng mặt không bằng lòng nhiều năm như vậy nhưng vẫn luôn khách khí với nhau. Ai ngờ tới thời điểm đó lại làm vậy.”

Tạ Minh Lãng biết Thẩm Duy là vị đạo diễn đã qua đời từ gần mười năm trước, nhưng cậu trước giờ không biết người này liên quan tới Ngôn Thải, bất giác cũng thầm chăm chú lắng nghe. Chuyện Vương Thao kể quả thực những người khác đều chưa nghe tới, cũng thấy hứng thú, giục anh ta nói tiếp.

“Tóm lại là, lúc Ngôn Thải nhận được tin lập tức chạy tới bệnh viện. Những ngày cuối đời của Thẩm Duy đều là do Lý Linh ở bên chăm sóc, đúng lúc ngăn cản được việc này. Bà ta thật sự rất lợi hại, nhất quyết không cho Ngôn Thải vào phòng bệnh nhìn Thẩm Duy dù chỉ một cái. Mấy cậu biết lấy lý do gì không?” Anh ta ngừng lại nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang tập trung lắng nghe, cũng không thừa nước đục thả câu nữa, “Bà ta nói, 『 Cậu đi vào rồi, bọn trẻ thấy tôi phải giải thích làm sao? 』”

Trừ Tạ Minh Lãng ra, những người khác đều phì cười, một người trong đó còn vỗ bàn nói: “Lý Linh đúng chuẩn phái diễn xuất, cái lý do này mà bà ta cũng nói tới hùng hồn như vậy. Hai đứa con của Thẩm Duy bình thường gặp Ngôn Thải có khi còn nhiều hơn gặp bà ta. Cuối cùng thì sao, rốt cục có vào được không?”

“Đương nhiên không rồi. Sáng sớm hôm sau Thẩm Duy qua đời, nghe nói trước lúc đó có tỉnh táo lại, mà cũng không biết Lý Linh nói gì với ông ta. Chẳng qua nếu Lý Linh ngay từ đầu đã tính giấu Ngôn Thải thì tức là quyết tâm rồi. Mấy cậu nghĩ xem, chuyện mấy năm ấy của hai người đó gần như là công khai trong giới. Lý Linh đều không lên tiếng, hoàn toàn coi như chuyện ai người nấy quản, ai ngờ cuối cùng lại ra một đòn hiểm như vậy. Trời mới biết bà ta hận Thẩm Duy với Ngôn Thải bao lâu.”

“Tôi nói nay Vương Thao, cậu kể chuyện sống động như vậy là nghe ngóng được từ đâu thể?”

Vương Thao cười ha ha: “Em vợ tôi là y tá phụ trách phòng bệnh của Thẩm Duy.”

Nghe xong chuyện này, có người cảm thán: “Thảo nào. Thẩm Duy làm đạo diễn nửa đời người, cuối đời lại còn góp một vai trong cái tình tiết máu chó như thế. Lúc ông ta mất đã năm mươi chưa nhở?”

“Bốn sáu. Ông ta là người cuồng công việc, cậu xem chất lượng mấy bộ phim của ông ta là biết, đúng kiểu không cần mạng.” Vương Thao cũng thấy bùi ngùi. Anh ta lấy tờ tạp chí từ trong tay Tạ Minh Lãng, chỉ vào ảnh nói, “Sau này đổi qua Cát Hoài làm người quản lý, thi thoảng lại tìm diễn viên nữ làm bình phong. Giờ Cát Hoài đi rồi, sao vẫn làm trò này nhỉ?”

“Thần tượng mà. Dù sao cũng phải giấu những người chưa biết. Lại nói thi thoảng đổi sang nữ diễn viên khác cũng có điểm tốt cho mọi người viết bài.”

Nói tới đây bầu không khí cũng thoái mái hơn. Tạ Minh Lãng nghe xong những gì Vương Thảo kể thì trong lòng ngổn ngang. Cậu suy nghĩ nửa ngày, vẫn không nhịn được hỏi: “Mấy anh chị vừa nói….”

Không đợi cậu hỏi xong, Vương Thao đã mất kiên nhẫn phất tay cười: “Đương nhiên là thật rồi. Mấy đứa mới tới được nghe kể chuyện này đều sợ tới nhảy dựng. Loại chuyện này cũng không phải chỉ mình Ngôn Thải, chỉ là mấy tay bút lão làng đều lười viết, cũng chẳng ai cố ý nhắc tới nên mấy phóng viên trẻ trẻ một chút đều không biết. Vẫn muốn để lại cho mấy đứa nhỏ ngây thơ chút mơ mộng đấy.”

Lời cuối nói ra làm mọi người cười ồ lên. Cười xong, Tạ Minh Lãng lại nghe thấy có người nói: “Chẳng qua Ngôn Thải cũng có bản lĩnh của anh ta. Từng ấy năm sau khi Thẩm Duy qua đời, dường như chưa ai chụp được ảnh anh ta với người đàn ông khác nên nhiều người không biết cũng là chuyện bình thường. Rất nhiều người cho dù quản lý có ra mặt mua lại ảnh cũng không mua được mà. Nói không chừng anh ta lại quay lại thích phụ nữ ấy chứ. Cuộc sống mấy người như anh ta, ai thật sự rõ ràng.”

Nghe tới đây Tạ Minh Lãng nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi thêm gì.

Hôm ấy tan làm xong Tạ Minh Lãng bèn đi thuê một đống phim của Thẩm Duy và Ngôn Thải. Ngôn Thải năm đó còn rất trẻ, nhấc tay nhấc chân cũng không khỏi cứng nhắc, thế nhưng anh dưới ống kính lại sáng chói vô cùng, lúc diễn rất nhập thần.

Sau khi xem hết vài bộ phim, Tạ Minh Lãng buồn ngủ, cứ vậy thiếp đi trên sofa. Trong cơn mơ màng, cậu nhìn thấy một Ngôn Thải trẻ tuổi đi về phía cậu. Anh trông trẻ trung vô cùng, mặc một áo sơ-mi trắng cùng chiếc quần bò bạc màu. Mái tóc trông cũng mềm mại, làm nền cho đường nét khuôn mặt cùng trở nên dịu dàng hơn. Đôi mắt trong veo mà sáng ngời, giống như viên đá quý quý giá nhất được cất giữ.

Tạ Minh Lãng thấy anh mỉm cười, là một nụ cười khác hẳn so với nụ cười của một “Ngôn Thải” mà cậu biết. Giây phút ấy tim cậu đập rộn, theo bản năng quay đi tìm máy ảnh của mình, muốn lưu giữ lại khoảnh khắc ấy. Nhưng cũng chính giây phút ấy, cậu bừng tỉnh.

Trên màn hình TV tình tiết bộ phim vẫn đang tiếp tục, vừa đúng lúc tới cảnh quay đặc tả khuôn mặt Ngôn Thải. Cùng một khuôn mặt như trong mơ nhưng lại không mang theo nụ cười nào, lông mày hơi nhíu lại như đang trầm tư nhưng ánh mắt rực rỡ bức người. Tạ Minh Lãng không dám nhìn thẳng vào màn hình, vội vàng quay đi rồi chán nản chôn mặt vào giữa hai tay.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại rằng: Đúng là muốn mạng. Đúng là muốn mạng.

Cả tối tiếp sau đó, cậu đều ở trong trạng thái mơ mơ màng màng vừa xem phim vừa ngủ, kết quả thành ra có chút cảm lạnh. Hôm sau đi làm cũng không có tinh thần, tâm trạng thì không yên, trước mắt cứ hiện ra những khung hình trong phim xem tối qua, đứt đoạn không có tình tiết xâu chuỗi nào.

Trước lúc hết giờ làm, trưởng phòng nhân sự đột nhiên tạt qua, gọi cậu vào phòng làm việc nói chuyện. Tạ Minh Lãng nhìn sắc mặt trưởng phòng liền biết không phải chuyện tốt lành gì. Vừa vào phòng ngồi xuống, quả nhiên đã thấy trưởng phòng nói: “Tiểu Tạ, phụ bản tháng này sao cậu tới một tấm hình cũng không có?”

Tạ Minh Lãng vốn vẫn còn đang thất thần, nghe thấy vậy thì lại chẳng lo lắng lắm. Cậu nở nụ cười thể hiện thái độ tốt: “Tôi không biết đi đâu chụp loại ảnh đó.”

“Cậu cũng không phải người mới vào nghề một hai tháng nữa rồi. Loại chuyện này phải hỏi nhiều, chạy nhiều vào, ngồi trong phòng làm việc là không cướp được tin mới đâu. Còn nữa, từ tháng sau bắt đầu phân hạn ngạch yêu cầu cho từng phóng viên ảnh, cậu cứ tiếp tục thế này thì không ổn đâu.”

Tim Tạ Minh Lãng trùng xuống, ngoài mặt thì vẫn không thay đổi gì: “Trưởng phòng, tôi thật sự không có loại tư liệu này. Hơn nữa trong tòa soạn vẫn còn những nhiệm vụ khác, tôi có thể làm mấy công việc chụp ảnh lấy tin nhiều hơn….”

“Cậu nói chuyện này với tôi cũng vô dụng thôi. Tôi theo quy định báo cậu biết một tiếng. Nếu không cậu bảo biên tập viên của cậu đi nói chuyện với Tổng biên tập đi, xem như thế nào.”

Nói vậy tức là không có cách cứu vãn rồi. Tạ Minh Lãng nghe xong có chút chết lặng gật đầu đáp: “Tôi biết rồi. Làm phiền anh rồi trưởng phòng.”

“À, còn một chuyện nữa. Nghe nói gần đây cậu đang làm thiết kế cho một buổi triển lãm?”

Tạ Minh Lãng sững người. Mấy người bạn đại học của cậu tụ tập lại tổ chức một buổi triển lãm nghệ thuật, cậu cũng hỗ trợ một phần việc thiết kế với sắp xếp trưng bày. Tạ Minh Lãng tuy không rõ là ai làm lộ thông tin này ra nhưng nghe Trưởng phòng nói vậy thì hẳn cũng biết ít nhiều rồi. Cậu vội nói: “À, chỉ là giúp mấy đứa bạn đại học thôi. Trưởng phòng yên tâm, mấy chuyện đó tôi đều làm khi rảnh rỗi, tuyệt đối không ảnh hưởng tới công việc.”

“Ừ, vậy thì tốt. Tôi không còn chuyện gì nữa đâu, cậu có thể đi làm việc được rồi. Cố gắng nỗ lực nhé.”

Tới cuối tháng, Tổng biên tập quả nhiên nhắc tới yêu cầu liên quan đến mức độ hoàn thành công việc mà mỗi phóng viên ảnh cần đạt được mỗi tháng. Cái này sẽ có quan hệ trực tiếp tới tiền lương thưởng và thậm chí cả tỷ lệ đi công tác. Tạ Minh Lãng không thể làm qua loa nữa, lén thương lượng với Mạnh Vũ. Mạnh Vũ cũng chỉ cười khổ: “Giờ chị đi nói giúp em là làm hại em đấy. Nếu không cứ để qua một tháng, xem thử nếu không đạt mức tiêu chuẩn sẽ có hậu quả gì. Không ổn thì chúng ta cũng nhảy việc.”

Cô nói nghe thì đơn giản nhưng Tạ Minh Lãng không thể thoải mái như vậy trước mọi việc. Khoảng thời gian sau đó cậu thường xuyên lái xe máy đi khắp nơi, nói một cách hoa mỹ là đi tìm tin nhưng điểm lui tới thường là công viên hoặc đồng ruộng ở ngoại ô. Trời đã chớm đông nhưng cậu cũng không để ý. Hứng gió lạnh mấy tiếng liền, trong máy ảnh cũng thêm được vài tấm hình nhưng đều là ảnh phong cảnh hoặc người bình thường, chẳng có chút liên quan nào tới hoa hoa cỏ cỏ trong giới.

Mắt thấy thời gian một tháng sắp trôi qua, Tạ Minh Lãng vẫn chỉ giao cho biên tập ảnh chụp phỏng vấn. Biên tập có giục mấy lần nhưng rồi thấy cậu có thái độ tốt mà lại kiên quyết không đổi nên cũng chỉ đành thở dài, để kệ cậu.

Hôm đó Tạ Minh Lãng lại một lần nữa đi đạp gió trở về, nước còn chưa kịp uống một hớp đã bị biên tập kéo lại: “Minh Lãng, hay quá cậu về thật đúng lúc. Tối nay có hoạt động này, tôi muốn cậu đi cùng Mạnh Vũ.”

“Gì vậy?” Cậu đứng hứng gió mấy tiếng liền, gò má lạnh như băng, lúc nói cũng không được lưu loát.

“Một bữa tiệc từ thiện quy mô lớn, có rất nhiều nghệ sĩ tham dự, yêu cầu phóng viên phải mặc lễ phục tới. Bọn tôi nghĩ thấy mặc lễ phục thì khá giống đi làm việc, cậu tính là một nên cứ chọn cậu đi.” Nói tới đây biên tập vỗ vai cậu, nhỏ giọng nói, “Đây là cơ hội tốt, không được để lỡ. Chụp thêm vài tấm hình là tháng này coi như qua cửa rồi.”

Tạ Minh Lãng hiểu rõ biên tập đang giúp cậu nhưng cảm kích là cảm kích, trong lòng vẫn có chút muốn chống đối. Vì mặt cậu vẫn đang cứng đờ nên chút cảm xúc này không giấu diễm được, đều bị nhìn ra. Biên tập nói: “Đây cũng là một phần của công việc. Hơn nữa cơ hội lần này rất hiếm gặp, người khác muốn cướp còn không cướp được. Cậu trước tiên lái xe của tòa soạn về thay quần áo rồi qua đón Mạnh Vũ. Tám giờ tối nay, đừng đến muộn đấy.”

Nơi tổ chức tiệc tối nay vừa khéo là ở khách sạn mà lần đầu Tạ Minh Lãng theo Mạnh Vũ tới phỏng vấn Ngôn Thải. Từ đó tới giờ đã nửa năm, khi Tạ Minh Lãng một lần nữa bước chân vào đại sảnh khách sạn, nhất thời vẫn hơi choáng ngợp.

Mạnh Vũ thấy cậu thất thần, cũng không biết cậu đang nghĩ gì bèn vỗ vai cậu: “Hội trường tiệc ở bên này. Em có thể đi ăn chút gì trước đi rồi hẵng bắt đầu làm việc.”

“À, trước lúc tới em đã ăn rồi. Chị Mạnh, hai chị em mình vào đi.”

Trong đại sảnh quả đúng là rực rỡ ánh sáng. Ngoài những người trong giới văn nghệ sĩ còn có không ít nhân vật quan trọng của giới kinh tế, vài nhà từ thiện nổi tiếng cùng các vị kim chủ đã chiến thắng trong tiệc đấu giá trước đó. Tiệc tùng linh đình trong lớp áo quần là lượt, khung cảnh xa hoa tráng lệ khiến kẻ khác nhìn mà chẳng kịp.

Tạ Minh Lãng đưa mắt lướt nhanh một vòng quanh đại sảnh, thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, chỉ độc mình Ngôn Thải là không thấy đâu. Điều này lại khiến cậu thấy không yên lòng. Cậu đi vào một góc của đại sảnh, cùng các phóng viên ảnh khác bắt đầu chuẩn bị cho công việc tiếp sau đây. Cậu vừa chỉnh lens máy vừa chào hỏi, trò chuyện cùng mấy người đồng nghiệp bên cạnh, còn thuận tiện hỏi một chút quy trình bữa tiệc mà cậu chưa kịp xem. Sau vài phút thì cậu chuẩn bị xong xuôi, trước tiên chụp một tấm hình toàn cảnh đại sảnh, bỗng nghe thấy mấy người phóng viên bắt đầu khe khẽ báo nhau: “Ngôn Thải với Từ Nhã Vi tới rồi.”

Tạ Minh Lãng chuyển ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào của đại sảnh, chỉ thấy một cặp đôi đẹp tựa ngọc bích nắm tay nhau bước vào. Đám phóng viên vốn đứng ở một góc đại sảnh lúc này ào ào nhào ra chụp ảnh. Ngôn Thải cùng Từ Nhã Vi tới lễ phục cũng hài hòa với nhau, một đen một đỏ, chụp rất ăn ảnh.

Ban tổ chức dường như không biết chuyện tình cảm đã được đồn ầm khắp nơi, còn cố tình sắp xếp cho hai người ngồi cùng bàn, vị trí liền kề nhau. Cứ như vậy, mỗi hành động cử chỉ, mỗi ánh mắt nụ cười của hai người họ cũng không biết đã tiêu diệt hết bao nhiêu cuộn phim.

Cái cảnh như ong vỡ tổ nhào tới chụp hình ấy mãi tới khi tiếc tối chính thức bắt đầu mời dần dần giảm bớt. Bữa tiệc bắt đầu với việc ban tổ chức lên đọc diễn văn mở đầu buổi tiệc đấu giá từ thiện, rồi tới lượt người quyên góp nhiều nhất trong đợt, sau đó là nhóm ngôi sao có đóng góp vật phẩm cho tiệc đấu giá, tiếp đến là những người khác ngồi dưới vừa ăn vừa nghe. Không khí cả buổi tiệc rất thoải mái, phát biểu không quá dài, thỉnh thoảng có vài lời di dỏm khiến cả đại sảnh cười nói, vỗ tay không dứt. Ngôn Thải cũng lên sân khấu, quyển kịch bản của bộ phim giúp anh giành được giải Kim Tượng mà anh đóng góp lần này được đấu giá rất cao. Người dẫn chương trình còn cất công mượn tạm từ tay người mua, mở ra coi trước mặt mọi người rồi cười nói: “Bên trong chi chít nét chữ, thật đúng là chăm chỉ.”

Ngôn Thải đứng trên sân khấu mỉm cười. “Nụ hôn của nữ nhền nhện” đã thuận lợi kết thúc, anh đổi kiểu tóc, cũng không còn gầy rộc như trước nữa, tinh thần và sắc mặt đều rất tốt. Nghe người dẫn chương trình nói vậy, anh liền tiếp lời: “Thiên phú không đủ nên chỉ có thể chịu khó một chút, cũng may trời thương kẻ cần cù, đúng phải cảm ơn trời đất. Tóm lại, cũng phải cảm ơn nhà hảo tâm đã chịu mua quyển tập đầy những chữ xấu như gà bới này.”

Tạ Minh Lãng vẫn luôn trốn trong góc, không đi lên chụp ảnh. Nhưng vừa khéo có một cái loa treo ngay trên đầu cậu, chất lượng âm thanh quá tốt khiến giọng Ngôn Thải như kề ngay bên tai vậy.

Cậu thấy Ngôn Thải quay về chỗ ngồi trong tiếng cười vui của mọi người, rồi còn mỉm cười nói gì đó với Từ Nhã Vi bên cạnh khiến cô cũng khẽ bật cười. Khung cảnh này thật hòa hợp. Tạ Minh Lãng lúc này cuối cùng cũng nâng máy ảnh, kéo ống kính, chụp tấm hình đầu tiên của tối nay.

Sau khi tiệc tối kết thúc đám đông di chuyển sang một khu hội trường khác để tổ chức tiệc rượu. Tạ Minh Lãng thu dọn thiết bị xong, lặng lẽ đi theo. Mạnh Vũ qua đón cậu, Tạ Minh Lãng bèn cười: “Chị Mạnh, giờ chị ăn no rồi, chờ lát nữa khẳng định là uống đủ. Tối nay đi coi như cũng đáng.”

Tâm trạng Mạnh Vũ tốt hiếm thấy, cười thật tươi vỗ vai cậu: “Được rồi. Hai chị em mình cũng qua đó đi.”
  • Chú thích:
[1] Ảo ảnh thành phố trên biển: là ảo ảnh được tạo trên do khúc xạ ánh sáng tại các khu vực bờ biển, khiến người ta nhìn thấy như có một thành phố mờ mờ ở đằng xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play