Suy nghĩ " Từ bỏ" chỉ thoáng hiện trong lòng Hứa Liêm như một cái chớp mắt, dù sao thì thân phận "quái vật" đã ăn sâu bén rễ mười mấy năm, không đồng cảm không sinh tình, ít nhiều cũng khiến hắn sản sinh cảm giác vô vị tịch liêu, chỉ cần có cơ hội, loại cảm xúc này sẽ nhanh chóng lấp đầy, tràn ngập từng ngóc ngách cơ thể, nói cho Hứa Liêm: Quên đi, cứ như vậy.

Hứa Kiêm từng vô số lần nghĩ đến, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì, chỉ có thể nói một nửa gien nhân tính thật sự rất thần kỳ.

Tất nhiên, vừa rồi Hứa Liêm không có thời gian để cảm thán chuyện này, sau khi cảm xúc tiêu cực qua đi, y nghĩ đến nếu chạy xuống gara đỗ xe dưới lòng đất của bệnh viện có bao nhiêu tỉ lệ sống sót. Chỉ cần còn một hơi thở, y còn có thể " sống lại".

Nhưng Đoạn Trù chẳng hay biết những điều này.

Phi hành khí không ngừng rung lắc bởi dòng khí nhiễu loạn sinh ra sau vụ nổ lớn, vất vả lắm mới có xu hướng ổn định lại.

" Đoạn Trù? Trung tướng? " Trong tai nghe vang lên giọng nói từ đứt quãng biến thành rõ ràng của Tô Việt Nhiên, vạn phần nôn nóng: " Đoạn Trù! "

Đoạn Trù lúc này mới hoàn hồn, " Tôi đây, đã cứu được thai phụ, bình yên vô sự."

Giọng nói của hắn như trước trầm ổn hữu lực, những chiến sĩ và đội cứu hộ ở bên ngoài không rõ quá trình toàn bộ chấn động tinh thần! Nói mà, Trung tướng quả thực không gì không làm được!

Nhưng chỉ có Hứa Liêm mới biết Đoạn Trù chẳng hề bình tĩnh như hắn biểu hiện, y ngẩng đầu, vừa lúc đối điện đôi mắt tăm tối dâng trào cuồn cuộn của Đoạn Trù, một kẻ không sợ chết như Hứa Liêm đột nhiên rùng mình không nguyên cớ.

" Trung tướng, tôi....." Hứa Liêm liếm môi, vừa mới động đậy bỗng kêu rên một tiếng, vết thương bị dị chủng cắn lúc trước sâu đến thấy được xương, máu loang thành một vũng nhỏ.

Đoạn Trù đè xuống mọi cảm xúc chực trào, ôm Hứa Liêm đặt lên mặt ghế phía sau, lúc này mới chú ý đến thai phụ kia. Người phụ nữ ước chừng 24,25 tuổi, sau khi bình tĩnh lại là một giai nhân thanh tú, cô đang ôm đầu gối ngồi bên cạnh, thấy Đoạn Trù nhìn sang, cảm kích cười cười, sau đó nghĩ đến điều gì, đem hộp cấp cứu mới phát hiện dưới gầm ghế lôi ra.

" Cảm ơn. " Đoạn Trù nhận lấy.

" Trung tướng, tôi tự mình làm. " Thấy Đoạn Trù lại muốn cởi dây giày của mình, Hứa Liêm vội nói.

Đoạn Trụ không nặng không nhẹ hất tay y, giọng điệu không chút thân thiện: " Tốt hơn hết cậu hãy yên lặng đi. "

Tiêu.......... Trong lòng Hứa Liêm căng thẳng, giận thật rồi.

Y có chút vô thố. *

* hụt hẫng, hoảng loạn.

Kiến thức cấp cứu trên chiến trường của Đoạn Trù vô cùng đầy đủ, nhưng có lẽ lúc này là lần đầu tiên trong đời hắn băng bó vết thương tỉ mỉ đến thế, thắt nút gọn gàng, rồi mới từ từ thở ra cục khí nghẹn sắp vỡ tung trong ngực.

Sau đó không thèm nhìn Hứa Liêm, đứng dậy quay về vị trí ghế lái, mắt nhìn thẳng, mặt mày lạnh lùng.

Thai phụ nhìn Hứa Liêm lại ngó Đoạn Trù, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve bụng căng phồng, nỗi tuyệt vọng đã tan biến, cô từ nhỏ là tiểu thư được nuông chiều, lần đầu tiên có thể nhanh chóng bình tĩnh lại đến thế, " Con của cô còn có cơ hội ngắm nhìn thế giới này", lời Hứa Liêm nói lúc trước là liều thuốc an thần hữu hiệu nhất, không chỉ cho cô dũng khí còn kích phát thiên tính của một người làm mẹ. Có hai người cường đại nhất tại chủ tinh này ở bên, cô không sinh non cũng chẳng rong huyết, hồi phục một cách thần kỳ.

Lại sau đó, cô nhạy bén cảm thấy bầu không khí giữa Hứa Liêm và Đoạn Trù có gì đó sai sai.

Tinh Võng lừa ta!

" Trung tướng. " Thai phụ nhẹ giọng mở miệng, " Tôi tên Julian, chồng của tôi là một trong mười hai nghị viên chính của Nội các - Lục Tư Ân. "

Hứa Liêm kinh ngạc, Đoạn Trù cũng nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, " Thì ra là Lục phu nhân. "

Nhân viên văn phòng, thư ký chính phủ Nội các có rất nhiều, nhưng có thể ảnh hưởng hay quyền đưa ra quyết định lớn liên quan đến nhân loại chỉ có mười hai người, trong đó Lục Tư Ân có danh xưng " Lạnh lùng thiết huyết", vĩnh viễn không cẩu thả, vĩnh viễn không thoả hiệp, khiến một đám lão già vô cùng đau đầu, cố tình người này lại có số phiếu bầu cao nhất trong mười hai người được tuyển cử.

" Thật sự vô cùng cảm tạ hai vị. " Giọng nói Julian nghẹn ngào phát run.

" Nên làm. " Đoạn Trù thông qua quyền hạn xin chuyển tiếp, vài giây sau điện thoại của Lục Tư Ân được kết nối.

Hắn đưa trí não ra phía sau, Julian như đoán được, vội vã nhận lấy, không biết bên kia nói cái gì, người phụ nữ vừa nãy còn cố giữ bình tĩnh nay khóc như đứt van, " Ông xã! Hu hu hu hu hức hức...... Oa a a..... "

Đoạn Trù: "......"

Hứa Liêm: "......"

Tất cả bom nhiệt áp trong mười khu đã nổ sạch, toàn bộ chủ tinh bị vây kín trong tro bụi mù mịt, có một số kiến trúc dù chưa sụp đổ cũng trở nên hoang tàn bất kham, lượng công kích như vậy đủ khiến vảy bảo hộ sinh học của đám dị chủng tạm mất đi tác dụng, một vòng chém giết mới lại bắt đầu.

Phi hành khí ngừng ở lối vào khu tị nạn khẩn cấp, cổng sắt lớn vừa mở ra, một người đàn ông đã chạy vọt lại đây, Đoạn Trù suýt chút nữa không nhận ra Lục Tư Ân.

Người đàn ông trước nay nghiêm cẩn cứng rắn bị cảm xúc mất mà tìm lại được làm vỡ oà, ôm Julian thật chặt, sau đó kiếm tra bụng của cô, hai vợ chồng hỉ cực mà khóc, cuối cùng Lục Tư Ân bế vợ mình lên, hắn nhìn về phía phi hành khí đang dần bay lên, không kịp giao lưu gì cùng Đoạn Trù, chỉ ý vị thâm trường* gật đầu với đối phương.

*có ý chỉ, có thâm ý.

Không còn tiếng khóc của Julian, trong phi hành khí rơi vào tĩnh mịch, Hứa Liêm thật cẩn thận hít thở.

Trung tướng đang giận cái gì? Là mình tự ý đi cứu thai phụ? Nhưng đã cứu được rồi mà.......

Trên mặt đất chủ tinh không còn điểm để hạ cánh, chỉ có thể bay xuyên qua tầng phòng hộ đến trạm trung chuyển, bên ngoài số lượng dị chủng còn nhiều hơn, vô số chiến đấu cơ* đang giằng co với chúng nó, có một con dị chủng chú ý tới chiếc phi hành khí này, nó ỷ vào hình thể khổng lồ há cái mồm đầy máu bay vọt tới.

* hay còn gọi tiêm kích cơ, máy bay tiêm kích.

Trong lòng Đoạn Trù đang bốc ngùn ngụt lửa giận vô danh, lập tức bật hoả lực tối cao.

Đoạn Trù không thèm tránh né, pháo kích mãnh liệt khiến con dị chủng phải quay đầu, nhưng Đoạn Trù không có ý định buông tha nó, lao vào cái mồm máu còn chưa khép lại của sinh vật này!

Mặc cho là dị chủng hay chiến đấu cơ có ở đây tựa hồ đều choáng váng một giây.

Phi hành khí kịch liệt ma sát khiến lớp vảy ngoài đen nhánh của dị chủng sát ra tia lửa, trong tiếng kêu đau đớn, phi hành khí chớp mắt từ đuôi cánh của nó lao ra, đột ngột thay đổi phương hướng, mở hoả lực mãnh liệt bắn phá vảy bảo hộ đang hé ra của dị chủng.

Con dị chủng này dài cỡ 5 mét, thuộc về cấp bậc nguy hiểm cao, nhưng mà không quá vài giây, nó biến thành một đống thịt nát trong màn xạ kích như cầu vồng, cứ thế tự nhiên trôi vào sâu trong không gian vũ trụ.

Quá..... Quá con mẹ nó hùng tàn!

Binh lính sợ hãi lại như được cổ vũ, trong nhất thời hoả lực đẩy đến cao nhất, thắp lên một góc ngân hà xanh thẳm sáng như ban ngày.

Cơn giận của Đoạn Trù vơi bớt một chút.

Hứa Liêm con ngươi nhẹ rút, lặng lẽ co người rút vào trong góc.

Nhưng trốn cũng không xong.

Vừa tiến vào trạm trung chuyển, cửa cabin mở ra, Đoạn Trù không thèm phân trần đã bế Hứa Liêm lên, một đường lao thẳng đến văn phòng y công tác, một chân đá văng cửa, mém đụng phải Trung uý Colin.

Colin trừng to mắt, này.....

" Đi ra ngoài! " Đoạn Trù lạnh giọng.

Lòng bàn chân Colin như được bôi dầu, chạy đến là trơn tru, còn vô cùng chu đáo đóng cửa tắt camera theo dõi.

Hứa Liêm: "......"

Lửa giận của Đoạn Trù muốn tràn lan bốn phương tám hướng đến nơi rồi, ngay cả tiếng gió đập ngoài cửa sổ cũng đã ngừng lai. Hứa Liêm hoài nghi Trung tướng thật sự muốn móc súng ra nã cho y một phát.

" Muốn từ bỏ? " Hứa Liêm ngồi ở trên ghế, Đoạn Trù chống tay ở hai bên tay vịn, xương hàm dưới sắc bén, nghiến răng nghiến lợi hỏi: " Đã hỏi ý tôi chưa?! "

Hứa Liêm á khẩu không trả lời được: " Tôi..... " Thì ra hắn nổi giận bởi chuyện này sao?

" Hứa Liêm, cậu nhớ kỹ đây. " Đoạn Trù từng câu từng chữ: " Trừ phi tôi ra lệnh, nếu không vĩnh viễn vĩnh viễn không được từ bỏ hi vọng sống. "

Hứa Liêm rõ ràng không hiểu, nhưng trong lòng lại chua xót không giải thích được, ngây người nhìn Đoạn Trù. Đôi mắt y hơi đỏ lên, thấp giọng nói: " Ừm. "

Bầu không khí đông cứng, bọn họ cách nhau quá gần.

Đoạn Trù còn chưa hết giận, nhưng hắn không biết nên trừng phạt người này như thế nào, hình như cách nào cũng không được, quá luyến tiếc, không nỡ.

Hứa Liêm đột nhiên giơ tay, trong ánh mắt khẽ động của Đoạn Trù, học theo cách hắn làm lúc trước, lau đầu ngón tay lên môi Đoạn Trù rồi thuận tiện đưa cho hắn một khối chocolate tìm được trong túi áo.

Nhưng khi đầu ngón tay sắp rút đi, Đoạn Trù lại nhẹ nhàng liếm một cái.

Note: Trung tướng còn tức dài dài, Trung tá Hứa thì người không bằng tên, hứa xong để đấy:)))

Btw, chữ Liêm của Trung tá nghĩa là thanh liêm trong sạch. U nà trời vì một câu nói với thai phụ nên tui mới đi edit, TvT Trung tá yyds, sau này Trung tá càng tuyệt hơn nữaaaaa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play