Trong tẩm điện Thái Tử, Khương Hằng bỗng nhiên cảm giác được một chút, như thể có một sự ăn ý nào đó đến từ huyết thống.

Bọn họ là huynh đệ chú bác, máu mủ ruột thịt, đang chảy xuôi ở trên người bọn họ, phụ thân bọn họ, đến từ cùng một người, là tổ phụ của bọn họ.

Ta với y, là huynh đệ a...... cả đời Khương Hằng, chưa có lúc nào mãnh liệt hơn giờ phút này, cảm giác được thân nhân bọn họ thật sự là người một nhà, hắn thậm chí thông qua trực giác cũng cảm nhận được tâm tình Thái Tử Lung giờ phút này.

Thái Tử Lung ở trong lòng nói —— nói cho ta chân tướng, chỉ cần ngươi đối với ta chân thành, cho dù phía dưới chân tướng là cái gì, ta đều sẽ không trách ngươi.

Vì thế Khương Hằng quyết định không lừa gạt y.

Hắn nhìn Thái Tử Lung nói: "Nhân gian ông ta muốn, cùng với nhân gian ta muốn, là hai nhân gian khác nhau, cho nên từ trước đến nay ông ta không thích ta."

Thái Tử Lung nói: "Nhưng xét đến cùng, nếu không có ông ấy, chúng ta cũng không đi đến được một bước này."

"Không sai." Khương Hằng gật đầu nói, "Cho nên ta cũng không chửi bới ông ta, cho dù không thích ta tới mức muốn đem ta...... Đem ta......"

"Không cần phải nói." Thái Tử Lung nói, "Đó là quyết định của ông ấy, ta là ta, ông ấy là ông ấy, ta thực thích ngươi, như vậy là đủ rồi."

Khương Hằng gật gật đầu, mỉm cười nói: "Cả đời ông ta, ưu khuyết điểm nửa nọ nửa kia, có đôi khi, chính kiến cùng chủ trương đi ngược nhau, so với giao chiến tàn khốc ác liệt, máu đổ thành sông nơi sa trường còn tàn khốc hơn nhiều."

Thái Tử Lung thấp giọng nói: "Ta sớm đã nhìn thấy máu của bọn họ, may mà ngươi không có trở thành một người trong đó."

Khi Ngưu Mân chết, Thái Tử Lung liền ngày đêm bất an, y tuyệt đối không thể tiếp thu được chuyện phụ thân ngũ mã phanh thây người Đông Cung! Y sợ hãi Khương Hằng sẽ trở thành một Ngưu Mân khác, y biết rõ phụ thân bất mãn Khương Hằng hơn bất kỳ kẻ nào.

May mắn cuối cùng Khương Hằng đã chạy thoát, cho dù là dùng biện pháp gì.

Khương Hằng nhìn chăm chú Thái Tử Lung, một lát sau nói: "Đều đã qua, ta không hận ông ta."

"Ta biết," Thái Tử Lung nói, "Nếu không ngươi sẽ không trở về. Ngươi vốn có thể cùng ca, hai người các ngươi từ đây xa chạy cao bay, trên đời này không còn có người nào tìm được hai ngươi. Đây cũng là lời ta muốn nói, Hằng Nhi, thực xin lỗi, nhưng ta không có cách nào. Ta biết......"

Cuối cùng, Thái Tử Lung lại nhẹ nhàng nói: "Các ngươi là vì ta...... mới trở về, có phải hay không?"

Khương Hằng đón nhận ánh mắt tràn ngập chờ mong của y, trong lòng mang theo cảm giác không đành lòng.

"Đúng vậy." Cuối cùng Khương Hằng nói.

Trong mắt Thái Tử Lung tràn ngập áy náy, nếu nói lần đầu tiên Khương Hằng đến nước Ung, chính là vì Cảnh Thự. Như vậy lần thứ hai hắn trở về, thuần túy là bởi vì trách nhiệm, bọn họ hoàn toàn có thể mặc kệ tất cả, mượn cơ hội Cảnh Thự chết giả bỏ đi luôn.

Nhưng hắn vẫn kiên trì trở lại An Dương, kết quả lại làm Cảnh Thự không thể không liên hôn, để đổi lấy hoà bình sau này giữa nước Đại cùng nước Ung.

"Ngươi sẽ là một người đủ tư cách làm thiên tử." Khương Hằng nhìn Thái Tử Lung nói.

"Chỉ cần có ngươi cùng ca ca ở đây," Thái Tử Lung gật đầu nói, "Ta sẽ nỗ lực."

Khương Hằng thu dọn tông cuốn, đêm đã khuya, hắn từ biệt Thái Tử Lung, Giới Khuê đang chờ ở bên ngoài, trở lại trong tẩm điện trải giường cho hắn.

"Nghĩ kĩ rồi sao?" Giới Khuê nói.

"Nghĩ kĩ cái gì?" Khương Hằng dở khóc dở cười nói, "Đừng lại chọc ghẹo ta, thật sự tâm thần lẫn thể xác đều mệt mỏi."

Giới Khuê ngồi ở bên giường, không khách khí chút nào sóng vai ngồi với hắn.

"Sau hội minh năm nước," Giới Khuê rõ ràng nghe ra ý ở ngoài lời cuộc đối thoại giữa Khương Hằng cùng Thái Tử Lung tối nay, nói, "Chúng ta liền đi đi, đi một nơi không có người khác, không cần lại phải giao thiệp với bất kỳ kẻ nào."

"Đi tìm chết sao?" Khương Hằng không lưu tình chút nào mà châm chọc nói, "Chỉ có chết mới không cần giao thiệp với người khác."

Giới Khuê mang theo ý cười, nhìn Khương Hằng, đứng dậy sửa sang lại áo ngoài cho hắn, khom người đến trước người hắn, lấy tới chậu nước, quỳ xuống hai đầu gối, rửa chân cho hắn.

Khương Hằng: "Ta tự mình làm."

"Đừng nhúc nhích." Giới Khuê thấp giọng nói, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, dùng khăn lông che lại hắn.

Khương Hằng nhìn chăm chú hai mắt Giới Khuê, nhìn thấy ý cười trong mắt y, đột nhiên nổi lên bi thương, cái mũi cay cay.

"Tay trái ngươi......" Khương Hằng nói.

"Hỏng rồi," Giới Khuê nói, "Không thể sử dụng kiếm. Nhưng mà ta thật vui vẻ, cho dù ngươi đánh ta, mắng ta, ta cũng vui, bởi vì như vậy chứng minh trong lòng ngươi có ta."

"Đừng như vậy, Giới Khuê." Khương Hằng nghe lời này, lại nhớ tới Cảnh Thự.

"Ca ngươi sắp thành hôn," Giới Khuê nói, "Y không còn là của ngươi. Theo ta đi, Hằng Nhi, chỉ cần ngươi vui vẻ, muốn làm gì ta cũng được, ngươi không muốn nhìn một chút......"

"Mở cửa." Cảnh Thự không biết tới từ khi nào, rõ ràng nghe được Giới Khuê nói chuyện, ở ngoài cửa nói.

Giới Khuê quay đầu lại nhìn, đứng lên, sau khi thu dọn chậu nước, đi mở cửa cho Cảnh Thự.

Cảnh Thự đi vào trong phòng, Khương Hằng ngồi ở trên giường, nhìn thẳng y.

"Ta có lời muốn nói với ngươi, Hằng Nhi." Cảnh Thự nói.

"Đừng nói nữa," Khương Hằng thấp giọng nói, "Ta rất mệt, ta không muốn nghe nữa."

Cảnh Thự nhìn Khương Hằng, trầm ngâm một lát, Khương Hằng quay đầu đi, nói: "Trở về ngủ sớm một chút đi, triều đình đã chọn ngày cho các ngươi."

Nhưng vào lúc này, Cảnh Thự làm một cái hành động làm Khương Hằng nhất thời ngẩn ra.

Y vươn ra ngón tay, cởi bỏ khuy áo trên cổ võ phục, tháo xuống kim băng trên vạt áo, cởi bỏ đai lưng, cởi xuống áo ngoài.

"Quay về phòng của ngươi ngủ......" Khi Khương Hằng ngẩng đầu, Cảnh Thự lại ngay sau đó cởi ra áo trong, hiện ra thân thể trắng nõn, sau đó, y cởi bỏ đai lưng, áo trắng cùng quần dài rơi xuống đất.

Khương Hằng: "!!!"

Trong phút chốc, Khương Hằng đối mặt với chấn động cực lớn, đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thân thể Cảnh Thự, nhưng trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ theo phương diện này, bọn họ đã gần một năm thời gian chưa từng cùng nhau tắm, mà hiện giờ thân thể Cảnh Thự đứng ở trước mặt hắn, giống như cường tráng hơn, tràn ngập tính xâm lược của dã thú.

Nhưng con dã thú này lại vô cùng dịu ngoan, phảng phất như đang chờ đợi hắn triệu hoán.

Thân thể kia Khương Hằng vô cùng quen thuộc, nhưng ở dưới ánh đèn lờ mờ ảm đạm lại cảm thấy vô cùng xa lạ, hắn chỉ cảm thấy trong đầu "Ong" một tiếng, cảnh tượng quen thuộc đánh thức ký ức nào đó của hắn...... Đó là thật lâu trước kia, Cảnh Thự ôm hắn, bọn họ ở cùng nhau trong cung điện Lạc Dương, cả đêm dựa vào nhau.

Khương Hằng ngay lập tức đầu váng mắt hoa, Cảnh Thự vươn tay về phía hắn.

"Ngươi......" Khương Hằng đầy mặt đỏ bừng, không biết y muốn làm cái gì.

"Cho ta tay." Cảnh Thự nói.

Khương Hằng bắt tay đặt ở trong tay y, Cảnh Thự kéo tay hắn, ấn ở trên ngực mình, Khương Hằng cảm giác được tiếng tim đập của y.

Da thịt Cảnh Thự nóng rực, giống như muốn nóng bỏng Khương Hằng, trên người tản ra hơi thở nam tử hắn quen thuộc nhất, Khương Hằng nói: "Không...... Không, ca."

Khương Hằng nhích vào trong giường một chút, trong mắt mang theo khiếp sợ, Cảnh Thự lại ngồi xuống, không ngại chút nào, cứ như vậy mà triển lãm thân thể mình ở dưới cái nhìn chăm chú của Khương Hằng.

"Nhìn ta," Cảnh Thự thấp giọng nói, "Hằng Nhi, nhìn ta."

Khương Hằng lập tức dời đi ánh mắt, Cảnh Thự vươn tay, muốn ôm hắn, Khương Hằng lại khẩn trương mà đẩy ra Cảnh Thự một chút, nhưng mà trong hơi thở toàn là độ ấm của thân thể y, hơi thở của y, Khương Hằng không có chỗ để trốn, thân thể Cảnh Thự tựa giống như một con dã thú đã khống chế xung quanh một tấc vuông này, đem hắn khóa ở trong lãnh địa của y.

Cảnh Thự cầm tay Khương Hằng, đem hắn kéo về phía mình, sau đó đẩy ngã hắn vào trên giường.

"Ngươi...... Bởi vì ngươi sắp thành hôn sao?" Khương Hằng nói.

"Cùng ta làm chuyện này." Cảnh Thự ấn cánh tay Khương Hằng, thấp giọng nói, "Ngươi không phải huynh đệ của ta, có gì không được?"

Khương Hằng vừa sợ hãi lại vừa khẩn trương, trái tim hắn đã sắp nhảy ra ngoài, hắn không dám lộn xộn, hơi động một chút liền sẽ chạm vào thân thể Cảnh Thự, từ đầu đến chân, gần trong gang tấc.

Cảnh Thự đã ngăn chặn lại hắn, mũi chạm vào mũi hắn.

"Giới Khuê ——!" Khương Hằng rốt cuộc tránh thoát ra, hô.

Giới Khuê đẩy cửa, như một trận gió tiến vào, Cảnh Thự lập tức buông Khương Hằng ra.

"Ta nói," Giới Khuê lạnh lùng nói, "Nếu ngươi dùng sức mạnh, ta cũng sẽ liều mạng."

Khương Hằng lập tức từ trên giường xoay người ngồi dậy, sửa sang lại áo trong, đầy mặt đỏ bừng.

"Ta không có dùng sức mạnh." Cảnh Thự không ngại chút nào, cứ như vậy thản nhiên ngồi ở trên giường.

Một tay Khương Hằng ấn ở trên tay cầm kiếm của Giới Khuê, quay đầu lại nhìn Cảnh Thự nói: "Ta đến thư các ngủ."

Khương Hằng hít sâu một hơi, trong đầu tràn ngập cảnh tượng vừa rồi, hắn đã thấy qua thân thể y vô số lần, từ nhỏ đến lớn, hắn sờ qua y, chọc qua y, Cảnh Thự cũng thân mật mà vuốt ve hắn, nhưng mỗi một lần, hắn cũng chưa từng ý thức được có chỗ nào không ổn.

Mà hôm nay, hắn rốt cuộc đã ý thức được, đó chính là thân mật hắn đã từng quen thuộc nhất, không có chút nào khác biệt.

Hắn sớm đã đáp lại Cảnh Thự, đáp lại đó gần như là bản năng, chỉ là bản thân hắn cũng không biết.

Cảnh Thự ngồi ở trên giường, sau đó mệt mỏi thở dài, mở ra cánh tay nằm thành hình chữ Đại (大).

Khương Hằng vội vàng vào thư các, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, khi ngồi xuống thở dốc không ngừng, xuyên qua thư các nhìn lại, thấy đèn trong phòng ngủ mình vẫn còn sáng.

Giới Khuê thắp lên đèn trong thư các.

"Ngươi thích nhìn?" Giới Khuê chỉ mặc một cái quần dài, mở rộng thân trên, "Cũng có thể nhìn ta."

Khương Hằng lập tức ngăn lại hành động tiếp theo của Giới Khuê, nói: "Đủ rồi!"

Giới Khuê chỉ mặc áo đơn, ở bên một bàn sách ngồi xuống, dáng người của y cùng Cảnh Thự hoàn toàn khác nhau, Cảnh Thự trắng nõn cân xứng, giống như một khối bạch ngọc điêu khắc; Giới Khuê lại là màu lúa mạch, toàn thân đầy vết thương đao tên, tựa như một con động vật vết thương chồng chất.

Khương Hằng còn đang nhớ lại một khắc vừa rồi, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, uống liên tục lên ba chén nước trà mới bình tĩnh lại.

Nhưng cảnh tượng kia vô cùng kích thích, dẫn tới lúc này Khương Hằng hồi tưởng lại, lại có chút hối hận. Lúc đó hắn kêu Giới Khuê chỉ là do bản năng, nhưng cho dù ngay lúc đó bị Cảnh Thự ôm, hôn, thì thế nào?

Hắn thậm chí nghĩ, nếu Cảnh Thự lại đến một lần, có lẽ mình sẽ không đẩy y ra. Hắn một bên bị hành động của Cảnh Thự làm cho đầu óc trống rỗng, một bên lại có chút hưng phấn cùng khẩn trương, dù sao đó là chuyện nguy hiểm trong đời người mà hắn chưa từng chạm vào trước đây. Mà người khống chế hết thảy những điều này, đối với hắn mà nói, lại là người an toàn nhất trên đời này.

Sau khi sợ hãi cùng khẩn trương tan đi, trong lòng Khương Hằng ngược lại dâng lên một cổ chờ mong, cả đời này của hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng bất kỳ kẻ nào làm loại chuyện này, người duy nhất làm hắn có thể bình yên tiếp nhận, cũng quen thuộc, cũng chỉ có Cảnh Thự mà thôi.

Ngoại trừ Cảnh Thự, hắn không thể tin mình sẽ đi đụng vào thân thể của bất kỳ kẻ nào; cũng ngoại trừ Cảnh Thự, hắn không thể tiếp thu tay bất kỳ kẻ nào đụng vào hắn, như vậy đây chẳng phải là việc đương nhiên sao? Vì sao hắn sẽ phát ra cự tuyệt Cảnh Thự theo bản năng?

"Có lẽ nghĩ thông cái gì rồi?" Giới Khuê thuận miệng nói, "Muốn đem ta xem như là y, để cho ta tới dạy ngươi không?"

"Không, muốn! Ta muốn ngủ." Trên mặt Khương Hằng nóng bỏng, nằm xuống, không bao lâu lại ngồi dậy nhìn ra bên ngoài.

Trong tẩm điện hắn còn sáng đèn, Cảnh Thự trước sau không có rời đi, Khương Hằng không khỏi nhớ tới một màn khi truy đuổi thích khách ở trong Dĩnh đô thành Giang Châu, đêm đó ẩn thân trong phòng, tiếng thở dốc cùng lời nói càn rỡ kia, thân thể ôm ấp nhau, giốn như đã biến thành Cảnh Thự cùng chính Khương Hằng.

Hắn lại nghĩ tới trong lúc vô ý nhìn thấy Triệu Kiệt cùng Cơ Tuần. Đêm hôm nay hắn lại nửa ngủ nửa tỉnh, lặp đi lặp lại mơ thấy Cảnh Thự ôm chặt hắn, một khắc y cởi quần áo ra, bọn họ lại về tới trong vương cung Lạc Dương.

"Hằng Nhi......" Trong mộng, Cảnh Thự ở bên tai hắn thấp giọng nói.

Khương Hằng bỗng nhiên bừng tỉnh, nghe thấy có người ở ngoài thư các gõ cửa.

Giới Khuê ngáp đứng dậy, nói: "Làm gì? Sớm như vậy đã tới đòi mạng?"

"Ta." Giọng nói Cảnh Thự lại lần nữa vang lên.

Khương Hằng: "!!!"

"Hắn tỉnh rồi sao?" Cảnh Thự nói.

Giới Khuê nói: "Không có."

Khí thế theo đuổi không bỏ của Cảnh Thự, rõ ràng nằm ngoài dự liệu của Khương Hằng, làm hắn khẩn trương vô cùng.

"Ta ở bên ngoài chờ," Cảnh Thự nói, "Tỉnh dậy bảo hắn ra ngoài, ta có lời muốn nói."

Khương Hằng nhìn Giới Khuê, Giới Khuê tiện tay làm cái động tác "đuổi", ý bảo hắn tiếp tục ngủ, đừng để ý Cảnh Thự.

"Quần ta......" Khương Hằng ý bảo Giới Khuê, Giới Khuê vừa thấy liền hiểu, cười một tiếng, từ cửa sổ nhảy ra thư các, không bao lâu đã lấy tới quần áo để hắn thay.

Trời tờ mờ sáng, Khương Hằng hé mở cửa phòng thư các, Cảnh Thự đã quần áo chỉnh tề, ngồi ở ngoài bậc thang, quay đầu lại nhìn hắn.

"Ngươi tỉnh rồi." Cảnh Thự nói.

Khương Hằng "Ừm" một tiếng, sau đêm qua, hắn thật sự không biết nên đối mặt với Cảnh Thự như thế nào, Cảnh Thự mang đến áo ngoài, lại thấy Khương Hằng đã thu thập chỉnh tề, thật cũng không ngoài ý muốn.

"Đi với ta." Cảnh Thự không có chạm vào hắn, bước nhanh xuống thư các.

Khương Hằng: "???"

Khương Hằng đi theo phía sau Cảnh Thự, có chút đuổi không kịp bước chân y.

Sau đó, Cảnh Thự gõ cửa phòng Thái Tử Lung.

"Trấp Lung!" Cảnh Thự nói, "Rời giường! Có chuyện nói với ngươi."

Thái Tử Lung còn đang ngủ, bỗng nhiên bị đánh thức, đáp một tiếng. Cảnh Thự một đường đi qua hoa viên, lại đi gõ cửa người khác.

"Mạnh Hòa!" Cảnh Thự nói, "Ở bên trong sao?"

"Mạnh Hòa đến đây lúc nào?" Khương Hằng kinh ngạc.

Cảnh Thự nói: "Đêm qua đã đến, ta từ chỗ Sương công chúa trở về, còn cùng y uống hai ly...... Lang Hoàng! Người đâu?"

Hôm nay lại đã cùng nhau tới rồi, một chân Cảnh Thự đá văng cánh cửa, người bên trong ngay lập tức hoảng sợ.

Sơn Trạch cùng Thủy Tuấn đang ở trên giường ngủ, Sơn Trạch ngẩng đầu, nói: "Vương tử điện hạ...... Ngươi lại muốn làm cái gì? Có thể tha cho chúng ta hay không?"

"Nghị sự." Cảnh Thự nói.

Cảnh Thự theo thứ tự đi đến, cuối cùng tới trước điện, quay đầu lại nhìn Khương Hằng.

Khương Hằng không nói gì, đẩy cửa đi vào. Mọi người lục tục tới đủ, Thái Tử Lung, Mạnh Hòa, Lang Hoàng, Thủy Tuấn, Sơn Trạch, đều mới vừa đến An Dương một ngày trước, chuẩn bị tới xem lễ. Tin tức về hôn sự đã lan truyền nhanh chóng, sẽ là một buổi lễ mừng long trọng nhất của nước Ung, sau khi Trấp Tông hoăng.

Cảnh Thự đi vào trong điện, nhìn xung quanh, mọi người còn đang ngáp dài. Mà giờ khắc này, y sẽ tự tay giải quyết việc phiền toái này.

"Hôn sự hủy bỏ." Cảnh Thự kéo tay Khương Hằng, nghiêm túc nói, "Không gả, các ngươi ai nguyện ý gả thì gả đi, nếu đều không muốn, thì để cho Cơ Sương trở về."

Thái Tử Lung: "........................"

Khương Hằng: "......"

Xôn xao một chút, Lang Hoàng cùng Sơn Trạch ngay tức khắc cười tinh quái, Mạnh Hòa ngủ đến mơ mơ màng màng, còn đang hỏi: "Cái gì cái gì? Y nói cái gì?"

Thần sắc Thái Tử Lung mang theo một chút ảm đạm, gật đầu nói: "Ta đã biết, ca ca."

Khương Hằng: "Này......"

Sau đó, Cảnh Thự lại nhìn Thái Tử Lung nói: "Hằng Nhi không phải hài tử cha ta, hai người chúng ta vốn không phải huynh đệ ruột, hắn không phải họ Cảnh, cũng không phải người nhà họ Cảnh ta."

Lần này, mọi người bao gồm cả Khương Hằng, hoàn toàn ngơ ngẩn. Lang Hoàng biết nội tình lập tức đưa mắt ra hiệu cho Cảnh Thự, tuyệt đối không thể nói ra chân tướng vào giờ phút này! Nếu không kết cục sẽ không thể thu thập!

"Cái gì?" Vẻ mặt Thái Tử Lung mờ mịt.

Sau đó, Cảnh Thự cuối cùng giáng cho Thái Tử Lung một đạo sấm sét vô tình.

"Người ta thích là Hằng Nhi." Cuối cùng Cảnh Thự nói, "Ta mặc kệ hắn có đáp lại ta hay không, nhưng muốn tách hai người bọn ta ra, trừ phi ta chết. Chỉ như vậy, ta nói xong rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play