"Trên tay ngươi lúc nào cũng đeo găng tay nhỉ." Cảnh Thự lại nói.

Khương Hằng dùng ánh mắt ý ra hiệu, chuyện này không cần phải hỏi nhiều, nhất định là người khác có vấn đề không muốn nói.

Hạng Dư lại rất hào phóng, tháo xuống bao tay, nâng lên tay phải cho bọn hắn xem, chỉ thấy trên mu bàn tay có một vết bỏng màu đỏ.

"Lúc trước lấy một món đồ từ trong đống lửa," Hạng Dư nói, "Không biết trời cao đất dày, làm bỏng tay. Đây gọi là 'Lấy hạt dẻ trong lò lửa' đi."*

Khương Hằng rất thích Hạng Dư, y là một người ôn nhu.

"Lấy cái gì?" Cảnh Thự lại nói.

"Với ta mà nói, là một món đồ rất quan trọng." Hạng Dư nhìn Khương Hằng, thuận miệng nói, "Nhưng mà, cuối cùng nó vẫn bị đốt thành tro."

Khương Hằng biết y không muốn nói, vì thế ra hiệu Cảnh Thự đừng hỏi.

"Khương Hằng cũng có một vết bỏng," Cảnh Thự nói, "Ở phía sau eo."

Khương Hằng biết mấy năm nay, Cảnh Thự vẫn luôn nhớ đến vết thương của hắn, mỗi khi nghĩ tởi bởi vì hắn đã cứu Cảnh Thự, hơn nữa trong nhà bị cháy cũng bị Cảnh Thự quy tội bởi vì lúc trước bản thân nhất thời mềm lòng, không có giết người nên giết, suýt nữa liên lụy bọn họ chôn thân trong biển lửa.

"Chỗ đó vốn dĩ có cái bớt," Khương Hằng cười nói, "Cũng không khác nhau mấy."

"Là khi còn nhỏ để lại." Hạng Dư mang lên bao tay, tùy ý nói, "Lửa luôn thực đáng sợ, cố gắng hết sức đừng chạm vào lửa."

Cảnh Thự "Ừm" một tiếng, nhìn chăm chú hai mắt Hạng Dư, mày hơi nhíu lại.

"Không thể chơi lửa," Cảnh Thự nói, "Người chơi lửa sẽ chết."

"Đúng vậy," Hạng Dư nhàn nhạt nói, "Đạo lý rất đơn giản, nhưng rất nhiều người, cho đến khi bị thiêu chết cũng không hiểu."

Khương Hằng: "?"

Xe ngựa đi tới phường Nam Minh, Hạng Dư giống đã sớm đoán được bọn họ muốn làm cái gì, nói: "Tìm người Đào Nguyên sao? Kỳ thật, gọi bọn họ tiến cung là được."

Sau giờ ngọ, Hạng Dư đưa bọn họ tới ngoài cung Chu Tước, trong ngõ hẻm hẻo lánh, nơi đó có hơn trăm gian phòng ốc lớn lớn bé bé, đúng là nơi ở tạm của những người gánh hát, xiếc ảo thuật, thuyết thư.

"Cảm ơn." Cảnh Thự nhìn Hạng Dư nhàn nhạt nói.

"Ta ở ngoài cửa." Nói, Hạng Dư giúp bọn họ đóng cửa lại, đứng thẳng ở ngoài cửa, giống như lính canh gác nghe truyền ở trong cung.

Khương Hằng vào phòng, ở giữa ngồi một bà lão, Khương Hằng đưa ra eo bài, đối phương lập tức nói: "Công tử xin mời theo ta."

Vì thế Khương Hằng cùng Cảnh Thự tới hậu viện, chỉ thấy người gánh hát đang ngồi nghỉ ngơi, nam nhân cao gầy lúc trước từng gặp qua kia nhìn thấy hai người, liền đứng lên, cho đến khi Khương Hằng cho y xem eo bài, đối phương liền lập tức hành lễ.

"Giới Khuê ở chỗ này sao?" Cảnh Thự nói.

"Điện hạ đã trở về thành Lạc Nhạn," nam nhân cao gầy kia nói, "Tại hạ tên Khôi Minh, xếp thứ sáu, ngài gọi ta Tiểu Lục là được."

Chỉ thấy Khôi Minh nhìn quanh một vòng, mọi người liền tự động tan đi, Khương Hằng còn đắm chìm trong khiếp sợ.

"Ngươi...... Ngươi gọi Giới Khuê cái gì?" Khương Hằng nói, "Điện hạ?"

Khôi Minh có chút mờ mịt, nói: "Phải, hắn là vương tử điện hạ, ngài không biết sao?"

"Về Lạc Nhạn?" Cảnh Thự lại nhíu mày nói, "Gấp trở về như vậy làm cái gì?"

Khương Hằng nói: "Hắn là vương tử người Việt sao?"

"Đúng vậy." Khôi Minh nói, "Ngài không biết sao? Hắn vốn họ 'Câu', chính là vương tộc, là 'Câu Trần' điện hạ người Việt, hẳn gọi là...... Là Thái Tử đi, trước khi đi điện hạ đã phân phó, phàm là hai vị tiến đến, cần phải toàn lực tương trợ."

Khi Khương Hằng biết được thân phận Giới Khuê, vô cùng kinh ngạc, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Khương gia cùng Giới Khuê, liền rõ ràng. Hơn 50 năm trước, khi nước Việt mất nước, vương thất vẫn lưu lạc một đoạn thời gian, lại bị Trịnh Dĩnh liên thủ đuổi giết. Cuối cùng thế hệ trữ quân đã mai danh ẩn tích hơn 30 năm trước, dân gian lại không còn lời đồn đại nào nữa.

Bây giờ nghĩ lại, hẳn là sau khi Giới Khuê sửa tên đổi họ, đầu nhập vào trong cung nước Ung, Khương gia đã từng là đại quý tộc, họ Câu lại là vương tộc, nhưng chỉ cần không ở Trung Nguyên triệu tập bộ hạ phục quốc, các quốc gia cũng lười quản nhiều.

"Ngươi còn nhớ thích khách đêm hôm đó không?" Cảnh Thự đối với đám người này rất tin tưởng, không chỉ có tin tưởng, còn có một loại cảm giác thân thiết kỳ lạ, đối phương nói chuyện thẳng thắng, đó là thói quen của người Việt, nói chuyện giống như mẫu thân hắn Nhiếp Thất.

"Nhớ rõ." Khôi Minh rõ, "Hai vị mời ngồi, chúng ta có trà Việt cùng rượu Việt, còn có điểm tâm quê nhà, điện hạ nói, sớm hay muộn các ngươi cũng sẽ đến tra chuyện này, nên đã an bài từ trước."

Hạng Dư đứng ở ngoài phòng, tiểu thiếu niên tên Trịnh Chân kia một thân bạch y, hiển nhiên là vừa chuồn ra cửa đi dạo đang cầm một đóa hoa trở lại, phát hiện Hạng Dư đang canh gác, có chút ngoài ý muốn, liền chậm rãi đi qua, muốn dọa hắn nhảy dựng, nhưng đã bị Hạng Dư phát hiện.

"Ngươi sao lại tới đây?" Trịnh Chân cười nói, "Tới gặp ta sao?"

Hạng Dư đánh giá mặt mày y, nói: "Không phải."

Trịnh Chân lại nói: "Ai ở bên trong? Không phải là quốc quân chứ? Hay là Thái Tử?"

"Thiên tử." Hạng Dư nghiêm trang nói.

Trịnh Chân cười ha ha.

"Ta mới là thiên tử." Trịnh Chân cười xong muốn đẩy cửa đi vào.

"Một người rất quan trọng, đang nói chuyện cùng cha ngươi," Hạng Dư nói, "Không được đi vào."

Trịnh Chân kéo lấy tay mang bao tay của Hạng Dư, nói: "Vậy chúng ta đi ra ngoài chơi đi?"

"Không đi." Hạng Dư nhìn chăm chú hai mắt y, trầm giọng nói, sau đó nhắm lại hai mắt, tựa như đang nhớ tới điều gì.

Trịnh Chân liền ở một bên, dựa vào tường, bồi Hạng Dư đứng gác.

"Ngươi đã lâu không có tới tìm ta." Trịnh Chân nói.

"Trong cung bộn bề nhiều việc." Hạng Dư nói.

Trịnh Chân nói: "Bận rộn tiếp đãi khách nhân sao? Người lần trước ngươi mang đến kia là ai? Bọn họ đều nói, dáng vẻ của hắn cùng ta có chút giống. Ta chú ý tới, khi ta ở trên sân khấu hát kịch, ngươi luôn quay đầu, cách mành nhìn hắn, hắn vừa tới, ngươi căn bản liền không thèm để ý tới ta."

Hạng Dư không có trả lời.

"Là người thương trước kia của ngươi," Trịnh Chân cười nói với Hạng Dư, "Ta đoán đúng hay không? Nếu không ngươi sẽ không dựa theo bộ dáng hắn, vẽ mày cho ta......"

Sau đó, Hạng Dư nâng lên tay trái, cũng không thèm nhìn tới Trịnh Chân, bóp yết hầu y, chậm rãi siết chặt, tay trái hắn tuy giấu ở trong bao tay, nhưng lại giống như được đúc bằng sắt vậy. Trịnh Chân không giãy giụa được, lại buông xuống hai tay, hai mắt nhìn chằm chằm Hạng Dư, ngơ ngác, trong mắt lại giống như có rất nhiều lời muốn nói.

Nhưng vào lúc này, tiếng bước chân truyền đến, Hạng Dư liền buông y ra, Trịnh Chân ho khan, hít thở khó khăn, Hạng Dư đổi tay vỗ lưng giúp y.

Khương Hằng mở cửa đi ra, nhìn Hạng Dư thấp giọng nói: "Hạng tướng quân."

Trong nháy mắt ngắn ngủn, Hạng Dư khôi phục lại ánh mắt ôn nhu, giương mắt nhìn Khương Hằng, nhướng mày.

"Chúng ta thương lượng một cái biện pháp," Khương Hằng nói, "Có lẽ có hiệu quả, nhưng ít nhất cần phải ở chỗ này qua một đêm, ngài không cần lo lắng, bọn họ đều là người Việt, là tộc nhân trước đây của ta...... Ngươi không có việc gì chứ? Ngươi là Tiểu Chân sao? Làm sao vậy?"

Khương Hằng chú ý tới Trịnh Chân không quá thích hợp, vẫn luôn đưa lưng về phía hắn, ở một bên ngõ hẻm ho khan, quan tâm tiến lên muốn chăm sóc, Hạng Dư lại lấy tay trái nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Khương Hằng, không cho hắn tới gần.

"Y không có việc gì." Hạng Dư nói.

Trịnh Chân đầy mặt đỏ bừng, liếc nhìn Khương Hằng một cái, hôm nay dưới ánh mặt trời, Khương Hằng nhìn kĩ mặt mày y, lại cảm thấy cùng với mình cũng không quá giống.

"Cho nên?" Hạng Dư ý bảo Khương Hằng tiếp tục nói.

"Chúng ta...... Sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi một đoạn thời gian," Khương Hằng nói, "Ngài về cung trước đi."

Hạng Dư nói: "Ta cần phải lưu lại, bảo hộ ngươi là chức trách của ta, tuy rằng ta biết tiểu huynh đệ Nhiếp Hải võ nghệ cao cường, nhưng ngươi cũng không thể bảo ta tự ý rời khỏi cương vị chứ."

Khương Hằng cũng biết là không khuyên được Hạng Dư.

"Ta sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào," Hạng Dư nói, "Trừ phi ngươi đáp ứng ta có thể nói ra ngoài."

Khương Hằng chỉ phải gật đầu, nói: "Thật sự gây thêm phiền toái cho ngài."

Hạng Dư cũng không thèm nhìn tới Trịnh Chân, theo Khương Hằng đi vào.

Khôi Minh thấy Hạng Dư tới, cũng không hỏi nhiều, chỉ cần là người Giới Khuê tin tưởng, y liền tin tưởng, mà người Khương Hằng mang đến, y tự nhiên cũng tin tưởng như nhau, không cần nhiều lời, vì thế mở ra bản đồ Chu Tước cung cùng nửa cái thành Giang Châu, bắt đầu giải thích cho bọn họ.

Cảnh Thự nhíu chặt mày, ở một bên nghe.

Đây là biện pháp Khương Hằng chỉ ra, bọn họ đều rõ ràng cần phải mau chóng tra ra lai lịch đám thích khách này, nắm được chứng cứ, nếu không địch ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, cứ tiếp tục trì hoãn như vậy không làm được chuyện gì, còn sẽ bị người quản chế.

Ban đêm, sau khi Trấp Tông nghe xong Ngọc Bích quan hội báo quân sự, Thái Tử Lung tới, hai cha con tán gẫu vài câu, đơn giản là liên quan đến chuyện biến pháp, lại có vài câu việc nhà, sau đó, Trấp Tông đột nhiên nhắc tới hôn sự làm Thái Tử Lung có chút trở tay không kịp.

Hắn trưởng thành rồi, đây là suy nghĩ mạnh mẽ nhất Trấp Tông nghĩ về con trai, hắn trưởng thành từ khi nào vậy?

Ánh mắt Thái Tử Lung thế nhưng lạ lẫm, có chút giống Khương Hằng, chỉ là Khương Hằng lộ ra ngoài, mà Trấp Lung thì ẩn bên trong. Mới đầu Trấp Tông chỉ cảm thấy, con trai nói gì nghe nấy của mình bị Khương Hằng dạy cho không ít chuyện, nhưng sau trận chiến Lạc Nhạn, Trấp Tông vẫn luôn hồi tưởng. Không...... Không phải bởi vì Khương Hằng, ánh mắt của con trai, y đã sớm thấy qua, hắn ngoan ngoãn, không phải bởi vì sợ hãi y, mà là bởi vì, y là phụ thân hắn.

"Trước hội minh," Trấp Tông nói, "Cha sẽ thay ngươi đính hôn."

Thái Tử Lung chỉ hơi ngẩn ra, sau đó liền tiếp nhận hiện thực, không hề có dị nghị.

"Cha thay ta đính hôn, nhất định là thích hợp." Thái Tử Lung đáp.

Trấp Tông đạm nhiên nói: "Cha cũng không thể nói, thời gian này, cha cẩn thận nghĩ tới, có vài lời nói của Khương Hằng, rất có đạo lý."

Thái Tử Lung không biết vì sao Trấp Tông lại chuyển đề tài, không rõ có ý gì, chỉ an tĩnh mà nghe.

"Thí dụ như nói, trận chiến tranh giành thiên hạ này, ở bên ngoài là đánh giặc, kỳ thật trong chuyện này, còn có rất nhiều chuyện cần chúng ta đi làm." Trấp Tông nói, "Chúng ta trước hết cần ổn định nước Đại, nhưng cha cũng không muốn, hài tử của ngươi là cháu ngoại nước Đại."

Thái Tử Lung nhẹ nhàng mà "ừm" một tiếng.

Thái Tử Lung thấy hôm nay Giới Khuê vẫn luôn đứng ở phía sau phụ thân, cũng không hỏi gì.

"Ngươi hiểu được ý của cha không?" Trấp Tông nói, "Sau này, cha còn sẽ vì ngươi cưới một người phi tử, có lẽ là Chu gia, nhưng mà trước mắt còn chưa có quyết định."

Tuy rằng Thái Tử Lung rất ít nói đến chuyện nam nữ, nhưng vẫn hiểu đại khái. Trấp Tông lại nói: "Thực đáng tiếc Cảnh gia không có nữ nhi. Nếu Trấp Miểu có một muội muội, hết thảy liền hoàn mỹ."

Thái Tử Lung có chút dở khóc dở cười, Trấp Tông an tĩnh nhìn con trai, nói: "Ngươi cần phải thành hôn."

"Vâng, phụ vương." Thái Tử Lung phát ra từ nội tâm mà tiếp nhận sự sắp xếp, hắn không có bất kỳ sự chống cự nào, hắn cũng rõ ràng hôn sự liên quan đến tương lai nước Ung, không chấp nhận được hắn tự mình làm chủ, trận chiến Lạc Nhạn, chính là minh chứng tầm quan trọng của việc kéo dài vương thất. Huống chi, hắn yêu phụ thân hắn, cũng yêu người nhà hắn, hắn tin tưởng phụ thân sẽ không hại hắn.

Trấp Tông ngũ mã phanh thây Ngưu Mân, đây là một cây gai vắt ngang ở trong lòng hắn, làm cho mối quan hệ của bọn họ rốt cuộc không thể trở lại như trước, nhưng mà thân thể tóc da đến từ cha mẹ, cho dù phụ thân muốn giết hắn, hắn cũng chỉ có thể mặc y giết.

Chỉ là, có khi Thái Tử Lung tình nguyện thay mưu thần thủ hạ đi chết, cũng không muốn bọn họ bị Trấp Tông ban chết.

Có khi Thái Tử Lung luôn mang theo một cổ ý nghĩ bi quan mà lại quật cường, vừa yêu phụ thân hắn, lại vừa hận, hận ý kia đến từ nổi đau mất đi những người thân cận bên cạnh mình.

Hắn được ký thác quá nhiều kỳ vọng, có khi hắn cũng muốn giống như Khương Hằng, Khương Hằng không có trách nhiệm, cho nên vô luận làm ra chuyện gì, cũng đều đáng giá được khẳng định.

Mà hắn thì sao? Làm tốt, đó là bổn phận trữ quân; làm không tốt, lại phải chịu người Ung thậm chí người trong thiên hạ thóa mạ.

"Đi thôi." Trấp Tông nói, "Trước không cần nói cho vương tổ mẫu ngươi."

Thái Tử Lung đi rồi, hắn bắt đầu suy đoán, Thái Tử Phi sắp đến có lẽ sẽ không dễ hầu hạ lắm.

Lúc trước Cơ Sương cùng Cảnh Thự không thành, hiện giờ sắp trở thành Thái Tử Phi của hắn.

"Hắn là một hài tử nghe lời." Trấp Tông sửa sang lại thông điệp ngoại giao trước mặt, đè lên vương ấn, lẩm bẩm.

Giới Khuê không có trả lời.

"Nghe lời đến làm người khác đau lòng, còn thực ngốc," Trấp Tông lại nói, "Nên ta chỉ muốn đem những thứ tốt nhất thiên hạ đều cho hắn. Khi ngươi đi theo bên người hắn, có phải cũng nghĩ như vậy hay không?"

Giới Khuê lúc này đáp: "Phải."

Trấp Tông giương mắt, lại nói: "May mắn năm đó ta chỉ sinh một đứa này. Không giống Lý Hoành kia, làm hại anh em dưới gối bất hoà, huynh đệ tương tàn, hưởng không được tình cảm gia đình không nói, còn chôn vùi tiền đồ một quốc gia......"

Nói, Trấp Tông lại buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Lý Thắng đã chết nhiều năm như vậy, chắc hẳn cũng không dự đoán được đi. Quá đáng tiếc."

Giới Khuê biết Trấp Tông đã bắt đầu hoài nghi, những lời này đều là là ám chỉ hắn —— ở trong cuộc tranh chấp người thừa kế vương thất, sẽ làm tiêu hao thực lực một quốc gia, cuối cùng hủy diệt chí hướng cao rộng của Trấp Lang.

Giới Khuê lại đáp: "Có khi ta luôn suy nghĩ, giả như lúc trước ta có huynh đệ, các huynh đệ lại một lòng, có phải nước Việt sẽ không diệt vong hay không?"

Trấp Tông dừng lại động tác, nhất thời không phán đoán được, đó là Giới Khuê đang trào phúng hay là cảnh cáo.

Giới Khuê nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhưng sau này, ta dần dần minh bạch."

"Minh bạch cái gì?" Trấp Tông nói.

"Minh bạch đây không phải là chuyện ta có thể quyết định," Giới Khuê nói, "Vận mệnh không có được thứ gì, thì chính là không có."

Ngón tay Trấp Tông cầm tờ công văn, có chút phát run, đó là thư hàm sắp gửi tới nước Đại.

"Ngươi có phải bị thương hay không?" Trấp Tông đột nhiên nói, "Nghe ngươi nói chuyện, tựa hồ hết hơi."

Giới Khuê đáp: "Vết thương cũ, bị thương lúc thủ thành mùa đông."

Trấp Tông giương mắt, nhìn về phía ngoài cửa phòng, trầm ngâm một lát: "Bị thương liền đi nghỉ ngơi đi, tối nay không cần thủ."

Giới Khuê đáp một tiếng "Vâng", trước khi đang muốn rời đi, Trấp Tông lại nói: "Thuận tiện truyền Vệ Trác lại đây."

......

*Truyện ngụ ngôn về một con khỉ giảo hoạt lừa con mèo lấy hạt dẻ từ trong lò lửa, kết quả mèo bị lửa cháy lông, mà hạt dẻ đều bị con khỉ ăn. Sau so sánh vì người khác mạo hiểm ra sức, mà bản thân không thu hoạch được chút gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play