Lập Xuân vừa đến, hoa đào khắp thành đua nhau nở rộ tựa như đã được hẹn trước. Trước tông miếu nước Dĩnh Quốc ở thành Bắc có một cây cổ thụ hai mươi người ôm không hết, truyền thuyết cây cổ thụ kia được trồng bởi chính tay đế vương thượng cổ, Trang Tử gọi nó là "Xuân". Thờ phụng bên trong tông miếu gồm có tổ tiên của nước Dĩnh, Trịnh cùng thần linh hai nước Tùy Việt trước đây.
Sau này nước Dĩnh phạt Tùy, nước Trịnh diệt Việt, bốn nước chỉ còn lại hai nước.
Khương Hằng thông thạo lịch sử, biết bốn nước này đều bắt nguồn từ một dòng, hơn nữa Dĩnh cùng Trịnh là đất phong của hai huynh đệ, nhưng sau 600 năm Tấn thiên tử thành lập triều đại, hiện giờ Dĩnh cùng Trịnh đã giao chiến không ngừng.
Huynh đệ đến từ một nhà, thế hệ này qua thế hệ khác, trăm con ngàn cháu, dần dần huyết thống trở nên càng lúc càng nhạt, vì xung đột lợi ích, cuối cùng đã trở thành người xa lạ, gia tộc khai chi tán diệp, cuối cùng cũng không tránh khỏi được điều này. Khương Hằng nghĩ đến Trấp Lang cùng Trấp Tông nước Ung, nếu hài tử Trấp Văn kia còn sống, có lẽ thế hệ này còn có thể cùng Trấp Lung ở chung hòa thuận, nhưng lại qua ba mươi năm mươi năm, hai trăm ba trăm năm sau, con cháu của mọi người cũng khó mà nói.
Hùng Lỗi chính thức bắt đầu tu luyện dưỡng sinh, hai mắt thâm quầng, khi ra khỏi tông miếu, ngay cả đứng cũng đứng không vững, nhưng vẫn đặc biệt đi tới hỏi thăm Khương Hằng, hỏi: "Thái Sử đêm qua...... Không có chuyện gì chứ?"
Khương Hằng vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Hùng Lỗi, tính nhẩm thời gian, hôm nay bắt đầu chay tịnh, nhiều lắm cũng chỉ thiếu một bữa cơm sáng, lại không phải không cho ngươi ăn gì hết, sao cả người lại uể oải đến vậy? Không nên a.
"Bệ hạ...... Không sao chứ?" So với bản thân, Khương Hằng ngược lại càng lo lắng cho Hùng Lỗi hơn.
"Ta rất tốt, rất tốt." Hùng Lỗi đỡ vương xe, nói, "Còn không phải nghĩ đến phải thanh tâm quả dục liên tục 49 ngày sao, liền thừa dịp trước khi bắt đầu, thoải mái mà...... Phóng túng một phen......"
Khương Hằng: "........................"
Liên tiếp ba ngày Hùng Lỗi ở trong thâm cung, không có việc gì thì không ra ngoài, đầu tiên là hung hăng mà ăn liên tục ba ngày, lại điên cuồng túng dục, đem toàn bộ thẻ bài hậu cung đều lật một lần, căn bản là không quan tâm hỏi han đến chuyện Khương Hằng, ngay cả chuyện thích khách, cũng là buổi sáng hôm nay sau khi nghe Hạng Dư thuật lại mới biết được, toàn thân lập tức đổ mồ hôi lạnh, sai khi bái tế, đặc biệt gọi Khương Hằng tới, ân cần hỏi han một phen.
"Ngươi cũng không cần quá lo lắng!" Hùng Lỗi nói, "Bổn vương đã dặn dò Hạng Dư, y lấy tánh mạng cả nhà đảm bảo, nhất định vì ngươi tra ra lai lịch cùng hành tung của hung thủ."
Khương Hằng kinh hãi nói: "Không cần như vậy, không cần như vậy. Gây thêm phiền toái cho Vương bệ hạ cùng Hạng tướng quân, trong lòng ra đã vô cùng áy náy rồi."
Hùng Lỗi vỗ vỗ bả vai trấn an Khương Hằng, lại nói: "Ngươi rảnh rỗi thì lại đây, trước đem công pháp......"
Khương Hằng đã sớm nghĩ đến chuyện này, nghiêm mặt nói: "Nếu trao tặng Vương bệ hạ trước, bệ hạ nhất định sẽ trộm luyện."
Hùng Lỗi bị nói trúng tâm sự, vẻ mặt lúng túng, chỉ phải từ bỏ, nói: "Vậy ngươi cũng không nên đi lung tung, trước khi bắt được thích khách, phải ngoan ngoãn ở yên một chỗ."
Một nước lớn ở phương Nam, thích khách lại có thể lẻn vào trong cung, xuống tay giết khách nhân, nếu để lộ ra tiếng gió, Thái Tử An cùng triều thần đều cảm thấy mất mặt không nhịn được, cho nên hung hăng mà trách cứ Hạng Dư một phen. Khi Hùng Lỗi nghe được cái tin tức này, trong lòng còn chưa nghĩ kỹ, nghi thần nghi quỷ, cũng không thể hấp tấp đưa ra kết luận, chỉ có thể trấn an Khương Hằng một phen, lúc này mới từ bỏ.
Ngoại trừ điều này, Khương Hằng còn chú ý tới một chuyện khác —— hắn cảm thấy toàn bộ quá trình bái tế, Hùng Lỗi không có nói một câu nào với Thái Tử An. Hùng Lỗi cùng Tả tướng Dĩnh nói chuyện với nhau, Thái Tử lại cùng một đám phụ tá Đông Cung nói chuyện phiếm, đến giờ, Thái Tử tiến lên đi mời Hùng Lỗi, Hùng Lỗi liền dẫn đầu vương thất đi vào tông miếu.
Khi vào tông miếu cha con hai người bọn họ có giao lưu hay không, Khương Hằng không biết, nhưng khi ra ngoài, Hùng Lỗi cũng không có để ý đến Thái Tử.
Đây là chuyện vô cùng hiếm thấy, ở nước Ung tuyệt đối sẽ không phát sinh, chỉ cần thời điểm Trấp Lung ở đó, sự chú ý của Trấp Tông liền sẽ tập trung ở trên người y, cho dù cùng thần tử nói chuyện phiếm, đa số thời điểm tầm mắt cũng sẽ nhìn về phía con trai mình. Tựa như ánh mắt Cảnh Thự lúc nào cũng nhìn về phía Khương Hằng......
Nhưng lúc này, trong ánh mắt Cảnh Thự lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nhìn ra được là đang nói "Được chưa? Có thể đi chưa?".
Hạng Dư tới, mấy ngày nay, y quả thực bận đến tối mày tối mặt, buổi tối ngủ ở vương cung, đã mấy ngày không trở về nhà.
"Về thân phận thích khách," sắc mặt Hạng Dư ngưng trọng, nói, "Hai vị có manh mối gì không?"
"Không có." Cảnh Thự trầm giọng nói.
Khương Hằng nói: "Hạng tướng quân sao có thể đưa ra lời hứa hẹn nặng nề như vậy? Thật sự làm trong lòng ta bất an."
Hạng Dư xua tay nói: "Bảo hộ khách nhân, là trách nhiệm của nước Dĩnh chúng ta, Khương Thái Sử không có tức giận đã là chiếu cố ta. Nếu không quốc gia ta còn có mặt mũi gì nữa?"
Hạng Dư còn có không ít lời muốn hỏi, lại nhìn về nơi xa, chỉ thấy Thái Tử An đưa mắt ra hiệu với y.
"Hiếm khi hôm nay hoa đào nở rộ," Hạng Dư làm cái động tác "Mời", nói, "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi."
Khương Hằng lôi kéo ống tay áo Cảnh Thự, đối với điều này trong lòng Cảnh Thự cũng nhận thức được, xã giao dối trá hắn không muốn tham gia, nhưng thân phận thích khách, lại là chuyện lớn liên quan đến an nguy Khương Hằng.
Đêm qua Khương Hằng cùng Cảnh Thự cũng thảo luận tới thảo luận lui, Cơ Sương, Triệu Linh, toàn bộ đều có khả năng, ngay cả Lương chưa từng gặp mặt, thậm chí sĩ tử của Trường Lăng Quân lúc sinh thời ẩn thân trong đất Dĩnh cũng không có bỏ qua, nhưng loại trừ tới loại trừ lui, Khương Hằng cũng không đưa ra được kết luận.
Gió Xuân dạt dào, hoa đào nở rộ, Hạng Dư ngồi khoanh chân trên một chỗ đất trống, thị vệ tiến lên trải ra tấm thảm, nâng qua bàn lùn, ba người liền ngồi ở trên mặt đất. Lại có người hầu mang lên một chút món nhắm cùng rượu xuân, Khương Hằng dở khóc dở cười nói: "Sau khi tới nước Dĩnh, đi đến chỗ nào cũng đều có ăn."
"Điểm tâm do phu nhân ta làm," Hạng Dư nói, "Biết hôm nay chúng ta muốn ngắm hoa, liền sai người đưa tới."
"Không thấy tẩu tử," Khương Hằng nói, "Sao không mang nàng theo?"
Hạng Dư đáp: "Bọn họ ra khỏi thành đi đạp thanh."
Cảnh Thự ngáp một cái, nhìn về phía cây đại thụ, chợt nhớ tới chuyện cũ, nói: "Đó chính là 'Xuân' sao?"
Khương Hằng cũng nghe nói qua cây đại thụ này, nói: "Đã bao nhiêu năm rồi?"
"Không rõ ràng lắm." Hạng Dư còn đang sầu lo, tâm sự nặng nề, nói, "Truyền thuyết nước Dĩnh không có người nào biết số tuổi cây này."
"Thượng cổ có cây Đại Xuân......" Khương Hằng nhìn Cảnh Thự nói.
"8000 tuổi là mùa Xuân, 8000 tuổi là mùa Thu." Cảnh Thự đương nhiên nhớ rõ, năm đó khi ở Tầm Đông luyện kiếm, hắn đã nghe Khương Hằng đọc qua một đoạn này, Xuân tựa như một điềm báo về sự héo tốt thịnh suy của thế gian này, gắn bó với huyết mạch mảnh đất phương Nam.
"Ngươi cảm thấy sẽ là ai?" Hạng Dư hỏi Cảnh Thự, "Dựa vào trực giác nói một chút."
Cảnh Thự đáp như cũ: "Không biết, thi thể bị ngươi mang đi, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ cho ta một cái đáp án."
Hạng Dư nói: "Không có để lại bất kỳ dấu vết gì, chúng ta chỉ có thể tra ra được là một người tập võ, thậm chí không có từng giao thủ, ngay cả môn phái cũng không biết được."
Khương Hằng nói: "Người ở đâu, cũng có thể nhìn ra chút manh mối đi?"
"Giống người Trịnh, lại giống người Lương." Hạng Dư nhíu mày nói, "Trên mặt có dấu vết phong sương, làn da khô ráo, ngày thường giống như cuộc sống cũng rất cực khổ."
Hạng Dư yên lặng một lát, lại nói: "Đêm đó còn có một thích khách khác, thay các ngươi đâm một kiếm."
"Đúng vậy." Cảnh Thự nhàn nhạt nói.
Khương Hằng không có thấy Giới Khuê đến sau, khi mở mắt ra chỉ thấy một bóng người. Hắn hỏi Cảnh Thự, Cảnh Thự nói cho hắn, nhưng bảo hắn đừng nói cho ai biết.
"Nghe nói gã mang một cái mặt nạ bạc?" Hạng Dư nghi hoặc nói.
Cảnh Thự gật gật đầu, Hạng Dư lại nói: "Là nước Ung phái tới âm thầm bảo hộ các ngươi sao?"
Cảnh Thự đang suy nghĩ có nên trả lời y hay không, Khương Hằng lại cảm thấy ở trên vấn đề này không thể giấu giếm y, dù sao người ta cũng đã đem tính mạng toàn bộ người nhà đặt cược lên.
"Thật không dám giấu giếm," Khương Hằng nói, "Đó là bằng hữu của ta ở nước Ung. Chỉ là không biết vì sao, sẽ ngàn dặm xa xôi, theo tới đất Dĩnh."
"Có lẽ là nhận được tin tức." Đây cũng là phỏng đoán của Hạng Dư, nói, "Nếu là nước Ung phái tới bảo hộ của các ngươi, thích khách theo lý không nên là người Ung phái tới."
"Vậy cũng không chắc." Cảnh Thự thuận miệng nói.
Lời này vừa ra, ngay lập tức Cảnh Thự liền biết đã nói lời không nên nói, sắc mặt cùng Hạng Dư đồng thời thay đổi.
Khương Hằng lại cảm thấy vô cùng buồn cười, nói: "Triều đình còn có kẻ nào muốn giết ta hay sao?"
Vẻ mặt Cảnh Thự mất tự nhiên, nói: "Ngươi thi hành biến pháp, đã đắc tội quá nhiều người, ta làm sao mà biết?"
Lúc này, Thái Tử An đã giải tán quần thần, đi về phía bọn họ, Khương Hằng cùng Hạng Dư đang muốn đứng dậy hành lễ, Cảnh Thự lại vẫn ngồi như cũ, Thái Tử An vội ra hiệu cứ ngồi xuống, không cần đứng lên.
Thái Tử An vừa tới, không khí liền nghiêm túc hơn rất nhiều.
"Khương Thái Sử." Thái Tử An bỗng nhiên nói.
"Vâng, điện hạ." Khương Hằng vẫn là bộ dáng không sao cả, dù sao trời có sập xuống cũng có Cảnh Thự chống đỡ, hắn thật sự là không cảm thấy bản thân đang là cá ở trên thớt, thời khắc tính mạng bị đe dọa.
Thái Tử An sửa lại thái độ kiêu căng lúc trước, thân thiết cười nói: "Ta phải cùng ngươi xác nhận một chuyện, ngươi sẽ không cảm thấy thích khách là ta phái ra, phải không?"
Khương Hằng ha ha cười to, nói: "Sao có thể? Nếu điện hạ thật muốn làm như vậy, cũng sẽ không để ta...... Cũng sẽ không để Nhiếp Hải vì ngài mang binh đánh giặc."
Khương Hằng chú ý tới Hạng Dư ở bên cạnh, dù sao thân phận Cảnh Thự vẫn là "Nhiếp Hải", việc này mọi người không nói toạc ra, cho dù trong lòng Hạng Dư đoán được, cũng không tiện nói rõ.
"Không phải là ngươi," Cảnh Thự nói, "Giết chúng ta đối với ngươi có gì tốt đâu?"
Thái Tử An nói: "Như vậy có thể thỉnh giáo Khương Thái Sử một chuyện hay không, đêm đầu tiên tới đo...... Ngài cùng phụ vương ta đã hàn huyên chuyện gì?"
Khương Hằng ngay lập tức cảm giác được, sự tình có lẽ không có đơn giản như vậy, Hùng Lỗi nhất định đã mạnh mẽ can thiệp, nói không chừng còn trách cứ Thái Tử một phen.
Vì thế Hạng Dư thức thời đứng dậy, mượn cớ lảng tránh đi. Cảnh Thự lại rất rõ ràng cuộc sống vương thất, nói: "Sao vậy? Cha ngươi mắng ngươi?"
Thái Tử An bất đắc dĩ, thở dài, nói: "Phụ vương ra lệnh cưỡng chế ta, trong vòng một tháng, nhất định phải tìm ra hung thủ. Dù sao...... Khương Thái Sử với ông ấy mà nói, rất quan trọng."
Khương Hằng ngay tức khắc liền đoán được một ý tưởng khủng khiếp, giữa hai cha con này đang nghi kỵ nhau, liên hệ với tình cảnh bái tế ngày hôm nay, nói không chừng Dĩnh Vương đang hoài nghi con trai mình không muốn ông ta trường sinh bất lão, mà xuống tay giết người dẫn đường của ông ta.
"Cũng không có gì," Khương Hằng nói, "Thảo luận một chút...... Về chuyện làm thế nào để dưỡng sinh kéo dài tuổi thọ."
Thái Tử An cơ hồ là hiểu ngay lập tức, sau khi đánh giá Khương Hằng thật lâu, gật gật đầu, mọi người đều là người thông minh, Thái Tử An lập tức sửa lại câu chuyện, nói: "Điện...... Nhiếp tiểu ca, chuyện kia, ngài suy xét đến đâu rồi?"
Lời của Thái Tử An, tự nhiên là xuất binh phạt Lương, nước Dĩnh muốn miếng đất Tung Huyện của nước Ung, Hùng Lỗi quan tâm chính là quặng trên núi Ngọc Hành, nhưng cái mà Thái Tử An cần lại là hai vạn trú quân Ung trên mảnh đất này, đối với y mà nói sẽ là trợ lực không nhỏ.
"Thêm chút thời gian sẽ cho ngươi câu trả lời." Cảnh Thự nói, "Mới mấy ngày, gấp cái gì? Ta gật đầu, ngươi có thể phát binh ngay bây giờ sao?"
Thái Tử An hy vọng có thể xuất binh trong mùa xuân, y hiện tại gấp gáp muốn thành lập quân công, để củng cố địa vị người thừa kế, trước mắt thái độ của Dĩnh Vương đối với y không nóng không lạnh, lại thêm một phiền toái khác tới. Tuy rằng y cũng không tin tưởng trên đời này thực sự có tiên thuật trường sinh bất tử gì, nhưng nhỡ đâu có thì sao?
Nhỡ đâu phụ thân y vĩnh viễn sẽ không chết, như vậy sau cùng người chết nhất định là y.
"Hạng Dư!" Thái Tử An bị Cảnh Thự đâm một câu, có chút không thoải mái, nhưng Cảnh Thự cũng là vương tử, y không thể trêu vào, chỉ phải chuẩn bị rời đi. Hạng Dư liền trở về, hộ tống bọn họ hồi cung.
"Mấy ngày này," Hạng Dư nói với hai người, "Hai vị vẫn là không nên xuất cung, ít nhất là trước khi chúng ta bắt được thích khách."
Cảnh Thự nghiêm mặt nói: "Có thể bắt được sao?"
Kỳ thật Khương Hằng có chút muốn tự mình đi làm mồi nhử, có lẽ là có thể phá vỡ cái thế cục này.
"Bắt không được cũng phải bắt." Hạng Dư nhíu mày, đáp, nghĩ lại nghĩ, nói: "Ở trong cung nhàm chán, qua mấy ngày, ta sẽ đem Đào Nguyên truyền vào cung, muốn nghe kịch thì......"
"Cái gì?" Khương Hằng lập tức hỏi, "Đào Nguyên gì?"
"Gánh hát," Hạng Dư đáp, "Đào Nguyên, diễn kịch Khương đại nhân nghe đêm đó."
Khương Hằng lập tức nhớ tới, lúc mới rời đi thành Lạc Nhạn, Giới Khuê đã ném cho hắn một tấm lệnh bài kia, vì thế gật gật đầu.
Cảnh Thự đối với chuyện xem kịch cũng không quá hứng thú: "Tra án của ngươi đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT