Khương Hằng cười đi ra ngoài, Cảnh Thự mặc vào áo đơn quần trong, tiện tay buộc lên áo dài, bước nhanh đuổi theo, khoanh tay, đeo kiếm Liệt Quang, đi theo phía sau Khương Hằng xuyên qua Dĩnh cung.
"Cẩn thận một chút." Cảnh Thự nhắc nhở.
Khương Hằng nói: "Nước Dĩnh nhất định sẽ bảo hộ ta an toàn, nếu không làm sao giải thích với phía Bắc?"
"Vậy ngươi nói cho ta nghe," Cảnh Thự lại nói, "Chuyện xảy ra trên đường là sao?"
Từ đầu đến cuối Khương Hằng vẫn luôn mơ hồ, mơ hồ này đến bây giờ vẫn chưa có lời giải đáp, nhưng nơi này là Dĩnh cung, nếu lại có thích khách, mặt mũi Dĩnh Vương đặt ở đâu?
Cảnh Thự đánh giá thị vệ trong cung Dĩnh, lại quan sát địa hình gần đó, người Dĩnh xác thật không sùng bái võ thuật giống như người Ung, hiển nhiên không giỏi võ, nhưng cho dù là thị vệ tầm thường trong cung đình, cũng mang theo một cổ khí chất công tử cao quý, duy chỉ có hai người Khương Hằng cùng Cảnh Thự mộc mạc đơn giản, cho dù là đang mặc y phục người Dĩnh, trên dưới toàn thân cũng không hề chải chuốt, rõ ràng là khách từ xa tới.
"Ôi chao! Tới a!"
Khương Hằng bước vào nơi tổ chức yến tiệc, ý nghĩ duy nhất đó là, nước Dĩnh thật sự quá biết hưởng thụ, Dĩnh Vương lại ở trong cung dùng đá lưu ly cực kỳ sang quý, dựng lên một cái đỉnh điện giữa không trung, trên đỉnh màu sắc rực rỡ, hợp lại ở một chỗ lưu ly, bốn phía là trụ sơn chạm rỗng, mặt trời chiều ngã về tây, trong điện tràn ngập ánh đèn, chiếu sáng rực rỡ.
Lưu ly trong bốn nước phần lớn dùng để chế tạo dụng cụ, Dĩnh Vương lại dùng thứ nguyên liệu trân quý này, dựng thành một cái trần nhà phạm vi gần hai mươi bước!
Sắp tới hoàng hôn, ánh hoàng hôn từ trên trần nhà chiếu xuống, giống như một giấc mộng cảnh, Khương Hằng thầm nghĩ cảnh tượng này thật là quá đẹp.
Chỉ thấy bên người Hùng Lỗi ôm một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp, nữ tử đang đút y ăn trái cây, hai bên vương giường, là bức tượng Chu Tước vờn quanh yến hội, ngẩng đầu nhìn trời. Tiết trời cuối Đông đầu Xuân vẫn có chút lạnh, dưới bức tượng Chu Tước thắp lên lò lửa, làm trong phòng tiệc không có vách tường ấm áp như mùa xuân.
Hùng Lỗi ra hiệu ngồi, Khương Hằng nhìn nàng kia, thầm nghĩ này hẳn không phải là vương hậu, hơn phân nửa là phi tử.
"Giới thiệu cho các ngươi," Hùng Lỗi dáng người cao tráng, ôm nữ tử xinh đẹp kia tựa như ôm chú chim hoàng yến, "Đây là Vương phi tương lai của các ngươi, Mị Thanh Mị công chúa, là nghĩa muội của bổn vương."
Khương Hằng thầm nghĩ ngươi ôm Vương phi tương lai của nước Ung, lại có ý tứ gì, vội tiến lên hành lễ, chợt nhìn nhìn Cảnh Thự.
Cảnh Thự lại vẻ mặt ghét bỏ mà đánh giá Dĩnh Vương.
"Ngươi ngươi ngươi," Hùng Lỗi nói, "Ngươi lại là ai?"
Khương Hằng đang giải thích, Hùng Lỗi nghe xong mở đầu, liền không còn hứng thú, vẫy vẫy tay áo, Khương Hằng vốn tưởng rằng y muốn bảo Cảnh Thự lui ra, ai ngờ Hùng Lỗi lại nói: "Tới liền ngồi đi, người ngươi mang đến, hai ngươi ngồi cùng nhau."
Khương Hằng nghĩ thầm Dĩnh Vương ngược lại cũng hiền hoà, liền cùng Cảnh Thự vào chỗ ngồi, hai người ngồi cạnh nhau.
"Lễ vật chúng ta mang đến, đều đã chìm dưới đáy sông," Khương Hằng xin lỗi nói, "Đã truyền tin, để Tung huyện của ca ta bên kia, lại chuẩn bị một phần lại đây."
"Nước Ung các ngươi có thể có cái thứ gì tốt?" Hùng Lỗi buông ra công chúa bên người, ý bảo nàng tùy ý hoạt động, cười nhạo nói, "Có lòng là được rồi!"
Khương Hằng cười cười, thấy lúc này, Hạng Dư cũng tới, ngồi ở phía sau một cái bàn khác, trong bữa tiệc liền chỉ có bốn người bọn họ, khi Mị Thanh rời đi, trên mặt mang theo ý cười, lại cố ý vô tình, nhìn Cảnh Thự nhiều vài lần.
"Nhưng mà," Hùng Lỗi lại nói, "Dám ở đất Dĩnh động thủ, nhất định sẽ cho các ngươi một lời giải thích. Ta đã sai Hạng tướng quân phái người đi tra xét, đến lúc đó sẽ đem đầu thích khách đưa đến trước mặt ngươi."
"Tạ bệ hạ." Khương Hằng nói, "Nhưng mà, vẫn là lưu lại tính mạng trước được chứ?"
"Ngươi định đoạt!" Hùng Lỗi vui vẻ mà nói, "Người sống liền người sống. Người tới! Mở tiệc! Còn chờ cái gì?"
Hùng Lỗi trách cứ mà nhìn hầu thần ở một bên, hầu thần vội đi ra ngoài thông truyền người dâng lên thức ăn.
"Thái Tử điện hạ không tới sao?" Hạng Dư nói.
"Y đi tuần tra," Hùng Lỗi phất phất tay, nói, "Không đợi y, chúng ta ăn."
Khương Hằng thấy đêm nay cùng ban ngày không giống nhau, những đại thần vây quanh Dĩnh Vương vẫn chưa quay lại, ngược lại chỉ có đơn giản mấy người, có thể thấy, Hạng Dư nhất định rất được Hùng Lỗi tin tưởng.
"Gặp phải thích khách," Hạng Dư nói, "Không có bị thương chứ?"
Khương Hằng luôn cảm thấy Hạng Dư có chút quen thuộc, không chỉ là sự thân thuộc của Hạng Châu, giống như khi y nói chuyện, thần thái, trong giơ tay nhấc chân có một cảm giác thân thiết khác, lại nhớ không nổi là giống ai.
Cảnh Thự thay Khương Hằng trả lời: "Không có."
Hùng Lỗi nghĩ tới nghĩ lui, nhịn không được lại bắt đầu hoài nghi.
"Người nào muốn ám sát các ngươi?" Hùng Lỗi hoài nghi mà đánh giá Khương Hằng.
"Tiểu tử kia a," Hùng Lỗi nói, "Không đến mức đâu, y dù hận ngươi, cũng sẽ không động thủ ở trước mặt bổn vương."
"Vương bệ hạ, Khương Thái Sử chính là hậu nhân nhà họ Cảnh," Hạng Dư nói, "Có mối thù cũ, cũng là bình thường."
Hùng Lỗi nghĩ tới, nói: "Đúng đúng đúng, cha ngươi năm đó, còn giết Trường Lăng Quân!"
"Ách......" Khương Hằng nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, nhịn không được nhìn Cảnh Thự.
"Bỏ đi bỏ đi!" Hùng Lỗi phất tay nói, "Ân oán thế hệ trước, xét đến cùng, cũng không có liên quan đến ngươi. Ngươi cũng chưa từng gặp qua cha ngươi mấy lần nhỉ? Ở An Dương nằm vùng, vừa nằm chính là bảy năm, thê nhi cũng không để cho biết."
Khương Hằng tức khắc như trút được gánh nặng, trên thực tế nguyên nhân nước Dĩnh truyền hắn đi sứ, lúc ban đầu hắn suy đoán, khả năng lớn nhất là bởi vì huyết thù Trường Lăng Quân. Nhưng mà cho tới nay, Hùng Lỗi lại là quốc quân duy nhất trong bốn nước, biểu hiện ra không sao cả, có lẽ khi Trường Lăng Quân còn sống y cũng không quá thích ông ta?
Cung hầu nâng lên một gánh món ăn, Khương Hằng vốn tưởng rằng là cho mọi người trong điện ăn, ai ngờ hết hộp này đến hộp khác, toàn bộ đều đặt tới trước mặt hắn, trau chuốc hoa lệ, 25 món ăn xếp thành hoa mai.
"Này...... Quá long trọng," Khương Hằng nói, "Hai người chúng ta thật sự ăn không được nhiều như vậy."
"Không sao!" Hùng Lỗi nói, "Tùy tiện ăn một chút, đó là một mình ngươi."
Khương Hằng: "......"
Sau đó là dâng lên đồ ăn cho Dĩnh Vương, quốc quân vô cùng tuân thủ lễ tiết —— triều thần thiên tử gặp phong vương địa phương, triều thần đại biểu cho thiên tử, vì thế dâng món ăn cho triều thần trước, sau đó là quốc quân, sau lại là tùy tùng sứ thần, cuối cùng mới là võ quan địa phương Hạng Dư.
Khương Hằng thật sự không biết nên đánh giá như thế nào, nói Hùng Lỗi tự cao tự đại, vị quốc quân này lại vô cùng tôn kính hắn; nói y khiêm tốn, cuối cùng lại tới một câu nữa: "Nước Ung các ngươi ăn cỏ ăn trấu, cuộc sống cực khổ cũng đã nếm đủ rồi, tới Giang Châu, liền ăn nhiều một chút!"
Tay Khương Hằng đỡ trán, không còn lời gì để nói.
Cảnh Thự lớn như vậy, cũng là lần đầu nhìn thấy kiểu xa hoa phô trương như thế, cầm đũa lên, nhìn toàn mộ đĩa đồ ăn, lại không biết nên ăn như thế nào.
Đó là thật lâu trước kia khi ăn tết bái tế mới được ăn "Thịnh yến", Khương Hằng đại khái biết lễ nghĩa, thấp giọng nói với Cảnh Thự: "Bắt đầu ăn từ bên ngoài vào phía mình là được."
Hùng Lỗi nói: "Không cần giảng nhiều quy củ như vậy! Lập xuân sắp tới rồi, là tân niên của chúng ta, món ăn cuối đông, cho các ngươi nếm thử chút mới mẻ, tới, ăn đi."
Khương Hằng liền theo đó bắt đầu động đũa, Hùng Lỗi chỉ nếm một chút, lại hỏi: "Nghe nói, Trấp Miểu rất giỏi đánh giặc a, ta còn rất muốn gặp hắn, ca ca của ngươi đang ở Tung huyện sao?"
Khương Hằng: "Vâng."
"Hắn lớn hơn ngươi mấy tuổi?" Hùng Lỗi lại hỏi, "Bộ dáng anh tuấn hay không?"
Hạng Dư nói: "Nếu là huynh đệ ruột, chắc hẳn cũng là tuấn tú lịch sự."
Cảnh Thự lúc này mới lên tiếng: "Ca hắn lớn lên không bằng hắn."
Cảnh Thự đang ở bên cạnh, Khương Hằng giống như không có việc gì mà cười cười.
Hạng Dư lại nói: "Nghe nói hắn hành quân đánh giặc, chính là cao thủ."
"Đúng vậy, đúng vậy," Hùng Lỗi nói, "Vốn định chiêu mộ hắn làm em rể bổn vương."
Cảnh Thự muốn nói lại thôi.
Khương Hằng: "Ách...... Lúc trước hắn nói hắn không muốn thành hôn, sau này quay về ta sẽ nói chuyện này với hắn, hắn ở Tung huyện hẳn là sẽ trì hoãn một đoạn thời gian."
Hùng Lỗi nói: "Sống ở Võ Lăng, so với nơi đó của các ngươi khá hơn nhiều, nhìn ngươi xanh xao vàng vọt, ăn cũng ăn không đủ no, Thành Lạc Nhạn có trứng gà ăn không?"
Cảnh Thự: "......"
Khương Hằng: "......"
Hạng Dư khéo léo ngắt lời: "Nghe nói ngay cả vương nước Đại, cũng không phải là đổi thủ của vương tử Miểu, lúc trước trận chiến ở Chung Sơn, Trấp Miểu danh dương thiên hạ, chỉ hận ta không ở đó, không có thể chiêm ngưỡng phong thái lệnh huynh."
Hạng Dư cầm đũa lên, gật đầu mỉm cười, Khương Hằng chú ý tới y cho dù khi ăn cơm, cũng mang theo bao tay màu đen kia.
Một tay Khương Hằng gác ở trên đùi Cảnh Thự bên cạnh, nhẹ nhàng nhéo xuống, trong mắt mang theo ý cười, trong lòng tự hào vì hắn.
Cảnh Thự đưa tay đặt ở trên mu bàn tay Khương Hằng, siết chặt, tay hai người tách ra ngay sau đó.
Hùng Lỗi lại hỏi: "Hắn rõ ràng là con trai Cảnh Uyên, sao lại thành vương tử? Vậy ngươi là đệ đệ hắn, tự nhiên cũng là vương tử a?"
Dĩnh Vương hiển nhiên đối với chuyện của nước Ung gần như không biết gì, trước đây Khương Hằng từng nghe thấy, bọn họ căn bản không quan tâm đến một đám mọi rợ ở phía Bắc, chỉ phải giải thích cho y, Cảnh Thự sao lại được Trấp Tông nhận làm con nuôi, hai huynh đệ lại vì sao mà chia cách 5 năm.
"Ồ ——" Hùng Lỗi nghe xong mới nói, "Ra tình huống là như vậy a."
Khóe miệng Hùng Lỗi run run, chòm râu giật giật, lại hỏi Hạng Dư: "Ngươi cùng Trấp Miểu đánh nhau, ai có thể thắng? Ngươi sẽ không thua cho hắn đi?"
Hạng Dư: "......"
Khương Hằng nghĩ thầm hầu hạ một quốc quân như vậy, thật sự vất vả cho ngươi.
Hạng Dư muốn trả lời vấn đề này hiển nhiên vô cùng khó khăn, khiêm tốn mà nói, không khỏi bị người xem thường; nếu khoe khoang, đệ đệ đối phương lại đang ở trước mặt.
"Luận đơn đả độc đấu," Hạng Dư đối Hùng Lỗi nói, "Thần không bằng hắn, luận hành quân đánh giặc...... Có lẽ ta mang binh thời gian dài hơn, có kinh nghiệm hơn một chút."
Cảnh Thự nhàn nhạt nói: "Mong có ngày cùng các ngươi so tài."
Khương Hằng nhìn Cảnh Thự nói: "Ta thà rằng, là không cần có cơ hội so tài mới tốt."
Muốn so tài, dĩ nhiên là so tài đánh giặc, này cũng có nghĩa hai nước sẽ khai chiến, đều là dùng mạng người đi so tài, không cần thiết.
Hùng Lỗi vui tươi hớn hở mà nói: "Nói đúng, nói đúng a, bổn vương là không hy vọng đánh giặc, đại gia yên ổn mà sống, có gì không tốt đâu?"
Khương Hằng nghĩ thầm có quỷ mới tin ngươi, lúc trước nếu mẫu thân Khương Chiêu không phải gặp phải Mị Hà dẫn quân tấn công thành Tầm Đông đất Việt, làm sao sẽ hại bọn họ tan nhà nát cửa, Vệ bà phải chết?
Hạng Dư nói: "Năm xưa khi Trường Lăng Quân còn sống, xác thật hiếu chiến. Ngày sau nếu có cơ hội, ngươi có thể gửi cho Trấp Vương một phong thư, nói cho ông ta, Đại vương chúng ta từ trước đến nay yêu dân như con, sẽ không dễ dàng động binh tham chiến."
Khương Hằng gật gật đầu, Hùng Lỗi lại bồi thêm một câu, nói: "Quân tử động khẩu không động thủ, như này mới là tốt nhất, chỉ cần cùng bọn họ đánh trận, các quốc gia sớm hay muộn đều cũng sẽ nghèo chết, ngươi xem, nước Ung các ngươi, không phải nghèo đến bạo loạn sao? Cùng sinh biến, chính là như vậy."
"Ta sao lại nhớ là 'Cùng sinh biến, biến tắc thông' không phải ý tứ này?" Cảnh Thự thấp giọng nói ở bên tai Khương Hằng.
*Cùng sinh biến, biến tắc thông: Cùng = Cùng cực. Khi sự vật phát triển tới cực điểm sẽ biến hóa, biến hóa sẽ hiểu rõ..
Cùng cũng có nghĩa là nghèo, ý của Hùng Lỗi là nghèo.
Khương Hằng xua tay, ý bảo đừng nói nữa. Lúc này cung nhân lại tới dâng đồ ăn, đem 25 món ăn dọn xuống, đổi thành 36 món thịt.
Khương Hằng: "Ta ăn không vô, Vương bệ hạ."
"Cũng nếm một chút đi." Hạng Dư nói.
Khương Hằng nhìn thấy nhiều thịt như vậy liền đau đầu, tuy rằng mỗi món số lượng ít, nhưng tất cả đều là chọn những nguyên liệu quý hiếm cánh gà, ức vịt, má hưu, lưỡi lộc, nầm cá, 36 món cộng lại cũng đến hai ba cân, hắn chỉ phải căng da đầu nếm.
"Ăn không hết, đưa đi cho Phong nhi ăn." Hùng Lỗi lại dặn dò.
Khương Hằng vội nói: "Đưa những món này cho vương tử thôi? Ta còn không có động qua."
Hạng Dư cười nói: "Đó là chó bệ hạ nuôi, không sao."
Hùng Lỗi nói: "Phong hoa tuyết nguyệt, ta nuôi bọn hài nhi, qua mấy ngày, cho các ngươi xem, phương bắc các ngươi lạnh như vậy, chó có thể sống sót không? Có thể nuôi chó không?"
Cảnh Thự: "......"
Khương Hằng nói: "Chó...... Miễn cưỡng có thể, chúng ta đều ở trong cung đình nuôi gấu."
"Ha ôi!" Hùng Lỗi nói, "Gấu chính là dòng họ chúng ta! Ở nước Dĩnh là không thể ăn!"
Hạng Dư nói: "Chúng ta cũng nuôi, liền ở trên núi phía sau Giang Châu, ngươi không đem con gấu kia tới chứ?"
Khương Hằng nhìn ra Cảnh Thự thật sự là có rất nhiều lời muốn nói, sắp không nín được, ra hiệu hắn ngàn vạn khách khí chút, vội cười gật đầu.
Cảnh Thự nhìn Khương Hằng, uống rượu ăn thịt, uống xong lại rót, rót xong rồi lại uống. Khương Hằng lại nói: "Uống ít chút, không được uống nữa."
Cảnh Thự nói: "Ta làm tiểu tử nghèo nhiều năm như vậy, thật vất vả đi theo bên cạnh ngươi, có sơn trân hải vị ăn, còn không cho người uống nhiều chút rượu sao?"
Hùng Lỗi cười ha ha, nói: "Cứ việc ăn!"
Khương Hằng mang theo một chút ý cười, không tiếp tục ngăn cản hắn, nói: "Vậy ngươi uống đi." Nói rót rượu cho hắn.
Trong bữa tiệc Hùng Lỗi lại hỏi chút chuyện cũ phong tục Tung huyện, không chút nào đề cập tới Lạc Nhạn, rõ ràng đối với phương Bắc không hề hứng thú. Khương Hằng vốn tưởng rằng Dĩnh Vương sẽ giống như Thái Tử Linh, lãnh giáo hắn sách lược làm sao thống nhất thiên hạ, ít nhất cũng hỏi một chút làm sao thâu tóm nước Lương, bước tiếp theo nước Ung có tính toán gì không, khi nào có thể phân trị Nam Bắc...... Sự thật chứng minh hắn đã nghĩ nhiều, Hùng Lỗi chỉ quan tâm một chuyện có thể giao nộp cho y bao nhiêu thuế, có phong tục đặc sản gì, có thể cho y thưởng thức, thái độ đối với Tung huyện cũng gần như thế.
Khi Khương Hằng nhắc tới Tung huyện có một chỗ quặng ngọc, Hùng Lỗi lập tức liền nghĩ tới, hứng thú dâng lên, đặc sản Tung huyện từ trước đến nay rất được y thích, nói: "Ngươi viết cho ngươi ca cái tin, sai người đưa đi, đầu xuân liền đào một chút xem, nó ở đó đã bao lâu?"
"Rất nhiều năm." Khương Hằng nói, "Lúc trước khi còn gọi Võ Lăng, liền có một hố ngọc, sau này mới chậm rãi phát triển trở thành bộ dáng hiện giờ, chỉ là tồn tại bảy năm, xác thật muốn vì Vương bệ hạ khai quặng ngọc một lần nữa."
"Ngọc đẹp nên lấy ra tới để chiêm ngưỡng, không thể để phủ bụi." Dĩnh Vương lại nói.
Trăm năm trước, đồ ngọc trong triều đều do Võ Lăng dâng lên, rồi sau đó bá tánh tụ hợp lại mới phát triển cho tới quy mô bây giờ. Mà khi khai thác quặng ngọc đã gần như khô kiệt, dưới đáy mạch khoáng sẽ có thể sản xuất "Mặc ngọc", mặc ngọc toàn thân đen nhánh, ở dưới ánh sáng lại hiện ra vẻ xanh biếc thông thấu, Huyền Vũ Ung đô Lạc Nhạn giống đúng là dùng mặc ngọc trong núi Cự Phách chế ra, là vô cùng trân quý trong năm nước, Hùng Lỗi tự nhiên là thích.
"Tung huyện đóng quân tuy nói là vương quân, lại đều là người Ung," Khương Hằng nói, "Ca ca ta nói, khai thác mỏ cũng thiếu nhân thủ, nếu nước Dĩnh không ngại người Ung lưu trú ở Tung......"
"Không đáng ngại!" Hùng Lỗi nói, "Để cho bọn họ tiếp tục ở đàng kia là được, mới hai vạn người, có thể làm được gì?"
Khương Hằng không nghĩ tới vấn đề thế nhưng giải quyết đơn giản như vậy, quả nhiên như hắn dự liệu, thứ Dĩnh Vương muốn chỉ là Tống Trâu tiến cống cho y, mà không phải phái Dĩnh Quân tiến đến chuyển giao chiếm lĩnh, đây cũng coi như giải quyết được một phiền toái lớn.
Món chính lên xong, ngay cả sức ăn của Cảnh Thự, cũng chỉ ăn được một nửa, Khương Hằng chỉ hơi nếm một chút, Hạng Dư ăn không hết sai người đem hộp đồ ăn gói lại, mang về nhà cho vợ con ăn. Hùng Lỗi lại tùy tiện động hai đũa, liền không ăn.
Sau đó, lại là mười một món bánh điểm tâm, cùng với một chén trà đông xanh biếc giải rượu.
Khương Hằng: "......"
Khương Hằng đã ăn no đến cổ họng, chỉ có thể ngồi uống trà. Không bao lâu, điểm tâm lại dọn xuống y hệt lúc mang ra, hẳn là đưa đi cho chó ăn, Khương Hằng mới nhẹ nhàng thở ra, lại có chút lo lắng đề phòng, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa, sợ đột nhiên lại có người đưa đồ ăn đi vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT