Giải thích tiêu đều chương: Tình liếm nghé, trâu già liếm nghé con, chỉ sự thương yêu của trâu già dành cho nghé con. So sánh sự thương yêu của cha mẹ đối với con cái.
Cảnh Thự đang dẫn quân vây công phủ Thành chủ, Trịnh Quân tử thương khắp nơi, người Phong Nhung đều là xạ thủ trời sinh, chiếm cứ trên cao, liên tục mấy làn mưa tên bay xuống, hơn vạn cung tiễn vững vàng áp chế được phủ Thành chủ.
Lúc Khương Hằng chạy tới, chiến sự đã kết thúc, Cảnh Thự một chân đá văng đại môn phủ Thành chủ.
Bên trong, người giám sát do Thái Tử Linh phái tới trừng lớn hai mắt, nhìn hai người.
"Đã lâu không gặp a." Khương Hằng nhận ra gã, đó là lúc trước hắn ở trong vương cung Tế Châu, môn khách dưới trướng Thái Tử Linh.
"Khương đại nhân?" Người nọ chấn kinh rồi, vội nói, "Đừng giết ta! Đừng......"
Một mũi tên từ bên cạnh bay tới, bắn trúng yết hầu người nọ, Khương Hằng lập tức quay đầu, chỉ thấy Thủy Tuấn cầm trong tay cung tiễn, trên người mặc võ phục, tóc búi lên, buộc bằng một sợi dây màu xanh.
Thủy Tuấn nói: "Sau khi bọn họ vào thành, giết không ít tộc nhân chúng ta."
Khương Hằng gật gật đầu, hỏi: "Người Để đâu?"
Thủy Tuấn nói: "May mà khi phá thành, chúng ta dương Đông kích Tây, thả không ít tộc nhân chạy thoát ra ngoài, đều ở ngoài thành chờ."
Cảnh Thự nói: "Đi giải vây cho vương đô, đi không?"
"Đi," Thủy Tuấn nói, "Đợi ta triệu tập quân đội liền tới. Không cần uống máu, ta phải đi cứu Sơn Trạch, y còn ở Lạc Nhạn."
Cảnh Thự nói: "Mục đích của ta, lại không phải cứu người, nói không chừng còn có trận chiến phải đánh."
"Vậy ngươi phải hỏi bọn họ," Thủy Tuấn nói, "Ta không làm chủ được, ngươi mới là vương tử nước Ung."
Cảnh Thự theo Thủy Tuấn rời đi phủ Thành chủ, bên trong thành đã tụ tập một số lượng lớn người Để.
"Người Để!" Cảnh Thự cất cao giọng nói, "Theo ta đi! Ta là Trấp Miểu! Ta đáp ứng các ngươi! Chỉ cần nguyện ý cùng ta kề vai chiến đấu......"
Người Để rời đi chỗ ở của mình, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, đi tới trên đường chính Hạo Thành, mọi người đều không nói lời nào, gần năm vạn người im hơi lặng tiếng mà nhìn Cảnh Thự.
"...... Ta sẽ đem những gì vốn nên thuộc về người Để, trả lại cho các ngươi." Cảnh Thự ở trên cánh tay chính mình, cắt xuống vết máu thứ hai mươi bảy.
Thủy Tuấn giục ngựa, dừng ngựa ở giữa đường phố, nhìn Cảnh Thự, sau lưng mấy vạn người nghị luận sôi nổi, sao đó hô lớn lên.
"Người Để nguyện ý tin tưởng ngươi cùng Khương Hằng," Thủy Tuấn đối Cảnh Thự nói, "Nhưng không tin vương thất. Ngươi hứa hẹn là huyết thề người Phong Nhung, ngươi là hậu nhân Cảnh Uyên, đừng để chúng ta lại thất vọng thêm một lần, đây là một lần cuối cùng người Để tin tưởng người Ung!"
Thủy Tuấn cởi bỏ võ tay áo, ở trên cổ tay cắt một đường huyết thề.
Mạnh Hòa cười hì hì, Vệ Bí bị kéo ra từ thủy lao chưa hoàn hồn, Vệ Bí bị tra tấn đến chỉ có thở ra, không có hít vào.
Khương Hằng vừa thấy Vệ Bí đến, lập tức đem sổ sách trong tay giấu đi, nói: "Nhanh nhanh dẫn y xuống, cho y bớt kinh hãi."
"Mạnh Hòa," Mạnh Hòa hiển nhiên vô cùng thích Khương Hằng, nói, "Lại đây ngồi ở trên người ta, ta đút ngươi ăn quả táo."
Vệ phủ sống đến thật sung túc, còn có hoa quả tươi theo mùa ăn, nhưng ngồi ở trên người Mạnh Hòa ăn có thể miễn, bụng Khương Hằng đang đói, vì thế vén lên tay áo, một tay bưng mâm, một tay kia cầm trái cây lên ăn.
Khi Cảnh Thự trở về, thấy trong phủ lung tung rối loạn, ven đường còn nhìn thấy người Phong Nhung đang vận chuyển vàng cùng dạ minh châu Vệ gia, ngay lập tức phổi cũng sắp nổ tung.
"Ai nói với bọn họ, cho bọn họ ở trong phủ thành chủ cướp sạch?" Cảnh Thự cầm theo kiếm trở về, nhìn Mạnh Hòa giận dữ hét.
Người Phong Nhung tựa như một đám chó điên, bắt đầu cướp đoạt tài vật cùng gia sản trong phủ thành chủ Hạo Thành, may mắn người đều đã bị Khương Hằng thả chạy.
"Ta." Khương Hằng nói, "Ăn táo không?"
"Ồ vậy ngươi định đoạt," Cảnh Thự ngay lập tức sửa lại ngữ khí, "Xem như ta cái gì cũng chưa nói."
"Chính ngươi lúc trước đã nói, dù sao cũng đã đắc tội Vệ gia." Khương Hằng rời đi phủ Thành chủ, thuận tay đút cho Cảnh Thự quả táo, ném mâm, đem hắn thu thập đến dễ bảo, bước nhanh xuống dưới, nói, "Cha y sẽ không nhớ thương ân cứu mạng của chúng ta, người không chết là được, nếu không không dễ công đạo, tiền tài đều là vật ngoài thân, Vệ đại nhân ắt hẳn cũng thực nguyện ý dùng một chút tiền tài đổi lấy tính mạng của con trai mình, có phải hay không?"
"Cha y còn sống hay không còn không biết đâu." Thủy Tuấn thật sự là hận chết Vệ gia, Mạnh Hòa dung túng cho người cướp sạch phủ Thành chủ chính là gãi đúng chỗ ngứa, muốn bảo người Để tính cách ôn hòa đi cướp bóc, chuyện này hắn cũng làm không được.
Khương Hằng nói: "Đừng náo loạn! Nhanh nhanh ra khỏi thành! Vương đô nếu mất, liền xong rồi!"
Mạnh Hòa căn bản không để bụng kết cục thành Lạc Nhạn, tất cả đều là chỉ vì nể mặt Cảnh Thự cùng Khương Hằng, mới theo xuất binh, thậm chí ước gì càng loạn càng tốt.
Nhưng Thủy Tuấn để ý, nếu thành Lạc Nhạn phá, Sơn Trạch nhất định trốn không thoát, lúc này hắn so Khương Hằng còn nóng vội hơn.
"Thành Sơn Âm thì sao?" Cảnh Thự triệu tập người Để, người Phong Nhung, nhánh quân Cần Vương này, đã mở rộng tới nhân số 3 vạn.
"Mặc kệ." Khương Hằng nói.
Hắn có chút lo lắng cho phụ thân Tằng Vanh cùng Tằng Vũ—— gia chủ Tằng gia, Tằng Tùng. Nhưng trước mắt nếu chặt đứt đường tiếp viện Thái Tử Linh, liền cần mau chóng cứu viện vương đô Lạc Nhạn, nếu phải lựa chọn, hắn tin tưởng Tằng Tùng cũng hy vọng đem cơ hội sống để lại cho hai đứa con trai.
Nhưng mà, sự thật không có đơn giản như hắn tưởng vậy.
Ba ngày trước Thành Sơn Âm lần thứ hai đổi chủ, cũng đóng chặt cửa thành, ở trên cửa thành treo lên đầu môn khách dưới trướng Thái Tử Linh.
Chỗ cao tường thành, dùng thương dài đâm thủng thi thể máu tươi đầm đìa, đông cứng ở trong gió lạnh.
Cửa thành dùng máu vẽ ra một gốc cây thật lớn, cây kia cành lá tốt tươi, dùng máu tươi vẽ ra các đóa hoa nhìn thấy ghê người.
Cảnh Thự dừng lại ở ngoài cửa thành.
Người Phong Nhung cùng người Để, ba vạn đại quân lâm thời triệu tập vây quanh ở ngoài thành Sơn Âm.
Cảnh Thự nói: "Người nhà Ô Lạc Hầu, ra đây nói chuyện!"
Chỗ cao thành lâu, Lang Hoàng xuất hiện, y ăn mặc một thân áo da thú, không còn bộ dáng trần truồng khi lần đầu tiên gặp Khương Hằng, mặc quần áo vào, Khương Hằng đã sắp có chút nhận không ra.
"Ngươi khỏe a," Lang Hoàng nhìn ra ngoài thành, "Hằng Nhi."
Khương Hằng ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ cao, lại quay đầu nhìn Cảnh Thự.
Cảnh Thự: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Lang Hoàng thổi lên tiếng huýt sáo du dương, nói: "Tạo phản, phản loạn! Nếu không còn có thể làm cái gì? Thủy Tuấn? Ngươi cũng tới?"
Khương Hằng nhìn Cảnh Thự ra hiệu, để hắn tới giải quyết.
"Chúng ta đi vương đô, ngươi đi không?" Khương Hằng nói.
"Không được." Lang Hoàng từ trên cao nhìn xuống, nhìn mọi người, "Vị vương tử điện hạ kia của ngươi, ca ca của ngươi, chính là giết không ít tộc nhân ta. Ta nguyện ý báo đáp ngươi, nhưng không muốn vì hung thủ bán mạng."
"Như vậy chúng ta liền phải công phá thành Sơn Âm." Mạnh Hòa xưa nay không quá thích gia hỏa này, người Lâm Hồ trong ba tộc tái ngoại thần thần bí bí, lén lén lút lút, dính dáng tới bọn họ, luôn không có chuyện tốt.
Lang Hoàng nói: "Cho nên muốn đánh nhau?"
"Ca," Khương Hằng nói, "Bỏ đi. Y sẽ không gia nhập chúng ta."
Nhưng Cảnh Thự rất rõ ràng, người Lâm Hồ cho dù nhân số không nhiều lắm, cũng không phải thiện chiến nhất dân tộc tái ngoại, nhưng đối với hắn mà nói, lại vô cùng quan trọng.
"Ngươi đã nói," Cảnh Thự đáp, "Những lời ngươi nói ngày đó, để lại cho ta rất nhiều cảm xúc."
"Cái gì?" Khương Hằng không rõ ý này.
"Ngươi nói, cho dù là một tộc nào. Người Ung, người Phong Nhung, người Lâm Hồ, người Để," Cảnh Thự nói, "Đối xử bình đẳng. Sai rồi liền phải nhận sai, là ta nợ bọn họ."
Giọng nói rơi xuống, Cảnh Thự xoay người xuống ngựa, cầm kiếm Liệt Quang, đi về phía cửa thành.
Người Lâm Hồ chiếm lĩnh Sơn Âm sôi nổi giơ lên cung tiễn, Lang Hoàng lại nâng tay lên, ý bảo không cần bắn tên.
Ngay sau đó, Cảnh Thự ở ngoài cửa thành quỳ hai đầu gối xuống đất.
"Ta tạ tội cùng các ngươi!" Cảnh Thự cất cao giọng nói, "Vì ta có lỗi! Ta từng không phân biệt thị phi, tàn sát tộc nhân các ngươi! Đoạt lấy đất đai các ngươi!"
Lần này, vạn quân ồ lên, sôi nổi tiến lên nhìn Cảnh Thự.
Cảnh Thự trầm giọng nói: "Người Lâm Hồ từng là minh hữu chúng ta, nhưng chúng ta vong ân phụ nghĩa, Ô Lạc Hầu Hoàng, hôm nay không phải thời điểm tốt nhất, đợi ta giải đi mối nguy Lạc Nhạn, ở vương đô chờ đợi ngươi, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể tới báo thù."
Cảnh Thự thu kiếm vào vỏ, âm thanh chấn kiếm vang vọng phía chân trời.
Đại quân rời khỏi thành Sơn Âm, Khương Hằng quay đầu nhìn lại, chỉ nghe Sơn Âm phát ra tiếng vang lớn mở cửa thành.
Cầu treo rơi xuống, Lang Hoàng cưỡi ngựa lớn, suất lĩnh 3000 quân Lâm Hồ eo đeo loan đao, lưng đeo túi mũi tên, ra khỏi cửa thành.
"Rốt cuộc đã đủ người." Khương Hằng nói, "Các vị Vương tử, đi thôi, sau ngày hôm nay, ta cùng với các vị vương tử cùng hội cùng thuyền."
Mười lăm tháng chạp.
Gió càng lúc càng lớn, Lạc Nhạn đã bị phong tỏa toàn diện, lại không thể truyền ra ngoài bất kỳ một cái tin tức gì, nhưng Trấp Tông tin tưởng, một đứa con trai khác của hắn, đang tắm máu tấn công Ngọc Bích quan.
Nhưng hắn đợi không được viện quân, Ngọc Bích quan dễ thủ khó công, ngày chính mình bị Khương Hằng đâm một kiếm kia, liền chú định cục diện ngày hôm nay.
Hắn cũng đợi không được tin tức Giới Khuê, ám sát là chuyện yêu cầu phải vô cùng kiên nhẫn, Cảnh Uyên ngủ đông nhiều năm như vậy, Giới Khuê tự nhiên không có khả năng một lần là xong, mười ngày nửa tháng chính là bình thường, thậm chí dài đến mấy năm, chờ đến sau khi chính mình chết, có lẽ Giới Khuê mới có cơ hội, vì hắn báo thù.
"Thái Tử điện hạ muốn nói lời từ biệt với ngài." Tằng Vũ đi vào chính điện.
Trấp Tông một thân áo đơn, khuôn mặt rõ ràng đã trở nên già nua, đáp: "Đừng để cho nó tiến vào, ta không muốn thấy nó, bảo nó đi ngay đi."
Hắn không muốn để con trai ruột nhìn dáng vẻ này của mình, ba người Vệ Trác, Quản Ngụy, Lục Ký lưu lại, cùng vương đô đồng sinh cộng tử, Thái Tử Lung lại mang theo hi vọng cuối cùng của hắn, do Tằng Vũ phụ trách hộ tống.
Chết cũng được, tất cả đều đã chết, bí mật năm đó, sẽ không còn có người biết.
Trấp Tông nghĩ, ngừng lại một chút, nói: "Tằng Vũ, ta giao nó cho ngươi."
Tằng Vũ gật đầu, xoay người rời đi.
Trấp Tông mặc vào vương bào, đi tới tông miếu, tiến đến tế bái quỷ hồn bị hắn tự tay giết chết, hắn đã từng cho rằng cho dù y có nhiều oán khí, cũng không đến mức nguyền rủa cơ nghiệp xã tắc của tổ tiên truyền lại.
Hiện tại xem ra, y lại bám vào trên người con của y, muốn một lần hủy diệt toàn bộ, cho dù Đại Ung có một nửa là y đã tự tay xây dựng lúc còn sống, y cũng không để bụng.
Vậy ngọc nát đá tan, đồng quy vu tận, thì thế nào?
Hắn nhớ tới những lời Khương thái hậu nói, năm đó Khương Chiêu rất giống mẹ hắn, hắn thích Khương Chiêu sao? Có lẽ từng thích, nhưng hài nhi nàng nuôi lớn, hiện giờ đã đứng ở trước mặt chính mình.
Sáng, ngoài cửa thành Lạc Nhạn vang lớn, Ung Quân bắt đầu liều chết phá vây.
Cuồng phong thổi đến vương kỳ nước Trịnh bay phất phới, đây là lần đầu tiên trong ba tháng này, Thái Tử Linh ở trước mặt các tướng lĩnh lộ diện.
Xa Không đang giám thị bên cửa Bắc, Tôn Anh cùng một đám tử sĩ bảo hộ ở bên người Thái Tử Linh.
"Điện hạ nói đúng rồi," Xa Không nói, "Bọn họ đang phá vây. Tằng Vũ mang theo người đang mạnh mẽ đi về hướng về phòng tuyến, lại không thấy thân ảnh Trấp Tông."
"Nhiều ít vẫn có tình thương con," Thái Tử Linh nói, "Chắc hẳn không màng tất cả mọi giá đưa ra ngoài, nhưng mà Trấp Lung, y lại có thể chạy trốn tới nơi nào đâu?"
"Báo ——" người mang tin tức phóng ngựa, vội vàng đi vào đại doanh.
Đám người Tôn Anh lập tức dựng lên phòng hộ, lệnh cưỡng chế người mang tin tức không được tới gần.
"Hạo Thành mất!" Người mang tin tức hô, "Trác đại nhân bỏ mình!"
Thái Tử Linh trầm ngâm không nói, nhìn về phía Tôn Anh.
"Khương Hằng tới," Tôn Anh nói, "Vốn tưởng rằng hắn sẽ lưu lại Ngọc Bích quan, sao lại như vậy?"
Thái Tử Linh nhanh chóng đưa ra một quyết định quan trọng nhất, hạ màn trận chiến vây khốn này: "Công thành, cho bọn hắn xem một mảnh phế tích, sau khi vào thành, bắt lấy toàn bộ vương tộc, những kẻ còn lại, toàn bộ đồ sát."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT