Ngày hôm sau tỉnh lại, sắc mặt Đông Phong Hành đã khá nhiều, tuy rằng vẫn đang có điểm tái nhợt, nhưng vết thương so với hôm qua tốt hơn nhiều rồi.
Đông Phong Hành ngồi dậy, thấy ngọn lửa bên cạnh vẫn đang cháy, nhưng nhìn quanh một vòng lại không thấy Tử Kính đâu, bên ngoài trời vẫn còn mưa, trong lòng chàng thầm khó hiểu không biết trời mưa to như vậy Thượng thần có thể đi đâu được chứ?
Đông Phong Hành kéo trường bào ra khoác lên vai mình, đứng dậy hướng ra cửa động đi tới, nhưng chàng chưa kịp tới đi cửa động, thì lúc này Tử Kính đột nhiên xuất hiện từ phía sau chàng, chính xác là nàng xuất hiện từ phía sau vách hang động đi ra.
"Bên ngoài bây giờ trời mưa rất lớn, ngài định đi ra ngắm mưa sao?"
Đông Phong Hành nghe giọng nói của Tử Kính vang lên phía sau thì giật mình, quay đầu lại nhìn nàng: "Ta tỉnh lại không thấy ngài?" Ý là ngài từ đầu chui ra thế?
"Ta vốn là ở đây." Tử Kính không biết lấy được hủ rượu từ đâu, lúc này đang ôm trong lòng, kéo vạt áo ngồi xuống bên ngọn lửa.
Đông Phong Hành nhìn Tử Kính trong lòng đầy khó hiểu, đi tới ngồi cạnh nàng: "Nhưng ta không thấy ngài!" Lần thứ hai chàng nói lại việc mình không thấy ngài trong động, khẳng định mắt của mình không có vấn đề gì.
Tử Kính mở nắp chum rượu ra, hắt nhẹ đầu nhìn qua vách hang động phía sau: "Ta vốn ở trong đây."
Đông Phong Hành theo động tác của Tử Kính nhìn qua vách hang động, thấy nó vô cùng bình thường, nhưng nhìn kỹ lại thì hình như trên vách có vẽ hình gì đó.
Trong lúc Đông Phong Hành quan sát vách hang động, Tử Kính đã uống một ngụm rượu, không khỏi cảm thán, đúng là rượu do sư phụ ủ, vừa nhạt nhẽo vừa không có mùi gì như con người sư phụ, nhưng trong thời tiết lạnh giá như thế này thì uống vào có thể giúp cả người ấm lên cũng không quá tệ.
Đông Phong Hành tìm nửa ngày cũng không thấy gì bất thường thì cũng không cố chấp tìm hiểu nữa, mà nhìn Tử Kính đang ôm chum uống: "Ngài không sợ đó là rượu độc sao?" Cái gì cũng uống như vậy, ngài ỷ mình là Thượng thần không sợ chết đấy à?
Đông Phong Hành suy nghĩ một chút, dường như nghĩ đến một đáp án hợp lý nhất lúc này: "Ngài quen người ủ rượu? Hắn là người tạo ra hang động này à?"
Tử Kính thấy chàng nghĩ được nhanh như vậy khẽ cười: "Đúng là hoàng thượng Chu Văn luôn nhảy cảm hơn người, thật khiến ta được mở mang tầm mắt thật rồi."
Đông Phong Hành nghe Tử Kính chế giễu mình cũng không tức giận, lấy chum rượu trong tay nàng cầm qua ngửa đầu uống một ngụm, sau khi uống xong sắc mặc liền trở nên khó coi.
Tử Kính nhìn vẻ mặt muốn nuốt không được, muốn phun ra cũng chẳng xong của Đông Phong Hành thì bật cười thành tiếng.
Nàng lấy chum rượu về: "Ta quên nói với ngài, người này ủ rượu không được bình thường lắm!"
Đông Phong Hành cố gắng nuốt xuống ngụm rượu trong miệng, nói đây là rượu chẳng thà nói nó là nước lã bỏ thêm ớt vào còn đúng hơn, không có mùi vị gì của rượu hết, chỉ có vị cay nồng như ăn phải ớt mà thôi.
Đông Phong Hành nhìn Tử Kính vẫn uống tiếp một ngụm, thầm nghĩ, giờ chàng hiểu tại sao tửu lượng của Thượng thần lại tệ tới mức này rồi, uống cái thứ rượu không phải rượu nước lã cũng không phải như thế này, thì sao có thể chịu được mấy loại rượu mạnh của trần gian được chứ.
"Đây là rượu trên trời sao?" Đông Phong Hành hiếu kỳ hỏi.
Tử Kính hờ hững nói: "Đúng vậy!" Lại nhìn gương mặt khó hiểu của chàng, nàng đành phải nói thêm: "Kỳ thật, thần tiên sau năm 300 tuổi không cần phải ăn uống để duy trì sự sống nữa, các vị giác cũng sẽ từ từ mất đi, sau này có ăn uống vào cũng chỉ cảm thấy nhạt nhẽo mà thôi. Vậy nên, thần tiên uống rượu chỉ để làm ấm người."
Đông Phong Hành: "..." Hoá ra làm thần tiên cũng không quá vui sướng, cái gì nhan nhạt và nhạt nhẽo, hèn chi vị Tiết Sư thần quân kia lại sống buông thả đến thế, chắc đây là lần hiếm có trong cuộc đời dài đằng đẵng mà ngài ấy có, chàng lại nhìn Tử Kính, không biết Thượng thần có khi nào thật sự buông thả chỉ là chính con người ngài không nhỉ?
Không biết từ lúc nào chum rượu đã bị Tử Kính uống hết, bị bỏ qua một bên. Tử Kính lúc này đang ôm đầu gối từ ngọn lửa nhìn xuyên qua nhìn màn mưa bên ngoài, giọng có buồn buồn nói: "Ta không thích mưa!"
Đông Phong Hành không biết Tử Kính đã say hay chưa, nhưng cái vẻ mặt này của ngài thì thật sự có chút buồn cười, liền không nhịn được trêu nghẹo: "Hoá ra trên đời cũng có thứ khiến Thượng thần không thích luôn đấy."
"Ta cũng không thích ngài!" Tử Kính không biết có nghe lời Đông Phong Hành nói hay không, đã nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt chàng nói tiếp.
Đông Phong Hành nhìn đôi mắt trong veo đầy mơ màng của Tử Kính trái tim đập mạnh lên một nhịp, chàng quay đầu đi nơi khác như đang trốn tránh ánh mắt của nàng.
Sau hai lần nhìn ngài say chàng bây giờ có thể xác định bây giờ Thượng thần say rồi, nếu không ngài sao có thể dùng ánh mắt đầy lưu luyến đó nhìn mình được chứ, nghĩ tới đây chàng cởi trường bào trên vai khoác lên người ngài.
"Thượng thần lại say nữa rồi!" Giọng nói có chút bất đắc dĩ, cũng có chút cưng chiều khó nhận ra được.
Tử Kính thấy hành động của Đông Phong Hành thì giật mình, nàng nắm lấy trường bào muốn cởi ra nghiêm túc nhìn chàng: "Ta không say, cũng không lạnh."
Đông Phong Hành đè lại tay nàng không cho nàng cởi ra, ôn nhu nói: "Ngài say rồi, bên ngoài đang có mưa tuyết ngài cũng cậy mạnh nữa, bây giờ ngài cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi." Không chạm thì thôi, vừa chạm tay vào nàng, chàng liền nhận ra tay nàng lạnh tới mức nào, không khỏi nhíu mày, không kịp suy nghĩ sâu xa đã nắm lấy tay nàng bao bọc lại ủ ấm trong lòng bàn tay dày rộng ấm nóng của mình.
Đông Phong Hành: "Ngài không thấy tay mình đang rất lạnh sao?"
Tử Kính nhìn tay mình bị chàng kéo ủ ấm, dùng sức muốn rút về: "Ta vốn như vậy, không phải do lạnh."
Nhưng suy cho cùng, bây giờ nàng vẫn chưa khôi phục pháp lực, sức mạnh của nữ nhân không thể nào so được với nam nhân mạnh mẽ như Đông Phong Hành, chàng cứng rắn nắm lấy tay nàng, không cho nàng rút về.
"Dù với lý do gì đi nữa, thì ngài vẫn đang lạnh."
Tử Kính thử dùng sức vài lần rút về cũng đều không đều không được, có chút mệt mỏi, nàng cũng không phải là người quá cố chấp sau mấy lần liền mặc Đông Phong Hành.
Tử Kính nhìn mưa to kèm theo gió tuyết bên ngoài một lúc sau nói: "Trời mưa to thế này, bọn người tìm chúng ta chắc ngày mai mới có thể tìm được chỗ này. Cũng không biết Tiết Sư thần quân đã tìm ra cách phá giải kết giới ngăn cấm pháp lực chưa nữa!"
Đông Phong Hành: "Ngài vẫn chưa hồi phục pháp lực?" Đông Phong Hành cứ tưởng đâu khi nàng nói nàng đi ra từ vách hang động ra, nàng đã hồi phục pháp lực rồi.
Tử Kính trầm mặt lắc đầu.
Đông Phong Hành nhìn vách hang động: "Vậy sao ngài vào được trong đó."
Tử Kính nhìn chỗ hôm qua mình chạm vào vạch hang động, bây giờ chỗ đó trống trơn không còn ký tự nào nữa.
Tử Kính không nhanh không chậm nói: "Đây có lẽ là hang động ngày trước sư phụ ta đã từng sống, những ký tự trên mặt vách hang động là những hình vẽ mà sư phụ ta hay lấy làm ký hiệu mỗi khi đi vào rừng, phòng ngừa bị lạc. Mà hang động này, sư phụ ta có bày một trận pháp trận để che mắt người, chỉ cần giải được các hình vẽ trên vách sẽ phá được pháp trận ấy."
"Sư phụ ngài bày pháp trận để che giấu cái gì?" Đông Phong Hành nhìn quanh thật sự cảm thấy cái hang động tầm thường đến không thể tầm thường hơn thế này thì có gì mà che giấu chứ.
Tử Kính cười nhạt: "Để bảo vệ mấy bình rượu của ngài ấy thôi "
Đông Phong Hành: "..." Cái chum rượu này có gì đặc biệt tới mức phải bày ra một cái trận pháp để che giấu nó chứ? Có cho phàm nhân sợ rằng người ta còn chê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT