Dịch: Amelie.VoMấy ngày gần đây, Dư Tiểu Ngư phát hiện các cô nương trong thôn không rõ vì nguyên nhân gì, đều bắt đầu tín Phật, ngày ngày các nàng thường ghé qua chùa Nghiêm Từ ngụ tại phía nam thôn làng.
Từ gia cô nương nói với nàng rằng: ở chùa Nghiêm Từ, có một vị hoà thượng vô cùng tuấn tú vừa mới đến. Dư Tiểu Ngư rất tò mò, bèn chạy qua đó xem náo nhiệt.
Chùa Nghiêm Từ quanh năm quạnh quẽ, nay hương hoả bỗng chốc trở nên thịnh vượng lạ thường.
Phía trước Đại Hùng Bảo điện, người dâng hương xếp hàng rồng rắn. Các cô nương nói, tiểu sư phụ mới đến đang ở bên trong tụng kinh.
(Đại Hùng Bảo điện = gian chánh điện trong chùa, là nơi thờ đức Thích Ca Mâu Ni Phật)Dư Tiểu Ngư bị biển người ngăn lại ở bên ngoài, chỉ đành lôi kéo Từ gia cô nương ra phía sau chùa để trèo tường.
Khi leo lên đến đầu tường, nàng liền nhìn thấy một tiểu hoà thượng anh tuấn đang vẩy nước quét sân.
Trên đầu không có đốm hương.
Gương mặt bất giác lộ ra ý cười, nàng tinh nghịch “chíp chíp” giả tiếng chim kêu.
Tiểu hoà thượng xoay người lại, trên tường vách màu vàng, y trông thấy một tiểu cô nương đang cười ranh mãnh nhìn về phía y.
“Thẩm Trọng Uyên!”
Biết y chính là tiểu hoà thượng tuấn tú vừa mới đến, Dư Tiểu Ngư liền cố ý gọi tên y.
Tiểu hoà thượng hơi nghiêng người, hướng về nàng chắp tay niệm Phật.
Hừ, mặc kệ y, nàng tay chống lên bờ tường lấy đà định nhảy xuống dưới. Tiểu hoà thượng cuống cuồng quăng chổi, vội vã chạy đến đỡ lấy nàng.
“Thí chủ cẩn thận!”
Thấy nàng không bị thương, tiểu hòa thượng lại vội vàng đặt nàng xuống. Đợi nàng đứng vững chãi trên mặt đất, y mới từ từ nhắm mắt, tay kết đơn chưởng, hướng về Phật tổ sám hối niệm kinh.
(Kết đơn chưởng: bàn tay đặt thẳng đứng trước ngực)Từ gia cô nương lúc này vẫn còn đang treo lơ lửng trên bờ tường, chỉ biết chết lặng nhìn một màn trước mắt. Bên ngoài, có một cụ già gánh hàng rong đi ngang qua nhìn thấy, liền quát nàng nhảy xuống, mắng cho một trận ra trò.
[Amelie] Từ chương 6 trở đi mình sẽ khoá sao, nhưng bạn đừng hoảng hốt, bạn chỉ cần đăng nhập web là có sao để đọc truyện rồi nè, không tốn gì đâu ^^—o0o—
Trên bậc thềm đá xanh trước cửa thiền phòng, Dư Tiểu Ngư ngồi bó gối nhìn tiểu hoà thượng quét sân, nàng cười cợt, cố tình làm khó y:
“Thẩm Trọng Uyên, sao ngươi không tiếp tục đi hành khất nữa?”
“Sư phụ bảo ta đi đủ nghìn dặm thì tuỳ ý tìm một ngôi miếu ở lại thiền tập.”
Tiểu hoà thượng miệng tuy đáp lời, nhưng tay vẫn không ngừng quét lá.
Ồ, thì ra là sư phụ ở Kinh thành không cần y nữa, vậy y chính là một hoà thượng bị bỏ rơi.
“Tại sao sư phụ ngươi lại không cần ngươi nữa. Đúng là xấu xa mà!”
Dư Tiểu Ngư “hừ” một tiếng, cảm thấy bất bình thay cho y.
“Không can hệ gì đến sư phụ cả. Ở Kinh thành, ta từng gây thương tích cho một người Mông Cổ.”
“Có lẽ ta sẽ không tiếp tục lên đường nữa.”
Quét xong phiến lá rụng cuối cùng, tiểu hoà thượng ngẩng đầu nhìn ngắm trời xanh.
Dư Tiểu Ngư đứng dậy, trên gương mặt vẫn treo một nụ cười tươi tắn, nàng chắp hai tay ra sau lưng tiến lên trước rồi vỗ vào vai y:
“Thẩm Trọng Uyên, ngày mai ta lại đến tìm ngươi!”
Dứt lời, nàng liền bám lấy cây bồ đề bên cạnh tường để leo lên, động tác nhanh nhẹn như mây bay nước chảy, không chút dư thừa.
Tiểu hoà thượng tựa người vào chổi, nhìn về hướng nàng rồi nói to:
“Ngày mai sư phụ giảng kinh, ta không có ở trong phòng.”
“Vậy phải nhờ ngươi giữ lại một chỗ cho ta trong Đại Hùng Bảo điện, ta sẽ đến nghe kinh.”
Nàng giẫm lên lớp gạch ngói trên bờ tường, quay đầu lại nhoẻn miệng cười toe toét với tiểu hoà thượng, nói xong liền như một chú én, thoắt cái bay khỏi đầu tường.
Gió đông chợt nổi lên, cuốn bay những chiếc lá bồ đề vốn được gom thành một đụn trên mặt đất.
Tiểu hoà thượng lắc đầu mỉm cười, lại cầm chổi bắt đầu quét sân.
“
Bổn lai vô nhất vậtHà xứ nhạ trần ai?” [1]
—o0o—
Chú thích:
[1] Hai câu thơ trên trích từ bài kệ của Lục Tổ Huệ Năng:
“Bồ đề bổn vô thọ Minh Kính Diệc phi đài Bổn lai vô nhất vậtHà xứ nhạ trần ai?”Bản dịch nghĩa của Lê Anh Chí:
“Bồ đề vốn chẳng câyGương sáng cũng không đàiXưa nay không một vậtNào chỗ bám trần ai?”