Bay ra khỏi Cực Lạc, thế giới bên ngoài đã không còn là Thánh điện của Ngụy Miên nữa, xung quanh tối đen như mực, không có ánh sáng, ảm đạm mà lạnh lẽo, tràn đầy sự quỷ dị.
Hoa Nguyệt Phong vững vàng đáp trên nền đất, vận chuyển linh lực giúp tinh thần tỉnh táo. Sau đó trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa, bay lên không trung, đột ngột tách ra thành vô số quả cầu lửa, chiếu sáng toàn bộ không gian xung quanh.
Nơi mà họ đang đứng là một hang động dưới lòng đất. Bốn phía vách đá cứng rắn đen ngòm, bên chân là vực sâu vạn trượng. Xung quanh thỉnh thoảng có tiếng sột soạt vang lên, phụ họa thêm cho không khi âm trầm quỷ dị.
Hoa Nguyệt Phong thi thuật đánh thức Lâm Chiêm, cậu nằm trong lồng ngực y rầm rì vài tiếng mới hé mắt tỉnh dậy. Tứ chi còn yếu, chỉ có thể dựa vào ngực người nọ.
Dược lực của mê hương đã tiêu tán, ý thức cậu cũng dần dần quay lại. Những hình ảnh đó còn đọng tại trong trí nhớ, vừa hồi tưởng lại đã ngay tức khắc ồ ạt trào ra.
Lâm Chiêm thấy xấu hổ bắt đầu ngọ nguậy, biết mình trong trạng thái đó chật vật đến mức nào, bộ dáng cầu xin Hoa Nguyệt Phong thương tiếc mất mặt ra sao. Cậu vẫn nhớ cảm giác của nụ hôn khi ấy.
“Cung… Cung chủ……” Lâm Chiêm hoảng loạn đẩy Hoa Nguyệt Phong ra, quay ngoắt đi như trẻ con thẹn thùng. Gương mặt trong nháy mắt lại đỏ lên, lan đến tận mang tai. Hai má bỗng nhiên nóng bừng, nhịp đập gia tốc.
Mặt Hoa Nguyệt Phong cũng đỏ theo, nghĩ đến những chuyện mình làm sau khi người này ngất đi, liền cảm thấy thẹn lòng, bỗng nhiên cảm thấy có lỗi.
“Điện hạ…… hãy quên những chuyện đó đi.” Hoa Nguyệt Phong không biết trấn an thế nào, y biết những hành động đó nhất định sẽ gây cho cậu gánh nặng tâm lý rất lớn. Người này lại dễ xấu hổ, nếu vì những chuyện đó mà cách lòng, liệu quan hệ giữa họ cũng sẽ thay đổi theo hay sao?
Y không muốn vì vậy mà xa cách cậu.
Lâm đại thẳng nam đang hồi tưởng về nụ hôn cấm kỵ lúc trước, đó là nụ hôn đầu của cậu, cậu tự cho là mình thẳng tăm tắp, chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ hôn môi với đứa con trai khác. Cậu rất hoảng loạn, không biết phải đối mặt với Hoa Nguyệt Phong thế nào, đối mặt với trái tim mình ra sao, tui vẫn muốn làm một trai thẳngg.
“Khụ…… Cung chủ không cần phải để trong lòng, mấy chuyện đó đều là do ý thức hỗn loạn mà thôi, không tính.”
Hoa Nguyệt Phong trầm mặc trong chốc lát, không biết là nhẹ lòng hay hụt hẫng, lâu sau mới mỉm cười nói: “Sau này chúng ta sẽ không bao giờ như vậy, Điện hạ cứ yên tâm.” khồngg, Hoa Nguyệt Phong cố lên bé yêu
Sau một lúc lại nói thêm: “Ta thích Điện hạ, nhưng sẽ không chiếm hữu Điện hạ, Điện hạ đừng sợ hãi. Chúng ta vẫn ở chung như trước nhé, có được không?”
Lâm Chiêm hiểu tâm ý của y, thật ra trong lòng sớm cảm nhận được đôi chút. Y bảo vệ cho mình vô điều kiện, có thể vì mình mà trả giá sinh mệnh, không phải thích thì là gì nữa?
Lâm Chiêm không biết đáp lại như nào, ngu ngơ đứng đó. Lần đầu tiên cậu biết được cảm giác bối rối khi được ai đó thích, cậu không thuyết phục được bản thân hãy cứ thoải mái mà chấp nhận cái thích của y, ngay cả thử cũng khó lòng.
“Cung chủ cho ta một ít thời gian, đầu óc ta đang rối như tơ vò, chậm chút đã nhé.”
Hoa Nguyệt Phong thấp giọng ừ một tiếng đáp lại.
Hang động u ám lạnh lẽo y như bước vào hầm băng. Càng ở lâu, mùi hương trong không khí lại càng nồng nặc, mùi khét lẹt trộn với máu tanh tràn ngập khắp không gian.
Dưới vực sâu vang lên những âm thanh hỗn loạn, càng ngày càng rõ ràng, như thể chúng đang áp sát lại gần. Cảm nhận được một cỗ linh lực xa lạ đang tiến đến từ dưới vực sâu, nhưng lại không thể đoán ra đó là thứ gì, Hoa Nguyệt Phong lập tức cảnh giác.
“Hoa Nguyệt Phong, không ngờ là ngươi có thể thoát khỏi Cực Lạc trận!”
Giọng nói của Ngụy Miện đột nhiên từ trên đầu truyền đến, mang theo uy hiếp và tức giận, trong hang động trống rỗng này vang dội lạ thường.
“Cực Lạc trận của bổn quân thôi thúc dục vòng, phóng đại lòng tham, phàm là dục vọng bị kích thích thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện thoát ra! Chỉ cần các ngươi có ham muốn với nhau, nhất định sẽ bị mê hương mê hoặc, kích thích tham dục ẩn sâu!
Các ngươi tham luyến cơ thể của đối phương, bị mê hoặc bởi khoái cảm mà đối phương mang lại, chỉ cần tiến xa hơn một bước, buông thả lẫn nhau, nảy sinh quan hệ thì sẽ vĩnh viễn sa vào trong đó, không bao giờ tỉnh lại! Nhưng ta lại không ngờ tình yêu của ngươi_Hoa Nguyệt Phong đối với người này lại khắc chế đến thế, có thể nhẫn nại được trước mê hương, là ta đã xem thường ngươi!”
“Ngụy Miện, ngươi là đồ đê tiện vô sỉ!” Hoa Nguyệt Phong chửi mắng, đột nhiên sát khí bừng bừng.
“Đối phó với đám phản nghịch các ngươi, đê tiện vô sỉ thì có sao? Đã tới nhân gian rồi, không chết không thôi!!”
“Hoa Nguyệt Phong, bổn quân sớm đã biết ngươi tới, đương nhiên sẽ không dùng một Cực Lạc trận để mà đối phó với ngươi. Ngươi cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình đi, dưới vực sâu kia là bạch long ngân sương của thượng cổ thần quân!
Thần thú này tính tình thô bạo, đã ngàn vạn năm chưa được ăn thịt, cho dù ngươi có thần lực thông thiên đi chăng nữa, trước mặt nó chưa chắc đã có nửa phần thắng! Ngươi tự giải quyết cho tốt, hôm nay không phải ngươi chết thì là nó vong, bổn quân mong mỏi kết quả của trận vui lần này!”
Giọng Ngụy Miện vừa ngớt đã thấy có tiếng rồng gầm từ dưới vực thẳm truyền đến, âm thanh rung chuyển đất trời, vô cùng ai oán, vách đá xung quanh dường như đang run rẩy.
Giây tiếp theo, móng vuốt của một con rồng trắng nhô ra khỏi vực thẳm không hề báo trước, nện xuống mặt đất dưới chân bọn họ, móng vuốt ra sức đâm vào lòng đất, mượn lực bò lên.
Đầu nó thò ra ngoài, cái đầu rồng to hơn cả chiếc xe loan mà Hoa Nguyệt Phong thường ngồi. Đôi mắt đỏ màu máu như quả cầu lửa khổng lồ sâu thẳm lạ thường, lộ ra sát khí đáng sợ.
Nó bò lên nhìn chằm chằm vào Lâm Chiêm và Hoa Nguyệt Phong, vạn năm không có thức ăn, cơ thể đã gầy gò đến mức gần như chỉ còn khung xương. Khóe miệng nước miếng chảy ròng ròng, dính nhớp trên cằm, thỉnh thoảng nó lại dùng cái lưỡi dài liếm liếm, như đã sẵn sàng để dùng bữa.
Dưới ánh lửa cái bóng của nó đồ sộ, giống như một đám mây dày, bao phủ bọn họ dưới bóng của nó. Con rồng kia ngạo nghễ nhìn xuống, cúi đầu ngửi mùi trên người bọn họ, chắc chắn đây là một bữa ăn ngon nghẻ. Đôi mắt của nó đột nhiên mở to, nhìn chằm chằm vào hai người một cách thèm thuồng.
Cơ thể của nó hoàn toàn leo lên khỏi vực thẳm, từng bước chạm đất tiếp cận bọn họ. Mỗi bước đi như có trọng lực vạn cân làm rung chuyển hang động.
Hoa Nguyệt Phong nắm lấy tay Lâm Chiêm bay lui về phía sau đến gần kề vách đá.
“Điện hạ đừng sợ, có ta ở đây.”
Lâm Chiêm an tâm mà gật đầu.
Con rồng gầm lên rồi tiến lại gần, mỗi lần nó thét dài đều sẽ tạo ra luồng khí xung quanh, thổi cho y phục bay loạn tứ tung.
Hoa Nguyệt Phong đợi nó tới gần, kết một huyết ấn trước người, đột ngột phóng ra gắn vào mặt nó, con rồng buộc phải dừng lại.
Huyết ấn lan ra cơ thể rồng, nhanh chóng tràn khắp cơ thể. Hoa Nguyệt Phong niệm chú, huyết ấn đột nhiên ánh lên tia sáng đỏ, một cỗ sức mạnh cường đại xuất hiện, áp sát vào huyết đạo trên thân thể của con rồng.
Hoa Nguyệt Phong thừa thắng xông lên, phi thân đánh một chưởng vào đầu nó. Tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, như sao băng phóng đến.
Con rồng nhận ra có điều không ổn, miệng phun hàn băng ngăn cản y tiến tới. Cùng lúc đó vẩy cái đuôi dài đánh tới phía y, nhắm một chiêu này khiến y trọng thương.
Nhưng ngay vào thời khắc va phải nhau, đột nhiên có ánh sáng màu tím bao quanh người Hoa Nguyệt Phong. Chùm sáng tụ lại trước ngực, hóa thành từng mảnh vỡ vụn.
Mảnh vỡ của Minh kính lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng tím vô tận. Linh lực cường đại hất văng hai phía.
Hoa Nguyệt Phong muốn đoạt lại mảnh vỡ, nhưng nó lại bay về phía mắt rồng.
Con rồng nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ một lúc, thu lại sát khí quanh thân, lùi lại quay trở về vực sâu.
Mảnh vỡ hóa thành ánh tím bay trở lại phía ngực Hoa Nguyệt Phong. Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng rắc rối cũng được giải quyết rồi.
“Điện hạ, không sao đâu, đừng sợ.”
Lâm Chiêm gật đầu nhìn Hoa Nguyệt Phong, đột nhiên nhíu mày.
Chợt thấy y có chút xa lạ, đôi mắt kia đột nhiên biến thành màu tím, cả người sát khí vờn quanh……
Tác giả có lời muốn nói: Ma Tôn đếm ngược……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT