Từ Thượng Cổ sáng thế, nhân gian bắt đầu dựng dục mà sinh. Ngàn vạn năm sinh sôi bên bờ Đông Hải, trở thành nơi phồn vinh hưng thịnh chốn Lục giới.

Phàm nhân linh lực yếu kém, tu hành trăm năm mới có thể đắc đạo thành tiên, tuy không sánh bằng yêu ma nhưng vẫn đủ khả năng bảo vệ lãnh thổ. Nhân giới trăm ngàn năm nay hòa thuận cùng các giới khác, không gây nên chinh phạt. Nhân quân công bằng, trung lập với Ngũ Giới.

Hoàng thành của Nhân gian cách Đông Hải trăm dặm, tuy ẩn mình giữa núi rừng nhưng cung điện được xây lên không thua kém gì Thiên cung. Hồng lâu che màn, cột trụ ngoài hành lang chạm trổ hoa lá, khung cảnh tráng lệ có thể thấy ở khắp nơi, làm cho người ta bất giác hướng về.

……

Thời điểm Hoa Nguyệt Phong cùng Lâm Chiêm hạ giới là ngay dịp tết Nguyên Tiêu của nhân gian, tuy lúc này băng tuyết đã ngừng rơi, nhưng đâu đâu cũng bị tuyết trắng bao phủ.

Ngày xuân tới gần, nhiệt độ không khí ở nhân gian lại chẳng ấm hơn Tuyết Vực là bao. Lâm Chiêm mặc xiêm y mỏng manh, Hoa Nguyệt Phong liền thân mật chuẩn bị áo lông chồn khoác lên vai cậu, ôm vai người nọ bước chậm.

Bóng đêm mịt mờ, hoàng thành dần dần bị sự u tối bao phủ. Lâm Chiêm và Hoa Nguyệt Phong nhân lúc đêm khuya lẻn vào từ cổng thành, đi về hướng cung điện.

Đường chính từ cổng thành dẫn thẳng đến vương điện, hai người đi không thấy có tiếng người, chung quanh nhà cửa cũng đóng kín, không một ánh nến.

Ngoài thành vô cùng náo nhiệt, mà hoàng thành lại tử khí âm trầm, chưa kể đến tiếng trẻ con vui đùa, ngay cả đèn lồng treo dọc đường cũng chẳng thấy thắp lên, chỉ có vương điện cao cao tại thượng nơi xa đèn đuốc sáng trưng, ngân quang lộng lẫy.

Khi đi vào thành còn thấy một lớp chất cháy đen bám trên mặt đất, nó như thứ gì đó đã thối rữa chuyển sang màu đen nhẻm dính chặt vào đất.

Mùi hôi thối phảng phất trong không khí, có thể là do thứ bụi bẩn kia gây ra. Giẫm lên đó sẽ tạo thành thứ âm thanh kỳ quái, như thể mặt đất sắp bị bàn chân nghiền nát ra vậy.

“Cung chủ, vương thành này thật kỳ quái. Ta nghĩ có người biết ta và ngươi tới mới cố ý sắp xếp cảnh tượng này.” Lâm Chiêm che mũi rà soát xung quanh, xác nhận suy đoán của mình.

“Điện hạ theo sát ta, cho dù là chuẩn bị cho em hay ta cũng đừng xem nhẹ. Ngược lại ta muốn xem xem Nhân quân muốn làm gì.

Càng tiến về phía trước, cái mùi kia càng nồng đậm, âm thanh dưới chân cũng ngày càng rõ ràng. Gió đêm lạnh thấu xương bỗng chốc cuồng bạo.

Một làn sương trắng ập đến cùng với gió lạnh, nhanh chóng nuốt chửng ngôi nhà gần đó, thổi tới phía bọn họ. Hoa Nguyệt Phong nắm lấy tay Lâm Chiêm, dựa người vào cạnh nhau.

Đột nhiên có tiếng răng rắc từ mặt đất dưới chân, cả người nghiêng ngả theo sự rung chuyển của nó. Hoa Nguyệt Phong che chở cho Lâm Chiêm, bay lên không trung nhìn nơi vừa đứng bị chia năm xẻ bảy, sụp xuống thành một cái hố.

Vết nứt xé toạc mặt đất nơi hoàng thành, mơ hồ thấy thành trì bị phân thành nhiều khu vực. Hòa cùng với tiếng ầm ầm có vô số ổ gà sụp xuống, tòa thành ngay tức khắc bị phá hủy.

Mặt đất sáng lên ánh đỏ, xuyên qua khe nứt bắn lên trên tạo thành tia sét cực lớn, tựa con đường ánh sáng, không khỏi chấn động. Nó như một ngọn lửa lan ra bên ngoài sắp sửa thiêu rụi toàn thành.

Sức gió ngày càng mãnh liệt, quật cho ngôi nhà trên mặt đất tan hoang. Chất cháy xém kia đột nhiên chất chồng lên nhau, tạo thành một đám quái vật hình người đen thui. Bọn chúng giương nanh múa vuốt đứng lên từ mặt đất, tập trung dưới nơi Hoa Nguyệt Phong và Lâm Chiêm lơ lửng.

Chúng không mắt không miệng mà vẫn thấy rõ phương phướng, phát ra những tiếng thét gầm ú ớ. Rõ ràng là có ai đó đang điều khiển những con rối này, đã hạ bí thuật từ trước.

Nói đến cơ quan pháp trận, trên đời này không tìm được ai có thiên phú sánh bằng Nhân quân Ngụy Miện. Ngụy Miện trước khi phi thăng vốn rành việc này, sau khi lên ngôi càng thêm mê muội, ngàn năm dốc tâm sức nghiên cứu, cuối cùng biến hắn thành bậc thầy của trận pháp và chú thuật. Các trận hắn thiết lập chưa chắc quân chủ các giới đã phá được, cũng bởi vậy mới không dám tự tiện chọc vào Nhân giới, tôn kính vô cùng.

“Điện hạ cẩn thận.” Hoa Nguyệt Phong ôn thanh trấn an.

Quái vật đen từ mọi hướng của thành trì ập đến, đông như kiến cỏ. Chẳng mất bao nhiêu thời gian đã vây dưới bọn họ chật như nêm cối. Tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn, múa may móng vuốt, nghe tiếng hét tức giận của chúng như muốn đại khai sát giới.

Quả nhiên có một tiếng huýt vang lên trên trời cao, bọn chúng bắt đầu hung mãnh hơn, cứ thế từng tên một bay lên, vọt tới phía bọn họ, ùn ùn như bầy quạ vây công.

Hoa Nguyệt Phong lập tức phất tay áo biến ra một mảng sáng đỏ, hóa thành lá chắn hộ thân. Sương trắng ngày càng dày đặc, khó có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài kết giới, chỉ cảm nhận được quái vật đấm đá lên kết giới, động tĩnh không nhỏ.

“Điện hạ cứ ở phía sau, để ta ra ngoài đối chiến với chúng!”

Hoa Nguyệt Phong trong lòng bàn tay giơ lên một chùm lửa đỏ quét về phía trước, ngọn lửa đột nhiên hóa thành hỏa cầu bay ra ngoài, ngay trong giây phút chạm vào kết giới lập tức bộc phát, hóa thành quả cầu lửa cực lớn.

Quái vật bị ngọn lửa nuốt trọn, thiêu cháy vang tiếng lách tách, nhanh chóng tàn phá cơ thể của chúng, bị đốt cháy thành bột khô, khi có gió thổi đến thì phân tán khắp nơi.

Nhưng bột phấn vừa rơi xuống đã hợp lại lần nữa, cứ thế không ngừng.

“Những quái vật đó rốt cuộc là thứ gì vậy? Sao giết mà không chết thế này?” Lâm Chiêm nhíu chặt mày, nhận ra có điều không ổn, ngay cả Hoa Nguyệt Phong cũng không giết chết được chúng, lần này gặp phải nan đề rồi đây.

“Là yểm nhân, con rối độc quyền của Ngụy Miện!” Hoa Nguyệt Phong biết chúng không dễ chết, chỉ đành bày ra kết giới vây lại, hạn chế hành động.

Hoa Nguyệt Phong giải thích: “Ngụy Miện tinh thông thuật điều khiển rối, yểm nhân là loại rối hắn tự hào nhất. Hắn lấy máu tươi của chính mình luyện hóa ra thứ quái vật này, trừ khi hắn chết, nếu không yểm nhân sẽ không bao giờ bị tiêu diệt.”

“Điện hạ không cần phải sợ, dù gì kết giới cũng có thể tù vây bọn chúng, đợi khi thế công yếu đi ta sẽ nhân cơ hội phá vây, tìm được Ngụy Miện là hủy được thế cục này.”

Lâm Chiêm thả lỏng đôi chút, phối hợp với Hoa Nguyệt Phong biến ra kết giới, ngăn cản bọn chúng tiến tới.

Hai người hợp lực, chừng nửa nén hương đã có thể vây lại hầu hết yểm nhân, nhìn tình hình này thì chỉ cần chúng không phá được kết giới, sẽ chẳng gây ra trở ngại lớn gì, trước mắt là thời cơ phá vây tốt nhất.

Hoa Nguyệt Phong nắm lấy tay Lâm Chiêm, nhanh chóng bay về phía rìa kết giới, ngay lúc tới gần từ lòng bàn tay phóng ra một tia sáng đỏ làm thủng một khe hở, bọn họ nhân cơ hội bay ra ngoài, thoát khỏi đám quái vật phía sau.

Sau khi Hoa Nguyệt Phong phóng thích linh lực cảm nhận phương hướng, xác định được hoàng cung liền cùng Lâm Chiêm xuyên qua sương mù dày đặc bay tới.

Hoàng cung lúc này ca vũ tưng bừng, vô cùng náo nhiệt. Ngoài điện vô số mỹ cơ múa hát, vương công quý tộc chơi đùa, lúc thì múa may cùng mỹ cơ, lúc lại trêu chọc bọn họ, rượu thịt an nhàn sảng khoái, thưởng thức mỹ nhân, vui chưa từng có.

Hoa Nguyệt Phong cùng Lâm Chiêm lao ra khỏi màn sương trắng, lướt qua tường cung, tiến thẳng tới hướng Thánh điện nơi Ngụy Miện đang ở.

||||| Truyện đề cử: Hoa Đào |||||

Lúc này kẻ kia đang say sưa ca nhạc, không thèm để ý tới có người tới gần. Sau khi Hoa Nguyệt Phong bay vào đại điện, tức giận đáp xuống yến tiệc, hắn mới từ từ thu lại bàn tay đang trêu chọc mỹ nhân.

“Ngụy Miện!” Hoa Nguyệt Phong gọi to một tiếng.

Ngụy Miện lại ra vẻ không nghe thấy, chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó mới ngước mắt cười cười nhìn y.

“Hoa Nguyệt Phong đấy à, cuối cùng ngươi cũng tới!”

Ngụy Miên càng cười càng kỳ quái, đột nhiên phất tay về phía y, một vòng sáng vàng xuất hiện trước mặt Hoa Nguyệt Phong và Lâm Chiêm, đồng thời xung quanh bọn họ cũng hiện ra những vòng sáng khác, ngay lập tức khóa lại.

Kim quang chiếu rọi khắp người, cảm nhận được một cỗ sức mạnh đột nhiên bao lấy thân thể. Chú ấn lập lòe bên trên vòng sáng đột ngột tạo thành một vòng xoáy giống như lỗ đen, lực hút cường đại như thể có bàn tay to kéo lấy, nuốt chửng bọn họ.

“Hoa Nguyệt Phong, Lâm Chiêm thật là một đôi phản nghịch!  Nếu các ngươi đã tình thâm nghĩa trọng, thì cứ sống vui cả đời trong Cực lạc trận của ta đi nhé, không cần phải ra nữa đâu!”

Ngụy Miện phóng ra một chùm linh quang, vòng sáng vây quanh bọn họ đột nhiên rung chuyển, lực hút cũng đột nhiên tăng lên gấp bội, ngay cả Hoa Nguyệt Phong cũng không kịp phản kháng, bọn họ lần lượt bị hút vào các không gian khác nhau…

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hoa Nguyệt Phong: Một đôi phản nghịch? Ồ, hóa ra cả thiên hạ đều biết Điện hạ là của ta~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play