[Đam Mỹ] Thiên Vị

Chương 53


2 năm

trướctiếp

Ba Tô vì chuyện của Tô Địch mà tức giận biến sắc, ông ngồi yên lặng trên ghế dài ngoài phòng bệnh, chẳng qua bao lâu thì Tô Trạm từ bên trong đi ra.

“Ba, ba tìm con có việc gì?” Tô Trạm mới hơi buồn ngủ, đã bị điện thoại của ba Tô làm cho tỉnh, cũng may là không làm phiền đến Nghiêm Duệ đang ngủ say.

Ba Tô không vào thẳng chủ đề mà hỏi vòng vo: “Nghiêm Duệ hồi phục thế nào rồi?”

Không phải mặt trời hôm nay mọc ở hướng tây đó chứ, ba Tô tự dưng đi quan tâm hỏi han Nghiêm Duệ!? Tô Trạm giật giật khóe môi, không lạnh không nhạt đáp: “Em ấy khoẻ nhiều rồi, hai ngày nữa sẽ cắt chỉ.”

“Vậy thì tốt.” Ba Tô thở ra một hơi, cùng lúc, ông lại nói tiếp, nói rất gấp: “Tình hình của Tiểu Địch không được tốt lắm, nó rất muốn gặp con, con có thể đến thăm nó không?”

Chuyện của Tô Địch Tô Trạm cũng có nghe nói, dù gì cũng nằm chung một cái bệnh viện với Nghiêm Duệ, muốn giả mù giả điếc cũng khó. Lúc mới biết chuyện Tô Địch, hắn cũng rất muốn chạy sang thăm, nhưng hắn nghĩ đến Nghiêm Duệ, lại lập tức vứt bỏ cái suy nghĩ kia, Tô Địch muốn giết người yêu hắn, chính mắt hắn đã nhìn thấy, cảnh tượng đó hắn vĩnh viễn sẽ không thể nào tha thứ cho Tô Địch.

“Con không phải bác sĩ, đi qua cũng có tác dụng gì đâu.” Tô Trạm hờ hững đáp, vẫn không có gì thay đổi, dường như hắn có chết cũng tuyệt đối không đi thăm Tô Địch.

Ba Tô chớp mắt, giọng nói run run: “Nó dù gì cũng là em con mà, nó bị người ta hại như vậy, chẳng lẽ con không có chút quan tâm sao?”

“Ba, dù là Tiểu Địch làm gì, con cũng có thể bao dung tha thứ cho nó.” Tô Trạm hít sâu một hơi: “Nhưng nó không nên động đến Nghiêm Duệ, cũng may là em ấy bây giờ còn sống, chứ nếu như em ấy bị Tô Địch hại chết, ba còn có lương tâm đi qua đó không? Ba không thể vì Nghiêm Duệ mới vừa thoát khỏi nguy hiểm mà xem như chuyện này chưa xảy ra chứ.”

“Tô Trạm, con thực sự tin rằng Tiểu Địch muốn giết Nghiêm Duệ sao?” Tô Địch là đứa nhỏ một tay ba Tô nuôi lớn, tuy hay tùy hứng kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối sẽ không động đến mấy chuyện như giết người.

Tô Trạm nắm chặt tay thành đấm, trừng đôi mắt phẫn nộ: “Đây là chính mắt con nhìn thấy, nó còn giảo biện sao?”

Ba Tô đã nhiều năm trong quân ngũ, lăn lộn trong chiến trường, trèo đèo lội suối, kiểu người gì cũng từng gặp qua, trực giác nói cho ông biết Nghiêm Duệ tuyệt đối không phải đơn thuần ngây thơ như vẻ bề ngoài. Nghiêm Duệ bây giờ đang ở vị trí người bị hại, Tô Trạm càng tin tưởng không chút nghi ngờ, cho nên dù ba Tô có giải thích bao nhiêu đi chăng nữa, dưới mắt hắn cũng đều là dối trá chạy tội.

“Hôm nay ba tìm con không có chuyện gì khác, chỉ mong con có thể gặp Tiểu Địch một cái. Tuy nó làm sai, nhưng cũng đã bị trừng phạt, khoang sinh sản của nó bị cắt bỏ rồi, cả đời này không thể sinh dục được nữa.” Lời nói của ba Tô về Tô Địch, vừa đáng thương, cũng vừa tiếc nuối.

“Trừ phi nó đi xin lỗi Nghiêm Duệ, bằng không con với nó sẽ chẳng có bất kỳ thương lượng nào cả.”

Tô Trạm và ba Tô ở ngoài cửa nói chuyện với nhau Nghiêm Duệ cũng nghe được ít nhiều, đại khái là ông ấy muốn Tô Trạm đi qua thăm Tô Địch, nhưng y không muốn đi. Đối với chuyện Tô Địch gặp phải, Nghiêm Duệ chẳng có chút cảm thông, cũng chẳng hề hối hận, dù là thế nào cũng là do nó mắc nợ Hàn Trường Thanh. Gieo gió gặt bão, tất cả chỉ là vấn đề thời gian, đây là chân lý bất biến từ xưa.

Tô Trạm về lại phòng bệnh, kéo góc chăn, nhẹ tay nhẹ chân chui vào, sao đó ôm Nghiêm Duệ vào lòng.

“Ba anh tới tìm anh hả?” Nghiêm Duệ phía sau lưng Tô Trạm hỏi.

Tô Trạm không ngờ Nghiêm Duệ thức giấc: “Em dậy khi nào thế?”

“Anh ra ngoài là em dậy rồi.” Nghiêm Duệ không giấu giếm, cậu xoay người, ánh mắt trong vắt nhìn thấy đáy: “Ông ấy muốn anh đi thăm Tô Địch đúng không?”

“Ừm, anh từ chối rồi.” Tô Trạm hôn lên mặt Nghiêm Duệ, không muốn nhắc đến Tô Địch nữa: “Ngủ lát nữa đi, tối tối y tá còn đến thay băng cho em đấy.”

“Anh đi thăm cậu ấy đi, dù nói thế nào, cậu ấy cũng là em anh mà.” Trong lời của Nghiêm Duệ hoàn toàn không có chút uất hận nào với Tô Địch.

Tô Trạm bẹo má Nghiêm Duệ: “Em có phải bị ngốc không hả? Nó suýt chút nữa giết em rồi đấy!”

“Nhưng em vẫn ở đây, không đúng sao?” Nghiêm Duệ không muốn Tô Trạm bây giờ trở thành một kẻ không ra gì trong mắt người khác, hơn nữa cậu hiểu rõ ngoài miệng y nói không quan tâm, nhưng thực ra trong lòng cũng có ít nhiều để ý.

Nghiêm Duệ càng như thế, lòng Tô Trạm càng khó chịu, hắn không đi thăm Tô Địch vì sợ làm tổn thương Nghiêm Duệ, lo lắng Nghiêm Duệ sẽ cho rằng hắn không để ý đến Tô Địch vì thằng bé đã làm cậu bị thương.

“Duệ Duệ, em không cần như vậy đâu.” Tô Trạm kéo Nghiêm Duệ vào lòng mình, không nhịn được hôn lên mắt cậu, mũi, rồi miệng.

Đối với Tô Trạm mà nói, tất cả của Nghiêm Duệ đều tốt đẹp, hắn muốn dùng toàn bộ sức lực bảo vệ sự tốt đẹp này, không muốn bất cứ ai thương tổn cậu, nhưng hết lần này đến lần khác những người bên cạnh hắn đều không yên. Là hắn đã quá coi thường Tô Địch, hắn nghĩ Tô Địch chỉ là ghen ghét, không tài nào nghĩ đến Tô Địch sẽ ra tay độc ác như vậy, muốn giết cả Nghiêm Duệ.

“Em nói thật đó.” Nghiêm Duệ ngẩng đầu hôn lên môi Tô Trạm, thân thể nhẹ nhàng dựa gần hơn vào trước ngực hắn: “Em đi với anh nha, ở ngoài chờ anh, anh vào thăm Tô Địch.”

Tô Trạm không thể phụ kiên trì của Nghiêm Duệ, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý: “Được, anh nghe lời em.”

Ba Tô không ngờ con trai mình sẽ cùng đi với Nghiêm Duệ đến thăm Tô Địch, sắc mặt ông phức tạp nhìn Nghiêm Duệ, nói với Tô Trạm phía sau: “Tiểu Địch mới tỉnh, con vào thăm nó đi, bác sĩ nói tâm trạng nó chưa ổn định, đừng kích động nó.”

Nghiêm Duệ vỗ vai Tô Trạm, ý bảo hắn cứ yên tâm vào trong.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi xảy ra chuyện Tô Trạm đến gặp Tô Địch, gương mặt tiều tuỵ kia hoàn toàn không có chút dấu vết nào của người vui vẻ ngày xưa. Có lẽ vì gần đây không ăn được nhiều, Tô Địch gầy hơn trước rất nhiều, mắt có hai quầng thâm, đôi mắt ấy khi mở ra nhìn thấy Tô Trạm như đột nhiên sáng lên. Tô Địch như bắt được cọng rơm cứu mạng, mặc kệ thân thể yếu ớt, y ngồi dậy, sống chết nắm chặt tay Tô Trạm, nhìn vào hắn: “Anh…cuối cùng anh đến thăm em rồi, em biết anh sẽ không bỏ mặc em mà, anh vẫn còn thương em…”

“Ngồi xuống rồi nói.” Nhìn thấy bộ dạng của Tô Địch, Tô Trạm cũng có chút không đành.

Tô Địch nghe theo Tô Trạm nằm xuống, nhưng tay vẫn nắm chặt hắn: “Anh…”

“Nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều những chuyện khác.”

Tô Trạm cảm thấy đây đã là nhân nhượng lớn nhất hắn có thể làm rồi, hắn không thể nào nói với Tô Địch câu trái với lương tâm mình rằng “anh không trách em” được. Lúc Nghiêm Duệ hôn mê, những uất ức chất chứa trong lòng Tô Trạm, Tô Địch khó thể nào tưởng tượng nổi. Nỗi đau khắc cốt ghi tâm ấy, làm sao có thể nói tha thứ thì tha thứ chứ?

“Anh, anh tin em…em không muốn giết Nghiêm Duệ, em không có…” Nước mắt Tô Địch trào ra: “Là anh ta tự mình…thực sự là tự anh ta lấy dao đâm mà…em không có!”

Tất cả những thương tiếc còn lại của Tô Trạm với Tô Địch giờ phút này tan biến hết, mặt hắn không biểu tình gỡ tay Tô Địch ra: “Tôi nghĩ cậu sẽ còn ăn năn, thì ra tôi kỳ vọng cao quá. Tôi tận mắt nhìn thấy cậu cầm dao đâm vào Nghiêm Duệ, cậu còn chối sao?”

“Em không có! Không có! Em không có ý giết anh ta! Em phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới chịu tin em hả?!” Gương mặt Tô Địch mang theo mấy phần tức giận: “Em chỉ muốn tìm người cưỡng bức anh ta…”

“Cậu nói cái gì?” Trong con ngươi của Tô Trạm lóe sáng, bờ môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, dường như đang khắc chế lửa giận bản thân.

“Không, em không nói gì cả…” Tô Địch bất cẩn nói ra bí mật, y không dám nhìn thẳng vào gương mặt đang u ám của Tô Trạm.

“Cậu nói…” Tô Trạm hít sâu, trong mắt không giảm uất hận: “Cậu chỉ muốn tìm người cưỡng bức Nghiêm Duệ thôi?”

“Không, không phải, không phải như vậy…” Tô Địch nhìn loạn khắp nơi vô định, y muốn nắm tay Tô Trạm, nhưng Tô Trạm lùi về sau, muốn cách xa y ra. Động tác này giống như đấm vào thần kinh Tô Địch, y như điên mà hét: “Em trở thành bộ dạng này là vì Nghiêm Duệ! Là thằng đó hại em! Nó và Cơ Lương hợp tác hại em!”

“Anh, anh bị lừa rồi, anh biết không?!” Tô Địch nửa điên nửa dại nói: “Nghiêm Duệ và Cố Lương… bọn chúng mới là đầu sỏ! Không có bọn chúng, em và anh sẽ rất vui…em sẽ ở bên anh! Chúng ta sẽ rất hạnh phúc…”

Tô Trạm thực không dám tin, Tô Địch đã đến bước này vẫn không hối cải, còn đem tội lỗi đổ cho người khác.

“Tô Địch, cậu quá đáng sợ rồi!”

Nếu không phải Nghiêm Duệ quá lương thiện, Tô Trạm hôm nay vốn không muốn đến thăm Tô Địch, quả nhiên ác giả ác báo tự làm tự chịu, chẳng cần phải thương tiếc làm gì.

“Tôi xem cậu như em trai ruột, cậu lại hại người tôi yêu nhất, cậu không chỉ ghen tị với em ấy, còn muốn giết chết em ấy, sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy chứ? Cậu có trái tim không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp