Nghiêm Dật thấy Nghiêm Duệ đã trở về, lòng bàn chân như đạp trên Phong Hỏa Luân lao nhanh xuống lầu, kết quả vừa tới phòng khách liền nhìn thấy kẻ gây chuyện Tô Trạm cũng theo đến. Y còn chưa kịp mở miệng, mẹ Nghiêm không biết đã đứng canh ở cầu thang lúc nào đã mở miệng trước: “Nghiêm Duệ, cậu gây họa lớn như vậy, còn có mặt mũi mang đàn ông về nhà?” 

*Phong Hỏa Luân: bánh xe của Na Tra

Mẹ Nghiêm mở miệng toàn lời châm chọc khiến Tô Trạm trong lòng cực kỳ không thoải mái, nhưng hôm nay là đến nhận lỗi, đối phương lại là mẹ Nghiêm Duệ, hắn cũng không tiện nói năng lỗ mãng, chỉ có thể nhắm mắt áy náy nói: “Nghiêm phu nhân, chuyện lần này là cháu không đúng, không có liên quan gì tới Nghiêm Duệ.”

“Cậu cho rằng mình có thể tránh khỏi liên can? Tôi không biết cậu cho Nghiêm Duệ uống bùa mê thuốc lú gì, nhưng các ngươi đùa giỡn khiến Nghiêm thị mất hết thể diện, vào lúc này làm sao dám quang minh chính đại xuất hiện ở đây?” Mẹ Nghiêm khí thế hùng hổ doạ người, không chừa cho Nghiêm Duệ chút mặt mũi nào: “Còn chê Nghiêm gia chưa đủ mất mặt?” 

Mẹ Nghiêm càng nói càng quá đáng, Tô Trạm đang muốn mở miệng phản bác nàng vài câu, Nghiêm Dật đã dànhtrước: “Mẹ, người có thể hay không bớt tranh cãi lại? Anh hai cùng chuyện này vốn không có quan hệ, anh ấy cũng là người bị hại.”

“Con…”

Mẹ Nghiêm cảm thấy mình sớm muộn cũng bị thằng con trai ăn cây táo rào cây sung này chọc tức chết, bà ra sức cố gắng thay Nghiêm Dật bảo vệ thứ thuộc về cậu, nó thì ngược lại, phàm là chuyện đụng đến Nghiêm Duệ liền khắp nơi cùng với nàng đối nghịch, đúng thật là  Bạch Nhãn Lang mà.

“Ầm ĩ cái gì thế?!” Ba Nghiêm mới vừa xuống lầu liền nhìn thấy mẹ Nghiêm mặt đỏ tới mang tai đành chỉ trích Nghiêm Duệ.

Đây là lần đầu Tô Trạm quan sát ba mẹ Nghiêm Duệ ở khoảng cách gần như vậy, tuy rằng ngoại hình Nghiêm gia rất tốt, nhưng ngũ quan Nghiêm Duệ so với bất kì ai ở đây đều tinh xảo đẹp đẽ hơn. Nghiêm Duệ nhìn thấy ba Nghiêm, một mực cung kính chào hỏi: “Ba.”

“Con còn biết đến người ba này à?” Ba Nghiêm cho rằng Nghiêm Duệ lần này trở về là nhận lỗi với mình, không nghĩ cậu đưa Tô Trạm đến cùng, đây là thành tâm muốn chọc mình tức chết sao?

“Ba, anh hai đã… “

Không đợi Nghiêm Dật giảng hòa, ba Nghiêm tàn bạo mà lườm cậu một cái: “Nơi này không có chuyện của con, yên tĩnh một chút.”

“Bác Nghiêm, ngày hôm nay cháu là đặc biệt đến xin lỗi ngài.” Tô Trạm không dấu vết che trước mặt Nghiêm Duệ, thuận tiện đem rượu đỏ mang đến đặt trước mặt ba Nghiêm: “Đây là hai bình rượu đỏ Laffey năm 82, hy vọng ngài có thể yêu thích.”

“Lễ của anh tôi thu không nổi.”Ba Nghiêm cười lạnh, căn bản không đem Tô Trạm để ở trong mắt.

Đối mặt ba Nghiêm làm khó dễ, Tô Trạm không có nửa điểm muốn lùi bước, ngược lại ung dung cười: “Cháu ngày hôm nay một mặt là đến xin lỗi ngài, mặt khác là muốn cùng ngài thảo luận một chút việc kết hôn của cháu và Nghiêm Duệ.”

Ba Nghiêm thật sự không ngờ tới, Tô Trạm sau khi ở trước mặt mọi người cướp dâu, còn mặt mũi đến đề cập với ông việc kết hôn. Ông sầm mặt lại hỏi: “Tô tiên sinh thật cảm thấy sau khi làm loại chuyện đó, còn muốn mọi người vui vẻ mà kết thúc? Anh không xem tôi ra gì?”

“Bác trai, người hiểu lầm cháu rồi.” Tô Trạm ngày hôm nay đúng là rất có phong độ của công tử văn nhã, hoàn toàn không giốngdáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường, đến Nghiêm Dật cảm thấy hắn bị ai nhập rồi: “Cháu là chân tâm thực lòng muốn cùng Nghiêm Duệ ở bên nhau, bằng không cũng sẽ không cướp dâu trước mặt mọi người.”

“Vậy anh đến cướp dâu là hợp tình hợp lý?” Ba Nghiêm bị Tô Trạm chọc tức cười: “Tôi đây còn phải cảm tạ anh?”

Nghiêm Duệ kéo nhẹ tay áo Tô Trạm, không muốn hắn lại tiếp tục với ba Nghiêm, Tô Trạm lại chỉ nhẹ nhàng cầm ngược tay cậu, tiếp tục nói với ông ấy: “Khiến Nghiêm thị lúng túng trước mặt nhiều người thế là do cháu không đúng, ngài muốn cháu bồi thường thế nào cũng được, nhưng cháu cũng hi vọng ngài có thể thận trọng cân nhắc việc kết hôn của chúng cháu.”

“Nếu như tôi nói Nghiêm Duệ mà gả cho anh, tôi xem như chưa từng nuôi đứa con này, anh vẫn còn kiên trì muốn cùng nó bên nhau?” ba Nghiêm âm trầm nói, lộ ra uy hiếp trắng trợn.

Bầu không khí căng thẳng trong phòng lạnh đi trong chốc lát, ba Nghiêm thấy Tô Trạm không trả lời ngay, xem ra uy hiếp của mình có tác dụng. Mới vừa thở phào nhẹ nhõm, Tô Trạm liền mở miệng nói: “Cháu hi vọng ngài có thể chập nhận cháu, nhưng nếu như không được, cháu cũng không có cách nào từ bỏ Nghiêm Duệ.”

“Ý của anh là đứng xem Nghiêm gia bởi vì anh mà chia năm xẻ bảy?”

Tô Trạm lắc đâu một cái, nở nụ cười yếu ớt trước sau như một nói: ” Cháu cùng Nghiêm Duệ có ở cùng nhau hay không cũng sẽ không ảnh hưởng tới người làm ba như ngài, cháu với em ấy sẽ đợi một ngày người tha thứ.”

“Đây chính là nói hay hơn hát?” Mẹ Nghiêm quái gở chen miệng nói: “Anh đây là cho chúng tôi một cái tát, sau đó lại tặng thêm một viên đường, việc này coi như xong?”

Từ lúc vào cửa, Tô Trạm là có thể cảm giác được địch ý của mẹ Nghiêm đối với Nghiêm Duệ, kiểu gì cũng không thấy nửa phần bóng dáng của người làm mẹ. Nhưng hắn nhớ lúc trước, Mẹ Nghiêm vì chia rẽ Ngụy thất cùng Tần Tiêu, không biết đã động tay chân sau lưng bao nhiêu lần. Chẳng lẽ chỉ có Nghiêm Dật là con trai của nàng, còn với Nghiêm Duệ liền đối xử khác nhau?

“Mẹ, ý Tô Trạm không phải vậy.”

Mẹ Nghiêm cười lạnh một tiếng: “A, cậu cũng đừng gọi tôi mẹ, tôi không chịu đựng nổi.”

“Bà có thể nói chuyện cẩn thận hay không? Nếu như không biết cách nói chuyện, liền câm miệng.” Tuy rằng cơn giận ba Nghiêm còn chưa giảm, nhưng lời nói của mẹ Nghiêm  hoàn toàn vượt ra khỏi giới hạn của ông. Mặc kệ Nghiêm Duệ có phải là con ruột của bọn họ hay không, nhưng đứa con chính mình nuôi nhiều năm như vậy, tình cảm trong đó làm sao có thể dăm ba câu nói cắt đứt quan hệ liền cắt thật.

Mẹ Nghiêm thấy trong nhà một người hai người đều thiên vị Nghiêm Duệ, dưới lửa giận công tâm, một mạch mà đem tất cả sự thực nói ra: “Làm sao? Ông còn định gạt nó? Chúng ta đối với Nghiêm Duệ chẳng lẽ còn không đủ hết lòng quan tâm giúp đỡ sao? Nó chẳng qua đứa nhỏ chúng ta nhận nuôi ở cô nhi viện, nếu không phải chúng ta năm đó có lòng tốt, nó có thể trải qua ngày tháng cơm áo không lo như bây giờ sao?”

Ba Nghiêm lớn tiếng quát lớn: “Bà còn không im miệng cho tôi…”

“Dựa vào cái gì mà tôi phải ngậm miệng? Những năm này tôi nhịn còn chưa đủ sao?” Nhớ tới những năm nay ba Nghiêm đối với Nghiêm Dật bất công, mẹ Nghiêm càng thêm kiêu ngạo: “Ông đem một đứa không chung huyết thống coi như người thừa kế mà bồi dưỡng, thậm chí định đem toàn bộ Nghiêm thị đều đưa cho nó, ông có nghĩ tới Nghiêm Dật sao? Nó cũng là con trai của ông! Dựa vào cái gì chuyện tốt đều bị Nghiêm Duệ chiếm hết, con của chúng ta thì sống như được ăn nhờ ở đậu?!”

Bang—— 

“Bà nói đủ chưa?!” Ba Nghiêm vung tay lên, nặng nề tát Mẹ Nghiêm lảo đảo lùi lại mấy bước.

Nghiêm Duệ cùng Nghiêm Dật đồng thời kêu lên sợ hãi: “Ba!”

Ai cũng không nghĩ tới, ba Nghiêm dĩ nhiên ngay ở trước mặt Tô Trạm, trực tiếp cho mẹ Nghiêm một cái bạt tai.

Trong nháy mắt, tất cả bí ẩn được giải đáp. Nghiêm Duệ muốn tiến lên đỡ Mẹ Nghiêm, lại bị Tô Trạm ngăn lại, hắn hướng về phía ba Nghiêm hơi cúi mình: “Bác trai, ngày hôm nay cũng không tiện tiếp tục thảo luận chuyện của cháu cùng Nghiêm Duệ, hôm nào cháu lại đến nhà xin lỗi.”

Ba Nghiêm lớn tiếng: “Anh có thể đi, Nghiêm Duệ nhất định phải lưu lại.”

“Không thể.” Tô Trạm liếc mắt về phía mẹ Nghiêm chưa lấy lại tinh thần, vừa nhìn về phía ba Nghiêm: “Cháu sẽ không để Nghiêm Duệ ở lại chỗ này, dù sao cũng có người không vui vẻ hoan nghênh em ấy.”

“Đó cũng là việc nhà của chúng tôi! Không tới phiên một người ngoài như anh nhúng tay! Anh cho rằng mình là ai?” Ba Nghiêm nổi trận lôi đình không nhịn được quát.

Tô Trạm gắt gao nắm chặt tay Nghiêm Duệ, vẻ mặt quyết tuyệt: “Tôi nói, Nghiêm Duệ sẽ không ở lại chỗ này.”

“Nghiêm Duệ, con hãy nghe cho kĩ, ngày hôm nay con dám cùng Tô Trạm bước ra khỏi Nghiêm gia nửa bước, đừng bao giờ bước vào cửa cái nhà này lần nữa!”

Nghiêm Dật nhìn tình thế càng ngày càng hỗn loạn, không nhịn được lên tiếng ngăn cản ba Nghiêm thái độ cứng rắn: “Ba, được rồi! Anh con những năm này vì Nghiêm gia hy sinh còn chưa đủ sao? Anh ấy đời này làm việc của người khác, ba cứ như vậy không thể chịu đựng sao?”

Lúc này, Mẹ Nghiêm đột nhiên nở nụ cười, cười đến khóe mắt thấm lệ: “Thực sự là quá buồn cười rồi......”

“Ba, xin lỗi.”

Nghiêm Duệ biết, nếu như mình tiếp tục ở lại Nghiêm gia, tất cả mọi người đều không hạnh phúc. Chỉ có cậu rời đi, khúc mắc mẹ Nghiêm mới có thể cởi bỏ, Nghiêm Dật cũng có thể lấy lại thứ thuộc về chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play