“Vậy sao?” giọng Nghiêm Duệ bình thản, nghe không biết là vui hay buồn, điều này trái ngược với mong đợi của Tô Trạm, hắn nghĩ người kia nghe được đáp án này sẽ vui không gì sánh được.

Tay Tô Trạm nắm lấy Nghiêm Duệ run run, đáy lòng rối bời, khoé môi vẫn mím chặt chờ đợi một đáp án khác, hi vọng sẽ không phải như lời lúc nãy. Cậu cúi đầu nhìn cổ tay mình bị bóp đến đỏ lên, câu câu khoé môi, nhìn người kia nói: “Làm sao bây giờ? Hình như tôi không dám tin anh nữa.”

Trái tim như bị xé toang, lần đầu tiên trong đời Tô Trạm á khẩu, thì ra không phải tất cả mọi chuyện trên đời đều theo ý hắn.

Trái tim đập nhanh từ từ thả lỏng, Nghiêm Duệ thừa dịp rút tay ra, không nhìn vào gương mặt thất vọng của Tô Trạm nữa. Cậu mở hộp cháo, đưa qua cho Tô Trạm: “Ăn chút trước đi.”

Mắt Tô Trạm trắng bệch, mắt không có hồn, gương mặt đẹp trai mất hi sức sống, nhìn vào làm người ta đau lòng. n Nghiêm Duệ kê một cái bàn nhỏ cho hắn, để cháo trước mặt hắn, ấm áp như thể họ chưa từng xa cách nhau: “Ăn đi.”

Điều đáng buồn nhất trên thế giới này chính là, đến lúc bạn nhận ra được chân tâm của mình rồi, thì người kia đã không còn ở đó chờ bạn nữa. đau đớn trong lòng lan ra cả người khiến Tô Trạm nói không ra tiếng, hắn phí lực đưa tay, cầm lấy cái muỗng lạnh tanh, múc cháo nóng cho vào miệng nhưng chẳng nếm được mùi vị gì.

“Anh…” Giọng Tô Trạm khàn khàn nghe ra mấy phần nghèn nghẹn: “Vẫn nghĩ rằng vẫn còn thời gian….”

Tất cả yêu thương đều hao mòn vì chờ đợi, tất cả nỗ lực đều chỉ như nước chảy về đông.

“Vẫn nghĩ rằng em sẽ chờ anh….”

Tô Trạm cuối cùng đã hiểu, vào cái đêm hắn để lại mẩu giấy nói chia tay, Nghiêm Duệ đã có bao nhiêu tuyệt vọng, là hắn tự tay chặt đứt đi phần tình cảm tốt đẹp này. Vậy thì có tư cách gì đòi Nghiêm Duệ chờ hắn nữa chứ.

“Duệ Duệ, anh không muốn mất em….”

Tô Trạm đắm chìm trong hối hận, Nghiêm Duệ lại chẳng còn dịu dàng như lúc trước an ủi hắn. Cậu bỏ tay vào túi áo trong lấy ra một tấm thiệp mời: “Tôi và Cố Lương sẽ đính hôn vào thứ bảy tuần này. Nếu anh khoẻ rồi, mời anh đến tham gia.”

Tấm thiệp mời như một lưỡi dao cắt vào trái tim Tô Trạm. Hắn liên tục chớp mắt, hi vọng mọi thứ chỉ là ảo giác, nhưng mỗi lần mở mắt ra, vẫn là tấm thiệp mời rõ ràng đặt trên bàn hắn. Nghiêm Duệ hiểu, người như Tô Trạm, nếu như chưa nếm mùi khổ tận cam lai, sẽ chẳng bao giờ hiểu được cái gì gọi là nuối tiếc.

“Có phải em nhất định phải đính hôn với Cố Lương không?” Tô Trạm hít sâu một hơi hỏi.

Nghiêm Duệ gật đầu: “Đúng.”

“Cho dù hắn không yêu em?” Tô Trạm lại hỏi tiếp.

“Không ai có thể đảm bảo sau này anh ấy sẽ không yêu tôi.” Cậu nói rất nhẹ, nhưng từng chữ rõ ràng.

Tô Trạm đột nhiên buông muỗng xuống, để cháo lên bàn. Gương mặt trắng bệch không có gì khác biệt, nhưng trong đáy mắt lại có mấy phần Nghiêm Duệ hiểu được: “Em nói không sai, không ai có thể đảm bảo hắn sẽ không yêu em, nhưng hắn có cơ hội.”

“Anh có ý gì?” Nghiêm Duệ nghe như không hiểu thâm ý của Tô Trạm.

Hắn quay đầu đi, đưa tay vuốt ve gương mặt của Nghiêm Duệ, nói nhỏ: “Em sẽ biết ngay thôi.” 

Mấy ngày sau, cậu không đến thăm Tô Trạm nữa, ngược lại Tô Địch sau mấy ngày ở nhà suy nghĩ kĩ càng, lại làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra đến gặp Tô Trạm, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo, khó khăn mở lời: “Anh, chuyện lúc trước đều là lỗi của em, sau này em sẽ không thế nữa.”

Đương nhiên Tô Địch sẽ không dễ dàng buông tha Tô Trạm như vậy. Mấy ngày nay y nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, cứ đeo bám Tô Trạm không buông không phải là cách hay, chi bằng lùi một bước, không chỉ có thể có lại lòng tin của Tô Trạm, y còn có cơ hội tiếp cận Nghiêm Duệ, càng dễ thực hiện kế hoạch. Hàn Trường Thanh năm đó bị xử lý như thế nào, lần này tên này cũng sẽ bị như vậy.

Tô Trạm tuy hay mắng Tô Địch, nhưng trong lòng vẫn xem y là đứa em trai nhỏ, chỉ cần y thực sự nhận sai, anh em nào phải nhỏ nhen với nhau làm gì.

“Em nghĩ thông là tốt.”

Tô Địch có thể thông suốt, xem như giải quyết được một phiền não trong lòng Tô Trạm, tiếp theo là phải giải quyết chuyện đính hôn của Nghiêm Duệ và Cố Lương.

Vị trí của Nghiêm thị trong thành phố A thì khỏi phải nói, nên người đến tham gia tiệc đính hôn cũng tự nhiên đều là người có tiền có tiếng, Diệp Dung Sâm và Trình Hi Hòa cũng nhận được thiệp. Bởi vì trên thiệp không ghi tên khách, nên ai có thiệp cũng rủ thêm thân bằng quyến thuộc đến. Tất cả bọn họ đều muốn biết người đàn ông thần bí đính hôn cùng giám đốc Nghiêm là ai?

Nghiêm Duệ và Cố Lương ở trong phòng thay đồ chuẩn bị cho nghi thức đính hôn, hai người ngoại hình vượt trội nổi bật, đứng cạnh nhau trở thành một bức tranh đẹp loá mắt. Cố Lương xem ra rất vui, nhìn thử một lượt mình từ trên xuống dưới trong gương tây trang màu đen được đặt may từ Pháp của mình, không kìm lòng được khen: “Ba cậu có mắt hình ghê.”

“Tôi vừa nhìn thấy Hàn Trường Thanh trong hội trường đấy.” Nghiêm Duệ mặc một bộ tây trang màu trắng càng nhìn càng xinh. Cậu thuần thục sửa sửa lại cổ áo của mình, ánh mắt lại nhìn thẳng vào Cố Lương trong gương.

Cố Lương đưa tay chỉnh chỉnh lại nơ trên cổ, cười cười: “Lễ đính hôn của tôi, sao em ấy lại không thể tới chứ?”

“Tôi sợ ba anh chịu không nổi thôi.” Cố Lương trong lòng tính cái gì, không cần nói, Nghiêm Duệ cũng biết hết.

Cố Lương thờ ơ xoay cổ: “Ông ấy rồi thì cũng phải đối diện với sự thật thôi.”

Nghiêm Duệ nhếch môi, không lên tiếng.

Lúc này, vang lên tiếng gõ cửa, Cố Lương thấp giọng: “Sao thế?”

“Nghiêm tiên sinh, Cố tiên sinh, đến lượt hai anh ra sân khấu rồi.”

“Biết rồi, chúng tôi ra ngay.”

Cố Lương xoay người, chìa tay ra với Nghiêm Duệ, lông mày nhếch lên: “Chúng ta đi.”

“Được.”

Nghiêm Duệ đặt tay trong lòng bàn tay Cố Lương. Hai người cứ thế một trước một sau, dưới ánh đèn chậm rãi đi lên sân khấu. Ánh mắt Cố Lương cứ dán lên chỗ bàn tròn có Hàn Trường Thanh đang ngồi. Từ hôm Nghiêm Dật đến làm náo loạn xong, Hàn Trường Thanh dường như chẳng hề nói chuyện với hắn, mấy lần cậu muốn về Anh, đều bị Cố Lương cự tuyệt. Dù sao thì hộ chiếu và giấy tờ của cậu cũng là Cố Lương giữ, Hàn Trường Thanh vốn không biết làm sao rời đi, chỉ có thể dùng im lặng đến phản kháng.

Cố Lương là người thông minh, hắn biết lúc này Hàn Trường Thanh đang đau khổ, nhưng hắn chỉ có thể làm vậy, hắn ko nhốt Hàn Trường Thanh nhưng có 1 điều kiện, cậu đi đâu, hắn phải đi theo đó và ngược lại. Hàn Trường Thanh đòi ngủ riêng, Cố Lương cũng đồng ý, hắn ko ép cậu làm điều cậu ko muốn. trừ việc để Hàn Trường Thanh về Anh, còn tất cả những điều Cố Lương làm đều vì để tốt cho Hàn Trường Thanh.

Nhờ thiệp mời Nghiêm Duệ đưa, Tô Trạm thuận lợi vào được tiệc đính hôn, hắn đặc biệt chọn một bàn trong góc ít ai chú ý, chuẩn bị hành động. Hắn không ngờ rằng, mình mới ra ngoài chưa bao lâu, Tô Địch đã bám theo đến khách sạn. Nhưng Tô Địch không có thiệp mời, không thể vào trong, bảo vệ yêu cầu y phải có một người đảm bảo thân phận khách mời làm chứng, bằng không sẽ không thể vào trong.

Tô Địch gấp gáp quýnh chân, đêm nay là lễ đính hôn của Nghiêm Duệ, người có thể làm chứng cho y trừ Tô Trạm ra chẳng còn ai khác, nhưng y không thể để anh y biết mình bám theo tới đây, nên chỉ có thể nén giận đứng ngoài chờ đợi.

“Cảm ơn mọi người dù bận trăm công nghìn việc vẫn sắp xếp đến tham gia lễ đính hôn của tôi và Nghiêm Duệ, trước khi tiến hành nghi thức, tôi muốn giới thiệu về mình một chút. Tôi tên là Cố Lương, chắc hẳn nhiều người ở đây đều không biết tôi.”

“Nhưng, tôi tin, sau đêm nay, mỗi người trong số các vị đây đều sẽ nhớ kỹ tên tôi.”

Cố Lương thâm thuý nhìn cha Cố, chuông cảnh tỉnh trong lòng cha Cố giờ phút này vang lên, ông biết đêm nay Cố Lương đưa Hàn Trường Thanh qua chắc chắn không phải chuyện tốt. Chỉ là chuyện đã như vậy, ông không thể xông ra ăn thua với Cố Lương, nếu bị ba Nghiêm nhìn thấy, sẽ không được. Bây giờ cha Cố chỉ có thể chờ mong, Cố Lương sẽ không gây ra chuyện gì quá đáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play