“Lâu quá không gặp rồi nhỉ.” Trong nụ cười của bartender có mấy phần cảm thán.
Lần trước gặp Tô Trạm chính là chuyện của nửa năm trước. Vốn cho rằng vị sát thủ tình trường này đã bị mỹ nhân thu phục rồi chứ, xem ra là y nghĩ nhiều rồi. Trong cái thế giới ngập trong vàng son này, ai mà dám đưa ra chân tâm cơ chứ?
Rời xa Nghiêm Duệ đã tròn một tuần. Trong một tuần nay Tô Trạm kiên quyết bản thân không quan tâm đến bất kỳ tin tức nào của Nghiêm Duệ; thậm chí cả TV cũng không dám bật; giống như một kẻ tiểu nhân trốn trốn tránh tránh.
“Pha rượu cho tôi đi.” Tô Trạm xắn tay áo, lộ ra cổ tay trắng nõn. Hai con ngươi đen nhánh dưới ánh đèn lờ mờ lộ ra óng oánh động lòng người, như một ma lực cuốn hút người khác: “Rượu càng mạnh càng tốt.”
Trong đáy mắt bartender có một chút ngạc nhiên, nhẹ giọng nói: “Tôi nhớ anh đã từng nói ‘Rượu mạnh quá dễ làm thần kinh không tỉnh táo’, anh không thích mà.”
Tô Trạm trầm mặc một chút, chậm chậm nói: “Có lúc, thần kinh không tỉnh táo cũng là một việc tốt. Có thể quên đi rất nhiều chuyện không muốn nhớ đến.” Ví dụ như, những tháng ngày hắn và Nghiêm Duệ sớm chiều bên nhau.
“Được.” Bartender không từ chối yêu cầu của Tô Trạm.
Tô Trạm nhìn quanh; có không ít omega xinh đẹp đang nháy mắt với hắn. Nếu là trước đây, hắn có lẽ sẽ chọn ngay được một người, dẫn đến khách sạn gần đây qua đêm, trời vừa sáng thì rời đi. Trước khi Nghiêm Duệ xuất hiện, cuộc sống của hắn luôn là như vậy không biến không đổi; tuỳ ý làm những gì hắn thích, an tâm thoải mái phóng túng với mỹ nhân.
Từ cái hôm bị Nghiêm Duệ ngăn lại trước cửa quán bar, cuộc sống của Tô Trạm liền thay đổi hoàn toàn. Khí tức thuộc về Nghiêm Duệ như một loại độc dược ăn mòn từng ngóc ngách trong sinh hoạt của hắn. Chờ đến khi Tô Trạm kịp phản ứng, hắn đã quen với việc có một người trong căn nhà lạnh lẽo vì hắn nấu cơm, chờ hắn về nhà, cùng hắn ôm ấp trên giường.
“Rượu của anh.”
Bartender bưng ly rượu xanh lam đặt trước mặt Tô Trạm; đế ý đến một omega dáng vẻ như học sinh đang nhìn sang hướng hai người; rất rõ ràng mục tiêu là người đàn ông trước mặt y đây.
Tô Trạm nhận lấy rượu, nhẹ nhàng lắc ly thuỷ tinh, chất lỏng màu xanh lam khẽ động. Hắn đưa lên miệng ngửi, mùi rượu nồng xộc vào mũi, chỉ cần ngửi thôi cũng biết được độ rượu mạnh thế nào.
“Tô tiên sinh, xin chào.”
Omega phía trước đến chào hỏi, dường như đã điều tra trước về những điều Tô Trạm thích; đặc biệt chọn mặc áo sơ mi trắng, khẽ khàng mở mấy cúc trên cổ để lộ ra da thịt trắng như tuyết. Không phóng đãng, nhưng lại rất quyến rũ.
Tô Trạm nghe tiếng nói nhìn sang. Khoảnh khắc nhìn thấy người đó, một thiếu nhiên với dáng vẻ rất giống với Nghiêm Duệ lúc gặp hắn lần đầu tiên. Hắn hạ ý thức đặt ly rượu xuống, nhanh chóng mở to mắt; hình ảnh Nghiêm Duệ mới biến mất trên người thiếu niên.
“Cậu là ai?” Tô Trạm phát hiện, thiếu nhiên đang mặc quần áo kiểu giống hệt như Nghiêm Duệ.
Chỉ tiếc là, cho dù bên ngoài giống như thế nào, cũng có một vài thứ không thể nào thay thế được.
Thiếu nhiên khẽ cúi đầu, xấu hổ e dè; khí tức thanh thuần lại trộn lẫn đáng yêu mềm mại, đây từng là dáng vẻ mà Tô Trạm thích nhất. Chỉ là không biết vì sao, hôm nay nhìn thấy, Tô Trạm đã cảm thấy thật chán ghét.
Bartender nhìn ra trong mắt Tô Trạm có ý giận, nhanh nhẹn giải vây: “Rượu tôi pha có hợp vị anh không?”
“Không uống nữa, không có hứng.” Tô Trạm cầm lấy áo khoác bên cạnh, không thèm quan tâm đến thiếu niên nói với bartender: “Như cũ đi. Xuất hoá đơn tên tôi rồi gửi đến công ty, tôi dặn trợ lý chuyển tiền cho.”
“Được.”
Thiếu niên giống như là chịu uỷ khuất cực kỳ to lớn; mím môi đến trắng bệch, hai mắt ngấn lệ trông đến là đáng thương. Bartender thở dài một hơi, nói với thiếu thiên: “Có một vài thứ đừng nên bắt chước thì tốt hơn.”
Sau khi Tô Trạm rời khỏi quán bar, hắn đi bờ biển dạo một vòng, thuận tay gọi cho Tô Địch một cú điện thoại. Hai anh em nói chuyện dông dài rất lâu. Tô Địch cứ một mực không muốn ở kí túc xá, tính đủ mọi cách muốn về ở với Tô Trạm. Nhưng Tô Trạm thái độ rất cứng rắn, dù làm gì cũng không thể khiến hắn nhượng bộ; cứ thế cuộc trò chuyện từ trước đến giờ đều là không vui vẻ gì kết thúc. Đêm nay cũng không ngoại lệ.
Chuyện gì cũng không thuận. Căn nhà lạnh lẽo lại khiến người ta chẳng muốn về. Tô Trạm lái xe không mục đích trên đường, bất tri bất giác lại lái đến cổng nhà họ Nghiêm. Nương theo ánh đèn le lói trên tầng hai, Tô Trạm nhìn thấy trên rèm cửa sổ hắt lên một cái bóng dài, theo tỉ lệ chiều cao hẳn là Nghiêm Duệ; hình như cậu mới tắm xong, đang lau tóc.
Cho đến khi đèn tắt, Tô Trạm mới xoa xoa cái trán đau nhức của mình, hít sâu một hơi, lái xe rời đi.
Tô Trạm lái xe về nhà, còn chưa kịp xuống xe đã thấy trước bậc tam cấp là một bóng dáng mơ hồ. Bởi vì trời tối quá, hắn không thể nhìn rõ người kia là ai.
Ban đêm, còn ai ở trước cửa chờ hắn chứ?
Tô Trạm cảnh giác, mở đèn pin trên di động ra,từng bước từng bước cẩn thận đến gần. Lúc hắn chiếu đèn đến gần một gương mặt cứ khiến hắn nhớ nhung sớm chiều liền hiện ra, hắn ngạc nhiên đến không biết nói gì.
“Nghiêm Duệ ….?”
Nghiêm Duệ đã trốn nhà đến đây. Cái bóng mà Tô Trạm nhìn thấy ở cửa sổ tầng hai chính là Nghiêm Dật đóng giả, chủ yếu là để thoát được giám sát của cha Nghiêm. Chuyện này vốn sống chết Nghiêm Dật cũng không chịu giúp, nhưng Nghiêm Duệ nói đây là lần cuối cùng cậu gặp Tô Trạm; thế là y cũng miễn cưỡng đồng ý.
Tô Trạm nhìn Nghiêm Duệ trân trân. Thẳng đến khi gió đêm thổi qua mặt hắn lạnh buốt, hắn mới hồi thần, động động khoé môi: “Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà đi rồi nói.”
Sau khi vào nhà, Tô Trạm nói đi pha trà để Nghiêm Duệ ngồi chờ trong phòng khách. Thực ra hắn muốn mượn cớ pha trà để nghĩ xem rốt cục phải đối diện với Nghiêm Duệ như thế nào. Tính cách của Nghiêm Duệ không phải là sống chết không buông, nhưng cũng không phải là rác Tô Trạm muốn vứt là vứt, mục đích hôm nay cậu đến đây hẳn là muốn kết thúc rõ ràng.
Nghiêm Duệ im lặng ngồi trên sofa, ánh đèn sáng bóng càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn ôn nhuận, lông mi nồng đậm thon dài như hai chiếc quạt. Đôi môi mỏng hồng nhạt khẽ mím, tựa như đang trầm tư. Trái tim Tô Trạm loạn nhịp, không tự chủ được siết chặt bình trà, ép buộc bản thân phải bình tĩnh, ngữ khí bình đạm nói: “Uống nước đi.”
Nghiêm Duệ nhìn vào mắt Tô Trạm, rồi cầm ly trà, nhẹ hớp một ngụm, thấp giọng: “Cảm ơn.”
Giọng nói dịu dàng như một cọng lông quét nhẹ lên trái tim, đáy lòng Tô Trạm có chút gợn sóng. Hắn hơi hoảng hồn, đối mặt với Nghiêm Duệ càng khó khăn hơn so với tưởng tượng của hắn. Người kia còn chưa nói mà tâm tình của hắn đã bị lạc đâu đâu, đây hoàn toàn không giống với con người của hắn.
Tô Trạm thầm nghĩ, nhất định phải giải quyết dứt khoát mau lẹ mới được.
“Em tìm tôi có việc gì?” Tô Trạm ra vẻ bình thản trong lời nói còn có chút khinh khinh, dường như là sự xuất hiện đêm nay của Nghiêm Duệ chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.
Hai mắt Nghiêm Duệ rưng rưng, nắm chặt lấy ly trà nóng trong tay, hoàn toàn không để ý đến việc mình bị bỏng. Đột nhiên cậu cảm thấy bản thân mình đêm nay đến gặp Tô Trạm là một quyết định sai lầm, bởi vì người đàn ông này vốn chẳng hề để tâm gì đến cậu.
Tô Trạm nhìn thấy Nghiêm Duệ nắm chặt ly trà, lo lắng tiến về phía trước, muốn gỡ tay cậu ra: “Đừng nắm chặt như vậy. Nước còn nóng lắm, em sẽ bị bỏng.”
Nghiêm Duệ như là không nghe thấy lời quan tâm của Tô Trạm, nói thẳng: “Anh muốn chia tay với em à?”
Tô Trạm chết trân tại chỗ, không nói gì.
“Không đúng.” Nghiêm Duệ câu môi, thì thầm: “Chúng ta đâu có quen nhau, sao lại chia tay được chứ?”
Trong cuộc tình này, Nghiêm Duệ và Tô Trạm chỉ là phối hợp với nhau. Cậu yêu Tô Trạm sâu đậm, nhưng y không yêu cậu. Bây giờ nghĩ lại, câu nói y đã từng nói với cậu, cũng chỉ là nhất thời hứng thú. Hôm nay kết thúc thế này chính là cậu tự chuốc lấy, không thể trách Tô Trạm.
Nếu như một người đã không nhớ, thì còn có gì để trách nữa đâu; chỉ có thể nói rằng sự tồn tại của cậu chẳng hề quan trọng.
Lời của Nghiêm Duệ khiến Tô Trạm á khẩu không thốt nên lời, giữa hai người vốn chỉ là mối quan hệ bạn giường anh tình tôi nguyện. nếu như hắn chưa từng ra tay cứu Nghiêm Duệ ở quán bar, nếu như hắn quả quyết kết thúc ngay từ đầu, nếu như hắn chưa từng động tâm, thì hôm nay kết cục này hắn có thể không do dự nói với đối phương, chính là do em vượt quá giới hạn, không thể trách tôi vô tình.
Cơ thể gầy gò của Nghiêm Duệ khẽ run, hai con ngươi cụp xuống từ đầu đến cuối không dám đối mặt với Tô Trạm, cậu sợ khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau sẽ thấy một sự lạnh lùng từ người kia. Càng quan tâm một người, càng không biết phải làm sao, điều này như một vòng lặp vô hạn, đã bước vào thì mãi mãi sẽ không thể trốn thoát.
Những lời ngọt ngào động lòng người, đến thời khắc này đã trở thành độc dược dìm chết trái tim.
“Xin lỗi.”
Cả một đêm đứng trong gió lạnh, chỉ đổi lại hai chữ mịt mờ.
Nghiêm Duệ đột nhiên mỉm cười, cậu ngẩng đầu, trong con ngươi màu hổ phách là ánh lệ long lanh, bàn tay nóng bỏng sờ lên hai gò má lạnh của Tô Trạm, lời nói tiếp theo giống như khuyên bản chính mình, lại giống như nói với Tô Trạm: “Vậy thì tạm biệt.”
Hai người gặp nhau vào những năm tháng tươi đẹp nhất, thế nhưng cuối cùng lại chẳng có được một kết cục động lòng người.
Nghiêm Duệ cúi đầu cũng không thể thốt nên câu hỏi quả cầu thuỷ tinh ấy anh vẫn còn giữ không? Bởi vì đáp án đã không còn quan trọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT