Trình An Nhã về nước đã được hai tuần, mọi thứ đều rất thuận lợi.

Căn nhà mà Lý Vân thuê cho mẹ con họ ở gần trường học, cách trường học 10 phút đi bộ, đây là đoạn đường giao thông thuận tiện, cơ sở vật chất đều đầy đủ, môi trường của tiểu khu lại yên tĩnh, cực kỳ thích hợp để bọn họ sinh sống.

Trình An Nhã cùng Ninh Ninh đến gặp ba Trình.

Ba Trình và Cao Mỹ vẫn sống trong khu dân nghèo, bảy năm trước Lâm Lệ bởi vì thiếu nợ mấy người cho vay nặng lãi nên bị một cửa hàng ngầm bắt giữ, từ đó liền không có tin tức gì, đối phương cực kỳ hung ác, chưa nói đến ba Trình, ngay cả loại bình dân như mẹ Lâm Lệ cũng không chọc nổi.

Bởi vì cuộc sống nghèo khổ, tính tình Cao Mỹ càng ngày càng không tốt, ba Trình là người ôn hoà vẫn luôn ráng chịu đựng bà ta, tháng ngày trôi qua thật sự rất vất vả.

Mấy năm nay Trình An Nhã bận việc học, vừa phải chăm sóc cho Ninh Ninh, còn phải đi làm thêm, bận rộn đến đất trời mù mịt, không có thời gian về nước, chỉ là mỗi tuần một lần cố định gọi điện thoại về cho ba Trình nói về vài việc trong nhà.

Bảy năm trôi qua, nhìn thấy hai bên tóc mai của ba Trình đã bạc, trong lòng Trình An Nhã khó chịu nói không nên lời.

“An Nhã? Đây là An Nhã?” Cao Mỹ thấy Trình An Nhã một thân thời thượng, hai mắt liền phát sáng: “An Nhã, chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này, mẹ chịu hết nổi nơi này rồi, ba con thật là vô dụng, bận rộn cả một đời mà chẳng có được cái gì, may mắn có đứa con gái tốt như con, nhanh mang chúng ta rời khỏi, dù gì mẹ cũng là mẹ hợp pháp của con, con có nghĩa vụ phải phụng dưỡng mẹ.”

“Tôi chỉ có một người mẹ duy nhất, bà chỉ là mẹ kế của tôi thôi.” Trình An Nhã cười ngọt ngào.

Ha, chó vẫn không thể không ăn c*ứ*t, còn cái gì mà nghĩa vụ phụng dưỡng, nếu không phải tôn trọng ba, tôi ước gì có thể đuổi bà đi, nếu không phải mẹ con các người tham tiền, mấy năm nay ba tôi cũng không cần phải chịu khổ như vậy.

“Cô nói cái gì, cô đây là bất hiếu, ai dà, vì sao số tôi lại khổ như vậy, Trình An Nhã tôi mặc kệ, dù thế nào cô nhất định cũng phải mang tôi đi!” Cao Mỹ ngồi bệt xuống đất gào khóc la lối om sòm, vả mặt ba Trình bất đắc dĩ.

Ninh Ninh kéo kéo tay áo của Trình An Nhã, âm thanh non nớt hồn nhiên: “Mẹ ơi, lần trước mẹ dạy con thế nào là não tàn, con hiểu rồi.”

Cao Mỹ kinh ngạc dừng lại, Trình An Nhã nở nụ cười thanh thuần rạng rỡ: “Bảo bối của mẹ thật thông minh!”

“Mày dám mắng tao, cái đồ con hoang này…A!”

Chát!

Tiếng thét chói tai đột ngột dừng lại, Trình Anh Nhã không chút khách khí tát cho bà ta một cái: “Bà có gan thì nói lại lần nữa!”

Trình An Nhã có ngoại hình thuần khiết, luôn mỉm cười vô hại, thanh tịnh động lòng người, chỉ có người thân thuộc với cô mới biết, người phụ nữ này thật ra là một nhân vật phúc hắc, trong nội tâm cô đã sớm cắt bà ta thành vài khúc, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ tươi cười.

Giờ phút này cuối cùng cô đã xé nát cái mặt nạ ngây thơ ngọt ngào này, trong mắt lóe lên ngọn lửa giận, nếu không phải căn nhà chỉ có bốn bức tường thì cô rất muốn lấy cây gậy gỗ đánh bà ta.

Dám động vào bảo bối của cô, tới một người cô đánh một, tới hai người cô đánh một đôi.

Cao Mỹ bị cô đánh liền sợ hãi, đấm xuống đất gào to: “Con gái đánh mẹ, con gái đánh mẹ, mọi người mau tới phân xử a, thiên lôi đánh xuống a…”

Mẹ nó!

Sao bà ta không đi làm diễn viên luôn đi, không chừng cũng có thể giành được giải thưởng gì luôn ấy chứ?

“Bà nháo loạn đủ rồi đúng không?” Ba Trình không thể nhịn được nữa, mang theo Trình An Nhã và Ninh Ninh rời đi, năm đó mắt ông bị mù rồi mới cưới bà ta? Huỷ hoại cả một đời của ông!

“Ba, ba đi về sống với con đi, con chăm sóc cho ba, con ở nước Anh du học một năm, vừa học vừa làm, con có tiền tiết kiệm, chăm sóc ba và Ninh Ninh không thành vấn đề.”

Ba Trình thở dài, sờ sờ đầu cháu ngoại: “An Nhã, con đừng lo lắng, tính tình Cao Mỹ cũng không phải con không biết, nếu ta đi cùng con, bà ấy cũng sẽ đi theo, bà ta thích đánh bạc, trong nhà không có tiền còn có thể nhịn lại một chút, nếu biết con có tiền thì sẽ lại ăn xài phung phí, ba không thể liên luỵ con, thật vất vả con gái ta mới có triển vọng, không thể vì ba mà bị huỷ hoại, huống hồ con còn phải suy nghĩ cho Ninh Ninh nữa.”

“Ba…. Ba muốn con phải trơ mắt nhìn người chịu khổ sao?”

“Ba đã quen rồi, chỉ cần các con sống tốt, ba đã thỏa mãn.”

“Vậy khi nào con có thời gian sẽ đưa Ninh Ninh đến gặp ba, nếu ba có thời gian thì đến ở với bọn con hai ngày, Ninh Ninh cũng sẽ rất vui.”

“Đúng vậy, ông ngoại, Ninh Ninh còn muốn nghe ông ngoại kể chuyện xưa.”

“Thật ngoan quá, ông ngoại biết rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play