Trình An Nhã chống nạng đi ra khỏi nhà hàng, Dương Trạch Khôn lập tức đi tới đỡ cô: "An Nhã, cẩn thận!"

"Không sao, em có thể đi được!" Trình An Nhã cười hờ hững, không phải một chân đi không được chỉ là bất thiện mà thôi.

"Anh đưa em về!" Dương Trạch Khôn khẽ cau mày, trên gương mặt ấm áp tràn đầy đau lòng. Anh ta cũng hơi hiểu nội tình của vụ tai nạn xe cộ này nên trong lòng cực kỳ khó chịu với Diệp Sâm, nếu không phải vì Diệp Sâm, An Nhã sẽ không đau khổ thế này.

Trình An Nhã lắc đầu, nhìn vào bên trong nhà hàng: "Ông nội anh đang ở bên trong, sợ là ông ấy có chuyện muốn hỏi anh."

"Ông nội anh đã nói gì với em?" Dương Trạch Khôn lo lắng hỏi, trong giọng nói lộ ra sự bất an. Ông Dương chưa bao giờ nói cho anh ta biết tại sao lại muốn gặp Trình An Nhã, cho nên trong lòng anh ta vẫn luôn nghi ngờ.

"Anh đi hỏi ông ấy đi!" Trình An Nhã mỉm cười, do dự một lúc rồi kiên định nói: "Chúng ta không nên tiếp tục làm một đôi tình nhân giả nữa!"

Dương Trạch Khôn sửng sốt, nhìn cô thật sâu. Trong ánh mắt dịu dàng ẩn hiện sự đau lòng, không rõ ràng nhưng khiến người ta xót xa. Trình An Nhã khẽ thở dài, chúng ta thật sự không thể nào!

Có lâu hơn nữa cũng chỉ tốn công!

Từ trước tới nay tình cảm sâu cạn không tỉ lệ thuận với thời gian.

Có đôi khi yêu một người chỉ vì một nụ cười dịu dàng, một cái quay đầu trìu mến, hoặc một hành động ấm áp chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Thời gian bảy năm, chỉ cần anh muốn, anh có thể tìm được một cô gái xuất sắc hơn em, giỏi giang hơn em.

Những lời này, cô đã ám chỉ cho Dương Trạch Khôn không biết bao nhiêu lần, Dương Trạch Khôn cũng hiểu nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn không chịu buông tay. Trình Anh Nhã rất âu sầu vì chuyện này. Rõ ràng anh ta là một người đàn ông xuất sắc, thông minh như vậy, nhưng lại quá ngốc nghếch và cố chấp trong tình yêu.

"Có phải ông nội đã nói gì với em không?"

Giọng nói của Dương Trạch Khôn trầm thấp, hơi đau lòng và khàn khàn.

Trình An Nhã lắc đầu, cô không muốn làm tổn thương Dương Trạch Khôn. Đời này cô cũng không thể trả hết được nợ ân tình của người đàn ông này. Nếu không có anh thì năm đó khi Ninh Ninh sốt cao dẫn đến viêm phổi, có lẽ vì không có tiền trả viện phí mà Ninh Ninh đã chết rồi. Mẹ con cô sẽ không có ngày hôm nay.

Trình An Nhã luôn rất biết ơn vì điều này, vì vậy trong phạm vi cho phép, cô sẽ không từ chối yêu cầu của Dương Trạch Khôn.

Nhưng về tình cảm cô thật sự không thể đồng ý.

Có rất nhiều cách để trả ơn, cô sẽ không bao giờ chọn cách lấy thân báo đáp để hủy hoại hạnh phúc cả đời của hai người bọn họ.

"Không phải, ngay từ đầu em đồng ý với anh là vì em không có ràng buộc cũng không có người mình thích. Cho nên đóng giả tình nhân với anh cũng không có ảnh hưởng gì." Trình An Nhã hờ hững nói, nhẫn tâm nhìn khuôn mặt Dương Trạch Khôn thoát trắng thoắt xanh, kiên quyết nói: "Bây giờ em đã có người mình thích, em không muốn anh ấy có bất kỳ hiểu lầm gì, cũng không muốn kẹp giữa hai người khiến hai người khó xử."

Dương Trạch Khôn như bị sét đánh, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn cảm thấy thế giới của mình đột nhiên sụp đổ.

"Diệp Sâm?" Anh ta gần như có thể xác định, An Nhã thích Diệp Sâm.

Trình An Nhã cũng không ngại ngùng, nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy, em thích Diệp Sâm!"

Đối mặt với Diệp tam thiếu, có đánh chết Trình An Nhã sẽ không thể nói ra câu này, trừ khi Diệp tam thiếu thừa nhận anh thích cô trước, nhưng, đối mặt với người khác, cô lại thẳng thắn như vậy.

Thật ra con người Trình An Nhã cũng rất lập dị!

Rõ ràng là thích rồi, nhưng muốn anh phải thừa nhận trước, bằng không thì làm rùa rụt đầu, nói cho cùng không phải là do kiêu ngạo đang tác oai tác oái sao?

Em thích Diệp Sâm…

Những lời này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Dương Trạch Khôn. Khuôn mặt anh ta tái nhợt dưới ánh mặt trời. Vài ngày trước cô đã nói dứt khoát với anh rằng cô không thích Diệp Sâm.

Nhưng hôm nay cô lại dùng giọng điệu kiên quyết nói cho anh ta biết, cô thích Diệp Sâm.

Phụ nữ thích thay đổi như vậy sao?

Nhưng tại sao trải qua bảy năm, anh ta lại không thể lấy được một câu thích từ cô?

Trình An Nhã cũng rất khó chịu, nhưng cô không thể mềm lòng.

"Tại sao?" Giọng nói của Dương Trạch Khôn đau khổ, bầu không khí xung quanh anh ta như bị bao phủ bởi một màu đau thương: "Có phải vì Ninh Ninh không?"

Trình An Nhã lắc đầu: "Việc này không liên quan gì tới Ninh Ninh. Ngay cả em cũng không hiểu tại sao bỗng thích anh ấy!"

Cô cũng rất uất ức, tại sao cô lại thích người đàn ông kia chứ?

Người đàn ông kia chẳng có chỗ nào tốt cả, xấu bụng, vặn vẹo, biến thái, có thù tất báo, nham hiểm…Ngoài bộ dáng đẹp trai ra, Trình An Nhã gần như không tìm được bất kỳ chỗ tốt nào của anh. Cô cũng thấy rất buồn bực về vấn đề này.

Nhưng như vậy thì sao?

Chỉ có thể nói mắt nhìn của mình quá kém!

"An Nhã, em là thư ký của Diệp Sâm, em biết anh ấy có vô số phụ nữ, hơn nữa em cũng biết anh ấy lăng nhăng như thế nào, tại sao em lại ngu ngốc thích anh ấy, đi tranh giành anh ấy với những người phụ nữ khác chứ?" Dương Trạch Khôn đau lòng nói.

Anh ta đúng là không cam lòng thua bởi Diệp tam thiếu.

Chẳng lẽ đàn ông không hư phụ nữ không yêu sao? Mấy gã lưu manh yêu nghiệt mãi mãi được hoan nghênh hơn những kẻ lịch sự ga lăng ư?

"Đó là quá khứ của anh ấy, không liên quan đến em. Cái em muốn là anh ấy của hiện tại và tương lai sau này!" Cô chỉ biết, sau khi biết sự tồn tại của Ninh Ninh, Diệp tam thiếu chưa từng qua lại xằng bậy với những người phụ nữ khác.

Nói cách khác từ sau khi anh suy nghĩ về tương lai sau này của anh và cô, anh chưa từng dây dưa mập mờ với những người phụ nữ khác.

Như vậy là được rồi!

"An Nhã..." Dương Trạch Khôn cố kìm nén nỗi đau, hơi châm chọc nói: "Vân Nhược Hi thì sao, bây giờ Vân Nhược Hi đang mang thai, dù Diệp Sâm từ chối cưới cô ta, nhưng sau này khi sinh con xong, bọn họ vẫn dây dưa không dứt, em chịu nổi không?"

"Đàn anh!" Trình An Nhã nhẹ nhàng ngắt lời Dương Trạch Khôn, chân thành cười nói: "Một giây sau em cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, thì làm sao biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Chuyện chưa xảy ra cần gì phải bận tâm? Hơn nữa, em lựa chọn thì em gánh chịu. Nếu em đã chọn anh ấy, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, em đều chấp nhận kết quả, dù là tốt hay xấu chúng ta cũng phải đối mặt. Và quan trọng là những chuyện này không liên quan gì đến đàn anh cả!"

"An Nhã!"

"Xin lỗi, đàn anh!" Trình An Nhã cười xót xa: "Từ trước tới nay em chưa từng muốn làm tổn thương anh, nếu em có hành động mờ ám gì khiến anh hiểu lầm thì cho em xin lỗi. Em không muốn mất một người bạn như anh, nếu không nó sẽ là tiếc nối cả đời này của em!"

Dương Trạch Khôn nhìn Trình An Nhã thật sâu, con ngươi trong veo phủ một tầng bụi mờ, mù mịt, hoàn toàn không có vẻ sáng sủa thường ngày.

Trình An Nhã chua xót, xin lỗi, đàn anh!

"Trạch Khôn, đi thôi!" Giọng nói giận dữ của ông Dương phá tan bầu không khí nặng nề giữa hai người, ông ta sắc bén nhìn bọn họ sau đó quay người đi về phía xe của Dương Trạch Khôn.

Dương Trạch Khôn nắm chặt nấm đấm, không có nói một câu, xoay người, rời đi!

Cơn gió mùa hè khô nóng thổi tung mái tóc dài của Trình An Nhã, khiến những sợi tóc không ngừng cọ vào gò má cô, thổi tung những sợi đau thương.

Cô chợt thấy hơi lạnh lẽo.

Cô mơ hồ thấy rõ, có thể cô đã mất đi một người bạn chân thành. Thật sự rất đáng tiếc, dù sau cũng là một tình bạn bảy năm. Hơn nữa cô vốn không có bạn bè nhiều.

Những người có thể gọi là bạn thân chỉ có Dương Trạch Khôn và Lý Vân.

Lúc Trình An Nhã mới quen đàn anh cũng là mùa hè. Cô bị trộm ví tiền, thật ra trong đó cũng chỉ có mười bảng Anh, không nhiều lắm. Nhưng đối với cuộc sống túng quẫn của Trình An Nhã lúc đó mà nói, mười bảng Anh này là cả một gia tài.

Cô liều mạng rượt theo tên trộm kia, đè gã ta xuống đất đánh một trận tơi bời, nhằm đoạt lại ví tiền.

Khi đó cô đang mang thai Ninh Ninh được hai tháng, lại chạy đi đánh người nhưng vẫn bình an vô sự, cô cũng rất kinh ngạc trước sức sống mạnh mẽ của Ninh Ninh, nhìn xem đứa bé này đã mạnh mẽ từ trong bụng mẹ rồi.

Sau khi tên trộm biết trong ví chỉ có mười bảng Anh, vẻ mặt của gã như nuốt phải ruồi. Vì mười bảng Anh này mà gã bị Trình An Nhã đánh gần chết.

Sau đó, cô phát hiện ra có một chàng trai trẻ đang đứng bên kia đường nở nụ cười ấm áp đồng thời giơ ngón tay cái với cô.

Thế là bọn họ cứ quen biết như vậy!

Sau khi bắt chuyện mới biết cô là đàn em của anh ta, thế là khoảng cách lập tức được rút ngắn!

Trình An Nhã thở hắt ra, trong lòng không biết cảm giác gì, vừa như bỏ được tảng đá nặng trong lòng lại vừa thấy nặng nề hơn.

"An... An Nhã..." Bên cạnh vang lên giọng nói run rẩy. Trình An Nhã nhìn sang, thì thấy Vương Duệ và Trần Oánh Oánh. Vương Duệ vừa lúc nhìn thấy cô, cả người run rẩy, sắc mặt tím tái.

Bộ dáng kia chẳng khác gì nhìn thấy quỷ!

Hình như bọn họ cũng đến nhà hàng này ăn tối, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Trình An Nhã. Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Oánh Oánh cũng cực kỳ khó coi, thoắt tím thoắt xanh. Bỗng cô ta bị Vương Duệ kéo đi nhét vào một chiếc BMW, sau đó anh ta nhấn ga lao vút đi trong nháy mắt!

Nói ra chiếc BMW là Ninh Ninh bồi thường cho anh ta trong lúc đang vui.

Đệt! Trình An Nhã cạn lời...

Cô trở thành quỷ dạ xoa khi nào mà sao hai người vừa thấy cô đã bỏ chạy vậy? Bọn họ sợ cô ăn tươi nuốt sống bọn họ sao?

Trước đây mỗi khi thấy cô, chắc chắn bọn họ sẽ bước lên châm chọc vài câu, thế mà bây giờ sao lại bỏ chạy?

Xem ra uy lực trấn áp của Ninh Ninh đúng là rất mạnh!

Lý Vân tính thời gian trở về thì nhìn thấy cảnh tượng này, điên cuồng cười to: "An Nhã, cậu đi con đường mạnh bạo từ khi nào thế? Cậu chưa làm gì mà đã khiến người ta co giò bỏ chạy rồi?"

Trình An Nhã xòe tay, tỏ ra vô tội. Là Ninh Ninh rất mạnh mẽ chứ không phải cô.

"Bọn họ là ai?"

"Bạn học cấp ba!"

"Không phải chứ?" Lý Vân kinh ngạc. Trình An Nhã kể sơ qua chuyện Ninh Ninh bị bắt cóc cho Lý Vân nghe. Đuôi mày Lý Vân giật giật: "Mấy ngày trước, vụ án nổ súng trên cầu Hỗ Ninh là kiệt tác của cục cưng nhà cậu?"

"Có người là vậy!"

"OMG, An Nhã nhỏ bé à, cậu đã sinh được một Rambo!" (chú thích: nam chính Rambo, trong bộ phim ( First Blood). Một người có thể giết hàng trăm người trong quân đội Afghanistan, ngoài sinh con ra anh ta không gì là không làm được.)

Khóe mắt Trình An Nhã giật giật, cô vẫn nhớ lúc hai người cùng nhau xem "First Blood", Lý Vân điên cuồng hét lên "Tôi yêu Rambo". Sau đó cái tên Rambo cứ văng vẳng bên tai cô suốt mấy tháng trời, ấn tượng sâu sắc cho đến khi cô phải lòng Arnold Schwarzenegger.

"Sai rồi, cục cưng của tớ còn đẹp trai hơn Rambo!" Trình An Nhã đắc ý nói.

Lý Vân cười ha ha: "Đương nhiên rồi!"

Cục cưng mềm mại đáng yêu, tao nhã mê người. Tướng mạo kia sau này lớn lên chắc chắn sẽ là tay sát gái!

"Ông nội của đàn anh tìm cậu có việc gì?" Lý Vân vừa lái xe vừa tò mò hỏi.

"Bảo tớ và đàn anh kết hôn! "Trình An Nhã khẽ nói.

"Bất ngờ thật đấy, tớ còn tưởng ông ấy bắt hai người chia tay nữa kìa!" Như vậy mới bình thường, không phải sao?

"Ông ta điên rồi!" Trình An Nhã bình tĩnh nói, trong lời nói mang theo vẻ chán ghét.

Lý Vân trêu ghẹo nói: "An Nhã, gần đây cậu rất hot nhỉ, ai cũng muốn tranh giành!"

"Tặng một người cho cậu được không?"

"Tặng Ninh Ninh cho tớ!"

"Cút!"

Hai cô gái nhìn nhau cười, Trình An Nhã khẽ thở dài: "Tớ đã nói rõ với đàn anh rồi, có lẽ sau này cả hai cũng không thể làm bạn được nữa!"

"Cho nên, giữa nam và nữ đừng bao giờ chờ mong sẽ làm bạn thân được!" Lý Vân thản nhiên nói: "Đàn anh là người đàn ông thông minh, biết cậu không để ý đến chuyện tình cảm nên mới làm bạn trước, bởi có rất nhiêu tình yêu đều bắt đầu từ tình bạn."

"Đúng đúng đúng, cậu có kinh nghiệm nhất!" Trình An Nhã tức giận trừng mắt, Lý Vân cười lơ, không nói gì xem như thừa nhận!

Trên đời này làm gì có chuyện tiếng sét ái tình chứ?

Dù có cũng chỉ là giây phút thoáng qua. Còn tình yêu thật sự được góp nhặt lại từ những điều vụn vặt nhất trong cuộc sống, nếu không sẽ rất mong manh.

Cái gọi là tình yêu sét đánh tựa một đóa hoa trong sương, mông lung mờ hồ, nhưng khi mặt trời ló dạng, sương mù tan đi, có thể chỉ là một đóa hoa loa kèn!

Chạng vạng, ánh mặt trời trải rộng, tô điểm thêm chút sắc ấm cho cả căn biệt thự.

Trình An Nhã đọc sách trong phòng khách, sau khi hai chân bị thương, ngoài xem phim và chat trên mạng ra, thú khiển lớn nhất của cô là đọc sách!

Cô chợt phát hiện cuộc sống của một bà nội trợ thật không dễ dàng!

Ngày nào cũng tẻ nhạt như vậy!

Rốt cuộc những quý bà của giới xã hội thượng lưu kia sống thế nào?

Trình An Nhã thấy rất kỳ lạ. Bọn họ không làm việc, bởi vì xuất đầu lộ diện sẽ khiến gia đình mất mặt nhưng thỉnh thoảng sẽ tham gia tiệc tùng, vậy thời gian còn lại bọn họ làm gì?

Dù sao cô cũng thấy rất tẻ nhạt.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, đến lúc già chợt nhớ lại mới phát hiện mình chưa từng làm được việc gì, trong ký ức những năm tháng rực rỡ sắc màu gần như cũng chẳng có gì, như vậy chẳng phải rất đáng tiếc sao?

Có lẽ mỗi người đều có chí hướng riêng.

Trình An Nhã nghe được tiếng xe, khóe miệng chậm rãi cong lên, ba con bọn họ đã về rồi!

Tâm trạng buồn bực vì bị ảnh hưởng bới những câu truyện trên sách cũng tan thành mây khói, phảng phất như mặt trời ló dạng sau đám mây đen, vô cùng rực rỡ.

Trong miệng như có vị ngọt.

Dường như…thật sự có cảm giác gia đình, có người đang đợi, có người được đợi đều là một kiểu hạnh phúc.

"Mẹ à, chúng con về rồi!" Ninh Ninh đi tới, hôn Trình An Nhã theo thói quen, nhìn cuốn sách trong tay cô, nhếch đôi môi hồng nhuận nói: "Có phải mẹ rất nhàm chán không?"

Trong ấn tượng của cậu, mẹ cậu rất ghét đọc sách.

Chỉ có lúc mẹ cậu vô cùng nhàm chán mới đọc sách!

"Nhàm chán thì không nhưng ngược lại mẹ hơi đói bụng!" Trình An Nhã mỉm cười: "Con mau làm cơm hầu hạ dạ dày của mẹ đi!"

"Thùng cơm!" Ninh Ninh đang cười ha ha thì thấy Diệp Sâm ôm bốn cái túi siêu to đi vào, trên gương mặt đẹp trai khiến người khác phát hờn toàn là vẻ không vui!

Như thể người ta mắc nợ anh vài trăm tỷ vậy!

"Diệp Tam Thiếu, ai chọc giận anh thế?" Trình An Nhã rất khó hiểu, thầm nghĩ, ba con bọn họ đúng là quá khoa trương, mua nhiều đồ như vậy làm gì?

"Cô!" Diệp Tam Thiếu quặm mặt lại, ném hai chiếc túi mua sắm bên cạnh cô, thái độ kiểu cô tự xem đi!

Trình An Nhã thò đầu nhìn, đều là đồ ăn vặt và đồ hộp yêu thích của cô,.

Hình ảnh Diệp Tam thiếu đẩy một chiếc xe đẩy đầy đồ ăn vặt yêu thích của các cô gái và những người khác nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ hiện lên trong đầu Trình An Nhã, cuối cùng cô cũng hiểu lý do tại sao Diệp tam thiếu lại bực bội rồi.

"Cực cưng, con thật có hiếu!" Trình An Nhã cười khen Ninh Ninh!

"Nên!" Ninh Ninh cười ngọt ngào nói: "Ba, chúng ta cùng nhau nấu cơm đi, chúng ta phải hầu hạ Hoàng hậu!"

Trình An Nhã cười ha ha, Diệp Tam Thiếu càng khó chịu!

"Này, hôm nay ông già kia hỏi cô chuyện gì?" Sau khi Ninh Ninh vào phòng bếp, Diệp Sâm nặng nề hỏi.

"Diệp tam thiếu, anh không ngại nói cho tôi biết ân oán giữa ông Dương, ông Diệp và Lâm Hiểu Nguyệt chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play