Bàn tay Diệp Sâm rục rịch, anh đúng là có kích động muốn bóp chết cô.
Theo như cô nói anh không chung thủy với cô, anh sẽ xa cô?
Mặt của Diệp Tam Thiếu không chỉ tối sầm mà còn vặn vẹo, nghiến răng ken két. Cô thỉnh thoảng không thể nói được mấy câu đàng hoàng tử tế sao?
Nhưng sau đó Diệp Sâm bắt đầu suy nghĩ lại hành vi phong lưu thay phụ nữ như thay áo của mình bảy năm trước, bắt đầu nghiêm túc nghĩ có phải bảy năm trước anh làm chuyện có lỗi với cô không? Bằng không, tại sao cô gặp anh liền trốn, đã vậy còn không ngừng đẩy cho người khác.
Trình An Nhã thấy sắc mặt thay đổi xoành xoạch của Diệp Sâm thấy rất đặc sắc. Dường như như đang xem phim câm niên đại cũ, rất thú vị. Cuối cùng cô thấy ánh mắt của Diệp tam thiếu trở nên sâu thẳm, yên tĩnh, không còn vặn vẹo nữa, ngược lại chỉ lo chăm chú nhìn cô.
Cô Trình giật thót, đây là tình huống gì?
Để tránh xảy ra nhiều chuyện rắc rối nữa, Trình An Nhã cười thờ ơ: "Tổng giám đốc Diệp, không phải anh nên đi thăm cô Vân sao?"
Diệp Sâm nhíu mày, cong môi cười như không, giễu cợt lạnh lùng, ánh mắt chuyên chú thoắt lạnh lẽo: "Cô Trình, cô đúng là làm đúng chức phận!"
Đã tàn phế nửa người rồi còn không quên chức vụ thư ký của cô, rất tốt, vô cùng tốt!
“Dễ bàn!” Trình An Nhã biết Diệp Sâm tức giận nhưng cô vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ mỉm cười, tao nhã dựa vào đầu giường, ánh mắt đảo qua laptop của cô. Diệp Tam Thiếu nhớ đoạn đối thoại ngớ ngẩn khi bước vào phòng bệnh lúc nãy, khóe mắt anh giật giật.
Một cơn giận trào từ lòng bàn chân lên da đầu, cô dùng một hành động đơn giản nhất nói với Diệp tam thiếu rằng sức hấp dẫn của anh không bằng một bộ phim hoạt hình.
Diệp Sâm đứng phắt dậy, hừ lạnh phất tay áo rời đi!
Cô Trình bình chân như vại, như thể chuyện này không liên quan gì tới cô, cho đến khi cửa phòng đóng lại, cô mới thở phào một hơi, sắc mặt hơi tối lại.
Hồi lâu, im lặng không nói, chỉ ngồi đó, vẻ mặt suy tư không biết đang nghĩ gì.
Vân Nhược Hi đã tỉnh lại, cô ta nhất thời giận dữ ngất xỉu. Người phụ nữ nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt không chút máu, hai mắt đẫm lệ, đôi môi tái nhợt run rẩy như đóa hoa tàn.
Những lời nói của Trình An Nhã cứ quanh quẩn trong đầu cô ta, từng chữ từng chữ đâm mạnh vào tim cô ta, đau đến mức khó thở.
Cô ta không muốn tin những lời của Vân Nhược Hi là sự thật!
Diệp Sâm đẩy cửa vào, Vân Nhược Hi thấy anh hai mắt sáng lên, đột nhiên đứng dậy, nước mắt giàn giụa trên mặt, khuôn mặt tái nhợt vì uất ức cực độ mà trở nên đỏ bừng, chỉ có đôi môi vẫn đang run rẩy, tái nhợt.
Giống như một cảnh phim đang quay chậm, ánh sáng trong mắt Vân Nhược Hi từ từ tối đi, mới vài giây đã trở nên mờ mịt, trống rỗng vô hồn như thể không quen biết Diệp Sâm.
Dần dà khóe môi cô lại nổi lên nụ cười chua xót.
Nước mắt như hạt ngọc đứt dây, rớt xuống, lộ ra nỗi oan ức và chua xót trước mặt người đàn ông mà cô ta đã yêu sáu năm.
Mong muốn có được một chút tình yêu từ anh!
Có được vài lời hứa hẹn của anh!
Bằng không cô ta sẽ sụp đổ mất!
Diệp Sâm đến gần cô, ánh mắt lạnh lùng toát lên vẻ không đành lòng, anh im lặng hồi lâu, một tay để trên đầu cô, hờ hững vỗ nhẹ "Nhược Hi... "
"Đừng nói, làm ơn, đừng nói!" Vân Nhược Hi nắm lấy tay Diệp Sâm, khóc đến tim như vỡ vụn. Cô ta đột nhiên sợ hãi nghe được lựa chọn của Diệp Sâm. Sợ anh thừa nhận anh yêu Trình An Nhã thật lòng, sợ cô chỉ là kẻ thế thân thê thảm nhất sáu năm nay.
Diệp Sâm khẽ nhíu mày, nước mắt của Vân Nhược Hi rơi xuống mu bàn tay anh, ấm áp, khiến anh áy náy.
"Xin lỗi!" Từ trước tới nay Diệp Sâm không phải là người dễ dàng nói câu xin lỗi, nhưng anh vẫn nói lời xin lỗi. Sáu năm bầu bạn, anh đã từng nói sẽ cưới cô, nhưng sợ là không thể nào thực hiện được. Anh nợ cô một lời xin lỗi.
Nhiều hơn nữa anh không thể cho!
"Tại sao lại xin lỗi? Thương hại? Hay là áy náy?" Vân Nhược Hi trở nên kích động, trong mắt ngập tràn châm chọc và mỉa mai. Lẽ nào cô thật sự giống những người phụ nữ khác?
Diệp Sâm mím môi, anh không muốn nói gì, Dù sao Vân Nhược Hi cũng ở cạnh anh sáu năm. Đó là sự thật.
"Sao em biết được chuyện này?" Diệp Sâm không trả lời mà hỏi ngược lại, giọng điệu lạnh lùng. Anh giấu việc này rất tốt, gần đây ông lão và ông Vân bận bàn chuyện hôn nhân, ông ta tuyệt đối không nói cho Vân Nhược Hi biết đâu.
Anh vốn muốn tìm thời gian nói rõ với Vân Nhược Hi, khéo léo từ chối cuộc mối hôn sự này, đến cuối cùng mới khiến ông lão tiến thoái lưỡng nan, để ông ta thất tín với ông Vân, không ngờ lại bị cô ta phát hiện trước rồi.
Vân Nhược Hi mỉm cười khó hiểu mang theo nửa phần châm chọc: "Anh có thể giấu một đứa bé lớn như vậy trong nhà sao? Diệp Sâm, anh quá đáng lắm. Em bầu bạn bên cạnh anh sáu năm, không than không trách, thậm chí con chấp nhận thói trăng hoa của anh, mấy người phụ nữ của anh, nhưng anh chưa từng để em đến gần anh, còn bọn họ, bọn họ mới sống chung với anh được mấy ngày?
Cô rất không cam lòng!
Cô ta đã trả giá mọi thứ, không tiếc bằng mặt không bằng lòng với ông Diệp nhưng cuối cùng cũng không bằng thời gian mấy tháng của bọn họ.
"Thằng bé là con trai của anh!" Diệp Sâm gằn giọng, ánh mắt không vui mang theo mấy phần rét lạnh: "Thằng bé là người thân nhất trên đời của anh!"
Ngoại Diệp Vi không rõ sống chết, đây là người thân có quan hệ ruột thịt duy nhất mà Diệp Sâm thừa nhận.
"Thằng bé là con trai của anh? Vậy em thì sao? Em là người ngoài?" Vân Nhược Hi khóc lóc hỏi, mấy năm qua, ngay cả nhà của anh như thế nào cô cũng chưa từng thấy qua.
"Phải!" Diệp Sâm tàn nhẫn nói. Quả thật, cô ta là người ngoài.
"Anh..." Vân Nhược Hi đau đớn đến sững sờ, nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt chảy xuống: "Anh thật là tàn nhẫn!"
Diệp Sâm cong khóe môi, tàn nhẫn sao?
Quả thật, trên thương trường đánh giá Diệp tam thiếu sao nhỉ? Lạnh lùng vô tình, thủ đoạn ác độc!
Giờ thêm một người nói anh độc ác thì có làm sao?
Diệp Sâm hoàn toàn không để ý!
“Vậy còn Trình An Nhã thì sao?” Vân Nhược Hi mở mắt ra, hỏi: “Anh và cô ấy có quan hệ gì?”
"Nhược Hi, em không nên đến bệnh viện tìm cô ấy!" Diệp Sâm thản nhiên nói, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia ấm áp, nếu con trai của anh biết có người bắt nạt mẹ cậu, anh cũng sẽ ngăn không được sự trả thù của con trai.
Nhưng những lời này lại khiến Vân Nhược Hi lầm tưởng cô ta không đủ tư cách đến tìm Trình An Nhã, đã hoàn toàn đẩy Vân Nhược Hi xuống vực sâu không đáy.
“Diệp Sâm, anh nói sẽ cưới em mà!” Đây là anh tự mình nói, sao trong nháy mắt lại quên mất rồi?
Diệp Sâm cau mày, hơi bất đắc dĩ nói: "Nhược Hi, năm đó cô đến gần tôi không phải cũng có mục đích sao?"
Vân Nhược Hi sững sờ, ngừng khóc, kinh ngạc mở to hai mắt, luống cuống giải thích: "Em không làm cả, em thật sư... "
"Đừng giải thích!" Diệp Sâm lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh lẽo tột độ: "Ông ta phái cô tới bên cạnh tôi là để kiểm soát từng hành động của tôi. Còn việc cô có làm hay không trong lòng cô tự biết rõ. Lần này tin tức tôi giao dịch với Louis là do cô tiết lộ cho ông ta biết đúng không?".
Đam Mỹ Hài"Đó là bởi vì..."
“Quả nhiên!” Sắc mặt Diệp Sâm lạnh như băng, ánh mắt nhìn cô lạnh lẽo tột độ. Anh đã đoán là do Vân Nhược Hi làm, không ngờ là thật.
“Anh gài em?” Cô phát hiện đã quá muộn, tài liệu kia vô tình rơi ra khỏi túi tài liệu, cô ta vô tình nhìn thấy.
" Tôi không quan tâm tại sao cô lại nói với ông ta. Thật ra, ông ta đồng ý với cô việc gì là chuyện của hai người còn chuyện tôi giao dịch với Louis tôi cũng không sợ bị bại lộ. Chỉ cần ông ta có thể tóm lấy chứng cứ." Diệp Sâm lạnh lùng cong khóe môi nói: "Vì vậy, Nhược Hi, đừng khóc trước mặt tôi, như thể cô oan ức lắm vậy, được không?"
Vân Nhược Hi như bị sét đánh cắn môi dưới: "Anh biết từ khi nào?"
“Ngay từ đầu đã biết!” Diệp Sâm thản nhiên nói, hai ba con bọn họ đấu tranh không ngừng nghỉ. Ông Diệp tự cho là mình làm việc không ai hay biết, nào hay Diệp Sâm đã biết từ lâu rồi.
Vân Nhược Hi cười chua xót: "Vậy tại sao, anh giữ em lại?"
"Bởi vì..." Diệp Sâm nhíu mày, vì cái gì? Sự việc hơi xa vời, anh không nhớ rõ. Anh chỉ nhớ tới lúc đó anh cũng không có ý định đặt bom hẹn giờ ở cạnh mình.
Có thể là thần thái quá mức quen thuộc của cô ta nhỉ?
Ha ha, trời mới biết!
Vân Nhược Hi tựa hồ cũng nghĩ tới, nụ cười càng thêm chua xót, thì ra cô ta có thể ở bên cạnh Diệp Sâm là nhờ có Trình An Nhã... Ha ha, trớ trêu cỡ nào!
“Diệp Sâm, em thật sự yêu anh!” Vân Nhược Hi buồn bã nói: “Ngoài việc tiết lộ tài liệu kia ra, mấy năm nay em chưa từng làm việc gì hại đến anh cả!”
Chưa từng có chuyện nào!
Ngoài việc giám sát anh, báo cáo hành tung mọi lúc mọi nói của anh ra, cô chưa từng lại chuyện gì có hại cho anh.
"Tôi biết!" Chính vì thế anh mới không ra tay tàn nhẫn với cô ta.
Mỗi người đều có mục đích và lập trường của riêng mình, anh đã quá mệt mỏi với kẻ đến người đi, tất cả đều tiếp cận anh với mục đích xấu xa.
Thật sự rất phiền chán.
Vân Nhược Hi khẽ khóc, rất đau lòng, Diệp Sâm chỉ lạnh lùng nhìn cô, im lặng một hồi mới nói: "Nhược Hi, chúng ta... "
Diệp Sâm vừa định bàn bạc chuyện kết hôn của bọn họ, sớm muộn cũng phải nói chuyện này không thành. Tuy lúc này hơi tàn nhẫn nhưng là thời cơ tốt đúng không?
Một nữ bác sĩ trung niên mặc áo blouse đi vào, thấy Vân Nhược Hi khóc lóc thảm thiết, sắc mặt thay đổi: "Nhược Hi, sao lại khóc?"
“Cô!” Vân Nhược Khê nhào vào lòng Vân Tú Mỹ, tìm kiếm sự an ủi trong lòng người lớn, khóc thảm thiết.
"Bé ngoan, không khóc, không khóc..." Vân Tú Mỹ vỗ vai cô, dịu dàng trấn an, ngước mắt hung hăng nhìn Diệp Sâm mang theo vài phần tức giận.
Diệp Sâm vô cảm, cả người lạnh lùng không hề bị lay động.
Vân Tú Mỹ dỗ dành Vân Nhược Hi một hồi, cô ta mới bình tĩnh lại đôi chút, sau đó bà ta mới nhìn Diệp Sam nói: "Cậu đi ra ngoài với tôi!"
Diệp Sâm liếc mắt nhìn Vân Nhược Hi rồi đi theo Vân Tú Mỹ ra ngoài, gằn giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Cậu và Nhược Hi sao thế?"
Diệp Sâm châm biếm cong môi: "Tôi không có nghĩa vụ báo cáo với người ngoài về chuyện riêng của tôi."
"Cậu..." Vân Tú Mỹ hơi tức giận, ném bệnh án của Vân Nhược Hi lên người anh ta, gằn giọng nói: "Cậu tự coi đi!"
Diệp Sâm nhíu mày, bỗng có dự cảm không may, liếc nhìn bệnh án, sắc mặt thay đổi…
Tại sao lại như vậy?
Diệp Sâm không thể tin trợn to mắt.
"Không sai, như cậu nhìn thấy, Nhược Hi có thai rồi!