Khi con người ta xui xẻo, ngay cả uống ngụm nước cũng bị sặc. Lúc này Trình An Nhã thấy mình là người xui xẻo nhất!
Vân Nhược Hi được bác sĩ mang đi kiểm tra, Diệp tam thiếu lạnh lùng đứng đó, lạnh lùng nhìn cô, không nói lời nào, Trình An Nhã ngước mắt lên thì thấy ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo, vô cảm của anh.
Lạnh như băng!
Vốn dĩ trong phòng toàn một màu trắng, cô thấy đã đủ ảm đạm rồi, không ngờ Diệp tam thiếu còn thổi hơi lạnh vào đây, cô thấy gió thu xào xạc, trăm dặm lạnh buốt đúng là…một mảnh thê lương.
Mùa hè ở thành phố A rất nóng, thường có lúc lên tới hơn 38 độ, nóng không chịu nổi, Trình An Nhã nghĩ một người phụ nữ có thể gả cho Diệp tam thiếu, chắc chắn mùa hè rất hạnh phúc, nhìn xem không cần bật điều hòa, cứ đến gần anh một mét là mát rượi rồi
Vừa tiết kiệm điện, tiết kiệm tiền lại bớt việc.
Thôi được rồi, cô thừa nhận cô đã chọc tức người trong lòng anh đến mức nhất thời chịu không nổi ngất đi, cô có tội. Có đôi khi ác mồm ác miệng cũng không phải là chuyện tốt. Nhưng Diệp tam thiếu à, anh muốn nổi nóng thì thừa lúc này nổi nóng đi, cứ đứng im thế kia là ý gì?
Cô háo hức muốn biết ai sẽ thắng trong cuộc chiến giữa hai quản gia ác quỷ. Cô còn phải cổ vũ cho 384 đáng yêu của mình, cho nên nếu anh không nói chuyện thì mời rời đi cho, nếu muốn nổi nóng thì nhanh lên, để cô xem phim hoạt hình tiếp.
Một tuần lễ chờ một tập, cô bị đụng xe đã mấy ngày không kịp xem, cô cũng khó khăn lắm chứ bộ!
Đúng không?
Im lặng hồi lâu, hai ánh mắt tranh nhau giữa lưng chừng, một lạnh lùng, một im lặng, không ai nhường ai.
Cô Trình đột nhiên thấy làm vậy đúng là lãng phí thời gian, nên khẽ mỉm cười hỏi: "Diệp tam thiếu, xin hỏi anh có gì chỉ dạy?"
Diệp Sâm lạnh lùng liếc nhìn cô, đột nhiên điện thoại vang lên, anh mím môi xoay người đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại, tiếng đóng cửa chấn động cả màng nhĩ Trình An Nhã. Cô thầm nghĩ, anh nổi điên rồi?
Sức mạnh này là muốn phá hư cửa sao?
Cô nhún vai, đợi một hồi không thấy Diệp tam thiếu trở lại, Trình An Nhã tự nhiên nghĩ anh có việc gấp phải rời đi.
Cô ung dung mở máy tính, kết nối, bật video và xem bản cập nhật mới nhất của "Hắc quản gia 2", dù có nhiều bình luận xấu nhưng tốt xấu gì đây cũng là phim hoạt hình cô đã theo dõi một năm trước. Trình An Nhã là kiểu người kiên trì làm việc có đầu có đuôi.
Uống canh sườn heo do Diệp tam thiếu mang đến, Trình An Nhã cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời. Vẫn là con trai tốt, đi học cũng không quên bảo người ba hời của cậu mang đồ ăn đến cho cô.
Lúc Diệp Sâm vào phòng lần nữa, Trình An Nhã đã uống xong canh sườn heo, đang vui vẻ xem hoạt hình, vừa vặn nhìn thấy hai quản gia sắp đối đầu kịch liệt, đột nhiên tên ngốc tử tước lại xuất hiện, hét lên bằng giọng thét rất **** của anh ta.
Một đoạn đối thoại dài rất **, rất giật gân.
Trình An Nhã sững người, đáng tiếc cô và Diệp Sâm đều thông thạo tiếng Nhật, Diệp Sâm cau mày, ngạc nhiên nhìn Trình An Nhã, vẻ mặt kỳ lạ, dường như anh không thể tin người phụ nữ cứng rắn, mạnh mẽ như Trình An Nhã lại sẽ xem phim hoạt hình ngớ ngẩn này.
Bầu không khí lạnh lẽo kỳ lạ.
Hai gò má Trình An Nhã ửng hồng hiếm thấy, khuôn mặt nóng bừng, trong lòng hận Diệp Tam Thiếu, không phải anh đã đi rồi sao? Nếu trở về cũng phải chọn thời gian chứ? Đúng là mất mặt. Cô bình tĩnh tắt máy, như không có chuyện gì đã xảy ra, như thể cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác của Diệp Sâm sau khi anh quá mệt mỏi mà thôi.
"Tổng giám đốc Diệp, rốt cuộc anh muốn nói gì, có thể nói nhanh một chút không?" Hoạt hình mới xem hơn một nửa đã bị cắt ngang, trong lòng cô ngứa ngáy khó chịu. Diệp tam thiếu là kiểu người vừa nhìn đã biết sẽ không xem phim hoạt hình, nên sẽ không hiểu được cảm giác khó chịu trong lòng cô đâu.
"Vừa rồi tôi ở ngoài cửa đã nghe thấy cả rồi!" Diệp Sâm lạnh lùng nói, khóe môi cong lên, khí thế ép người: "Tôi lại lĩnh giáo tài ăn nói nhanh mồm nhanh miệng của cô Trình lần nữa!"
"Thật ra anh nên nói là phản ứng nhanh nhẹn mới đúng!" Trình An Nhã thờ ơ phản bác, khen người khác tốt xấu gì cũng phải có chút thành ý chứ?
Chỉ biết châm chọc người khác, đúng là không có phong độ gì cả!
"Phản ứng nhanh nhẹn, hừ!" Diệp Tam Thiếu hừ lạnh, đi tới gần cô, từng bước từng bước toát ra khí thế khiến người ta ngạt thở. Có những người đàn ông quen ngồi ở vị trí trên cao, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều có uy lực khiến người khác sợ hãi.
Anh ngồi bên cạnh cô, giường bệnh đột nhiên lõm xuống một góc, tim Trình An Nhã đập lệch một nhịp, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo!
Nguy hiểm!
"Tôi yêu cô..." Giọng nói trầm ấm, từ tính của Diệp Sâm bỗng vang lên, Trình An Nhã luống cuống, tim đập loạn xạ, hai má nóng hầm hập, đỏ lựng.
A a a, Trình An Nhã, bình tĩnh, bình tĩnh, đừng dại trai, người ta còn chưa nói hết đâu.
Bình tĩnh, bình tĩnh!
Móa nó, Diệp tam thiếu biến thái, nói xong một câu sẽ chết à? Sao lại dừng giữa chừng như thế?
Nếu muốn thấy phản ứng của cô vậy thì chúc mừng đã khiến anh thất vọng rồi. Trình An Nhã đã đeo chiếc mặt nạ này nhiều năm, dù trong lòng có bối rối hơn nữa, tim đập nhanh hơn nữa cô cũng cười bình tĩnh. Nếu cô có thể không chế được sắc mặt đỏ bừng của mình thì hiệu quả sẽ càng hoàn hảo hơn.
"Cho nên mấy năm qua tôi tìm phụ nữ đều là người thay thế cô sao?" Rốt cuộc Diệp Sâm cũng nói xong, cười nửa miệng nhìn chăm chú gương mặt ửng hồng của cô. Chậc chậc, anh còn tưởng cô không biết xấu hổ nữa cơ đấy!
Trình An Nhã mỉm cười, chậm rãi nói: "Tôi cẩn thận nhớ lại những gì mình vừa nói, tôi phát hiện tôi chưa bao giờ nói câu này, anh Diệp, anh ảo tưởng à?"
Diệp Tam Thiếu gật đầu, rất tốt, cô là không nói: "Không phải cô cố ý khiến Nhược Hi nghĩ vậy sao?"
Trình An Nhã thờ ơ cười: "Tổng giám đốc Diệp, anh đa nghi rồi, chắc chắn không có chuyện này!"
Cô Trình phủ nhận đến cùng!
"Không có?" Diệp Tam Thiếu liếc xéo cô, bỗng tới gần, kéo cô tới, nguy hiểm nheo mắt lại: "Cô thật sự nghĩ tôi vì yêu cô nên mới đi khắp nơi tìm người thay thế?"
Anh tự động bỏ qua sự phủ nhận của cô!
Hệ số cảnh báo nguy hiểm trong lòng Trình An Nhã tăng vọt!
Ở gần như vậy, hơi thở của Diệp tam thiếu phả vào mặt cô, mùi hương sạch sẽ tươi mát của anh tràn ngập xung quanh cô, như tạo thành một cái lồng, nhốt cô lại, cô muốn thoát ra nhưng sức lực quá yêu không chống lại được Diệp tam thiếu.
"Hả?" Âm cuối của Diệp tam thiếu mang theo sự nguy hiểm, môi mỏng gần như dán lên môi cô, nếu anh sát thêm một chút nữa là có thể hôn lên môi cô. Trình An Nhã khóc không ra nước mắt, lại giỏ trò ép cung, đệch, có thể đổi cái khác mới hơn không?
Có lẽ cô không nghĩ Diệp tam thiếu chỉ có đối với mỗi mình cô mới làm ra kiểu ép cung này mà thôi.
"Ảo giác..." Trình An Nhã cười khan: "Diệp Tam Thiếu, hay là anh mất trí nhớ có lựa chọn!"
"Tôi đã mắc chứng mất trí nhớ có lựa chọn rồi, hơn nữa tôi đã lựa chọn quên cô, cô Trình." Diệp tam thiếu lạnh lùng nói, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong đôi mắt sáng ngời đó, có thể nhìn thấy được ý cười dưới đáy mắt anh.
Còn có niềm vui!
Người phụ nữ này lúc nào cũng nói một đằng làm một nẻo. Nhưng một mực đúng như lời cô nói, phản ứng nhanh nhẹn, người chết có thể bị cô nói đến sống lại!
Nhưng lời nói vừa nãy của cô khiến anh có cảm giác bừng tỉnh.
Mấy năm nay, quả thật anh đều thích những cô gái có cùng đặc điểm trong sáng, mềm mại, dịu dàng. Hễ cô gái nào có chút khí chất khiến anh rung động, anh đều chú ý tới.
Nhưng anh luôn cảm thấy không đủ!
Còn thiếu xa lắm!
Tìm kiếm không ngừng nghỉ nhưng anh cũng chưa từng nghĩ tới, tại sao mình lại như vậy!
Tại sao lại tham lam, không biết đủ như vậy?
Thì ra bởi vì các cô ấy không phải là cô.
"E hèm..." Trình An Nhã phát hiện bị anh ôm như vậy, cô khó có thể phớt lờ hơi thở nóng rực của anh, càng khó có thể phớt lờ ánh mắt sâu thẳm của anh, giống như một cơn lốc đen muốn hút linh hồn cô vào trong đó.
Cảm giác lòng dạ rối bời, không biết làm sao.
Đầu óc có thông minh hơn nữa cũng trở nên chậm chạp.
"Trước kia tôi gọi cô thế nào?" Diệp Sâm đột nhiên hỏi, cô Trình, cô Trình, gọi lâu như vậy rồi, không phải nên đổi cách gọi sao?
"Cái gì?" Trình An Nhã không biết làm sao, hơi sững lại. Cô sắp bị người đang ông hay thay đổi này ép điên rồi. Vữa nãy còn là bộ dáng người lạ đừng tới gần, trong nháy mắt lại tình cảm tha thiết như vậy.
Diệp tam thiếu, bảy năm trước anh còn không biết tên tôi là gì nữa kìa!
Cô Trình rơi lệ, một lời nói dối dẫn đến vô số lời nói dối, càng lúc càng nhiều. Anh không nhớ lại còn đỡ, nếu anh nhớ lại dù cô có chạy đến sa mạc Sahara cũng không thoát khỏi sự đuổi giết của anh.
Thế là cô giữ yên lặng!
"Trả lời tôi!"
"Quên rồi!" Trình An Nhã dứt khoát trả lời.
Diệp tam thiếu khẽ cười, gương mặt tinh xảo thoáng hiện lên ý cười tà ác, quyến rũ, hai mắt sáng rực nhìn đôi môi hồng mềm mại của cô hỏi: "Trước đây tôi đã hôn cô chưa?"
Trình An Nhã giật bắn mình, bị anh nhìn đến độ vô thức gật đầu. Ý cười trên mặt Diệp tam thiếu càng đậm, rất tốt, anh cúi người hôn mạnh lên môi cô.
Trình An Nhã cả kinh, con người mở to hết cỡ, cố hết sức chạy trốn nhưng bị anh khống chế chặt chẽ, Diệp Tam Thiếu một là không làm, hai là làm cho đến cùng, anh thuận thế đè cô vào trong chăn, cẩn thận tránh cái chân bị thương của cô, giam cô giữa lòng ngực và ván giường, hôn mạnh xuống, bắt nạt cô.
Trình An Nhã kinh ngạc trước hành vi đột ngột của anh, đầu óc như dính keo, ngây ngốc mặc anh bắt nạt, cho đến khi trên môi truyền tới cơn đau, cô vô thức hé răng chiếc lưỡi trơn trượt ấm áp vụng về tiến vào trong miệng.
Thành công cướp đoạt!
Trình An Nhã bị Diệp tam thiếu dọa sợ. Cô như trang giấy trắng đối với tình yêu nam nữ, nào cưỡng lại được nụ hôn cuồng nhiệt của Diệp tam thiếu chứ? Cả người cô mềm nhũn, từng luồng điện nhỏ chạy khắp người, cả người run rẩy, quên phản ứng, túm chặt lấy chăn dưới người, khớp ngón tay nhô ra, tim đập thình thịch như nai con chạy.
Diệp tam thiếu hôn rất mạnh bạo, không cho cô từ chối, cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, tận tình cắn mút, trêu chọc, hưởng thụ cảm giác nóng rực dưới thân do cô giãy dụa mang đến.
Nhiệt độ trong phòng bệnh đang tăng lên, chỉ số ** mờ ám trong không khí cũng theo tỷ lệ tăng vọt, cảnh tượng này khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Nhưng lúc này Diệp tam thiếu cũng không thấy đủ với nụ hôn môi nữa, hai bàn tay tà ác luôn vào áo bệnh nhân trên người cô, bao bọc lấy hai luồng mềm mại, cách một lớp áo xoa nắn. Trình An Nhã như bị điện giật, đột nhiên giãy dụa, quên mất cái chân bị thương của mình, rất mạnh mẽ muốn đá anh.
Vừa nhúc nhích cô đã rên rỉ đau đớn, mồ hôi đổ đầm đìa. Cô Trình đúng là đáng thương!
Diệp tam thiếu hơi buông cô ra. Cô gái trên người anh tóc tai rối bù, hai má đỏ bừng, đôi mắt trong veo nhuốm dục vọng đỏ rực đỏ, lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người. Diệp tam thiếu cũng không khá hơn là bao, hơi thở gấp gáp,hồi lâu mới hồi phục, thấp giọng nói: "Có lẽ, cô nói không sai!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT