Trình An Nhã oán thầm, trai bao đều cực phẩm như thế sao? Đều yêu nghiệt như thế sao? Đúng là tội lỗi mà!
“Xin lỗi, tôi đang vội.” Trình An Nhã mỉm cười, lịch sự chào, dẹp hết vẻ mặt ngạc nhiên, bình tĩnh bước qua anh, bước vào nhà hàng.
Khi rời thành phố A đến nước Anh được một tháng thì cô phát hiện mình có thai, cảm giác đầu tiên là kinh ngạc, cảm giác thứ hai là ngạc nhiên mừng rỡ.
Lúc đó dù đang học ngoại ngữ rất vất vả, phải chuẩn bị nhiều thứ cho việc nhập học, dì nhỏ đề nghị cô, bỏ đứa bé này.
Nhưng Trình An Nhã cố chấp giữ lại, vì Ninh Ninh mà việc học bị trì hoãn một năm, cô không hề hối tiếc.
Đứa bé này, là toàn bộ mạng sống của cô!
Mặc kệ đứa nhỏ này xuất hiện như thế nào, Trình An Nhã rất biết ơn Diệp Sâm để lại cho cô một đứa con, tha hương nơi đất khách, bởi vì có thằng bé, cô mới có thể chịu đựng nỗi cô đơn vô bờ bến, chịu đựng sự cười nhạo của người khác, chịu đựng cuộc sống khắc nghiệt.
Trình An Nhã lững thững đi vào nhà hàng như cái xác không hồn, cảm giác đôi chân mềm nhũn, cô thật sự không nghĩ tới, còn có thể nhìn thấy anh một lần nữa.
Hai tròng mắt sâu thẳm của Diệp Sâm nhìn theo bóng dáng Trình An Nhã, trong lòng thầm nghĩ, bóng dáng này quá quen thuộc, ánh mặt trời nhỏ vụn dừng trên đầu vai anh, được bao phủ bởi một tầng hào quang nhàn nhạt, vì cái gì?
“Sâm, rất xin lỗi, em đã tới chậm!” Vân Nhược Hi mặc một bộ âu phục màu vàng nhạt khoan thai tới muộn, nét mặt ôn nhu đầy vẻ có lỗi.
Diệp Sâm bừng tỉnh, cuối cùng anh cũng biết tại sao mình lại cảm thấy quen thuộc, đôi mắt của cô gái kia, bóng dáng, có hơi giống với Vân Nhược Hi.
“Đi ăn cơm thôi!” Diệp Sâm cười dịu dàng, ôm Vân Nhược Hi đi về phía nhà hàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT