Năm ngoái, Lam Khê đã tham gia lễ trao giải và giành được giải thưởng “Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất” với vai diễn trong bộ phim điện ảnh tâm lý.
Năm nay, cô được đề cử cho giải thưởng “Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất hạng mục phim điện ảnh” với vai diễn Chu Tịnh trong bộ phim “Không thể nhìn thấy trái tim anh” và giải thưởng “Nữ diễn viên nổi tiếng nhất do khán giả bình chọn”.
Còn Phó Hi Du được đề cử cho giải thưởng “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất hạng mục phim điện ảnh” với vai nam chính Hàn Văn.
Đến giờ khắc trao giải.
Đầu tiên là giải thưởng “Nam/Nữ phụ xuất sắc nhất hạng mục phim truyền hình/điện ảnh”.
Tiếp theo đó là giải thưởng “Nam/Nữ chính xuất sắc nhất hạng mục phim truyền hình”. Giải thưởng này được trao cho nữ diễn viên gạo cội Chu Ninh và nam diễn viên nổi tiếng Hàn Bách.
Sau khi Hàn Bách nhận giải và phát biểu xong thì đến phần trao giải thưởng cho “Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất hạng mục phim điện ảnh.”
Nữ MC đứng trên sân khấu mỉm cười nhìn về phía các ứng cử viên, trong đó có Lam Khê.
Lam Khê không hồi hộp lắm, nhưng Phó Hi Du thì căng thẳng đến nỗi chảy mồ tay.
Cuối cùng, nữ MC vui mừng đọc kết quả: “Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất hạng mục phim điện ảnh… Xin chúc mừng diễn viên Triệu Lam Khê!”
Ba chữ “Triệu Lam Khê” cất lên, tiếng vỗ tay cũng theo đó mà vang vọng khắp hội trường.
Mọi người ở đây đều không bất ngờ trước kết quả này, bởi vì vai diễn Chu Tịnh mà Lam Khê đóng thật sự vô cùng xuất sắc.
Lam Khê cũng đã biết rằng giải thưởng này sẽ thuộc về mình nên mới không căng thẳng mà rất tự tin bước lên sân khấu.
Mỗi bước chân của cô đều uyển chuyển như một điệu múa. Chiếc đầm dài thướt tha khiến cho dáng vẻ cô vừa sang trọng, vừa dịu dàng, giống y như một nàng công chúa đang đi dạ hội.
Phó Hi Du nhìn theo cô, lại nhớ đến năm mười tuổi khi bước lên sân khấu, Lam Khê đã làm rơi chiếc giày.
Từ khi chiếc giày ấy rơi, cô đã là nàng Lọ Lem trong lòng anh.
Hôm nay, cô lại mặc một chiếc đầm màu lam, trông thật sự giống như nàng Lọ Lem vậy.
Nàng Lọ Lem nhận lấy chiếc cúp, thần thái tự tin, phát biểu trôi chảy.
Cô cảm ơn mọi người trong đoàn làm phim, cảm ơn đạo diễn Tô Vy vì đã chọn cô làm nữ chính, cảm ơn những người hâm mộ đã luôn đồng hành, sát cánh bên cạnh cô, bảo vệ cô, cùng cô vượt qua mọi khó khăn.
Phó Hi Du mỉm cười, sự dịu dàng trong ánh mắt đến lúc này đã hoàn toàn không thể che giấu.
Anh nghĩ Lam Khê cảm ơn mọi người trong đoàn làm phim, trong đó chắc hẳn có anh.
Anh nghĩ Lam Khê cảm ơn người hâm mộ của cô, trong đó cũng chắc hẳn có anh.
Ngày hôm nay đối với anh thật là đẹp.
Lam Khê cũng cảm thấy ngày hôm nay đối với mình thật là tốt.
Cô rời khỏi sân khấu, từ từ đi về vị trí ngồi của mình.
Phó Hi Du lúc này như bị hớp hồn, ánh mắt không thể nào rời khỏi Lam Khê. Cho đến khi cô đi đến ngay trước mặt anh, anh cũng không nhớ đến việc phải thu lại ánh nhìn của mình.
May sao Lam Khê để ý đến vẻ mặt của anh, bèn ngồi xuống rồi hỏi nhỏ: “Phó Hi Du, anh đang nóng sao?” Lam Khê vừa hỏi vừa nhìn về phía MC để chờ cô ấy đọc kết quả cho giải thưởng “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất hạng mục phim điện ảnh”.
Phó Hi Du nghe không hiểu ý cô, lại thấy cô không nhìn thẳng về phía mình nên nhân cơ hội nhìn cô lâu thêm một chút.
Vừa nhìn, anh vừa trả lời: “Tôi không nóng. Có chuyện gì sao?”
Lam Khê lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía MC: “Không có gì. Tôi thấy tai anh hơi đỏ nên tưởng anh nóng thôi.”
Lam Khê vừa nói xong, MC đã công bố kết quả: “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất hạng mục phim điện ảnh… Xin chúc mừng diễn viên Phó Hi Du!”
Lúc này, Phó Hi Du đã nghe thấy, nhưng là đã nghe thấy câu nói “Tôi thấy tai anh hơi đỏ nên tưởng anh nóng thôi.” Chứ ngoài câu nói đó ra, những lời sau đó của MC, hay là những tiếng vỗ tay chúc mừng, anh đều không nghe thấy.
Anh chỉ nhìn thấy Lam Khê dường như đã nghe được chuyện gì rất vui. Bởi vì dù cô không cười, anh vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt cô ngập tràn niềm hạnh phúc
Nhìn cô như vậy, khuôn mặt anh lúc này lại càng đỏ hơn.
Cô vui vẻ là xinh đẹp nhất.
“Phó Hi Du?” Lam Khê bỗng quay mặt lại rồi gọi Phó Hi Du khiến cho anh giật mình.
Anh không biết rằng hình ảnh mình thất thần nhìn Lam Khê vừa rồi đã hoàn toàn bị thu lại và chiếu trên màn hình lớn của lễ trao giải.
Cho đến lúc Lam Khê nhanh nhẹn nói: “Lên nhận giải đi chứ!”, anh mới nhận ra mình thắng giải rồi.
Không mất bình tĩnh, không luống cuống chân tay, Phó Hi Du mặt không biến sắc đứng dậy.
Tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên giòn giã. Phó Hi Du bước lên sân khấu nhận giải và phát biểu.
Bài phát biểu của anh cũng không khác nhiều so với Lam Khê, đều là cảm ơn mọi người trong đoàn làm phim, đều là cảm ơn những người hâm mộ đã ở bên cạnh ủng hộ và bảo vệ mình.
Thế nhưng, Phó Hi Du lại cảm ơn chủ tịch Triệu Việt một người nữa. “Cảm ơn cậu, một người bạn của tôi.” Nói đến đây, Phó Hi Du mỉm cười nhìn về phía Lam Khê, nhưng rồi lại nhanh chóng nhìn sang phía khác.
Anh nói:
“Thật ra, tôi đã từng xác định rằng mình sẽ từ bỏ việc đóng phim. Bởi vì những năm tháng trước đó, cuộc đời tôi đã xảy ra một số biến cố.
Nhưng rồi, tôi bỗng gặp được một người bạn.
Nhờ có người đó, tôi mới quyết định học tập và diễn xuất một lần nữa. Và rồi hôm nay, tôi nhận được giải thưởng danh giá này, tất cả là đều nhờ có người đó đã từng ở bên cạnh tôi, từng quan tâm tôi, cho tôi ánh sáng để tôi có thể tiếp tục bước đi trên con đường nghệ thuật này.”
Vì vậy hôm nay, tại lễ trao giải, tôi muốn dành tặng người bạn ấy lời cảm ơn chân thành nhất…”
“Cảm ơn cậu, một người rất quan trọng đối với tôi.”
Phó Hi Du kết thúc bài phát biểu.
Tiếng vỗ tay trong hội trường lại vang lên, vang lớn hơn cả lúc MC đọc tên Phó Hi Du là người nhận giải.
Mà Lam Khê - người vẫn luôn ngắm nhìn Phó Hi Du từ đầu tới giờ lại không thể nào vỗ tay được.
Bàn tay cô run run, não bộ cô trống rỗng.
Cô đã sớm biết sẽ có ngày Phó Hi Du tìm được một người thật sự quan trọng với mình, nhưng cô không ngờ ngày ấy lại đến sớm như vậy.
Cô và anh chia tay gần ba năm, xa nhau hơn hai năm. Trong thời gian hơn hai năm đó, hóa ra người có thể động viên anh tiếp tục diễn xuất đã xuất hiện rồi.
Thật không biết người ấy là một người như thế nào. Có phải rất xinh đẹp, rất hiền lành, rất tốt bụng, rất hiểu chuyện hay không?
Đúng rồi!
Một người có thể khiến Phó Hi Du quay lại con đường mà anh đã bỏ thì tất nhiên phải là người hiểu chuyện, biết lắng nghe, biết khuyên nhủ, biết cách thầm lặng ở phía sau để cổ vũ cho anh.
Thật ra Lam Khê cũng đã từng muốn làm những điều như vậy. Bây giờ nghĩ lại, Lam Khê chỉ tiếc là thời gian ở bên cạnh anh quá ngắn, cô không kịp tâm sự nhiều điều với anh thì anh đã phát hiện ra mình không thích cô rồi.
Thật là đáng tiếc mà…
Lam Khê mỉm cười, giấu đi sự buồn bã trong ánh mắt.
Đợi Phó Hi Du bước xuống, Lam Khê mới vui vẻ nói: “Chúc mừng anh.”
Anh cũng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
Cảm ơn, vì đã từng ở bên cạnh anh.
Cảm ơn, vì đã từng quan tâm anh.
Cảm ơn, vì đã cho anh ánh sáng để anh có thể tiếp tục bước đi trên con đường nghệ thuật này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT