“Chia tay đi! Anh hết yêu em rồi!”

Lời nói này của Hàn Văn như lưỡi dao lam cứa vào tim Chu Tịnh.

Anh hết yêu cô? Hết từ bao giờ?

Có phải là ngay từ khi cô không thể nhìn thấy, anh vốn đã hết yêu cô rồi. Anh chỉ ở bên cạnh cô bởi vì đấy là trách nhiệm của anh. Anh thương hại cô, anh không muốn để cô một mình chống chọi với nỗi sợ có phải không?

Chu Tịnh nghĩ như vậy, vì thế nên quyết định buông tay. Nhưng khi buông tay rồi, cô mới biết bản thân mình đã yêu Hàn Văn đến nhường nào.

Cô yêu anh, yêu dáng vẻ khi anh cười, yêu giọng nói dịu dàng ấm áp, yêu cách anh chăm lo cho cô,...

Cô yêu anh, yêu cả ưu và khuyết điểm của anh, yêu tất cả những gì thuộc về anh.

Chia tay rồi.

Cô nhớ anh, nhớ nụ cười của anh, nhớ thanh âm của anh, nhớ vòng tay của anh, nhớ tất cả những gì thuộc về anh.

“Hàn Văn à… Anh từng nói anh không thể sống thiếu em mà… Tại sao bây giờ lại là em không thể sống thiếu anh chứ?”



“Chu Tịnh à, cô giáo chủ nhiệm cấp ba của bọn mình bị ngã xe, đang nằm trong bệnh viện. Mấy đứa lớp mình hẹn nhau tám giờ sáng ngày mai đi thăm cô, cậu có đi không?” Một người bạn gọi điện thoại cho Chu Tịnh.

“Tám giờ sáng mai tớ bận rồi nên không đi đâu. Các cậu cứ đi, không cần chờ tớ, tớ sẽ đi vào buổi chiều.” Chu Tịnh trả lời.

Sau đó đến buổi chiều ngày hôm sau, cô xin tan làm sớm để đi thăm cô giáo chủ nhiệm cũ.

Đến phòng bệnh của cô giáo, Chu Tịnh hỏi thăm rồi cùng cô giáo ngồi tâm sự rất lâu, tới tận gần tối mới chào cô rồi ra về.

Tuy nhiên, khi đi vào thang máy, cô lại gặp được mẹ của Hàn Văn.

Mẹ của Hàn Văn đương nhiên biết Chu Tịnh. Người con gái mà con trai bà yêu, làm sao bà lại không biết được chứ?

Chính vì bà biết, nên vừa nhìn thấy cô, bà đã bất ngờ, đau lòng rồi rơi nước mắt, thầm nghĩ đứa con trai bà thật là ngốc nghếch làm sao.

Nó vì yêu nên sẵn sàng chăm sóc người con gái nó yêu. Nhưng cũng vì yêu, nó lại nhẫn tâm nói lời chia tay tàn nhẫn ấy.

Chu Tịnh ở trong thang máy thấy được mẹ Hàn Văn khóc thì trái tim thắt lại.

Tại sao bà ấy lại khóc?

Tại sao bà ấy lại ở bệnh viện?

Trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ khiến cho trái tim cô bị bóp chặt lại.

Không!

Làm ơn đừng!

Hàn Văn không yêu cô!

Anh ấy chia tay là vì anh ấy không yêu cô!

Làm ơn!

Chu Tịnh đau đớn nắm lấy cánh tay mẹ Hàn Văn. Hai mắt cô cũng ướt đẫm những giọt nước mắt sợ hãi mà nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của người mẹ.

Mẹ Hàn Văn lúc này không thể yên lặng được nữa. Bà biết bà ích kỷ, nhưng con trai bà rất yêu Chu Tịnh. Bà nhìn Chu Tịnh, bà nghĩ rằng Chu Tịnh cũng rất yêu con trai bà, vì vậy bà nói cho cô biết sự thật.

Hàn Văn bị ung thư.



Chưa bao giờ, Chu Tịnh suy sụp đến thế.

Cái ngày cô biết mắt mình không thể nhìn được nữa, cô cũng không suy sụp đến như vậy.

Ông trời đã cướp mất cha mẹ cô, cướp đi của cô một gia đình. Sau đó, ông trời đưa Hàn Văn đến, để anh trở thành người yêu, trở thành gia đình của cô. Nhưng rồi bây giờ thì sao chứ?

Ông trời muốn cướp đi Hàn Văn của cô. Tại sao?

Nếu ông trời ghét bỏ cô, ông trời có thể để Hàn Văn không yêu cô mà. Tại sao ông lại phải cướp đi mạng sống của anh ấy chứ?

Anh ấy là ánh sáng duy nhất chiếu rọi cuộc đời tăm tối của cô.

Anh ấy là tất cả của cô.

Cô có thể giao anh ấy cho một người khác, nhưng cô không thể nào để anh ấy biến mất được.

Đau lắm!

Trái tim cô đau lắm…

Cô đau đớn ngã xuống mặt đất.

Cô đã ngất đi, nhưng những giọt nước mắt vẫn cứ rơi xuống không ngừng.



Hàn Văn ngồi trên giường bệnh.

Cây bút trên tay anh nắn nót viết lên cuốn sổ hai chữ “Chu Tịnh” - tên của người con gái anh yêu.

“Chu Tịnh… Anh yêu em…”

“Chu Tịnh… Anh nhớ em…”

Hàn Văn mỉm cười nói ra tiếng lòng, nhưng đôi mắt anh từ khi nào đã dập dềnh sóng nước.

Từng giọt, từng giọt lặng lẽ rơi xuống, thấm lên hai chữ Chu Tịnh được ghi trên cuốn sổ.

“Anh nhớ em… Anh yêu em…” Hàn Văn vừa nói vừa viết không ngừng nghỉ.

Anh hy vọng sau khi mình đi rồi, những lời nói này sẽ được gió mang đến cho người con gái anh yêu.

“Anh nhớ em… Anh yêu em…”

“Em cũng nhớ anh… Em cũng yêu anh…” Chu Tịnh đứng ở cửa phòng bệnh nhìn vào bên trong. Giọng nói cô nhỏ nhẹ, nghe thật êm tai. Nhưng đôi mắt đỏ hoe, trông thật đáng thương biết nhường nào.

Cô từng bước từng bước đi tới giường bệnh, đôi môi xinh đẹp mấp máy: “Em yêu anh… Em nhớ anh…”

“Sao em lại ở đây?” Hàn Văn lớn tiếng.

Anh nhìn thấy cô.

Anh đang đau lòng.

Anh cũng đang hạnh phúc.

Nhưng anh tự dặn dò mình không được để sự ích kỷ chi phối.

Lúc trước anh đã từng ở bên cạnh cô lúc cô không thể nhìn thấy. Vì vậy nếu để cô biết anh mắc bệnh, anh dám chắc cô sẽ vì báo đáp mà ở bên cạnh anh.

Anh không muốn cô chỉ vì cảm thấy mắc nợ mà ở bên anh. Anh càng không muốn cô thương hại mình, để bản thân mình trở thành gánh nặng của cô. Vì vậy…

“Em mau đi đi!... Anh không muốn nhìn thấy em…” Hàn Văn cắn răng nói.

Chu Tịnh đứng đối diện anh lắc đầu, ánh mắt vô cùng kiên định: “Anh nói dối!”

“Tôi không nói dối, tôi đã bảo là mình hết yêu em rồi! Em thật là phiền mà! Em có thể để tôi yên ổn được không? Tôi không yêu em, không yêu em, nghe cho kỹ đi!”

“Vậy tại sao anh lại khóc?”

Hàn Văn chết lặng, bàn tay run run chạm vào những giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt mình.

“Em đi đi…” Hãy đi đi trước khi tôi mất đi lý trí. Nếu không tôi sẽ trở thành một con người ích kỷ, bỏ mặc hết tất cả để giữ em ở lại bên mình.

“Em không đi đâu hết. Em chỉ muốn ở bên cạnh người em yêu thôi.” Chu Tịnh vừa nói vừa dang hai tay ôm lấy Hàn Văn rồi khóc lớn.

“Em yêu anh.”

“Anh là… tất cả đối với em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play