Cuộc điện thoại của Triệu Miên kết thúc, Lam Khê định tắt máy đi ngủ nhưng lại thấy có vô số tin nhắn của người quen được gửi đến.

Có tin nhắn của mẹ, có tin nhắn của bố, có tin nhắn của Thẩm Chi,...

Và có cả tin nhắn của Cơn Mưa.

Tin nhắn của bố mẹ thì Lam Khê không cần đọc cũng biết nội dung bên trong nói về chuyện bát nháo cô gây ra hôm nay. Tin nhắn của Thẩm Chi chắc cũng như vậy nên cô không đọc vội, liền ấn xem tin nhắn mà Cơn Mưa gửi đến trước.

Kết quả, Lam Khê lần đầu tiên được nhìn thấy sự tức giận của cậu bạn này khi nhắn tin với cô.

[Cơn Mưa]: Tại sao cậu lại bình luận như vậy?

Kèm theo tin nhắn là ảnh chụp màn hình bình luận bênh vực Phó Hi Du của Lam Khê.

Có lẽ đợi lâu không thấy Lam Khê trả lời, Cơn Mưa lại kích động nhắn thêm.

[Cơn Mưa]: Cậu có biết làm vậy sẽ khiến fan của Dương Long ném đá mình không? Rồi antifan của cậu sẽ nhân lúc cậu yếu thế để tấn công, bôi nhọ cậu, cậu có biết không?

[Cơn Mưa]: Tại sao cậu lại vì bài viết ngớ ngẩn kia mà làm việc dại dột như thế? Có đáng không?

Vài phút sau.

[Cơn Mưa]: Cậu mau trả lời tôi đi có được không? Cậu bây giờ đang ở đâu thế?

Lam Khê nhìn lên màn hình.

Tin nhắn của Cơn Mưa tưởng chừng kết thúc ở đây. Nhưng ngay lúc này, một tin nhắn nữa lại được gửi đến.

[Cơn Mưa]: Tớ xin lỗi. Tớ không nên hỏi cậu dồn dập như thế. Cậu đừng tức giận, là tớ không tốt.

Lam Khê có hơi bất ngờ khi đọc dòng tin nhắn này.

Cô có tức giận đâu? Chỉ là chưa kịp trả lời tin nhắn thôi.

Ngược lại, cô thấy người vừa nãy tức giận là cậu mới đúng.

Nhưng mà cậu tức giận gì chứ?

[Triệu Lam Khê]: Tâm trạng tớ rất bình thường. Nhưng cậu làm sao thế?

Ngay tức khắc, [Cơn Mưa]: Cậu có bị fan Dương Long gửi tin nhắn công kích không?

Lam Khê trả lời không. Sau đó, cô nhắn: “Hơn nữa có gửi thì tớ cũng không đọc. Tớ bình thường chỉ đọc tin nhắn của người quen thôi.”

Ở bên này, Phó Hi Du nhận được tin nhắn của Lam Khê mới yên tâm phần nào.

Nhưng tại sao cô lại ngốc như vậy chứ?

Cái bài viết kia anh còn chẳng thèm đếm xỉa, tại sao cô lại lên tiếng bênh vực anh làm gì? Chẳng lẽ cô không nghĩ đến hậu quả sao?

Không đúng!

Lam Khê không phải người thiếu cẩn thận như thế. Hơn nữa đã vào nghề hơn hai năm rồi, làm sao cô lại không biết việc nào nên làm việc nào không nên chứ?

Phó Hi Du nghĩ tới đây thì chợt có một khả năng hiện ra trong đầu anh.

Anh không biết, liệu có phải là vì còn thích anh nên cô mới làm như vậy không?

Nghĩ vậy thì trái tim anh liền mềm nhũn. Nhưng xem xét kỹ lại thì làm sao có thể chứ? Anh đã đối xử với cô như vậy cơ mà…

Đáng lẽ cô không nên bảo vệ một tên bạn trai cũ không ra gì như anh - một tên bạn trai thậm chí không có năng lực bảo vệ bạn gái nên phải nói lời chia tay.

[Cơn Mưa]: Vì một người như vậy không đáng đâu.

Hai chữ “không đáng” đập vào mắt Lam Khê.

Đáng hay không đáng, người duy nhất có thể quyết định trong lúc này là Lam Khê.

Mà Lam Khê thì thấy Phó Hi Du đáng để mình làm vậy.

Còn Cơn Mưa…

Cậu ấy chỉ là người đứng ngoài cuộc, hoàn toàn không hiểu gì về hoàn cảnh của Phó Hi Du, cũng không biết Phó Hi Du là người như thế nào thì sao có thể nói đáng hay không đáng chứ?

Mà khoan đã!

Lam Khê chợt nhớ ra Cơn Mưa từng là bạn cùng lớp hồi cấp ba với mình và Phó Hi Du.

Mà mấy nam sinh hồi cấp ba rất có thành kiến với Phó Hi Du. Vậy thì…

[Triệu Lam Khê]: Cậu ghét Phó Hi Du sao?

Chưa đến một phút sau, Cơn Mưa ngay lập tức nói: “Cậu ta đáng ghét.”

Quả nhiên và vậy.

Lam Khê lúc này cũng không muốn giải thích nhiều, nhưng cô đã coi Cơn Mưa là bạn nên không muốn mình và cậu ấy có những suy nghĩ bất hòa với nhau.

Hơn nữa…

Mỗi lần thấy Phó Hi Du bị người khác hiểu lầm, trong lòng cô lại thấy cồn cào khó chịu.

Vì thế nên…

[Triệu Lam Khê]: Phó Hi Du không phải người xấu. Anh ấy đã từng giúp đỡ tớ, bảo vệ tớ khỏi Trương Lâm Tùng, vì thế nên tớ cần trả nợ.

À…

Hóa ra là trả nợ…

Phó Hi Du bật cười, nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự chua xót.

Người con gái anh yêu thương lại vì trả nợ chuyện ngày xưa để đứng ra bảo vệ anh.

Đó không phải là điều anh muốn!

Lúc chia tay, điều anh muốn chỉ là cô được hạnh phúc. Vậy mà bây giờ, anh lại trở thành hòn đá khiến cô phải bứt rứt trong lòng.

Anh không xứng đáng!

[Cơn Mưa]: Nếu có lần sau thì mặc kệ cái tên đó đi, có được không?

Lam Khê đọc tin nhắn này thì có suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời một chữ “Được”.

Phó Hi Du thấy vậy mới yên lòng. Nhưng anh lại chợt nhớ lại ngày mưa ở thư viện thành phố năm đó, mình nói rằng muốn cùng cô hẹn hò.

Có lẽ lý do cô đồng ý… Cũng chỉ là vì anh đã từng bảo vệ cô mà thôi.



Hai ngày sau.

Lam Khê đến phim trường thì đúng lúc Phó Hi Du cũng cùng trợ lý Đồng Sơn đến.

Thấy cô, Phó Hi Du cúi đầu chào rồi nhanh chóng đi vào phòng thay đồ, còn trợ lý Đồng Sơn thì cảm ơn việc cô đã lên tiếng bảo vệ Phó Hi Du.

Nhờ có cô, các bình luận tiêu cực về anh đã mất đi không ít. Blogger và fan của Dương Long bị cô đe dọa cũng vội vàng đăng bài xin lỗi ngay sau đó.

Biết được chuyện này, trong lòng Lam Khê dâng lên một dòng cảm xúc kỳ lạ.

Cô không để ý nhiều mà chỉ gật đầu rồi đi vào phòng hóa trang, lại bất ngờ nhìn thấy Trịnh Mẫn đang lén liếc nhìn mình.

Con nhỏ chết tiệt!

Lam Khê thầm chửi trong bụng.

Không chỉ chửi cô ta, mà còn chửi cả ekip của cô ta.

Bọn họ tưởng rằng kêu blogger đăng bài bôi nhọ Phó Hi Du, sau đó nâng Dương Long lên thì người khác sẽ nghĩ chuyện xấu đều là do Dương Long làm sao?

Lam Khê mới lăn lội trong giới giải trí hơn hai năm, nhưng mấy trò mèo này đã chẳng còn lừa được cô nữa rồi.

Hôm qua, Triệu Miên cũng điều tra ra gần đây Dương Long có tham gia một bộ phim thần tượng. Nhờ diễn xuất và sự nổi tiếng của mình, Dương Long được đoàn làm phim rất coi trọng.

Tuy nhiên, Trịnh Mẫn nhờ cái miệng nịnh nọt cùng với vài lần tiếp rượu đã quen biết vài ông to bà lớn, vì thế nên được đề cử cho vai nữ chính.

Mặc dù có người nói phim thần tượng đều chẳng cần người có diễn xuất tốt đóng, chỉ cần diễn ổn là được. Nhưng khổ nỗi Trịnh Mẫn lại diễn quá tệ nên ekip của Dương Long muốn né cô ta ra.

Dẫu sao đi nữa thì đâu ai muốn đóng phim với bạn diễn có năng lực kém đâu? Như vậy không phải sẽ phá hỏng cả bộ phim rồi à?

Về điểm này, Lam Khê hoàn toàn đồng ý với Dương Long.

Nhưng ekip của Trịnh Mẫn đương nhiên thấy bất bình cho nghệ sĩ của mình nên muốn trả đũa. Và đúng lúc Trịnh Mẫn lại đang có xích mích với Phó Hi Du nên ekip của cô ta muốn cho anh và Dương Long đấu đá lẫn nhau.

Như vậy vừa có thể trả đũa cả hai người, lại có thể lấy Dương Long ra làm lá chắn bảo vệ cho Trịnh Mẫn khỏi sự trả thù của ekip Phó Hi Du.

Kế cũng hay đấy!.

||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||

Nhưng động sai người rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play