Giây phút Lam Khê nhìn thấy Phó Hi Du, trong đầu cô thầm mắng: Kẻ không giữ lời!
Cô thật sự thất vọng. Cô muốn lườm cậu, muốn mắng cậu, muốn giội một xô nước lên đầu cậu nhưng hoàn toàn không thể làm được.
Vừa bị Trương Lâm Tùng ức hiếp, cô định chạy thật nhanh ra khỏi cái địa ngục này thì lại va vào cậu. Trong một khoảnh khắc nào đó, cô đã ngỡ cậu là vị cứu tinh của mình. Nhưng nhanh chóng, cô nghĩ: Phó Hi Du chắc chắn không phải cứu tinh, mà là sứ giả địa ngục.
Chỉ là cô không nghĩ tới, khi cánh tay ma quỷ của Trương Lâm Tùng vươn tới muốn bắt lấy cô thì bàn tay của sứ giả địa ngục lại ngăn nó lại.
Chẳng lẽ sứ giả địa ngục đột nhiên có tình người sao?
Vừa nghĩ tới đây thì tiếng chuông trường cũng vang lên. Trương Lâm Tùng vì sợ giáo viên nên hậm hực đi về chỗ ngồi nhưng không quên nhắc nhở cô rằng đến giờ ra chơi, cô sẽ chết chắc.
…
Thoát khỏi Trương Lâm Tùng, Lam Khê vội vàng chạy vào nhà vệ sinh để gỡ đồ ăn còn dính trên tóc ra. Cũng may là hộp xôi kia đã gần hết nên đầu cô bị bẩn không nhiều. Chỉ là vết bẩn bên ngoài còn có thể lau đi được, nhưng sự sợ hãi bên trong cô thì cứ mãi mà không biến mất.
Cuối cùng, phải ngồi bần thần trong nhà vệ sinh một lúc khá lâu thì Lam Khê mới có thể can đảm quay về lớp học. Lấy lý do là đau bụng, nên thầy chủ nhiệm cũng không trách phạt cô muộn học, chỉ bảo cô nhanh chóng về chỗ ghi bài.
Đến lúc ngồi vào chỗ, Lam Khê mới phát hiện ra rằng Vương Kiệt - cậu bạn ngồi cùng bàn của cô hôm nay không đi học. Còn Phó Hi Du - sứ giả địa ngục lại đang gục mặt xuống bàn ngủ một giấc ngon lành.
…
Suốt tiết học đầu tiên, Lam Khê dù còn chịu ảnh hưởng bởi Trương Lâm Tùng nhưng vẫn cố gắng chuyên tâm nghe giảng, tiếp thu bài học.
Tuy nhiên, càng gần đến giờ ra chơi, cô lại càng khó tập trung được.
“Reng”
Cuối cùng, tiếng chuông trường cũng vang lên, báo hiệu rằng tiết học đã kết thúc.
Giáo viên chủ nhiệm sau khi giao bài tập về nhà thì rời khỏi lớp. Lam Khê dù muốn đi theo thầy nhưng Triệu Đàm và Đào Hiên nghe theo lời Trương Lâm Tùng đã đứng canh ở hai cửa ra vào, tuyệt nhiên không cho cô chạy thoát.
Lam Khê lúc này thật sự vô cùng hoảng loạn, bất giác nhìn sang chỗ của Phó Hi Du thì thấy cậu vẫn còn đang ngủ. Mà Trương Lâm Tùng đã để ý thấy ánh nhìn của cô nên liền nở một nụ cười giễu cợt: “Mày đang định cầu cứu Phó Hi Du sao?”
Đáp lại lời cậu ta là sự im lặng của Lam Khê. Cô đang hoảng loạn, không biết nên làm thế nào thì Trương Lâm Tùng lại bật cười khó hiểu.
“Tên mày là Triệu Lam Khê đúng không?” Cậu ta nhìn chằm chằm cô rồi từ từ tiến gần về phía cô.
Lam Khê vẫn không trả lời, còn cậu ta vẫn ung dung bước tới, vừa đi vừa hỏi: “Hôm qua nghe thầy bảo là mày chuyển từ trường chuyên tới. Mấy đứa học trường chuyên học rất giỏi, phải không nhỉ?”
Không hiểu sao, Lam Khê bắt đầu có dự cảm không lành. Nghe những lời nói bình thường từ miệng của Trương Lâm Tùng, cô lại thấy sợ hãi, tay chân luống cuống không biết nên làm thế nào khi cậu ta đang ngày càng bước tới gần mình.
Mà cái dáng vẻ này của cô, cậu ta càng nhìn lại càng thấy thích. Rõ ràng cô chẳng phải người dũng cảm gì, vậy mà dám quay lén cậu ta, còn lừa cậu ta, cãi cố rằng mình không hề làm.
Nếu đổi lại là Vương Kiệt có hành động như thế, Trương Lâm Tùng chắc chắn đã đánh cho cậu ta nhập viện rồi. Cũng may cô là con gái, lại có ngoại hình nổi bật nên cậu ta không muốn ra tay. Nhưng tha cho cô, thì cậu ta lại càng không thể.
Vì vậy, để cho cô biết điều hơn, cậu ta đương nhiên là muốn sỉ nhục cô, bạo lực cô bằng lời nói để cho cô phải cúi đầu trước cậu ta giống như những người khác bị cậu ta bắt nạt.
Lam Khê nhìn Trương Lâm Tùng, dường như cũng đoán được một phần nào suy nghĩ trong đầu cậu ta lúc này.
Cậu ta nhếch mép cười cợt, lại hỏi cô rằng: “Mày có muốn tao bỏ qua cho mày lần này không?”
Lam Khê mím chặt môi, cố giấu đi sự hoảng sợ trong ánh mắt. Trương Lâm Tùng lớn giọng: “Nếu mày muốn chuyện này qua đi, thì phải quỳ xuống cầu xin tao, sau đó dập đầu xin lỗi rồi phục tùng tao cho thật tốt.”
Nói dứt câu, Trương Lâm Tùng đã bước tới gần, chỉ đứng cách Lam Khê khoảng hai bước chân.
Lam Khê lùi lại, muốn giữ khoảng cách với cậu ta thì lại bị cậu ta túm chặt lấy tay. Cô hốt hoảng muốn thoát khỏi thì lại bị đẩy mạnh một cái, mất thăng bằng mà ngã xuống đất.
Trương Lâm Tùng vẫn giữ nguyên thái độ cợt nhả nhìn xuống cô, tay rút từ trong túi quần ra chiếc điện thoại, sau đó nhấn vào camera ghi hình cô lại.
“Nào!” Cậu ta nhìn cô qua camera, “Quỳ xuống đi chứ, Triệu Lam Khê. Nói gì đó đi, như là cầu xin hãy tha cho tôi, tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho cậu, hoặc là…” Nói đến đây, cậu ta bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó.
Lam Khê nhanh chóng đứng dậy, nhưng lại bị cậu ta giữ lại, chĩa thẳng camera vào mặt cô.
“Dạo này tao với người yêu không có hòa hợp, chắc sắp phải thay người mới rồi. Mà tao trước nay chưa thử với kiểu gái ngoan trường chuyên bao giờ…” Trương Lâm Tùng đưa mắt nhìn một lượt từ khuôn mặt xuống cơ thể của Lam Khê, “Hay là mày ngủ với tao đi. Nếu làm tao thỏa mãn, tao sẽ tha cho mày…”
“Thằng khốn!” Trương Lâm tùng chưa nói xong, Lam Khê đã cắt lời, “Mày ngậm miệng lại đi, thứ đồ kinh tởm!”
Thật sự vô cùng kinh tởm!
Từ nhỏ tới lớn, Lam Khê chưa từng nghe thấy những lời lẽ quấy rối trắng trợn như thế này. Hốc mắt cô đỏ hoe vì cảm thấy phẫn nộ và tởm lợm. Tay chân cô run rẩy nhưng vẫn trừng mắt, dõng dạc nói: “Mày không phải là học sinh, mày là đồ không có đạo đức. Mày nghĩ mày bắt nạt người khác thì hay lắm à? Mày nghĩ mày phun ra lời lẽ bẩn thỉu như thế thì oai lắm chắc?”
Thứ đồ kinh tởm!
Đồ không có đạo đức!
Trương Lâm Tùng nghe từng câu từng chữ được phát ra từ miệng của Lam Khê thì điên tiết trợn trừng mắt. Máu nóng sôi trào trong cơ thể cậu ta như muốn nuốt chửng lý trí, muốn sai khiến cậu ta bóp chết Lam Khê.
“Mẹ kiếp con ranh!” Cậu ta nghiến răng, giơ nắm đấm lên, hướng về thẳng về phía Lam Khê, “Tao sẽ đánh chết mày!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT