Lam Khê bước thật nhanh, cố gắng đi xa khỏi Phó Hi Du để chạy trốn, bởi vì cô muốn che đi sự chua xót trong trái tim, muốn che giấu đôi mắt đỏ hoe đang không ngừng tiết ra những giọt nước mắt yếu đuối này.
Chết tiệt!
Tại sao chứ?
Tại sao cô lại có thể thích cậu đến mức này?
Cái thứ tình đầu chết tiệt! Cái thứ tình cảm trong sáng mà người ta nói sao lại có thể mãnh liệt đến như vậy chứ?
Đã chia tay bao lâu rồi, tại sao trong mơ cô vẫn còn nhìn thấy nụ cười của cậu. Tại sao sáng nào ngủ dậy cô cũng thấy gối mình ướt đẫm nước mắt?
Cậu ấy đã vô tình với cô như thế nào? Cậu ấy đã dứt khoát với cô ra làm sao mà vừa rồi nhìn thấy cậu, cô lại có thể bị thứ tình cảm mù quáng của bản thân làm cho mờ mắt như thế chứ?
“Bíp” Tiếng còi xe lại vang lên.
Chiếc xe ô tô màu đen dừng lại ngay trước mắt Lam Khê.
Cửa xe mở ra, Từ Tuấn Lam vội vàng cầm ô đi xuống che cho Lam Khê. “Mưa lớn như vậy sao em lại ra đây?”
Triệu Miên ngồi ở ghế lái cũng lo lắng nhìn cô em họ mình, thúc giục Từ Tuấn Lam mau đưa Lam Khê lên xe.
Trong lúc đó, Phó Hi Du ở bên đường bên kia đã nhìn thấy người con gái mà mình đang tìm kiếm. Chỉ là lúc này, bên cạnh cô đã có ai nữa rồi.
Không!
Cậu không thể để mối quan hệ của hai người như thế này.
Cậu không thể trở thành người xa lạ, không thể mỗi người đi một ngả để rồi đến khi quay lại, cậu phải nhìn cô ở bên người khác.
“Lam Khê!” Phó Hi Du vừa chạy về phía cô vừa hét lớn, chỉ là tiếng mưa đã át mất tiếng nói đầy đau xót của cậu.
Ông trời rõ ràng đang muốn hai người chia xa, bởi vì nếu Lam Khê mà nghe thấy giọng Phó Hi Du, biết được cậu đã tìm mình suốt cả quãng đường vừa nãy, cô nhất định sẽ chạy về phía cậu.
Hai hàng nước mắt không ngừng tuôn rơi, bóng lưng Lam Khê hướng về Phó Hi Du sao thật lạnh lẽo. Người duy nhất thấy được Phó Hi Du lúc này chỉ có Từ Tuấn Lam đang đưa mắt về phía cậu.
Anh ta biết cậu vừa gọi Lam Khê, vì vậy anh ta nhanh chóng dẫn cô lên xe rồi đóng cửa lại.
Triệu Miên cũng vô cùng gấp gáp, sợ em họ mình lại bị ốm nên cũng phóng nhanh đi.
Đến lúc Phó Hi Du chạy tới thì đã không kịp gặp được Lam Khê, cậu đành liều mạng đuổi theo chiếc xe đang ở phía trước, miệng vẫn luôn gọi “Lam Khê” - tên của người con gái cậu yêu thương rất nhiều.
Trong khi đó, Lam Khê ngồi trong xe như người mất hồn. Khuôn mặt cô trắng bệnh vì lạnh, đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều cứ thẫn thờ.nhìn vào hư không.
Từ Tuấn Lam lúc này nhìn cô với khuôn mặt lo lắng, rồi lại thông qua kính chiếu hậu nhìn vào hình ảnh người con trai đang điên cuồng chạy phía sau xe.
Anh ta vờ như không biết, chỉ yên lặng quan sát dáng vẻ thê thảm của Phó Hi Du dưới mưa.
Triệu Miên chăm chú lái xe, thỉnh thoảng nhìn lên kính chiếu hậu để quan sát Lam Khê. Tình cờ, cô thấy có bóng người đang chạy đằng sau.
“Hình như…”
“Cậu mau lái xe đi!” Từ Tuấn Lam cắt lời Triệu Miên, làm cho câu “Hình như có người đang đuổi theo chúng ta” không kịp nói hết.
Triệu Miên đang sợ Lam Khê bị cảm nên cũng không nghĩ nhiều, liền tăng tốc độ xe, nhanh chóng cắt đuôi Phó Hi Du.
Phó Hi Du mất dấu Lam Khê nhưng vẫn kiên trì chạy về phía trước, cho đến khi một chiếc xe gắn máy từ trong ngõ bỗng lao ra.
“Két.” Tiếng phanh xe vang lên khiến người ta phải rùng mình.
“Mẹ kiếp mày bị điên à?” Người đàn ông đội mũ bảo hiểm tức giận la hét. Sau đó dường như có việc vội, người đó liền phóng xe đi luôn.
Phó Hi Du vừa rồi bị quệt đang nằm ngã dưới đất. Cậu đau đớn ngồi dậy, cố gắng đứng lên nhưng lại nhận ra không còn kịp nữa rồi.
Người con gái cậu thích…
Cậu không thể theo cô ấy được nữa rồi.
…
Triệu Việt ngồi trong phòng làm việc tại công ty Việt Tuệ.
Đang định gác công việc lại để về nhà ăn tối, ông bất chợt nhận được cuộc gọi của Phó Hi Du.
“Alo? Cháu gọi chú có chuyện gì sao?”
“Hả? Bây giờ cháu đang ở đâu?”
“Được rồi, chú xuống ngay.”
Triệu Việt không chậm trễ liền cầm ô đi xuống cổng công ty thì thấy Phó Hi Du quần áo ướt đẫm, cả người đầy vết thương đang đứng trước cổng.
Ông vội vàng chạy tới che ô cho cậu.
“Có việc gì xảy ra vậy? Sao cháu lại thành ra thế này?”
Phó Hi Du nhìn Triệu Việt, đôi mắt vẫn còn dấu vết của sự bi thương. Cậu suy nghĩ một lúc rồi cúi gằm mặt xuống đất, giọng nói trầm khàn khẽ cất lên:
“Cháu còn có cơ hội không?”
Triệu Việt hơi sững người, lại nghe Phó Hi Du nói tiếp:
“Cháu là một thằng không ra gì cả, liệu chú còn cho cháu một cơ hội nữa không?”
Cậu đã từng nói cho Triệu Việt biết hết về mình nên nghĩ rằng ông sẽ khó có thể chấp nhận cậu. Nhưng không ngờ, ánh mắt ông không chút dao động mà trả lời.
“Cứ đi theo chú.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT