Lam Khê bước từng bước đi nặng nhọc, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống khuôn mặt bị cái rét làm cho lạnh cóng của cô.

Đến lúc dám chắc rằng Phó Hi Du không nhìn thấy cô nữa, cô mới đưa tay chạm nhẹ lên cái chân bị thương của mình. Nó bị thương vì cô không cẩn thận ngã xuống cầu thang.

Ôi… Thật là thảm hại và ngu ngốc.

Vì sợ Phó Hi Du bị làm sao mà cô lại giống như một con ngốc chạy ra ngoài giữa trời mưa.

Để rồi không lâu sau đó, người gặp phải tai nạn lại chính là mình.



Lam Khê ngã sõng soài trên đất. Ít ra thật may vì cô đã không đâm vào ai, chỉ là đường mưa trơn quá nên mới bị ngã.

Thật ra cô cũng không thấy đau lắm. Chỉ là chảy máu một chút thôi, so với cái chân bị ngã cầu thang thì còn nhẹ hơn rất nhiều. Vậy mà…

Cô vẫn rơi nước mắt.

Thật là thê thảm!

Mọi người trên đường vây kín cô. Có người nhiệt tình hỏi han giúp đỡ, có người thì cầm điện thoại chụp ảnh, quay video.

May sao bây giờ trời vẫn mưa. Những giọt mưa kia đã vô tình che đậy đi những giọt nước mắt yếu đuối đang rơi trên khuôn mặt nhỏ bé đáng thương. Chỉ là hốc mắt đỏ bừng của cô vẫn thật khó để giấu giếm.

Nếu bây giờ đang đóng một vai diễn có nội tâm mạnh mẽ, vậy thì Lam Khê thật sự đã là một diễn viên thất bại rồi.

“Quay cái gì mà quay! Chụp cái gì mà chụp! Mấy người có tin tôi kiện mấy người vì tội quay phim người khác khi chưa được sự cho phép không?”

Triệu Miên tình cờ đi qua đây thì thấy một nhóm người túm tụm lại một chỗ nên cũng nhìn qua, không ngờ lại thấy cô em họ Lam Khê đang ngồi thất thần trên đất.

Triệu Miên vội vàng dừng lại rồi xuống xe chạy tới, kết quả lại bắt gặp mấy người chụp ảnh quay phim.

Thật là không tin nổi mà!

“Lam Khê! Em có sao không?” Triệu Miên vội vàng đỡ Lam Khê dậy.

Lam Khê lắc đầu tỏ ý mình không sao, sau đó còn định leo lên xe đạp để đi tiếp nhưng Triệu Miên ngay lập tức cản lại.

“Bị ngã thế này còn định đi tiếp? Mau lên xe để chị đưa em về nhà!”

Lam Khê không nói gì, còn Triệu Miên thấy dáng vẻ không có chút sức sống này của em họ thì liền nghi nghi.

Cô kéo Lam Khê vào trong xe sau đó dắt chiếc xe đạp vào một tiệm sửa xe ở gần đó rồi mới đưa em họ về nhà.

Trên đường về, Lam Khê ngồi im không nói gì. Mặc dù cả cơ thể bị ướt sũng nước mưa, nhưng cô cũng không hề than lạnh lấy một tiếng.

Triệu Miên chuyên tâm lái xe nên thỉnh thoảng chỉ nhìn Lam Khê một cái thông qua kính chiếu hậu. Nhưng được một lúc, cô cũng bắt đầu nhận ra Lam Khê có điểm kỳ lạ.

Đã lên xe được một lúc rồi, nhưng mặt của Lam Khê vẫn còn ướt, hai mắt lại sưng lên. Triệu Miên phát hiện những giọt nước đang lăn trên khuôn mặt Lam Khê không phải nước mưa, mà là nước mắt.

Sao lại vậy?

Lam Khê bình thường rất giỏi chịu đau, bị ngã như thế này chắc chắn không thể khiến cô khóc được.

“Lam Khê à… Có phải có chuyện gì đã xảy ra không? Sao em lại khóc đến sưng cả mắt thế kia hả?”

Lam Khê vẫn không nói gì, chỉ có những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi ngày càng nhiều.

Triệu Miên lo lắng quay xuống nhìn em họ rồi lại quay lên định chuyển hướng lái xe.

“Để chị đưa em đến bệnh viện nhé!”

“Không.” Lúc này Lam Khê mới lên tiếng, “Em đau lòng. Đến bệnh viện cũng vô dụng thôi.”



Trở về nhà, Triệu Miên ngay lập tức kêu Lam Khê đi tắm, thay quần áo. Sau đó, cô xem xét kỹ mấy vết thương nhỏ trên người Lam Khê.

May sao bây giờ là mùa đông, quần áo mặc trên người nhiều nên ngã không nặng lắm. Chỉ là ngồi quan sát một lúc, Triệu Miên phát hiện ra Lam Khê đi đứng hơi lạ.

“Chân của em làm sao thế?”

Lam Khê cứ như không nghe thấy gì mà khập khiễng đi lại. Từ lúc về nhà tới giờ cô đều không chủ động nói chuyện. Dù Triệu Miên có cố gắng gặng hỏi cũng nhất quyết không trả lời khiến cho chị họ lo lắng không thôi.

Cho đến tám giờ tối, khi Triệu Miên vừa mới tắm xong thì bỗng nhiên nghe trong phòng Lam Khê phát ra tiếng “rầm” một cái.

Cô ngay lập tức xông vào thì thấy Lam Khê hai má ửng đỏ, đôi môi tái nhợt đang nằm bò dưới đất, cố gắng ngồi dậy.

Triệu Miên chạy đến đỡ Lam Khê thì phát hiện ra người em họ mình nóng ran. Đến lúc đo nhiệt độ thì thấy sốt rất cao nên định đưa Lam Khê đi viện. Tuy nhiên, Lam Khê lại lắc đầu không muốn đi.

“Em ngủ một giấc là khỏi.”

Lam Khê đã lớn rồi, Triệu Miên không muốn ép buộc cô nữa. Thế nhưng nhìn dáng vẻ này của em họ, làm sao Triệu Miên có thể yên tâm được đây?

Suốt cả đêm, Triệu Miên ngủ chung phòng để trông chừng Lam Khê.

Đến lúc hai giờ sáng, cô lấy nhiệt kế để kiểm tra cho Lam Khê thì thấy em họ còn sốt cao hơn lúc trước.

“Lam Khê dậy đi! Đi bệnh viện với chị, mau lên!”

“Em không muốn…”

“Không muốn cũng phải đi!” Triệu Miên không bình tĩnh nổi, liền lớn tiếng, “Em có phải là trẻ con nữa đâu mà sao cứ để chị mắng như thế? Cả chị còn biết lo lắng cho sức khỏe của em thì tại sao em lại không biết quan tâm đến chính bản thân mình thế hả?”

Lam Khê bây giờ đã sốt đến mê man đầu óc. Nghe Triệu Miên nói vậy, nước mắt cô rơi lã chã.

“Chị… Chị lo lắng cho em đúng không?... Cậu ấy chê em phiền… Nhưng chị sẽ không như thế đúng không?”

Giọng nói nghẹn ngào của Lam Khê khiến cho Triệu Miên ngẩn người. Rất nhanh sau đó, cô vội ôm lấy Lam Khê vào lòng.

“Nói cho chị nghe, có chuyện gì xảy ra với em vậy? Em sao thế Lam Khê?”

Nước mắt Lam Khê vẫn rơi không ngừng. Cô vùi đầu vào lòng chị họ rồi khóc nấc lên.

“Cậu ấy chia tay em… Còn nói em phiền… Cậu ấy còn làm vỡ quà em tặng nữa… Cậu ấy không hề thích em… Chỉ có một mình em… Chỉ có em thích cậu ấy…”

“Chị ơi… Chị có thấy em phiền không?... Chị ơi…”

Triệu Miên nghiến răng, muốn lớn tiếng chửi rủa là thằng khốn nào đã làm em cô ra thế này?

Nhưng rồi cô thương Lam Khê nên đành nhịn lại, dịu dàng ôm lấy em họ mà dỗ dành:

“Chị là chị của em, chị yêu em thương em còn không hết. Em không hề phiền! Em là cô bé ngoan ngoãn và hiểu chuyện nhất mà chị biết. Không sao… Em không cần quan tâm đến cái tên không ra gì kia. Bây giờ em có chị bên cạnh là được. Chị sẽ luôn ở bên cạnh em, được không?”

Lam Khê khóc nức nở, toàn thân như không còn chút sức lực nhưng vẫn cố gắng ôm lấy Triệu Miên rồi gật đầu.

Đến ba giờ sáng.

Triệu Miên cuối cùng cũng dỗ Lam Khê ngủ được.

Cô ra ngoài gọi điện cho chú của mình là Triệu Việt, báo với chú là Lam Khê đang bị ốm, liệu chú có thể về được không?

Triệu Việt bận rộn nên sớm nhất là chiều mai mới về được. Nhưng đêm nay mẹ Lam Khê có chuyến bay nên sáng sớm mai có thể về tới.

Triệu Miên thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ bố mẹ Lam Khê có thể về là tốt rồi. Em họ của cô từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, bây giờ lại gặp phải cú sốc tình cảm đầu đời nên rất cần có chỗ dựa để tâm sự.

Chỉ là Triệu Miên trước nay rất tin vào con mắt nhìn người của Lam Khê. Lại thấy cô em họ không có hứng thú nhiều với chuyện tình cảm nên không thể nào nghĩ ra rằng Lam Khê lại có thể yêu phải một tên khốn không ra sao để bây giờ bị đá.

Có đá thì cũng là em họ vàng ngọc của cô đá người khác chứ? Tại sao một đứa con gái xinh xắn, học giỏi, tốt bụng, ngoan ngoãn và hiểu chuyện như Lam Khê lại có thể bị người khác ruồng bỏ được?

Đã vậy cái tên khốn không biết mặt mũi kia còn chê Lam Khê phiền? Là cái tên đó mới phiền! Lam Khê đang trên đà phát triển sự nghiệp lại phải dành thời gian để yêu đương mà tên trai đểu đó còn dám nói cô phiền?

Triệu Miên nắm chặt nắm đấm, thầm thề rằng một ngày sẽ khiến tên bạn trai đểu cáng phải quỳ xuống trước mặt Lam Khê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play